Chương 1
Mục Yên
22/09/2016
Editor: trang bubble ^^
Tỉnh Z thành phố S, nước Hoa phân loại thành phố rất rõ ràng, điều kiện sinh hoạt và tiền lương của người ở thành phố loại một cũng tốt hơn nhiều so với điều kiện của thành phố loại hai, loại ba, mà thành phố S chính là một điển hình của thành phố loại hai, mặc dù không bằng thành phố loại một, nhưng lại tốt hơn nhiều so với thành phố loại ba, hơn nữa nếu muốn mức sống tốt hơn một chút thì chỉ cần cố gắng hơn chút, nếu có một phần công việc ổn định vẫn có thể sống rất vui vẻ.
Khác với trước kia tất cả mọi người ở cùng một nơi, bây giờ cho dù mọi người là hàng xóm cách vách cũng có thể không biết nhau, ở trong vườn hoa chung cư có một cặp vợ chồng bình thường cũng tuân theo quy tắc như vậy, gần như chưa bao giờ giao lưu với người chung quanh.
Trong căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, để chúng ta có thể nhìn rõ ràng trang trí trong nhà, giống như một câu ngạn ngữ từng nói, Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ, có lẽ cũng rất thích hợp vào chỗ này.
"Ông xã, " Từ trong phòng bếp người phụ nữ cười cầm hai chén cơm ra đặt ở trên bàn, chỗ mình và người đàn ông đối diện, "Cuối cùng thì chúng ta có thể thở phào một hơi, kế tiếp có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ một chút chuyện sinh con rồi." Nói tới chỗ này, trên mặt người phụ nữ đã lộ ra nụ cười ngọt ngào, nếu không phải là vì trước kia có đủ loại chuyện vướng víu, e rằng bây giờ con của bọn họ đã có thể đi mua nước tương rồi.
Người đàn ông đưa tay nắm lấy tay của người phụ nữ, nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay của đối phương: "Đã để cho em chịu khổ, ngay từ đầu khi anh theo đuổi em từng nói muốn để em theo anh cùng nhau sống cuộc sống sung sướng, nhưng không ngờ cuối cùng lại là em theo anh cùng nhau trải qua cuộc sống khổ sở." Áy náy là tất nhiên, nhưng mà trong lòng quan trọng nhất là phần cảm động kia.
Hai người là quen biết lúc lên đại học, khi đó trong nhà người đàn ông vẫn còn rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều người chạy theo anh, nhưng cho dù là vào lúc đó anh cũng chưa từng lăng nhăng, có lẽ nói này cả đời anh cũng chỉ yêu một người phụ nữ, chỉ là không biết vì sao mà người phụ nữ này lại luôn không chấp nhận sự theo đuổi của anh, cho đến khi nhà anh phá sản, người phụ nữ kia lại đột nhiên xuất hiện, cô nói trước kia là cảm thấy người đàn ông quá mức ăn trên ngồi trước, nhưng bây giờ không phải, cho nên cô bằng lòng theo anh cùng nhau chăm chỉ làm việc, cho tới bây giờ.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ không khổ sở chút nào, ngược lại bộ dáng có vẻ rất vui vẻ: "Ông xã, thật ra thì khi đó anh theo đuổi em trong lòng em cũng đã sớm buông lỏng, chỉ là trong lòng luôn có một phần lo lắng như thế, cảm thấy một ngày nào đó anh sẽ thay đổi khíên em không bắt được, anh cũng biết là em lớn lên ở nông thôn, trong xương chắc chắn sẽ có một chút suy nghĩ nông dân cá thể, nhưng mà bây giờ không phải đã rất tốt sao, chúng ta đã đến nứơc như vậy, kế tiếp sinh một đứa con, sau đó sống cuộc sống thật vui vẻ."
"Bà xã. . . . . ." Người đàn ông tới gần phía trước lẳng lặng nhìn người phụ nữ, mũi của hai người đã lại gần cùng một chỗ.
"Không cần nói, " Đẩy người đàn ông, người phụ nữ bật cười, "Không cần tỏ vẻ như là thời gian dài chúng ta cũng trải qua thật sự không vui vẻ như vậy, về sau em có thể làm việc bản thân em thích làm, anh cũng có thể làm việc bản thân anh thích làm, đợi lát nữa sau khi cơm nước xong còn có thể giống như ngày thường cùng nhau đi dạo một chút, thật ra thì chúng ta như vậy còn có một lợi ích, chúng ta không có cái gọi là sau bảy năm là ngứa ngáy đúng hay không?"
"Đúng" Thật ra thì vào ngày thường người đàn ông tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảm xúc như vậy, bởi vì anh biết anh cần làm chỗ dựa của người phụ nữ tuyệt đối không thể ngã xuống được, nhưng sau ngày hôm nay hai người đã có thể luôn sống thật vui vẻ, cho nên anh mới có thể nói ra nhiều lời bùi ngùi như vậy.
Vào khoảnh khắc ấm áp này, dường như trời đất chợt xoay chuyển, đèn trên trần nhà cũng bắt đầu long ra trở nên lắc lư, đồ ăn trên bàn rơi rớt đầy đất, sau đó giống như toàn bộ thế giới đột nhiên đã trở nên đen tối, nhưng chấn động vẫn không ngừng lại.
"Bà xã." Người đàn ông nắm chặt tay của người phụ nữ, ôm cô vào trong lòng mình.
"Em không sao."
Có lẽ kéo dài khoảng chừng mấy phút, rung động ngừng lại, nhưng mà bên này lại không có tiếng động, một chút tiếng động cũng không có.
Động đất, trận động đất này xảy ra thình lình khiến cả thế giới cũng rơi vào khiếp sợ, không chỉ vì lần động đất này có cường độ lớn, cũng bởi vì vị trí tâm trận địa chấn này làm cho cả thế giới đều giật mình.
Người không ở trong khu vực động đất chỉ có thể xem tin tức trên ti vi, động đất qua đi không bao lâu thì chính quyền trung ương đã rất nhanh cử người xuống khu vực gặp nạn phòng chống động đất, cứu tế rồi, Đài Truyền Hình Trung Ương cũng đang truyền phát tin tức lúc này.
"Động đất ở thời đại này đã không kinh ngạc hiếm có, nhưng cũng không ai ngờ tới tỉnh Z không thuộc khu vực địa chấn vậy mà cũng sẽ xảy ra động đất, hoàn toàn không ai dự báo được chuyện này vào trước lúc xảy ra, từ trứơc đến giờ nhà cửa tỉnh Z cũng không có chức năng chống động đất, phần lớn dân chúng bởi vì không phản ứng kịp mà sau đó đã bị vùi lấp ở dưới đất vàng, trước tiên trung ương phái ra đội tìm kiếm cứu nạn và cảnh sát võ trang, cố gắng trong thời gian ngắn nhất cứu được nhiều người nhất, hi vọng dân chúng gặp nạn càng ít càng tốt, để mọi người chúng ta cùng nhau cầu nguyện đi." Giọng nói người chủ trì có chút nghẹn ngào, thậm chí vào lúc thông báo tin tức còn nói ra lời vốn không nên nói ra từ anh, quan trọng nhất là, tỉnh Z có rất nhiều lao động nhập cư, nhưng an toàn của bọn họ lại ở vào tình hình khủng hoảng, gần như là ở vào khoảnh khắc đó, người trên cả nước miễn là họ đang chú ý đến tin tức này thì mọi người đều chắp tay lại bắt đầu cầu nguyện, tuy là không biết có tác dụng hay không, nhưng không thể rời nhà đến khu gặp nạn giúp đỡ thì bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.
"18 giờ 24 phút 56 giây ngày 20 tháng7 năm 20XX, vỏ trái đất đã xảy ra thay đổi trên phạm vi lớn, sự cố bị nạn đầu tiên là ở tỉnh Z nước Hoa, trận động đất mãnh liệt không hề đoán trước khiến rất nhiều người tỉnh Z đã gặp nạn, sau đó, các quốc gia còn lại xuất hiện dồn dập các thảm hoạ khác nhau, sóng thần, tuyết lở, thậm chí một số đảo quốc còn vì biến cố lần này mà hoàn toàn bị chôn vùi . . . Có thể nói vỏ trái đất thay đổi lần này đã bị ảnh hưởng chính là toàn bộ thế giới."
Bởi vì không chỉ có một quốc gia xảy ra tai nạn, cho dù là cứu viện cũng không có biện pháp thực hiện ngay, nước Hoa cứu viện vẫn đang tiếp tục.
"Dưới đây là phóng viên tại hiện trường
Thời báo thực tế nói: cho tới bây giờ, số người chết do động đất đã đạt đến năm mươi ngàn lượt người, số liệu này theo vẫn đang tăng lên liên tục không ngừng, hiện trường đào lên rất nhiều đều là xác chết, nhưng sau lần động đất này chúng ta cũng biết một số người chưa có mất đi tình cảm, biết bao người mẹ bởi vì bảo vệ đứa con vì vậy mà gặp nạn, ngay mới vừa rồi, nhân viên cứu hộ còn đào ra một cặp vợ chồng, người chồng ôm thật chặt vợ mình, đặt người vợ ở dưới người, nhưng anh ấy không ngờ tới phía sau chỗ anh rớt xuống lại là cốt thép . . ." Phóng viên đang ở hiện trường cũng không tiếp tục nói hết, nhưng mà camera lại quay tới, người chồng cho là mình cứu được vợ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn, mà người vợ, vào lúc bản thân cô ấy cũng bị thương nặng lại chỉ cắn môi, không để bản thân cô kêu thành tiếng, sợ rằng cũng không muốn người chồng lo lắng.
"Thiên tai không thể biết trước, nhưng nhân viên cứu nạn luôn luôn cố gắng, hi vọng tất cả chúng ta đừng từ bỏ hi vọng, đặc biệt là lúc bị chôn ở dưới đất còn có những người đang sống, chúng tôi sẽ không buông tay mọi người." Đoạn văn này lặp đi lặp lại dùng loa phóng thanh ở trên không đưa tin, chỉ hy vọng có thể cứu được càng nhiều người.
Một cơn gió thổi qua, tiếng nói dần dần đi xa, thật giống như tất cả tiếng động bên ngoài đã biến mất không thấy nữa, thời gian ngừng lại ở chỗ này.
"Bội Bội, Bội Bội, tỉnh dậy, mau dậy đi, con quên hôm nay chính là ngày đầu tiên con lên tiểu học, tối hôm qua không phải là con còn nói phải tới sớm một chút sao?"
Tiếng địa phương quen thuộc vang lên ở bên tai, Diệp Bội mở mắt, nhìn người trước mắt, mặc dù tuổi trẻ hơn nhiều, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được người này chính là mẹ của mình, há mồm gọi cũng là rất tự nhiên dùng tiếng địa phương: "Mẹ."
"Ừ, mau dậy đi, mặc quần áo đánh răng, đợi lát nữa mẹ đưa con tới trường học."
"A, được." Lúc này Diệp Bội vẫn rất mê mang như cũ, hôm nay là ngày đầu tiên cô lên tiểu học, nhưng trong trí nhớ lại đã sớm qua thật lâu, nếu như là những cái này đều là mơ vậy thì tâm trí của mình đã trưởng thành lại là xảy ra chuyện gì, vậy cái người mà mình làm bạn mười mấy năm đã xảy ra chuyện gì, còn có một lần chấn động kia, nhưng cô cũng nhớ rõ là trước giờ chỗ tỉnh này của mình vốn chưa từng xảy ra động đất.
Chuyện kế tiếp thì bản thân Diệp Bội cũng mơ mơ màng màng, chỉ biết là có người giúp mình mặc quần áo xong, sau đó nắm tay ra cửa, đang ra ngoài Diệp Bội xoay người lại thấy được nhà cửa màu đỏ quen thuộc, có lẽ mới hơn nhiều so với một cái kia trong trí nhớ.
Tiểu học cách nhà mình cũng không phải rất xa, cũng chỉ là đi bộ, chỉ dùng thời gian năm phút đồng hồ đã đến trường học, lúc này trường học vẫn là trường học, mà không phải nhà xưởng nhỏ sau này, cửa lớn kia cũng có thể thấy rõ chữ viết tiểu học XX, tuy rằng chỗ này quả thật là chút hư hỏng.
"Ngọc Hi, dẫn Bội Bội đi báo tên sao, thiếu chút nữa đã quên rồi, Bội Bội cũng nên học lớp một rồi, nếu sớm biết buổi sáng đã cùng đi được rồi?" Người quen chào hỏi với mẹ Diệp Bội.
"Đúng vậy đó, nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên, không hề gì. Đúng rồi, Văn Cường đâu?" Bởi vì gặp được người quen, cho nên mẹ Diệp Bội liền bị bà ấy lôi kéo đến trên tay dắt Diệp Bội cũng dừng lại bước chân, lúc này Diệp Bội mới có tâm trạng nhìn hoàn cảnh chung quanh, mặc dù có rất nhiều người bởi vì nguyên nhân trí nhớ mà mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ được một ít, thấy những người đó cười chào hỏi với bản thân, cô cũng tiện thể đáp lại một nụ cười, chỉ là muốn để cô nói ra tên của mỗi một người trong đối phương vậy thì rất không có khả năng rồi.
"Nó ấy à, đã sớm không có được một ngày chơi đùa, đúng rồi, Bội Bội, ở trong trường học nếu như có chuyện có thể đi tìm cậu con, biết không?" Người vừa nói chuyện với Diệp Bội mẹ đột nhiên liền chuyển sang Diệp Bội.
Diệp Bội gật đầu: "Dạ." Làm sao lại không nhớ được chứ, người đối diện mình đây gọi là bà bác, mà cậu, cũng chỉ là một nam sinh lớn hơn hai tuổi so với cô mà thôi, khi còn bé cô vẫn rất nghe lời, đối với người mới lớn hơn cô hai tuổi gọi là cậu đó cũng gọi rất vui mừng, có lúc nghe được cậu bạn học kia nhạo báng cũng không thèm quan tâm chút nào, nhưng mà bây giờ, sợ rằng là cô không gọi ra miệng được, cũng sẽ không chủ động đi tìm người.
Có thể là vội vã đi ghi danh, mẹ Diệp Bội đã rất nhanh mang cô đi phòng học, giáo viên trong trí nhớ của mình chỉ có một người kia, chẳng qua là vào lúc cô lên năm thứ ba đã về hưu, còn bạn học, bởi vì từng đi học nhà trẻ, hơn nữa còn là một thôn, nói không quen thuộc mới gọi là kỳ lạ.
"Bội Bội, gọi thầy giáo Vương."
"Chào thầy giáo Vương." Diệp Bội mở miệng cười, cô cũng biết thật ra thì đối phương không phải họ Vương, mà là họ Diệp, gọi là Diệp Vương Văn, chỉ là thầy giáo Diệp quá nhiều, sợ gây nên lẫn lộn, cho nên mới dùng một chữ trong tên giáo viên làm danh hiệu xưng hô, ở nơi này loại chuyện như vậy hầu như mọi người đều cùng một họ cũng không lạ lùng.
"Ha ha, thật là ngoan." Một ông cụ chừng năm mươi tuổi cười ha hả trả lời.
Mẹ Diệp về nhà, Diệp Bội cũng hi vọng như thế, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể bắt đầu không tập trung, suy nghĩ một chút rốt cuộc tại sao mình lại quay về nơi đây, tay nhỏ bé này tay nhỏ bé, không phải tất cả mọi người hi vọng lại thấy ngươi lần nữa, thật vất vả mới có thể sống hạnh phúc qua ngày với ông xã, nhưng mà lại thoáng cái trở lại hồi còn nhỏ, cũng không biết rốt cuộc anh thế nào rồi.
Tỉnh Z thành phố S, nước Hoa phân loại thành phố rất rõ ràng, điều kiện sinh hoạt và tiền lương của người ở thành phố loại một cũng tốt hơn nhiều so với điều kiện của thành phố loại hai, loại ba, mà thành phố S chính là một điển hình của thành phố loại hai, mặc dù không bằng thành phố loại một, nhưng lại tốt hơn nhiều so với thành phố loại ba, hơn nữa nếu muốn mức sống tốt hơn một chút thì chỉ cần cố gắng hơn chút, nếu có một phần công việc ổn định vẫn có thể sống rất vui vẻ.
Khác với trước kia tất cả mọi người ở cùng một nơi, bây giờ cho dù mọi người là hàng xóm cách vách cũng có thể không biết nhau, ở trong vườn hoa chung cư có một cặp vợ chồng bình thường cũng tuân theo quy tắc như vậy, gần như chưa bao giờ giao lưu với người chung quanh.
Trong căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, để chúng ta có thể nhìn rõ ràng trang trí trong nhà, giống như một câu ngạn ngữ từng nói, Ma Tước tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ, có lẽ cũng rất thích hợp vào chỗ này.
"Ông xã, " Từ trong phòng bếp người phụ nữ cười cầm hai chén cơm ra đặt ở trên bàn, chỗ mình và người đàn ông đối diện, "Cuối cùng thì chúng ta có thể thở phào một hơi, kế tiếp có lẽ chúng ta có thể suy nghĩ một chút chuyện sinh con rồi." Nói tới chỗ này, trên mặt người phụ nữ đã lộ ra nụ cười ngọt ngào, nếu không phải là vì trước kia có đủ loại chuyện vướng víu, e rằng bây giờ con của bọn họ đã có thể đi mua nước tương rồi.
Người đàn ông đưa tay nắm lấy tay của người phụ nữ, nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay của đối phương: "Đã để cho em chịu khổ, ngay từ đầu khi anh theo đuổi em từng nói muốn để em theo anh cùng nhau sống cuộc sống sung sướng, nhưng không ngờ cuối cùng lại là em theo anh cùng nhau trải qua cuộc sống khổ sở." Áy náy là tất nhiên, nhưng mà trong lòng quan trọng nhất là phần cảm động kia.
Hai người là quen biết lúc lên đại học, khi đó trong nhà người đàn ông vẫn còn rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều người chạy theo anh, nhưng cho dù là vào lúc đó anh cũng chưa từng lăng nhăng, có lẽ nói này cả đời anh cũng chỉ yêu một người phụ nữ, chỉ là không biết vì sao mà người phụ nữ này lại luôn không chấp nhận sự theo đuổi của anh, cho đến khi nhà anh phá sản, người phụ nữ kia lại đột nhiên xuất hiện, cô nói trước kia là cảm thấy người đàn ông quá mức ăn trên ngồi trước, nhưng bây giờ không phải, cho nên cô bằng lòng theo anh cùng nhau chăm chỉ làm việc, cho tới bây giờ.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ không khổ sở chút nào, ngược lại bộ dáng có vẻ rất vui vẻ: "Ông xã, thật ra thì khi đó anh theo đuổi em trong lòng em cũng đã sớm buông lỏng, chỉ là trong lòng luôn có một phần lo lắng như thế, cảm thấy một ngày nào đó anh sẽ thay đổi khíên em không bắt được, anh cũng biết là em lớn lên ở nông thôn, trong xương chắc chắn sẽ có một chút suy nghĩ nông dân cá thể, nhưng mà bây giờ không phải đã rất tốt sao, chúng ta đã đến nứơc như vậy, kế tiếp sinh một đứa con, sau đó sống cuộc sống thật vui vẻ."
"Bà xã. . . . . ." Người đàn ông tới gần phía trước lẳng lặng nhìn người phụ nữ, mũi của hai người đã lại gần cùng một chỗ.
"Không cần nói, " Đẩy người đàn ông, người phụ nữ bật cười, "Không cần tỏ vẻ như là thời gian dài chúng ta cũng trải qua thật sự không vui vẻ như vậy, về sau em có thể làm việc bản thân em thích làm, anh cũng có thể làm việc bản thân anh thích làm, đợi lát nữa sau khi cơm nước xong còn có thể giống như ngày thường cùng nhau đi dạo một chút, thật ra thì chúng ta như vậy còn có một lợi ích, chúng ta không có cái gọi là sau bảy năm là ngứa ngáy đúng hay không?"
"Đúng" Thật ra thì vào ngày thường người đàn ông tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảm xúc như vậy, bởi vì anh biết anh cần làm chỗ dựa của người phụ nữ tuyệt đối không thể ngã xuống được, nhưng sau ngày hôm nay hai người đã có thể luôn sống thật vui vẻ, cho nên anh mới có thể nói ra nhiều lời bùi ngùi như vậy.
Vào khoảnh khắc ấm áp này, dường như trời đất chợt xoay chuyển, đèn trên trần nhà cũng bắt đầu long ra trở nên lắc lư, đồ ăn trên bàn rơi rớt đầy đất, sau đó giống như toàn bộ thế giới đột nhiên đã trở nên đen tối, nhưng chấn động vẫn không ngừng lại.
"Bà xã." Người đàn ông nắm chặt tay của người phụ nữ, ôm cô vào trong lòng mình.
"Em không sao."
Có lẽ kéo dài khoảng chừng mấy phút, rung động ngừng lại, nhưng mà bên này lại không có tiếng động, một chút tiếng động cũng không có.
Động đất, trận động đất này xảy ra thình lình khiến cả thế giới cũng rơi vào khiếp sợ, không chỉ vì lần động đất này có cường độ lớn, cũng bởi vì vị trí tâm trận địa chấn này làm cho cả thế giới đều giật mình.
Người không ở trong khu vực động đất chỉ có thể xem tin tức trên ti vi, động đất qua đi không bao lâu thì chính quyền trung ương đã rất nhanh cử người xuống khu vực gặp nạn phòng chống động đất, cứu tế rồi, Đài Truyền Hình Trung Ương cũng đang truyền phát tin tức lúc này.
"Động đất ở thời đại này đã không kinh ngạc hiếm có, nhưng cũng không ai ngờ tới tỉnh Z không thuộc khu vực địa chấn vậy mà cũng sẽ xảy ra động đất, hoàn toàn không ai dự báo được chuyện này vào trước lúc xảy ra, từ trứơc đến giờ nhà cửa tỉnh Z cũng không có chức năng chống động đất, phần lớn dân chúng bởi vì không phản ứng kịp mà sau đó đã bị vùi lấp ở dưới đất vàng, trước tiên trung ương phái ra đội tìm kiếm cứu nạn và cảnh sát võ trang, cố gắng trong thời gian ngắn nhất cứu được nhiều người nhất, hi vọng dân chúng gặp nạn càng ít càng tốt, để mọi người chúng ta cùng nhau cầu nguyện đi." Giọng nói người chủ trì có chút nghẹn ngào, thậm chí vào lúc thông báo tin tức còn nói ra lời vốn không nên nói ra từ anh, quan trọng nhất là, tỉnh Z có rất nhiều lao động nhập cư, nhưng an toàn của bọn họ lại ở vào tình hình khủng hoảng, gần như là ở vào khoảnh khắc đó, người trên cả nước miễn là họ đang chú ý đến tin tức này thì mọi người đều chắp tay lại bắt đầu cầu nguyện, tuy là không biết có tác dụng hay không, nhưng không thể rời nhà đến khu gặp nạn giúp đỡ thì bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.
"18 giờ 24 phút 56 giây ngày 20 tháng7 năm 20XX, vỏ trái đất đã xảy ra thay đổi trên phạm vi lớn, sự cố bị nạn đầu tiên là ở tỉnh Z nước Hoa, trận động đất mãnh liệt không hề đoán trước khiến rất nhiều người tỉnh Z đã gặp nạn, sau đó, các quốc gia còn lại xuất hiện dồn dập các thảm hoạ khác nhau, sóng thần, tuyết lở, thậm chí một số đảo quốc còn vì biến cố lần này mà hoàn toàn bị chôn vùi . . . Có thể nói vỏ trái đất thay đổi lần này đã bị ảnh hưởng chính là toàn bộ thế giới."
Bởi vì không chỉ có một quốc gia xảy ra tai nạn, cho dù là cứu viện cũng không có biện pháp thực hiện ngay, nước Hoa cứu viện vẫn đang tiếp tục.
"Dưới đây là phóng viên tại hiện trường
Thời báo thực tế nói: cho tới bây giờ, số người chết do động đất đã đạt đến năm mươi ngàn lượt người, số liệu này theo vẫn đang tăng lên liên tục không ngừng, hiện trường đào lên rất nhiều đều là xác chết, nhưng sau lần động đất này chúng ta cũng biết một số người chưa có mất đi tình cảm, biết bao người mẹ bởi vì bảo vệ đứa con vì vậy mà gặp nạn, ngay mới vừa rồi, nhân viên cứu hộ còn đào ra một cặp vợ chồng, người chồng ôm thật chặt vợ mình, đặt người vợ ở dưới người, nhưng anh ấy không ngờ tới phía sau chỗ anh rớt xuống lại là cốt thép . . ." Phóng viên đang ở hiện trường cũng không tiếp tục nói hết, nhưng mà camera lại quay tới, người chồng cho là mình cứu được vợ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thỏa mãn, mà người vợ, vào lúc bản thân cô ấy cũng bị thương nặng lại chỉ cắn môi, không để bản thân cô kêu thành tiếng, sợ rằng cũng không muốn người chồng lo lắng.
"Thiên tai không thể biết trước, nhưng nhân viên cứu nạn luôn luôn cố gắng, hi vọng tất cả chúng ta đừng từ bỏ hi vọng, đặc biệt là lúc bị chôn ở dưới đất còn có những người đang sống, chúng tôi sẽ không buông tay mọi người." Đoạn văn này lặp đi lặp lại dùng loa phóng thanh ở trên không đưa tin, chỉ hy vọng có thể cứu được càng nhiều người.
Một cơn gió thổi qua, tiếng nói dần dần đi xa, thật giống như tất cả tiếng động bên ngoài đã biến mất không thấy nữa, thời gian ngừng lại ở chỗ này.
"Bội Bội, Bội Bội, tỉnh dậy, mau dậy đi, con quên hôm nay chính là ngày đầu tiên con lên tiểu học, tối hôm qua không phải là con còn nói phải tới sớm một chút sao?"
Tiếng địa phương quen thuộc vang lên ở bên tai, Diệp Bội mở mắt, nhìn người trước mắt, mặc dù tuổi trẻ hơn nhiều, nhưng cô vẫn có thể nhận ra được người này chính là mẹ của mình, há mồm gọi cũng là rất tự nhiên dùng tiếng địa phương: "Mẹ."
"Ừ, mau dậy đi, mặc quần áo đánh răng, đợi lát nữa mẹ đưa con tới trường học."
"A, được." Lúc này Diệp Bội vẫn rất mê mang như cũ, hôm nay là ngày đầu tiên cô lên tiểu học, nhưng trong trí nhớ lại đã sớm qua thật lâu, nếu như là những cái này đều là mơ vậy thì tâm trí của mình đã trưởng thành lại là xảy ra chuyện gì, vậy cái người mà mình làm bạn mười mấy năm đã xảy ra chuyện gì, còn có một lần chấn động kia, nhưng cô cũng nhớ rõ là trước giờ chỗ tỉnh này của mình vốn chưa từng xảy ra động đất.
Chuyện kế tiếp thì bản thân Diệp Bội cũng mơ mơ màng màng, chỉ biết là có người giúp mình mặc quần áo xong, sau đó nắm tay ra cửa, đang ra ngoài Diệp Bội xoay người lại thấy được nhà cửa màu đỏ quen thuộc, có lẽ mới hơn nhiều so với một cái kia trong trí nhớ.
Tiểu học cách nhà mình cũng không phải rất xa, cũng chỉ là đi bộ, chỉ dùng thời gian năm phút đồng hồ đã đến trường học, lúc này trường học vẫn là trường học, mà không phải nhà xưởng nhỏ sau này, cửa lớn kia cũng có thể thấy rõ chữ viết tiểu học XX, tuy rằng chỗ này quả thật là chút hư hỏng.
"Ngọc Hi, dẫn Bội Bội đi báo tên sao, thiếu chút nữa đã quên rồi, Bội Bội cũng nên học lớp một rồi, nếu sớm biết buổi sáng đã cùng đi được rồi?" Người quen chào hỏi với mẹ Diệp Bội.
"Đúng vậy đó, nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên, không hề gì. Đúng rồi, Văn Cường đâu?" Bởi vì gặp được người quen, cho nên mẹ Diệp Bội liền bị bà ấy lôi kéo đến trên tay dắt Diệp Bội cũng dừng lại bước chân, lúc này Diệp Bội mới có tâm trạng nhìn hoàn cảnh chung quanh, mặc dù có rất nhiều người bởi vì nguyên nhân trí nhớ mà mơ hồ, nhưng cô vẫn nhớ được một ít, thấy những người đó cười chào hỏi với bản thân, cô cũng tiện thể đáp lại một nụ cười, chỉ là muốn để cô nói ra tên của mỗi một người trong đối phương vậy thì rất không có khả năng rồi.
"Nó ấy à, đã sớm không có được một ngày chơi đùa, đúng rồi, Bội Bội, ở trong trường học nếu như có chuyện có thể đi tìm cậu con, biết không?" Người vừa nói chuyện với Diệp Bội mẹ đột nhiên liền chuyển sang Diệp Bội.
Diệp Bội gật đầu: "Dạ." Làm sao lại không nhớ được chứ, người đối diện mình đây gọi là bà bác, mà cậu, cũng chỉ là một nam sinh lớn hơn hai tuổi so với cô mà thôi, khi còn bé cô vẫn rất nghe lời, đối với người mới lớn hơn cô hai tuổi gọi là cậu đó cũng gọi rất vui mừng, có lúc nghe được cậu bạn học kia nhạo báng cũng không thèm quan tâm chút nào, nhưng mà bây giờ, sợ rằng là cô không gọi ra miệng được, cũng sẽ không chủ động đi tìm người.
Có thể là vội vã đi ghi danh, mẹ Diệp Bội đã rất nhanh mang cô đi phòng học, giáo viên trong trí nhớ của mình chỉ có một người kia, chẳng qua là vào lúc cô lên năm thứ ba đã về hưu, còn bạn học, bởi vì từng đi học nhà trẻ, hơn nữa còn là một thôn, nói không quen thuộc mới gọi là kỳ lạ.
"Bội Bội, gọi thầy giáo Vương."
"Chào thầy giáo Vương." Diệp Bội mở miệng cười, cô cũng biết thật ra thì đối phương không phải họ Vương, mà là họ Diệp, gọi là Diệp Vương Văn, chỉ là thầy giáo Diệp quá nhiều, sợ gây nên lẫn lộn, cho nên mới dùng một chữ trong tên giáo viên làm danh hiệu xưng hô, ở nơi này loại chuyện như vậy hầu như mọi người đều cùng một họ cũng không lạ lùng.
"Ha ha, thật là ngoan." Một ông cụ chừng năm mươi tuổi cười ha hả trả lời.
Mẹ Diệp về nhà, Diệp Bội cũng hi vọng như thế, bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể bắt đầu không tập trung, suy nghĩ một chút rốt cuộc tại sao mình lại quay về nơi đây, tay nhỏ bé này tay nhỏ bé, không phải tất cả mọi người hi vọng lại thấy ngươi lần nữa, thật vất vả mới có thể sống hạnh phúc qua ngày với ông xã, nhưng mà lại thoáng cái trở lại hồi còn nhỏ, cũng không biết rốt cuộc anh thế nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.