Chương 9: Chương 3.1: Đông!
Lộ Khả Khả
08/07/2016
Hai chân Tôn Gia Nhạc chạm đất, từ thiên đường trở lại nhân gian.
“Anh ta đi rồi”. Quan Chính Bình chỉ chỉ phương hướng Hà Hữu Nhân rời đi, sửa lại vạt áo xố xếch vì ôm cô.
“À”. Tôn Gia Nhạc nhìn bóng lưng Hà Hữu Nhân một cái, ánh mắt liền trở lại trước lồng ngực bằng phẳng của Quan Chính Bình.
Anh có lẽ có rèn luyện thân thể, cơ ngực thật cứng như đạn loại Q ấy!
“Ánh mắt cô có vấn đề sao? Sao lại vừa ý loại đàn ông này?”. Quan Chính Bình lùi lại một bước, hai tay đan trước ngực truy hỏi.
“Có trời đất chứng giám”. Tôn Gia Nhạc lắc đầu lia lịa, đến nỗi búi tóc cũng trở nên hỗn loạn: “Bọn tôi mới hẹn hò mấy lần, ngay cả cầm tay cũng chưa thì tôi phát hiện anh ta không bình thường, nói chia tay với anh ta. Sau đó, anh ta liền trở thành như thế”.
“Cho tới lúc xác định được anh ta đã hết hi vọng, tôi sẽ đưa đón cô đi làm”. Quan Chính Bình nhíu mày nói: “Có trời mới biết những gì chúng ta vừa mới nói anh ta có nghe lọt hay không”.
“Anh là người bận rộn, không cần tốn công quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này”. Thế nhưng, lời của anh thật là khiến cho người ta cảm động muốn chết.
Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt kiên định của anh, miệng cô cong lên, cảm giác ấm áp khi được người khác bảo vệ nảy sinh trong lòng.
“Tôi bảo vệ người của mình”. Anh nói.
Tôn Gia Nhạc thở dốc vì kinh ngạc, sau lưng mồ hôi lạnh đột nhiên chảy ròng ròng.
“Chúng ta hợp đồng cũng chưa kí, tham muốn giữ lấy của anh so với Hà Hữu Nhân còn mạnh hơn”. Cô hoài nghi nhìn anh.
Dám so sánh anh với Hà Hữu Nhân? Quan Chính Bình không vui trừng mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.
“Yên tâm, tôi không có một chút hứng thú nào với cô”. Anh nói.
“Biết rồi, lời này anh đã nói hai lần”.Hai tay Tôn Gia Nhạc chống hông, cũng không để ý bây giờ mình có phải rất giống Mẫu Dạ Xoa hay không?.
Dù sao…anh cũng ko có hứng thú với cô.
“Tôi muốn vào làm việc, cảm ơn anh hôm nay đã ra mặt. Còn có, anh thật sự không cần đến đón tôi mỗi ngày đâu, đến ngày muốn tôi đi gặp bác gái thì nói cho tôi biết”. Cô ngoài cười trong không cười nói, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
“Nếu tôi không thể đưa đón cô thì tài xế của tôi có thể làm thay, cô không cần lo mấy chuyện nhỏ này, mau vào đi”. Quan Chính Bình chỉ vào tóc của cô: “Búi tóc bị loạn rồi”.
“Vừa rồi diễn quá nghiêm túc”. Tôn Gia Nhạc gỡ trâm cài tóc xuống, dùng bàn tay làm lược vuốt lại mái tóc dài.
Lúc tóc cô trượt xuống, ngay lập tức Quan Chính Bình ngửi thấy một mùi hương của cây cối bay ra, anh yên lặng nhìn mái tóc dài đến eo do ngón tay cô vuốt mà chuyển thanh đường cong xinh đẹp, sau đó lại nhanh chóng bị quấn lên.
Anh không vui nhíu mày, suýt chút nữa đã đưa tay giành lại cây trâm cài tóc.
“Anh trừng tôi làm gì? Quần áo với mặt tôi còn có chỗ nào chưa chỉnh tề?”. Tôn Gia Nhạc trừng mắt liếc anh.
“Không có, tôi chỉ nghĩ tóc cô dài như vậy…” Anh đẩy kính mắt, cố gắng dùng giọng điệu nhận xét nói: “Tôi chưa từng qua lại với phụ nữ tóc dài, không biết mẹ tôi có cảm thấy kì quái không”.
Cô thở dốc vì kinh ngạc, đôi môi run rẩy nói: “Anh là đang chê tóc tôi quá dài, muốn tôi cắt đi?”.
“Không cho phép cô cắt bỏ!”. Quan Chính Bình lớn tiếng quát.
Tôn Gia Nhạc giật mình,theo bản năng ôm ngực: “Không cần to tiếng như vậy. Tóm lại, tôi không cần cắt tóc đi, rất tốt. Tuy rằng nếu như cắt bỏ vì 500 vạn thì vẫn có thể”.
“Nó rất đẹp”. Anh không tự chủ được mà vuốt mái tóc dài của cô.
“Này, không có hứng thú thì không nên sờ loạn tóc của người khác, người ta sẽ hiểu lầm là anh có hứng thú”. Được rồi, cô thừa nhậ là cô vẫn còn để ý chuyện anh không có hứng thú với cô.
Bởi vì…cô có một chút “hứng thú” với anh.
“Chúng ta bây giờ diễn kịch không phải để mọi người tin chúng ta là một đôi sao?”. Quan Chính Bình nhíu mày trả lời.
“Dù sao thì cũng do ông chủ quyết định”. Cô nhăn mũi, vẫy tay với anh:
“Anh nhanh đi làm việc của anh đi”.
“Luật sư soạn tốt hợp đồng tôi sẽ liên lạc với cô”. Anh nghiêm túc nói.
“Ok”.
Tôn Gia Nhạc gật đầu, lúc đang muốn xoay người lại thoáng có ý nghĩ muốn trêu chọc anh, xem xem có thể kéo xuống cái mặt nạ nghiêm túc của anh không. Vì vậy, cô nhanh chóng nhón chân hôn nhẹ lên má anh một cái.
“Cô…” Anh quay đầu muốn nói chuyện với cố.
Môi của cô liền chính xác hôn lên môi a.
Cô trợn tròn mắt, lập tức lùi về phía sau một bước lớn.
“Lần sau lúc muốn hôn tôi, có thể không cần đột ngột như vậy, chuyện này tôi có thể phối hợp”. Quan Chính Bình tiến lên một bước, kéo eo cô lại, che lại đôi môi của cô.
Nụ hôn của Quan Chính Bình rất dịu dàng giống như trong tưởng tượng của Tôn Gia Nhạc, môi anh cũng mềm mại như trong tưởng tượng, cô nếm được vị bạc hà cùng với cà phê trên môi anh.
Trời ạ, cô đang làm cái gì vậy! Lỗ tai cô đỏ bừng đẩy anh ra, chạy như bay vào studio.
CanI¬wait¬for¬so¬long? Ican¬not¬say. Oh, the¬pre¬cious¬mo¬ments... Can¬not¬stay. It' snot¬likewind¬shave¬fall¬en... Ican¬not¬say¬with¬outy¬ou¬some¬thing' smiss¬ing...
Bên trong studio, đạo diễn Lại Tiểu Phi đang phát bài hát cô rất yêu thích là The long road.
Cô yêu thích giọng hát của Eddie Vedder tựa như cầu chúc lại như nỉ non, yêu thích đàn ghi ta đơn giàn, nhạc đệm trống con, làm cho cô có cảm giác thả lỏng giống như đang ở bãi biển đảo Barry vậy.
Thật sự là rất thích.
Tôn Gia Nhạc nhịn không được liền khe khẽ hát theo, xoay tròn một vòng, bắt đầu tiến vào trạng thái nhà làm phim vạn năng…chuẩn bị họp cùng với Phó đạo diễn Đỗ Tuấn, quyết định bảng thông báo ngày mai, cấp chi tiêu tạm thời cho diễn viên, sửa sang lại giấy tờ…Có thể làm công việc khiến cho mình sôi nổi hăng hái, cô thật sự rất vui.
Nhưng mà, bình thường cô có vui như vậy sao?
Tôn Gia Nhạc dừng bước, không tự chủ sờ nhẹ môi mình, lại cong môi khẽ cười lên.
“Anh ta đi rồi”. Quan Chính Bình chỉ chỉ phương hướng Hà Hữu Nhân rời đi, sửa lại vạt áo xố xếch vì ôm cô.
“À”. Tôn Gia Nhạc nhìn bóng lưng Hà Hữu Nhân một cái, ánh mắt liền trở lại trước lồng ngực bằng phẳng của Quan Chính Bình.
Anh có lẽ có rèn luyện thân thể, cơ ngực thật cứng như đạn loại Q ấy!
“Ánh mắt cô có vấn đề sao? Sao lại vừa ý loại đàn ông này?”. Quan Chính Bình lùi lại một bước, hai tay đan trước ngực truy hỏi.
“Có trời đất chứng giám”. Tôn Gia Nhạc lắc đầu lia lịa, đến nỗi búi tóc cũng trở nên hỗn loạn: “Bọn tôi mới hẹn hò mấy lần, ngay cả cầm tay cũng chưa thì tôi phát hiện anh ta không bình thường, nói chia tay với anh ta. Sau đó, anh ta liền trở thành như thế”.
“Cho tới lúc xác định được anh ta đã hết hi vọng, tôi sẽ đưa đón cô đi làm”. Quan Chính Bình nhíu mày nói: “Có trời mới biết những gì chúng ta vừa mới nói anh ta có nghe lọt hay không”.
“Anh là người bận rộn, không cần tốn công quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này”. Thế nhưng, lời của anh thật là khiến cho người ta cảm động muốn chết.
Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt kiên định của anh, miệng cô cong lên, cảm giác ấm áp khi được người khác bảo vệ nảy sinh trong lòng.
“Tôi bảo vệ người của mình”. Anh nói.
Tôn Gia Nhạc thở dốc vì kinh ngạc, sau lưng mồ hôi lạnh đột nhiên chảy ròng ròng.
“Chúng ta hợp đồng cũng chưa kí, tham muốn giữ lấy của anh so với Hà Hữu Nhân còn mạnh hơn”. Cô hoài nghi nhìn anh.
Dám so sánh anh với Hà Hữu Nhân? Quan Chính Bình không vui trừng mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.
“Yên tâm, tôi không có một chút hứng thú nào với cô”. Anh nói.
“Biết rồi, lời này anh đã nói hai lần”.Hai tay Tôn Gia Nhạc chống hông, cũng không để ý bây giờ mình có phải rất giống Mẫu Dạ Xoa hay không?.
Dù sao…anh cũng ko có hứng thú với cô.
“Tôi muốn vào làm việc, cảm ơn anh hôm nay đã ra mặt. Còn có, anh thật sự không cần đến đón tôi mỗi ngày đâu, đến ngày muốn tôi đi gặp bác gái thì nói cho tôi biết”. Cô ngoài cười trong không cười nói, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
“Nếu tôi không thể đưa đón cô thì tài xế của tôi có thể làm thay, cô không cần lo mấy chuyện nhỏ này, mau vào đi”. Quan Chính Bình chỉ vào tóc của cô: “Búi tóc bị loạn rồi”.
“Vừa rồi diễn quá nghiêm túc”. Tôn Gia Nhạc gỡ trâm cài tóc xuống, dùng bàn tay làm lược vuốt lại mái tóc dài.
Lúc tóc cô trượt xuống, ngay lập tức Quan Chính Bình ngửi thấy một mùi hương của cây cối bay ra, anh yên lặng nhìn mái tóc dài đến eo do ngón tay cô vuốt mà chuyển thanh đường cong xinh đẹp, sau đó lại nhanh chóng bị quấn lên.
Anh không vui nhíu mày, suýt chút nữa đã đưa tay giành lại cây trâm cài tóc.
“Anh trừng tôi làm gì? Quần áo với mặt tôi còn có chỗ nào chưa chỉnh tề?”. Tôn Gia Nhạc trừng mắt liếc anh.
“Không có, tôi chỉ nghĩ tóc cô dài như vậy…” Anh đẩy kính mắt, cố gắng dùng giọng điệu nhận xét nói: “Tôi chưa từng qua lại với phụ nữ tóc dài, không biết mẹ tôi có cảm thấy kì quái không”.
Cô thở dốc vì kinh ngạc, đôi môi run rẩy nói: “Anh là đang chê tóc tôi quá dài, muốn tôi cắt đi?”.
“Không cho phép cô cắt bỏ!”. Quan Chính Bình lớn tiếng quát.
Tôn Gia Nhạc giật mình,theo bản năng ôm ngực: “Không cần to tiếng như vậy. Tóm lại, tôi không cần cắt tóc đi, rất tốt. Tuy rằng nếu như cắt bỏ vì 500 vạn thì vẫn có thể”.
“Nó rất đẹp”. Anh không tự chủ được mà vuốt mái tóc dài của cô.
“Này, không có hứng thú thì không nên sờ loạn tóc của người khác, người ta sẽ hiểu lầm là anh có hứng thú”. Được rồi, cô thừa nhậ là cô vẫn còn để ý chuyện anh không có hứng thú với cô.
Bởi vì…cô có một chút “hứng thú” với anh.
“Chúng ta bây giờ diễn kịch không phải để mọi người tin chúng ta là một đôi sao?”. Quan Chính Bình nhíu mày trả lời.
“Dù sao thì cũng do ông chủ quyết định”. Cô nhăn mũi, vẫy tay với anh:
“Anh nhanh đi làm việc của anh đi”.
“Luật sư soạn tốt hợp đồng tôi sẽ liên lạc với cô”. Anh nghiêm túc nói.
“Ok”.
Tôn Gia Nhạc gật đầu, lúc đang muốn xoay người lại thoáng có ý nghĩ muốn trêu chọc anh, xem xem có thể kéo xuống cái mặt nạ nghiêm túc của anh không. Vì vậy, cô nhanh chóng nhón chân hôn nhẹ lên má anh một cái.
“Cô…” Anh quay đầu muốn nói chuyện với cố.
Môi của cô liền chính xác hôn lên môi a.
Cô trợn tròn mắt, lập tức lùi về phía sau một bước lớn.
“Lần sau lúc muốn hôn tôi, có thể không cần đột ngột như vậy, chuyện này tôi có thể phối hợp”. Quan Chính Bình tiến lên một bước, kéo eo cô lại, che lại đôi môi của cô.
Nụ hôn của Quan Chính Bình rất dịu dàng giống như trong tưởng tượng của Tôn Gia Nhạc, môi anh cũng mềm mại như trong tưởng tượng, cô nếm được vị bạc hà cùng với cà phê trên môi anh.
Trời ạ, cô đang làm cái gì vậy! Lỗ tai cô đỏ bừng đẩy anh ra, chạy như bay vào studio.
CanI¬wait¬for¬so¬long? Ican¬not¬say. Oh, the¬pre¬cious¬mo¬ments... Can¬not¬stay. It' snot¬likewind¬shave¬fall¬en... Ican¬not¬say¬with¬outy¬ou¬some¬thing' smiss¬ing...
Bên trong studio, đạo diễn Lại Tiểu Phi đang phát bài hát cô rất yêu thích là The long road.
Cô yêu thích giọng hát của Eddie Vedder tựa như cầu chúc lại như nỉ non, yêu thích đàn ghi ta đơn giàn, nhạc đệm trống con, làm cho cô có cảm giác thả lỏng giống như đang ở bãi biển đảo Barry vậy.
Thật sự là rất thích.
Tôn Gia Nhạc nhịn không được liền khe khẽ hát theo, xoay tròn một vòng, bắt đầu tiến vào trạng thái nhà làm phim vạn năng…chuẩn bị họp cùng với Phó đạo diễn Đỗ Tuấn, quyết định bảng thông báo ngày mai, cấp chi tiêu tạm thời cho diễn viên, sửa sang lại giấy tờ…Có thể làm công việc khiến cho mình sôi nổi hăng hái, cô thật sự rất vui.
Nhưng mà, bình thường cô có vui như vậy sao?
Tôn Gia Nhạc dừng bước, không tự chủ sờ nhẹ môi mình, lại cong môi khẽ cười lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.