Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 4: Chương 2.2

Lộ Khả Khả

07/07/2016

Nếu như cô cút có thể có 500 vạn vậy thì cô cút ngay.

“Đứng lại”. Tôn Gia Nhạc nghiến răng, hai tay dang thành hình chữ nhất đứng trước mặt anh.(hai tay dang ngang đó m.n^^)

Quan Chính Bình nhìn vẻ mặt như muốn băm anh thành thịt vụn của Tôn Gia Nhạc, anh nheo mắt, khẽ quát một tiếng:” Tránh ra”.

Tôn Gia Nhạc hít sâu một hơi, cười híp mắt vỗ vai anh.

“Quan tiên sinh, không ngờ anh nói chuyện cũng giống lúc anh mua đất, đơn giản ngắn gọn”.(chém@@)

Quan Chính Bình trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nổi đẩy kính mắt.

Cái người đang đứng trước mắt anh cười hì hì, một bộ dáng vừa rồi cùng anh trò chuyện rất vui vẻ là ai? Không phải vừa lúc nãy mặt vẫn còn tràn đầy tức giận sao?

“Quan tiên sinh”. Tôn Gia Nhạc nở nụ cười đầy thành khẩn:” Tôi chỉ xin anh cho tôi 5 phút, bởi vì sau câu tôi cảm động còn có “cho nên””.

“Cho nên?”. Quan Chính Bình nhìn cô gái biểu cảm nhanh chóng thay đổi này, vốn là muốn bước đi nhưng lại đột nhiên dừng lại, bởi vì anh muốn xem thử trong hồ lô của cô bán thuốc gì?

“Người như vậy rất trọng tình trọng nghĩa, ngay cả các công nhân cũ của cha anh cũng không nỡ phụ lòng, anh nhất điịnh có thể hiểu được cảm giác của tôi khi vì bạn bè, vì điện ảnh, vì ước mơ mà giúp bạn mình không tiếc mạng sống là như thế nào”.

“Tôi hiện tại muốn hiểu chính là, da mặt của cô luôn dày như vậy?”. Quan Chính Bình mỉa mai nâng lên khoé môi hỏi.

Tôn Gia Nhạc lắc đầu, thở dài một tiếng, bi thảm thừa nhận:”Có khi so với bây giờ càng dày hơn”.

Quan Chính Bình mím môi, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.

“Cô muốn tôi đầu tư bao nhiêu?”. Quan Chính Bình hơi nhếch môi, tránh cho nụ cười đã tràn ra bên khoé miệng phá vỡ khuôn mặt lạnh lùng của anh.



“Năm trăm vạn”. Cô cảm giác phía sau anh như xuất hiện kim quang chói lọi, nhưng cô không dám nói quá nhiều.

“Vì năm trăm vạn cô có thể làm tới mức này?”.

Cô tức đến bốc hoả nhìn anh chằm chằm, anh cảm thấy trên mặt cô có loại tinh thần mạnh mẽ phấn chấn làm người ta không thể dời mắt.

“Năm trăm vạn đối với anh là rất ít ỏi nhưng đối với ước mơ của một đạo diễn là rất to lớn, bởi vậy nên tôi mới nguyện ý vì anh ta mà có gắng”. Tôn Gia Nhạc hai mắt phiếm lệ, thanh âm mang chút nghẹn ngào nói.

Hoàn hảo! Cô nói thật tốt, đến cô cũng bị chính mình làm cho cảm động.

Quan Chính Bình nhìn cô, nhớ đến nhiều năm trước chính mình cũng vì món nợ của cha, ngay cả chỉ thiếu 10 vạn cũng muốn cúi đầu hạ thấp bản thân.

“Để tôi suy nghĩ một chút”. Quan Chính Bình xoay người, tiếp tục bước nhanh về phía trước.

“Đây là kịch bản phim của chúng tôi, đã từng xuất hiện trong một vài triển lãm điện ảnh”. Tôn Gia Nhạc bước đi bên cạnh anh, vội vàng lấy kịch bản từ trong ba lô, nâng cao quá lông mày.

“Không cần”. Khoé miệng Quan Chính Bình vụng trộm nâng lên, ánh mắt cũng không tự chủ mà nhìn thẳng khuôn mặt cô.

“Cảm ơn anh đã tin tưởng 100%”. Tôn Gia Nhạc đi nhanh một bước đến trước mặt anh, cúi đầu chín mươi độ.

“Tôi không phải là tin tưởng cô, “Làng du lịch Song Lâm” nếu như đã đồng ý cho các cô quay phim có nghĩa là bọn họ đã xem xét qua rồi”.

“Đúng vậy”. Cô le lưỡi.

Quan Chính Bình nhìn cô mang nụ cười ngây thơ, càng nhìn cảng cảm thấy có chút ý tứ.



Mái tóc dài buông tự nhiên, mặc trên mình áo sơ mi trắng cùng với quần jean làm cho trên người cô tràn đầy hơi thở nghệ thật. Không thể nghi ngờ rằng khí chất này của cô còn hơn cả mỹ mạo, còn có đôi mắt đầy nhiệt tình, to tròn giống như đứa bé càng thu hút ánh mắt mọi người.

Tôn Gia Nhạc thấy anh quan sát, lập tức nâng lên nụ cười rực rỡ.

“Nếu có chuyện gì còn chưa rõ, tôi rất vui lòng giải thích cho anh”.

“Cô diễn tốt như thế, không nên làm nhà làm phim mà nên đi làm diễn viên”. Anh nói.

“Không được đâu, tôi diễn luôn quá giả, quá khoa trương, rất giống diễn kịch, không có đủ chân thành..”. Tôn Gia Nhạc thấy anh nhíu mày, đột nhiên nhớ tới mục đích chuyến đi này của cô, vội vàng cười càng thêm sáng lạn, để lộ hàm răng trắng bóc:” Thành ý của tôi tuyệt đối là 100%, những lời nói vùa rồi cũng đều là lời tâm huyết, xin anh nhất định phải ủng hộ. Bây giờ anh giúp đỡ chúng tôi, nếu sau này có điều gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ vì anh mà lao vào nơi nước sôi lửa bỏng…”

“Dừng”. Anh nghiêm túc giơ tay phải lên ngăn cản cô tiếp tục nói, nhưng môi lại nở nụ cười: “Diễn quá giả, quá khoa trương?”

Nụ cười này của anh, tróng mắt đên lạnh lùng giống như là vẽ rồng điểm mắt làm cho cả khuôn mặt anh đều sáng bừng lên.

Mà Tôn Gia Nhạc nhìn nụ cười đủ để giết người hàng loạt của anh, đầu óc liền đình chỉ hoạt động.

Mẹ ạ, anh cười lên quá phải quá mức quyến rũ rồi không?

Mà Quan Chính Bình nhìn thấy cô ngây ra như phỗng liền bật cười.

Tiếng cười không thể kìm nén, anh cười đến mức cúi gập người xuống.

Tiếng cười của anh sảng khoái rực rỡ, anh ngửa đầu phong thái thật phóng khoáng, anh cười rộ lên trông thật mê người… Tôn Gia Nhạc si ngốc nhìn không chớp mắt, trong lúc nhất thời liền thất thần, mãi cho đến lúc cô ý thức được anh là đang cười cô mới thôi.

“Tóm lại, tóm lại…”. Tôn Gia Nhạc nhìn vào đôi mắt màu đen như có thể hiểu thấu lòng người của anh chợt cảm thấy bối rối không biết tay chân nên để ở nơi nào. “Tóm lại, cá giúp đỡ nước nước giúp đỡ cá. Chỉ cần anh mở miệng tôi nhất định sẽ hỗ trợ!”

“Tôi không nghĩ tôi sẽ có lúc cần cô giúp đỡ, trừ khi tôi cũng cần tìm người diễn kịch…”. Quan Chính Bình đang nói đột nhiên dừng lại, bởi vì có một ý nghĩ vừa mới chợt loé lên trong đầu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Chồng Có Thời Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook