Chương 12: Chương 3.4
Lộ Khả Khả
08/07/2016
“Mẹ rốt cuộc là đang
nghĩ cái gì? Con cũng đã dẫn cô ấy về rồi, thế này còn chưa đủ sao…”.
Quan Chính Bình nhăn mày, giọng nói vì lo lắng mà nâng cao thêm vài lần.
“Oa, nét mặt hai người lúc nghiêm túc quả là giống nhau như đúc vậy, quả nhiên là mẹ con”. Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ cánh tay anh, sau đó một tay kéo tay anh, một tay kéo tay mẹ Quan, nghiêm túc nói: “Bác Quan, bác cứ yên tâm 100%, bọn cháu lấy kết hôn làm điều kiện xem xét để quan hệ. Nếu như chỉ là tuỳ tiện vui đùa thì anh ấy cũng sẽ không dẫn cháu tới thăm bác”.
Hốc mắt Quan Trần Như Ý đỏ lên, thấp giọng nói: “Vậy cháu đáp ứng bác, chăm sóc cho nó thật tốt”.
“Cháu sẽ”. Cô gật đầu, sau đó le lưỡi liếc anh một cái: “Nói đúng hơn là anh ấy chăm sóc chau”.
“Ai chăm sóc ai thì cũng như nhau, quan trọng là cháu ở bên cạnh nó. Chính Binh từng chịu không ít khổ sở, mọi người xung quanh có không ít người nịnh bợ nó vì loeij ích nên nó không dễ dàng cùng người khác thân cận lại càng không dễ dàng tin tưởng người khác…”. Quan Trần Như Ý nhớ lại bộ dáng cúi đầu bốn phía năm đó của con trai vì muốn bồi thường lại món nợ, nhịn không được cầm khăn tay lau nước mắt.
“Cháu sẽ ở bên cạnh Chính Bình, sau đó, chúng cháu sẽ cùng nhau ở bên cạnh chăm sóc bác”. Tôn Gia Nhạc ngồi vào bên người mẹ Quan, cũng đỏ hốc mắt nói.
Đây mới thật sự là ba mẹ! Mặc kệ lúc nào cũng đều đặt con cái ở trong lòng, không giống ba mẹ cô đã sớm để cô tự mình lo liệu, trong lòng vĩnh viễn chỉ có tình yêu riêng của họ, cô chỉ là đứa con có thể thuận tiện nhờ vả.
Quan Trần Như Ý lau nước mắt, đầu dần cúi xuống nhìn ga trải giường.
“Thực ra, bác bị ung thư tuyến dịch lim-pha d&ienda*lqd/ giai đoạn cuối, nên mới đặc biệt trở về từ Canada để có thể ở cạnh Chính Bình thời gian còn lại”. Quan Trần Như Ý nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Quan Chính Bình thoáng cái liền trắng bệch, anh trừng mắt nhìn mẹ cũng đang phát run, không nói thành lời, cả người như bị ném vào hầm băng, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Tôn Gia Nhạc cũng choáng váng, cô không nghĩ tình huống lại tệ tới vây.
Cô nhanh chóng đứng dậy, đẩy Quan Chính Bình đang ngây người ngồi xuống cạnh mẹ Quan.
“Vì sao mẹ không nói sớm cho con biết? Tại sao phải giấu diếm bệnh tình của mẹ với con? Hiện nay y học tiến bộ như vậy, cho dù là ở giai đoạn cuối cũng có thể chữa trị. Tại sao mẹ lại chỉ ở nhà làm chậm trễ bệnh tình?”. Quan Chính Bình nói mỗi một câu đều phát run, nhưng cả người anh lại cứng ngắc như tượng đá.
“Con đi tìm bác sĩ”. Anh bỗng nhiên đứng dậy, quay người muốn chạy ra bên ngoài.
“Bệnh của mẹ thế nào là chuyện của mẹ. Con nếu dám chạy đi tìm bác sĩ thì chúng ta liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con”. Quan Trần Như Ý lớn tiếng nói.
Tôn Gia Nhạc nghe vậy lập tức giang tay ôm chặt Quan Chính Bình, nhanh chóng kéo anh ngồi trở lại bên cạnh mẹ Quan.
“Nghe bác ấy nói xong đã!”.
Quan Chính Bình không tự chủ nắm chặt truyện của lQd tay Tôn Gia Nhạc, giống như cô chính là lực lượng giúp anh kiên trì đứng vững.
Tôn Gia Nhạc nhìn người đàn ông lúc bình thường dù súng chỉa vào đầu có lẽ cũng không biến sắc mặt bây giờ lại giống như chỉ một cây cỏ cũng có thể đánh ngã, bộ dạng tiều tuỵ, cô lại không đành lòng mà cầm chặt tay anh.
“Vì sao mẹ không nói sớm cho con biết? Con có thể dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn một chút, tìm giúp mẹ bác sĩ trị liệu tốt nhất…”. Quan Chính Bình suy sụp hạ vai, giọng điệu vô lực nói nhỏ.
“Mẹ đã hơn 70 tuổi rồi, mẹ không cần làm phẫu thuật, cũng không cần chịu sự hành hạ của mấy thứ trị liệu hoá chất kia”. Quan Trần Như Ý quay mặt, nước mắt nhỏ giọt xuống ga giường: “Ai rồi cũng phải chết, mẹ chỉ muốn chết thật thanh thản”.
“Không được nhắc tới chữ kia!”. Quan Chính Bình rống to, trên trán lập tức nổi gân xanh.
Tôn Gia Nhạc vuốt lưng anh, nghe thấy tiếng thở dốc giống như bị người ta đánh một quyền của anh, ngực cô như cứng lại, không tự chủ đặt hai tay lên vai anh, hy vọng bản thân có thể tiếp thêm cho anh một phần sức lực.
“Mẹ không nên giấu diếm như vậy! Ngộ nhỡ con vẫn luôn không có bạn gái, mẹ liền chờ bệnh nặng tới mức khiến con hối hận? Mẹ có biết con lo lắng cho thân thể mẹ tới mức nào? Mẹ đây là đang trừng phạt con những năm qua không có ở bên cạnh mẹ sao?”. Cổ họng Quan Chính Bình xiết chặt, anh bỗng cúi đầu, rôt cuộc không thể nói tiếp.
Tim Tôn Gia Nhạc đau xót, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
“Mẹ chính vì nghĩ tới những chuyện đó mới quyết định như vậy”. Quan Trần Như Ý khàn khàn nói, truyện của LQĐ duỗi tay nắm lấy tay con trai: “Mẹ sợ sau khi mẹ đi rồi, cũng chỉ còn lại một mình con. Mẹ không muốn sau khi mẹ chết, toàn bộ hồn phách đều vì lo lắng cho con mà không lên được trời, không thể đầu thai nên mới hi vọng con nhanh chóng đưa vợ về”.
Quan Chính Bình không có cách nào ngẩng đầu lên, bởi vì hốc mắt anh nóng rát, nước mắt tuỳ thời đều có thể chảy xuống.
“Gia Nhạc, cháu sẽ giúp bác chăm sóc nó phải không?” Quan Trần Như Ý nhìn về phía Tôn Gia Nhạc.
“Nhất định là vậy”. Tôn Gia Nhạc lớn tiếng nói, còn vỗ vai Quan Chính Bình một cái.
Quan Chính Bình bị cô nặng nề vỗ, tinh thần ngược lại tập trung hơn một chút.
Anh hít sâu, cố gắng khống chế tâm tình, dù sao anh vẫn còn nhiều chuyện cần hỏi, cần xử lí.
“Vậy hai đứa lúc nào tổ chức hôn lễ?”. Quan Trần Như Ý hỏi.
Tôn Gia Nhạc ngây người, tay chân lập tức luống cuống. Từ bạn gái liền nhanh chóng nhảy tới bước kết hôn, tuồng kịch này độ khó thực sự rất cao, cô không biết phải ứng phó thế nào đành phải dùng đuôi mắt liếc về phí Quan Chính Bình.
Chỉ thấy anh cũng ngây ra, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ, không thể nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào.
“Mẹ hi vọng trước khi mẹ phải tới phòng chăm sóc đặc biệt thì có thể ngồi ở tiệc cưới cùng nhau chúc phúc hai đứa”. Quan Trần Như Ý nói,
Quan Chính Bình không kịp cúi đầu, một giọt nước mắt liền chảy xuống.
“Mẹ…”. Ngoại trừ một tiếng này, anh không thể nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể giống như đứa trẻ nắm chặt tay mẹ.
“Bác Quan, bác đừng lo, nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện đều sẽ có kết quả tốt nhất”. Hốc mắt Tôn Gia Nhạc đỏ bừng, đứng ở một bên vì tình thân của hai người mà cảm động.
“Chúng con sẽ nhanh chóng xử lí xong hôn sự”. Quan Chính Bình nói.
Tôn Gia Nhạc thở dốc vì kinh ngạc, nhưng vẫn cứng rắn nặn ra một nụ cười.
“Tốt, mẹ chờ chính là câu nói này của con.truyện của LQĐ Biết rõ các con có ý định kết hôn, mẹ dù có làm gì cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Hai đứa qua đây mẹ ôm một cái, sau đó mẹ muốn nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tham gia hôn lễ của hai đứa”. Quan Trần Như Ý nắm tay con trai và Tôn Gia Nhạc, không kìm được vui mừng mà mỉm cười.
Quan Chính Bình tiến lên, hai tay nắm chặt tay mẹ và Tôn Gia Nhạc.
Tôn Gia Nhạc cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng tất cả đều có thể an ổn vượt qua.
“Oa, nét mặt hai người lúc nghiêm túc quả là giống nhau như đúc vậy, quả nhiên là mẹ con”. Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ cánh tay anh, sau đó một tay kéo tay anh, một tay kéo tay mẹ Quan, nghiêm túc nói: “Bác Quan, bác cứ yên tâm 100%, bọn cháu lấy kết hôn làm điều kiện xem xét để quan hệ. Nếu như chỉ là tuỳ tiện vui đùa thì anh ấy cũng sẽ không dẫn cháu tới thăm bác”.
Hốc mắt Quan Trần Như Ý đỏ lên, thấp giọng nói: “Vậy cháu đáp ứng bác, chăm sóc cho nó thật tốt”.
“Cháu sẽ”. Cô gật đầu, sau đó le lưỡi liếc anh một cái: “Nói đúng hơn là anh ấy chăm sóc chau”.
“Ai chăm sóc ai thì cũng như nhau, quan trọng là cháu ở bên cạnh nó. Chính Binh từng chịu không ít khổ sở, mọi người xung quanh có không ít người nịnh bợ nó vì loeij ích nên nó không dễ dàng cùng người khác thân cận lại càng không dễ dàng tin tưởng người khác…”. Quan Trần Như Ý nhớ lại bộ dáng cúi đầu bốn phía năm đó của con trai vì muốn bồi thường lại món nợ, nhịn không được cầm khăn tay lau nước mắt.
“Cháu sẽ ở bên cạnh Chính Bình, sau đó, chúng cháu sẽ cùng nhau ở bên cạnh chăm sóc bác”. Tôn Gia Nhạc ngồi vào bên người mẹ Quan, cũng đỏ hốc mắt nói.
Đây mới thật sự là ba mẹ! Mặc kệ lúc nào cũng đều đặt con cái ở trong lòng, không giống ba mẹ cô đã sớm để cô tự mình lo liệu, trong lòng vĩnh viễn chỉ có tình yêu riêng của họ, cô chỉ là đứa con có thể thuận tiện nhờ vả.
Quan Trần Như Ý lau nước mắt, đầu dần cúi xuống nhìn ga trải giường.
“Thực ra, bác bị ung thư tuyến dịch lim-pha d&ienda*lqd/ giai đoạn cuối, nên mới đặc biệt trở về từ Canada để có thể ở cạnh Chính Bình thời gian còn lại”. Quan Trần Như Ý nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Quan Chính Bình thoáng cái liền trắng bệch, anh trừng mắt nhìn mẹ cũng đang phát run, không nói thành lời, cả người như bị ném vào hầm băng, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Tôn Gia Nhạc cũng choáng váng, cô không nghĩ tình huống lại tệ tới vây.
Cô nhanh chóng đứng dậy, đẩy Quan Chính Bình đang ngây người ngồi xuống cạnh mẹ Quan.
“Vì sao mẹ không nói sớm cho con biết? Tại sao phải giấu diếm bệnh tình của mẹ với con? Hiện nay y học tiến bộ như vậy, cho dù là ở giai đoạn cuối cũng có thể chữa trị. Tại sao mẹ lại chỉ ở nhà làm chậm trễ bệnh tình?”. Quan Chính Bình nói mỗi một câu đều phát run, nhưng cả người anh lại cứng ngắc như tượng đá.
“Con đi tìm bác sĩ”. Anh bỗng nhiên đứng dậy, quay người muốn chạy ra bên ngoài.
“Bệnh của mẹ thế nào là chuyện của mẹ. Con nếu dám chạy đi tìm bác sĩ thì chúng ta liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con”. Quan Trần Như Ý lớn tiếng nói.
Tôn Gia Nhạc nghe vậy lập tức giang tay ôm chặt Quan Chính Bình, nhanh chóng kéo anh ngồi trở lại bên cạnh mẹ Quan.
“Nghe bác ấy nói xong đã!”.
Quan Chính Bình không tự chủ nắm chặt truyện của lQd tay Tôn Gia Nhạc, giống như cô chính là lực lượng giúp anh kiên trì đứng vững.
Tôn Gia Nhạc nhìn người đàn ông lúc bình thường dù súng chỉa vào đầu có lẽ cũng không biến sắc mặt bây giờ lại giống như chỉ một cây cỏ cũng có thể đánh ngã, bộ dạng tiều tuỵ, cô lại không đành lòng mà cầm chặt tay anh.
“Vì sao mẹ không nói sớm cho con biết? Con có thể dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn một chút, tìm giúp mẹ bác sĩ trị liệu tốt nhất…”. Quan Chính Bình suy sụp hạ vai, giọng điệu vô lực nói nhỏ.
“Mẹ đã hơn 70 tuổi rồi, mẹ không cần làm phẫu thuật, cũng không cần chịu sự hành hạ của mấy thứ trị liệu hoá chất kia”. Quan Trần Như Ý quay mặt, nước mắt nhỏ giọt xuống ga giường: “Ai rồi cũng phải chết, mẹ chỉ muốn chết thật thanh thản”.
“Không được nhắc tới chữ kia!”. Quan Chính Bình rống to, trên trán lập tức nổi gân xanh.
Tôn Gia Nhạc vuốt lưng anh, nghe thấy tiếng thở dốc giống như bị người ta đánh một quyền của anh, ngực cô như cứng lại, không tự chủ đặt hai tay lên vai anh, hy vọng bản thân có thể tiếp thêm cho anh một phần sức lực.
“Mẹ không nên giấu diếm như vậy! Ngộ nhỡ con vẫn luôn không có bạn gái, mẹ liền chờ bệnh nặng tới mức khiến con hối hận? Mẹ có biết con lo lắng cho thân thể mẹ tới mức nào? Mẹ đây là đang trừng phạt con những năm qua không có ở bên cạnh mẹ sao?”. Cổ họng Quan Chính Bình xiết chặt, anh bỗng cúi đầu, rôt cuộc không thể nói tiếp.
Tim Tôn Gia Nhạc đau xót, nước mắt bắt đầu chảy xuống.
“Mẹ chính vì nghĩ tới những chuyện đó mới quyết định như vậy”. Quan Trần Như Ý khàn khàn nói, truyện của LQĐ duỗi tay nắm lấy tay con trai: “Mẹ sợ sau khi mẹ đi rồi, cũng chỉ còn lại một mình con. Mẹ không muốn sau khi mẹ chết, toàn bộ hồn phách đều vì lo lắng cho con mà không lên được trời, không thể đầu thai nên mới hi vọng con nhanh chóng đưa vợ về”.
Quan Chính Bình không có cách nào ngẩng đầu lên, bởi vì hốc mắt anh nóng rát, nước mắt tuỳ thời đều có thể chảy xuống.
“Gia Nhạc, cháu sẽ giúp bác chăm sóc nó phải không?” Quan Trần Như Ý nhìn về phía Tôn Gia Nhạc.
“Nhất định là vậy”. Tôn Gia Nhạc lớn tiếng nói, còn vỗ vai Quan Chính Bình một cái.
Quan Chính Bình bị cô nặng nề vỗ, tinh thần ngược lại tập trung hơn một chút.
Anh hít sâu, cố gắng khống chế tâm tình, dù sao anh vẫn còn nhiều chuyện cần hỏi, cần xử lí.
“Vậy hai đứa lúc nào tổ chức hôn lễ?”. Quan Trần Như Ý hỏi.
Tôn Gia Nhạc ngây người, tay chân lập tức luống cuống. Từ bạn gái liền nhanh chóng nhảy tới bước kết hôn, tuồng kịch này độ khó thực sự rất cao, cô không biết phải ứng phó thế nào đành phải dùng đuôi mắt liếc về phí Quan Chính Bình.
Chỉ thấy anh cũng ngây ra, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ, không thể nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào.
“Mẹ hi vọng trước khi mẹ phải tới phòng chăm sóc đặc biệt thì có thể ngồi ở tiệc cưới cùng nhau chúc phúc hai đứa”. Quan Trần Như Ý nói,
Quan Chính Bình không kịp cúi đầu, một giọt nước mắt liền chảy xuống.
“Mẹ…”. Ngoại trừ một tiếng này, anh không thể nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể giống như đứa trẻ nắm chặt tay mẹ.
“Bác Quan, bác đừng lo, nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện đều sẽ có kết quả tốt nhất”. Hốc mắt Tôn Gia Nhạc đỏ bừng, đứng ở một bên vì tình thân của hai người mà cảm động.
“Chúng con sẽ nhanh chóng xử lí xong hôn sự”. Quan Chính Bình nói.
Tôn Gia Nhạc thở dốc vì kinh ngạc, nhưng vẫn cứng rắn nặn ra một nụ cười.
“Tốt, mẹ chờ chính là câu nói này của con.truyện của LQĐ Biết rõ các con có ý định kết hôn, mẹ dù có làm gì cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Hai đứa qua đây mẹ ôm một cái, sau đó mẹ muốn nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tham gia hôn lễ của hai đứa”. Quan Trần Như Ý nắm tay con trai và Tôn Gia Nhạc, không kìm được vui mừng mà mỉm cười.
Quan Chính Bình tiến lên, hai tay nắm chặt tay mẹ và Tôn Gia Nhạc.
Tôn Gia Nhạc cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng tất cả đều có thể an ổn vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.