Chương 26
Mục Yên
10/12/2016
Dù sao thời gian
nghỉ đông ngắn, người một nhà Diêu Cẩn cũng không nán lại bao lâu ở
trong nhà Diệp Bội thì đi trở về. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, mùa đông cũng chầm chậm qua đi, mùa giá rét đã qua dường như sau đó
Diệp Bội cũng trở nên sống động, bắt đầu hiện ra sức sống của cô lần
nữa, đến cả đoản văn đã rất lâu không viết cũng lại bắt đầu viết lần
nữa.
Nhận được một số tiền nhỏ và một quyển tạp chí từ tòa soạn gửi đến đây, Diệp Bội đã không có loại mừng rỡ lúc ban đầu, có lẽ là thời gian dài ở vào trạng thái như vậy, Diệp Bội càng ngày càng cảm thấy có lẽ đây cũng chỉ là một phần sinh hoạt mà thôi, không hề có cái gì ghê gớm.
Cho tới bây giờ ba Diệp mẹ Diệp cũng không trông nom rốt cuộc Diệp Bội đang làm gì, bởi vì bọn họ tin tưởng Diệp Bội tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì không nên làm.
Chỉ là hôm nay cũng không giống vậy, ba Diệp nhận được một cú điện thoại, đối phương rõ ràng không phải là người nhà họ Diêu, lại là một phụ nữ trưởng thành, mở miệng đã nói muốn tìm Diệp Bội.
Ba Diệp che ống nói, kêu một tiếng về phía ngoài: "Bội Bội, điện thoại của con." Đợi đến sau khi Diệp Bội đi vào, ba Diệp cho Diệp Bội một ánh mắt con xem đó mà làm.
"Ồ." Diệp Bội nghi ngờ nhận điện thoại, hình như cô không có người quen gì thì phải, "Alô, xin chào, tôi là Diệp Bội." (Do hai bên chưa biết nhau nên để xưng hô chung chung là tôi - cô)
Tiếng nói đối diện có vẻ vô cùng xúc động: "Cô là yên hoả ư, không đúng, sao giọng nói của cô nghe cảm giác nhỏ như vậy, không phải là trời sinh giọng Loli chứ?"
Chỉ mấy câu như thế, Diệp Bội đã biết đối phương là ai, chỉ sợ là người này vốn có liên quan với tạp chí mà cô luôn gửi bản thảo đây, cười nói: "Tôi vốn còn chưa tới thời kỳ đổi giọng, tôi nghĩ giọng này cũng không có gì lạ lùng nhỉ." Trước kia đối phương cũng luôn bảo mình đưa phương thức liên lạc cho họ, nhưng Diệp Bội vẫn không muốn. Có điều sau khi nghỉ đông qua đi, Diệp Bội vẫn bổ sung số điện thoại nhà mình, không ngờ lần này đối phương lại nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới.
Diệp Bội không biết là vào lúc cô cho là quyết định thời hạn bản thảo hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì lại khiến đối phương tìm thật lâu, còn bởi vì trong khoảng thời gian này giao thông thật sự không thuận tiện. Hơn nữa mọi người cũng đều rất bận, cho nên cũng không có tự mình đến tìm Diệp Bội, vốn định thời gian này hết bận rồi sau đó bèn tự mình đến tìm người, nhưng không ngờ Diệp Bội đã gửi bản thảo qua rồi.
Tên tạp chí mà Diệp Bội gửi bản thảo lại gọi là "Yên Hoả", cũng giống với bút danh của Diệp Bội, tuy rằng không được coi là tạp chí số một số hai ở nước Hoa, nhưng cũng giữ được hạn mức thị trường nhất định. Lần đầu tiên Diệp Bội dùng bút danh "Yên Hoả" này gửi bản thảo cũng bởi vì trùng lặp với tên tạp chí mà được đặc biệt chú ý một chút, không ngờ lại phát hiện một ngôi sao mới.
Kể từ sau khi có người tác giả "Yên Hoả" này đăng tác phẩm ở trên tạp chí thì lượng tiêu thụ của tạp chí thật sự nâng cao thêm rất nhiều. Nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, bọn họ phát hiện Yên Hoả này lại không có bản thảo, cũng không phải là không có ai viết thư đến tòa soạn hỏi thăm chuyện này, đều bị tòa soạn lấy bản thân tác giả có chuyện mà lấp liếm cho qua, cũng thật may là tạp chí cũng chỉ là tạp chí ra hàng tuần mà thôi.
Chỉ là muốn kiên trì nữa thật sự là rất khó, chủ biên của tòa soạn cũng định tìm người đến thành phố S tìm người, nhưng mà cuối cùng đối phương lại có liên hệ rồi.
Nghe được Diệp Bội nói mình còn chưa tới thời kỳ đổi giọng, đối phương rõ ràng bị giật mình: "Ấy, có thể hỏi một chút là cô bao nhiêu tuổi không?"
"Tôi sao? Năm nay vừa qua tết lớn thêm một tuổi, năm nay chín tuổi." Diệp Bội đột nhiên cảm thấy đối phương nói chuyện với cô cũng là người rất thú vị.
"Chín tuổi?" Trong điện thoại đối diện kèm theo tiếng thét chói tai truyền tới đồng thời là tiếng ghế ngã xuống, sau đó chung quanh đối phương lại có tiếng trách cứ truyền tới, người phụ nữ che ống nói nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không thể tin hỏi Diệp Bội, "Không phải là cô gạt tôi chứ, tôi đã đọc truyện ngắn của cô, nhìn từ hành văn và từng trải cũng không phải là một đứa bé chín tuổi."
Diệp Bội nghiêng nghiêng đầu, trêu nói: "Vậy con giống như bao nhiêu tuổi chứ, hơn ba mươi tuổi?" Nói thật, có lẽ đây mới là sự thật, nhưng bây giờ đúng là Diệp Bội mới chỉ có chín tuổi không sai, nếu như không tính tuổi tác trong lòng.
Người phụ nữ đối diện lúng túng ho khan một tiếng: "Nếu như chỉ nhìn văn chương một cách đơn thuần thật giống như là hơn ba mươi tuổi, tuy là viết về văn học nhi đồng, nhưng từ thông tin bao hàm bên trong cũng không phải là một đứa bé chín tuổi. . . . . . Ôi, thôi, không nói nhiều, hiện tại con đang ở trước điện thoại, cô không thừa nhận cũng không còn biện pháp, chỉ là có thể hỏi một chút hay không, tại sao vào thời gian nghỉ đông con không gửi tác phẩm đến đây nữa vậy?"
Diệp Bội trả lời theo bản năng: "Bởi vì tay lạnh mà, giữa mùa đông, nếu vẫn cầm bút thì không phải là lạnh chết."
"Này này, có phải con cần có chút tự giác hay không chứ, bây giờ dầu gì con cũng được coi là một tác gia nhỏ, tại sao có thể dùng loại nguyên nhân này trốn tránh trách nhiệm?" Từ trong giọng nói đối phương có thể nghe được là cô ấy thật sự có một loại ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ở bên trong.
Diệp Bội đành chịu nhìn mấy con số trên máy điện thoại trở nên ngây ngô, nói thật đúng là cô thật sự không có tự giác gì đó. Theo ý cô thì những đoản văn nhỏ kia cũng chỉ là chuyện giết thời gian thuận tiện kiếm chút đỉnh tiền, ai biết lại còn có thể có chuyện như vậy, nhỏ giọng nói: "Ấy, con sai rồi, sau này con cố gắng không ngừng."
Diệp Bội vừa nói như thế thì ngược lại làm cho đối phương ngượng ngùng, vốn là tạp chí mà, ngoại trừ là tác phẩm đăng nhiều kỳ, nếu không thì hoàn toàn không thể nào có người luôn mỗi một lượt lên một bài. Người bình thường cũng chỉ là muốn viết thì viết, không viết thì không viết, có điều những tác phẩm mà Diệp Bội viết ra không chỉ là trẻ con thích, ngay cả người lớn cũng liên tục truy tìm đọc. Cho nên cô mới trở lại thúc giục, ho khan một cái tìm một bậc thang cho mình xuống: "Được rồi, cô cũng không nói nhiều, thật ra thì lần này gọi điện thoại tới đây vốn định thương lượng với con hai chuyện."
"Dạ, cô nói." Diệp Bội còn chưa đến mức đẩy chuyện kiếm tiền ra ngoài cửa.
Đối phương cũng không dài dòng, dieenddafnleequysddoon bèn trực tiếp mở miệng: "Chuyện thứ nhất chính là sau này tiền mỗi một ngàn chữ của con cũng sẽ thêm 20%. Thứ hai chính là có Nhà Xuất Bản hi vọng tập hợp từng trang từng trang của những đoản văn đã đăng nhiều kỳ của con kia, xuất bản thành sách. Nhưng điều kiện tiên quyết là hi vọng con có thể đồng ý, đồng thời ký hợp đồng." Nói đến phần sau, dường như đối phương đột nhiên đã nhớ tới cái gì, "Ôi chao, cô nói gì với con, Diệp Bội, con có thể tìm ba hoặc là mẹ con tới nói với cô hay không, nói với con thì con cũng nghe không hiểu."
Diệp Bội cười cười, nói cũng đã nói cả rồi, trễ như vậy mới phản ứng được, có điều trẻ con chính là có một điểm không tốt: "Không sao, cô bảo bọn họ gửi hợp đồng đến đây, sau khi nhà con xem ký tên xong sẽ gởi lại, nói thật với cô chứ, vào trước lúc cô gọi tới số điện thoại này thì ba con cũng không biết con có thói quen gửi bản thảo, hơn nữa không phải cô cũng nói con giống như là người ba mươi mấy tuổi ư, yên tâm đi."
"Ôi, nhưng coi như giống như không có nghĩa là đúng vậy, cô cảm thấy vẫn là cô tự mình nói với ba con đi."
Diệp Bội thở dài, quả nhiên nói tới tuổi còn nhỏ cũng không có ai tin tưởng, chỉ là nhìn người đứng ở cửa giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn len lén liếc Diệp Bội nói chuyện vẫn là nói một câu: "Vậy cũng tốt, qua khoảng nửa tiếng nữa cô lại gọi điện thoại tới đây, con nói một chút chuyện này với cha của con trước, bằng không coi như cô nói với ông ấy thì ông ấy cũng nghe không hiểu." Thật là không thể không thở dài, xem ra là chuyện này không lừa gạt nổi nữa.
"Được, một lát nữa cô lại gọi điện thoại tới đây, đến lúc đó con bảo ba con nghe điện thoại."
Cúp điện thoại, Diệp Bội đi ra cửa, thấy ba Diệp bình tĩnh ngồi phơi nắng ở chỗ đó, không khỏi đá đá cái ghế của ông: "Không cần vờ vịt nữa, tò mò thì tò mò đi, con nói chuyện cho ba biết."
Ba Diệp thở dài: "Ôi, con gái lớn rồi, cũng có bí mật."
"Thiệt là." Mặt Diệp Bội đen sì, luôn cảm thấy mình sống lại một đời không chỉ bản thân mình trở thành ngây thơ, sao ngay cả ba Diệp cũng trở nên ngây thơ, lại dám nói ra lời nói này, "Ba chờ, con đi lấy ít đồ cho ba." Nói qua bèn xoay người trở về phòng của mình ở trên lầu lấy ra tiền nhuận bút và các thứ khác.
"A, những thứ này là do con viết, còn có những thứ này là con kiếm đựơc, cũng không nhiều chỉ hơn một ngàn mà thôi, còn có người phụ nữ mới vừa rồi là người của tòa soạn, cô ấy gọi điện thoại tới là ý nói muốn nâng cao tiền nhuận bút của con, còn nói là có Nhà Xuất Bản muốn xuất bản những thứ do con viết kia, cần ký kết hợp đồng, cho nên coi như con không muốn nói cũng phải nói." Diệp Bội thấy chuyện này cũng không có cái gì hay đáng giá khoe khoang, nhưng bây giờ nói ra lời có lẽ cũng có thể khiến ba mẹ vui vẻ một lúc đấy.
Ba Diệp luôn biết rõ có lúc con gái của mình lại lén lén lút lút làm gì đó, nhưng mà làm sao ông cũng không thể ngờ lại là chuyện này, vậy mà còn được đăng lên tạp chí.
Diệp Bội thấy ba Diệp đi vào trạng thái ngẩn người, giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt ông: "Ba, ba làm sao vậy?"
"A, a, " Ba Diệp đi ra từ trạng thái ngẩn người, lớn tiếng cười lên, "Không ngờ con gái của ba lại lợi hại như vậy, ba vẫn nói con gái lớn rồi, không thể ngờ là trưởng thành thật, còn có thể kiếm tiền." Thời đại này, một ngàn đồng cũng coi là rất lớn, ở một số địa phương nghèo khó nào đấy sợ rằng tiền của người một nhà kiếm được một năm cũng mới hơn một ngàn đồng. Tuy là nhà họ Diệp không đến nỗi như thế, nhưng khi nhìn tiền vụn vặt linh tinh này thì ba Diệp vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Ba Diệp đứng lên, cười ha hả ôm lấy Diệp Bội: "Con gái bảo bối, con thật là lợi hại, ba kiêu ngạo vì con."
Mẹ Diệp mới vừa tản bộ xong trở lại thì thấy bộ dạng ba con vui vẻ hòa thuận này, kinh ngạc nói: "Là lúc tôi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Ba con ông sao thế?"
Ba Diệp bĩu bĩu môi, chỉ chỉ một ít đồ chất ở trên ghế bên cạnh: "Con gái mình có bản lĩnh biết bao, kiếm nhiều tiền như vậy còn trở thành Tác Giả lớn, tôi nghĩ sau này chúng ta già rồi thì cuộc sống cũng có bảo đảm."
"Ba." Diệp Bội đẩy ba Diệp một cái, vẻ mặt hơi đỏ lên, cô từng nghĩ sau khi nói ra chuyện này thì cha mẹ có thể sẽ vui vẻ, nhưng không nghĩ đến sẽ tới trình độ như vậy, "Không phải là Tác Giả lớn gì đó đâu..., cũng chỉ là tác giả mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là chút tiền như vậy mà thôi."
Ba Diệp nhéo mũi Diệp Bội: "Ôi, còn thở ra à, chút tiền như vậy, con có biết ba của con kiếm số tiền này thời gian bao lâu hay không, Ngọc Hi mình nói có đúng hay không? Ối, Ngọc Hi mình làm cái gì đấy?" Ba Diệp buồn cười nhìn mẹ Diệp, mà mẹ Diệp đang cầm truyện ngắn của Diệp Bội xem đến say sưa thú vị.
"Ha ha, Bội Bội con viết cũng thật buồn cười." Sau đó chỉ còn lại tiếng cười từ trong miệng mẹ Diệp truyền tới.
Diệp Bội cũng nở nụ cười như thế, cô biết bình thường mẹ cũng rất thích xem loại tiểu thuyết này, chẳng qua nếu như là xem truyện của mình thì hoàn toàn khác nhau, quả nhiên, nói chuyện này ra cũng không phải là chuyện xấu gì.
Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp " Em gái ra đời, rốt cuộc cô út Diệp không nhịn được "
Nhận được một số tiền nhỏ và một quyển tạp chí từ tòa soạn gửi đến đây, Diệp Bội đã không có loại mừng rỡ lúc ban đầu, có lẽ là thời gian dài ở vào trạng thái như vậy, Diệp Bội càng ngày càng cảm thấy có lẽ đây cũng chỉ là một phần sinh hoạt mà thôi, không hề có cái gì ghê gớm.
Cho tới bây giờ ba Diệp mẹ Diệp cũng không trông nom rốt cuộc Diệp Bội đang làm gì, bởi vì bọn họ tin tưởng Diệp Bội tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì không nên làm.
Chỉ là hôm nay cũng không giống vậy, ba Diệp nhận được một cú điện thoại, đối phương rõ ràng không phải là người nhà họ Diêu, lại là một phụ nữ trưởng thành, mở miệng đã nói muốn tìm Diệp Bội.
Ba Diệp che ống nói, kêu một tiếng về phía ngoài: "Bội Bội, điện thoại của con." Đợi đến sau khi Diệp Bội đi vào, ba Diệp cho Diệp Bội một ánh mắt con xem đó mà làm.
"Ồ." Diệp Bội nghi ngờ nhận điện thoại, hình như cô không có người quen gì thì phải, "Alô, xin chào, tôi là Diệp Bội." (Do hai bên chưa biết nhau nên để xưng hô chung chung là tôi - cô)
Tiếng nói đối diện có vẻ vô cùng xúc động: "Cô là yên hoả ư, không đúng, sao giọng nói của cô nghe cảm giác nhỏ như vậy, không phải là trời sinh giọng Loli chứ?"
Chỉ mấy câu như thế, Diệp Bội đã biết đối phương là ai, chỉ sợ là người này vốn có liên quan với tạp chí mà cô luôn gửi bản thảo đây, cười nói: "Tôi vốn còn chưa tới thời kỳ đổi giọng, tôi nghĩ giọng này cũng không có gì lạ lùng nhỉ." Trước kia đối phương cũng luôn bảo mình đưa phương thức liên lạc cho họ, nhưng Diệp Bội vẫn không muốn. Có điều sau khi nghỉ đông qua đi, Diệp Bội vẫn bổ sung số điện thoại nhà mình, không ngờ lần này đối phương lại nhanh như vậy đã gọi điện thoại tới.
Diệp Bội không biết là vào lúc cô cho là quyết định thời hạn bản thảo hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì lại khiến đối phương tìm thật lâu, còn bởi vì trong khoảng thời gian này giao thông thật sự không thuận tiện. Hơn nữa mọi người cũng đều rất bận, cho nên cũng không có tự mình đến tìm Diệp Bội, vốn định thời gian này hết bận rồi sau đó bèn tự mình đến tìm người, nhưng không ngờ Diệp Bội đã gửi bản thảo qua rồi.
Tên tạp chí mà Diệp Bội gửi bản thảo lại gọi là "Yên Hoả", cũng giống với bút danh của Diệp Bội, tuy rằng không được coi là tạp chí số một số hai ở nước Hoa, nhưng cũng giữ được hạn mức thị trường nhất định. Lần đầu tiên Diệp Bội dùng bút danh "Yên Hoả" này gửi bản thảo cũng bởi vì trùng lặp với tên tạp chí mà được đặc biệt chú ý một chút, không ngờ lại phát hiện một ngôi sao mới.
Kể từ sau khi có người tác giả "Yên Hoả" này đăng tác phẩm ở trên tạp chí thì lượng tiêu thụ của tạp chí thật sự nâng cao thêm rất nhiều. Nhưng bắt đầu từ một ngày nào đó, bọn họ phát hiện Yên Hoả này lại không có bản thảo, cũng không phải là không có ai viết thư đến tòa soạn hỏi thăm chuyện này, đều bị tòa soạn lấy bản thân tác giả có chuyện mà lấp liếm cho qua, cũng thật may là tạp chí cũng chỉ là tạp chí ra hàng tuần mà thôi.
Chỉ là muốn kiên trì nữa thật sự là rất khó, chủ biên của tòa soạn cũng định tìm người đến thành phố S tìm người, nhưng mà cuối cùng đối phương lại có liên hệ rồi.
Nghe được Diệp Bội nói mình còn chưa tới thời kỳ đổi giọng, đối phương rõ ràng bị giật mình: "Ấy, có thể hỏi một chút là cô bao nhiêu tuổi không?"
"Tôi sao? Năm nay vừa qua tết lớn thêm một tuổi, năm nay chín tuổi." Diệp Bội đột nhiên cảm thấy đối phương nói chuyện với cô cũng là người rất thú vị.
"Chín tuổi?" Trong điện thoại đối diện kèm theo tiếng thét chói tai truyền tới đồng thời là tiếng ghế ngã xuống, sau đó chung quanh đối phương lại có tiếng trách cứ truyền tới, người phụ nữ che ống nói nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó không thể tin hỏi Diệp Bội, "Không phải là cô gạt tôi chứ, tôi đã đọc truyện ngắn của cô, nhìn từ hành văn và từng trải cũng không phải là một đứa bé chín tuổi."
Diệp Bội nghiêng nghiêng đầu, trêu nói: "Vậy con giống như bao nhiêu tuổi chứ, hơn ba mươi tuổi?" Nói thật, có lẽ đây mới là sự thật, nhưng bây giờ đúng là Diệp Bội mới chỉ có chín tuổi không sai, nếu như không tính tuổi tác trong lòng.
Người phụ nữ đối diện lúng túng ho khan một tiếng: "Nếu như chỉ nhìn văn chương một cách đơn thuần thật giống như là hơn ba mươi tuổi, tuy là viết về văn học nhi đồng, nhưng từ thông tin bao hàm bên trong cũng không phải là một đứa bé chín tuổi. . . . . . Ôi, thôi, không nói nhiều, hiện tại con đang ở trước điện thoại, cô không thừa nhận cũng không còn biện pháp, chỉ là có thể hỏi một chút hay không, tại sao vào thời gian nghỉ đông con không gửi tác phẩm đến đây nữa vậy?"
Diệp Bội trả lời theo bản năng: "Bởi vì tay lạnh mà, giữa mùa đông, nếu vẫn cầm bút thì không phải là lạnh chết."
"Này này, có phải con cần có chút tự giác hay không chứ, bây giờ dầu gì con cũng được coi là một tác gia nhỏ, tại sao có thể dùng loại nguyên nhân này trốn tránh trách nhiệm?" Từ trong giọng nói đối phương có thể nghe được là cô ấy thật sự có một loại ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ở bên trong.
Diệp Bội đành chịu nhìn mấy con số trên máy điện thoại trở nên ngây ngô, nói thật đúng là cô thật sự không có tự giác gì đó. Theo ý cô thì những đoản văn nhỏ kia cũng chỉ là chuyện giết thời gian thuận tiện kiếm chút đỉnh tiền, ai biết lại còn có thể có chuyện như vậy, nhỏ giọng nói: "Ấy, con sai rồi, sau này con cố gắng không ngừng."
Diệp Bội vừa nói như thế thì ngược lại làm cho đối phương ngượng ngùng, vốn là tạp chí mà, ngoại trừ là tác phẩm đăng nhiều kỳ, nếu không thì hoàn toàn không thể nào có người luôn mỗi một lượt lên một bài. Người bình thường cũng chỉ là muốn viết thì viết, không viết thì không viết, có điều những tác phẩm mà Diệp Bội viết ra không chỉ là trẻ con thích, ngay cả người lớn cũng liên tục truy tìm đọc. Cho nên cô mới trở lại thúc giục, ho khan một cái tìm một bậc thang cho mình xuống: "Được rồi, cô cũng không nói nhiều, thật ra thì lần này gọi điện thoại tới đây vốn định thương lượng với con hai chuyện."
"Dạ, cô nói." Diệp Bội còn chưa đến mức đẩy chuyện kiếm tiền ra ngoài cửa.
Đối phương cũng không dài dòng, dieenddafnleequysddoon bèn trực tiếp mở miệng: "Chuyện thứ nhất chính là sau này tiền mỗi một ngàn chữ của con cũng sẽ thêm 20%. Thứ hai chính là có Nhà Xuất Bản hi vọng tập hợp từng trang từng trang của những đoản văn đã đăng nhiều kỳ của con kia, xuất bản thành sách. Nhưng điều kiện tiên quyết là hi vọng con có thể đồng ý, đồng thời ký hợp đồng." Nói đến phần sau, dường như đối phương đột nhiên đã nhớ tới cái gì, "Ôi chao, cô nói gì với con, Diệp Bội, con có thể tìm ba hoặc là mẹ con tới nói với cô hay không, nói với con thì con cũng nghe không hiểu."
Diệp Bội cười cười, nói cũng đã nói cả rồi, trễ như vậy mới phản ứng được, có điều trẻ con chính là có một điểm không tốt: "Không sao, cô bảo bọn họ gửi hợp đồng đến đây, sau khi nhà con xem ký tên xong sẽ gởi lại, nói thật với cô chứ, vào trước lúc cô gọi tới số điện thoại này thì ba con cũng không biết con có thói quen gửi bản thảo, hơn nữa không phải cô cũng nói con giống như là người ba mươi mấy tuổi ư, yên tâm đi."
"Ôi, nhưng coi như giống như không có nghĩa là đúng vậy, cô cảm thấy vẫn là cô tự mình nói với ba con đi."
Diệp Bội thở dài, quả nhiên nói tới tuổi còn nhỏ cũng không có ai tin tưởng, chỉ là nhìn người đứng ở cửa giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn len lén liếc Diệp Bội nói chuyện vẫn là nói một câu: "Vậy cũng tốt, qua khoảng nửa tiếng nữa cô lại gọi điện thoại tới đây, con nói một chút chuyện này với cha của con trước, bằng không coi như cô nói với ông ấy thì ông ấy cũng nghe không hiểu." Thật là không thể không thở dài, xem ra là chuyện này không lừa gạt nổi nữa.
"Được, một lát nữa cô lại gọi điện thoại tới đây, đến lúc đó con bảo ba con nghe điện thoại."
Cúp điện thoại, Diệp Bội đi ra cửa, thấy ba Diệp bình tĩnh ngồi phơi nắng ở chỗ đó, không khỏi đá đá cái ghế của ông: "Không cần vờ vịt nữa, tò mò thì tò mò đi, con nói chuyện cho ba biết."
Ba Diệp thở dài: "Ôi, con gái lớn rồi, cũng có bí mật."
"Thiệt là." Mặt Diệp Bội đen sì, luôn cảm thấy mình sống lại một đời không chỉ bản thân mình trở thành ngây thơ, sao ngay cả ba Diệp cũng trở nên ngây thơ, lại dám nói ra lời nói này, "Ba chờ, con đi lấy ít đồ cho ba." Nói qua bèn xoay người trở về phòng của mình ở trên lầu lấy ra tiền nhuận bút và các thứ khác.
"A, những thứ này là do con viết, còn có những thứ này là con kiếm đựơc, cũng không nhiều chỉ hơn một ngàn mà thôi, còn có người phụ nữ mới vừa rồi là người của tòa soạn, cô ấy gọi điện thoại tới là ý nói muốn nâng cao tiền nhuận bút của con, còn nói là có Nhà Xuất Bản muốn xuất bản những thứ do con viết kia, cần ký kết hợp đồng, cho nên coi như con không muốn nói cũng phải nói." Diệp Bội thấy chuyện này cũng không có cái gì hay đáng giá khoe khoang, nhưng bây giờ nói ra lời có lẽ cũng có thể khiến ba mẹ vui vẻ một lúc đấy.
Ba Diệp luôn biết rõ có lúc con gái của mình lại lén lén lút lút làm gì đó, nhưng mà làm sao ông cũng không thể ngờ lại là chuyện này, vậy mà còn được đăng lên tạp chí.
Diệp Bội thấy ba Diệp đi vào trạng thái ngẩn người, giơ tay lên quơ quơ ở trước mắt ông: "Ba, ba làm sao vậy?"
"A, a, " Ba Diệp đi ra từ trạng thái ngẩn người, lớn tiếng cười lên, "Không ngờ con gái của ba lại lợi hại như vậy, ba vẫn nói con gái lớn rồi, không thể ngờ là trưởng thành thật, còn có thể kiếm tiền." Thời đại này, một ngàn đồng cũng coi là rất lớn, ở một số địa phương nghèo khó nào đấy sợ rằng tiền của người một nhà kiếm được một năm cũng mới hơn một ngàn đồng. Tuy là nhà họ Diệp không đến nỗi như thế, nhưng khi nhìn tiền vụn vặt linh tinh này thì ba Diệp vẫn cảm thấy rất vui mừng.
Ba Diệp đứng lên, cười ha hả ôm lấy Diệp Bội: "Con gái bảo bối, con thật là lợi hại, ba kiêu ngạo vì con."
Mẹ Diệp mới vừa tản bộ xong trở lại thì thấy bộ dạng ba con vui vẻ hòa thuận này, kinh ngạc nói: "Là lúc tôi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Ba con ông sao thế?"
Ba Diệp bĩu bĩu môi, chỉ chỉ một ít đồ chất ở trên ghế bên cạnh: "Con gái mình có bản lĩnh biết bao, kiếm nhiều tiền như vậy còn trở thành Tác Giả lớn, tôi nghĩ sau này chúng ta già rồi thì cuộc sống cũng có bảo đảm."
"Ba." Diệp Bội đẩy ba Diệp một cái, vẻ mặt hơi đỏ lên, cô từng nghĩ sau khi nói ra chuyện này thì cha mẹ có thể sẽ vui vẻ, nhưng không nghĩ đến sẽ tới trình độ như vậy, "Không phải là Tác Giả lớn gì đó đâu..., cũng chỉ là tác giả mà thôi, hơn nữa cũng chỉ là chút tiền như vậy mà thôi."
Ba Diệp nhéo mũi Diệp Bội: "Ôi, còn thở ra à, chút tiền như vậy, con có biết ba của con kiếm số tiền này thời gian bao lâu hay không, Ngọc Hi mình nói có đúng hay không? Ối, Ngọc Hi mình làm cái gì đấy?" Ba Diệp buồn cười nhìn mẹ Diệp, mà mẹ Diệp đang cầm truyện ngắn của Diệp Bội xem đến say sưa thú vị.
"Ha ha, Bội Bội con viết cũng thật buồn cười." Sau đó chỉ còn lại tiếng cười từ trong miệng mẹ Diệp truyền tới.
Diệp Bội cũng nở nụ cười như thế, cô biết bình thường mẹ cũng rất thích xem loại tiểu thuyết này, chẳng qua nếu như là xem truyện của mình thì hoàn toàn khác nhau, quả nhiên, nói chuyện này ra cũng không phải là chuyện xấu gì.
Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp " Em gái ra đời, rốt cuộc cô út Diệp không nhịn được "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.