Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 29

Mục Yên

17/12/2016

Có một số việc, một khi bùng nổ sẽ rất khó lắng lại; có vài người một khi cặn bã sẽ rất khó quay đầu lại.

Chuyện cô út Diệp đã hoàn toàn bùng nổ ra, thậm chí cho tới thời điểm cuối cùng đến cả trưởng thôn cũng tham gia, không phải trưởng thôn của một thôn, mà là trưởng thôn của hai thôn. Ở thời đại này, trưởng thôn là quan lớn nhất mà mọi người có thể được tiếp xúc, dĩ nhiên, bởi vì dượng cả của Diệp Bội công tác ở ban ngành chính phủ, chuyện này đối phương vẫn không dám đứng hoàn toàn ở bên Điền An Vĩnh.

Kết quả cuối cùng là người hai nhà ngồi ở trên một cái bàn lớn, hai mặt nhìn nhau.

Trưởng thôn của thôn nhà họ Điền lên tiếng trước nhất: "Thật ra thì chuyện này vốn là chuyện nhà của các vị, tôi không nên nhúng tay, nhưng mà tôi nghe nói các vị lại nói muốn lên tòa án, không phải là thật chứ?" Mất thể diện, nếu thật sự làm lớn lên, mất mặt không chỉ là hai nhà, hơn nữa còn là hai thôn, nếu như sau này có người vừa mở miệng đã nói thôn các người làm sao như thế nào để mọi người đi ra ngoài siêng năng làm việc.

Diệp Bội nghiêng đầu nhìn ba Diệp, trừng mắt nhìn về phía ông, chuyện này có lẽ đã xác định, hơn nữa nếu như Diệp Bội tiếp tục ra mặt sợ rằng sẽ làm người khác chú ý quá mức.

"Khụ khụ." Ba Diệp che miệng ho khan một chút, "Thật ra thì cũng không phải là chúng tôi muốn như vậy, ông phải biết lên tòa án mất tiền cũng không phải là một số lượng nhỏ, nhưng mà tôi cũng hi vọng sau này em gái tôi có thể có cuộc sống tốt hơn, nếu như không như vậy sợ rằng cô ấy ngay cả một chút cũng sẽ không lấy được." Trong nông thôn có lúc cũng vô tình, cho dù chuyện này ầm ĩ lớn như vậy. Nếu cô út Diệp không có chỗ dựa vào vẫn sống ở chỗ này chỉ sợ cũng sẽ bị người đâm chọt sau lưng. Dù gì cũng là lỗi của đàn bà, đây là phản ứng theo bản năng của hầu hết mọi người.

"Các vị nói thế nào chứ?"

Ba Diệp nhìn Diệp Bội một chút, sau đó mở miệng: "Tài sản như nhau còn có quyền nuôi dưỡng con, dĩ nhiên sau này mỗi tháng phải lấy ra một phần tiền nuôi dưỡng."

"Không thể nào, các người đừng mơ tưởng." Điền An Vĩnh vỗ bàn, như vậy cũng quá không đáng.

"Đây cũng không phải là cậu nói không được thì không được, thời gian quý báu của em gái tôi lại đều lãng phí ở trên người cậu."

Diệp Bội hài lòng gật đầu, có một số việc có thể không tự mình ra mặt thì không tự mình ra mặt thôi. Thật ra nói thật Diệp Bội cũng không phải rất hiểu đối với thứ phương diện luật pháp này, chỉ là kiếp trước mưa dầm thấm đất đương nhiên cũng biết một chút. Bây giờ pháp luật chắc là chưa có tài sản trước sau hôn nhân gì đó, vậy thì một nửa có lẽ cũng đúng nhỉ, hơn nữa cho dù sai rồi, Diệp Bội nhếch miệng lên, có lẽ đối phương cũng không có kiên quyết đi tra ra kia.

Chuyện sau đó cũng không liên quan tới Diệp Bội, cũng chỉ là người hai nhà cò kè mặc cả, Diệp Bội lại vui vẻ chơi với Hạo Hạo bên cạnh.

Khoảng qua một tiếng đồng hồ, rốt cuộc hai bên bàn bạc quyết định, không còn là một nửa, mà là một phần ba. Diệp Bội cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi chuyện nơi đây giải quyết thì cô mới có thể tiếp tục kế hoạch kế tiếp.

Sau khi đặc biệt tìm đến kế toán định giá, cho dù Điền An Vĩnh không tình nguyện nữa vẫn lấy ra một phần ba số tiền, nhưng mà bởi vì căn nhà kia của gia đình hắn ta cũng rất đáng tiền, cho nên nhà bọn họ lấy ra một phần ba số tiền này thật sự nghèo túng rất nhiều.

Ký kết thỏa thuận li hôn, phân chia tài sản, từ đó hai bên không còn quan hệ.

Chỉ là một ngày đang chính thức ly hôn kia, Hạo Hạo chưa từng xuất hiện đau lòng đột nhiên lại bung ra toàn bộ rồi, xoay người ôm lấy Diệp Bội: "Chị, sau này có phải em không còn có ba hay không, em cũng sẽ không gặp lại ba."



Diệp Bội khẽ vuốt lưng Hạo Hạo, trong lòng cũng có một chút ý khổ, chỉ là ly hôn dù sao cũng tốt hơn một người trong đó chết đi: "Dĩ nhiên không phải, sau này nếu như Hạo Hạo muốn gặp ba thì em vẫn có thể gặp, ba em vẫn ở chỗ này sẽ không rời đi, cho nên Hạo Hạo không cần đau lòng."

"Có thật không? Em còn có thể gặp được ba?" Bây giờ nghe được chuyện cũng không có nghĩa là cậu sẽ không còn được gặp lại cha, Hạo Hạo ngẩng đầu lên vui mừng hỏi, tuy là cậu không thích ba đánh cậu, nhưng có lúc ba vẫn rất tốt đối với mình.

Diệp Bội gật đầu: "Dĩ nhiên, em tin tưởng chị, đến lúc đó nếu như em muốn gặp chị sẽ dẫn em trở về, chỉ là Hạo Hạo em phải học tập thật giỏi biết không?"

"Em biết rồi, chị."

Diệp Bội cười khổ, cho tới bây giờ cô còn không biết rốt cuộc mình có làm đúng hay không, thì ra là cô không rõ ràng lắm cuộc sống của đứa em trai này, cũng không biết rốt cuộc cậu sống hạnh phúc hay không. Nhưng đời này cô hi vọng cho cậu một cuộc sống tốt, ít nhất không để lại nuối tiếc.

Ích kỷ thì phần lớn người đều có, Diệp Bội thừa nhận mình thật sự rất ích kỷ. Cô không đành lòng với đứa em trai nhỏ hơn một tuổi so với mình vẫn luôn sống chung một chỗ từ nhỏ này, nhưng lại không hy vọng cuộc sống của cô út đau khổ. Diệp Bội cố nén cười vui, nói: "Hạo Hạo, em biết máy bay không?"

Cảm xúc qua đi, Hạo Hạo gật đầu: "Chính là buổi tối thứ chợt loé lên bay trên trời kia sao?"

"Ừ." Chuyện đã xảy ra rồi, Diệp Bội cũng không muốn rơi vào trong cảm xúc như vậy, "Qua một khoảng thời gian, chúng ta sẽ ngồi máy bay đi có được hay không, có muốn hay không?" Xoa bóp mặt của cậu, Diệp Bội mới phát hiện thì ra Hạo Hạo cũng là một Tiểu Chính Thái (bé trai ngây thơ).

"Muốn, em còn muốn làm rất nhiều việc, chị chớ quên chuyện lần trước chị đồng ý với em, em muốn đi khu vui chơi chơi."

"Được."

Thật sự là thay đổi quá nhanh, cuộc sống trường học năm thứ nhất của Diệp Bội cũng sắp kết thúc. Diệp Bội không muốn nhiều lời với những bạn học kia, lúc có thời gian xa cách mới có thể cảm thấy đau khổ, mới có thể ghi khắc, nhưng nếu như ngay cả xa cách cũng chưa từng thì cũng không đáng kể có nhớ hay không rồi, nhiều nhất là ngạc nhiên một chút sao một vị bạn học không có tới, sau đó chuyện lại trôi qua.

Em gái của Diệp Bội cũng chọn một cái tên hay lắm, chính là kêu Diệp Lôi. Mẹ Diệp cũng kết thúc ngày ở cử, toàn bộ hết thảy đều nói cho người nhà họ Diệp.

Chuyện tới đây cũng không xê xích gì nhiều, nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.

Chỉ là cách thời gian đi thành phố H càng ngày càng gần, cô út Diệp cũng càng ngày càng buồn bực.

Diệp Bội cũng chú ý tới tình huống này, giả dạng than thở bên cạnh cô út Diệp: "Cô út, rốt cuộc cô sao thế?"

"Bội Bội." Cô út Diệp thấy Diệp Bội giống như chộp được một cây cỏ cứu mạng, cũng không nghĩ đến rốt cuộc hiện tại Diệp Bội là mấy tuổi, ở chung khoảng thời gian này đã làm cho cô càng ngày càng không coi Diệp Bội là con nít nữa, "Cô chỉ là cảm thấy có phải cô và Hạo Hạo không nên cùng đi với nhà con hay không, cái gì cô cũng không biết làm, nếu như xảy ra chuyện gì cũng không còn chỗ nói, việc này. . . . . ."

Diệp Bội gật đầu, thật ra thì cô cũng không phải là chưa từng nghĩ tới vấn đề này, sẽ chờ cô út Diệp tự mình nhắc tới: "Cô út, con đã nói với cô, cô cũng biết tình huống của cô, người gần đây cũng đều biết tình huống Hạo Hạo, nếu như Hạo Hạo bị người ta nói là đứa bé không có cha làm sao bây giờ?"



"Cái này. . . . . ."

"Còn nữa, vấn đề giáo dục, nếu như hi vọng sau này Hạo Hạo có thể có nơi học tập tốt, vậy thì thành phố H là lựa chọn tốt nhất. Đến lúc đó nhà cô thuê một căn nhà gần trường học nào đó ở bên kia, mở một quán cơm nhỏ, vậy chắc là có thể kiếm sống rồi. Hơn nữa nhà con cũng cùng đi thành phố H, nếu như có chuyện có thể tới tìm nhà con không phải sao?"

Thật ra thì mấy ngày nay không chỉ có cô út Diệp mà ngay cả ba Diệp mẹ Diệp cũng có vấn đề giống như vậy, bồn chồn không yên đối với hoàn cảnh lập tức mới sắp tới, không biết tương lai tiến hành như thế nào. Diệp Bội cũng muốn nói mọi người cũng không cần gấp, cô đều nghĩ xong những chuyện này. Nhưng không được, nếu như cô nói quá mức thì không phải chuyện độ tuổi này của cô nên làm, chỉ có thể nói nhỏ chuyện đi, mở quán cơm, mở cửa hàng văn phòng phẩm, mở quầy quán ăn vặt.

Cuộc sống cũng không phải chỉ có một ngày đường có thể đi, tuy là không thấy được mỗi một đường đều có thể đi được hết sức như ý, nhưng nếu như cẩn thận nghiên cứu thì duy trì cuộc sống cơ bản cũng không thành vấn đề. Diêu Cẩn kiếm không ít tiền ở trên thị trường chứng khoán, mình xuất bản cũng kiếm không ít tiền, khởi đầu không giống nhau, đương nhiên phát triển cũng không giống nhau.

Diệp Bội rất muốn bàn luận viễn vông nói ra toàn bộ kế hoạch của mình, nhưng mà nghĩ tới năng lực tiếp nhận của những người thân này vẫn là chỉ nói một phần. Bây giờ kinh tế mới vừa phát triển, cũng có thể lợi dụng sơ hở rất nhiều nơi, hơn nữa thành phố H còn là thành phố bắt đầu phát triển trước nhất.

Ở thời kỳ này không có người xuống biển hoàn toàn không biết cái gì gọi là vơ vét tiền, tuy rằng cũng có người bởi vì thiếu khả năng quan sát hoặc là có số ngoài ý muốn mà thua lỗ, nhưng phần lớn người vẫn kiếm tiền được. Diệp Bội biết ba mình vẫn có ý tưởng, chỉ là bị mẹ áp chế mới không dám quá mạnh dạn, hơn nữa bây giờ trong nhà còn có hai đứa con phải nuôi. Nhưng mà lần này, nếu lần này có cơ hội tốt như vậy thì chỉ sợ ba Diệp cũng không hài lòng ở tình trạng hiện nay.

Có lẽ là thật sự bị Diệp Bội thuyết phục, cũng có lẽ là bản thân bọn họ đều có ý kiến của mình, dù sao thời gian mấy ngày cuối cùng ba người lơn đều biểu hiện rất bình thường, mà thời gian bọn họ đi H thành phố cũng dần dần tới gần.

Diệp Bội và Diêu Cẩn đang nói điện thoại.

"Em đã nói với anh, nửa năm, em làm được rồi."

"Ừ." Diêu Cẩn nghe giọng nói truyền tới bên tai, lòng dần dần ổn định lại, sống lại một lần, anh biết trong lòng hai người đều sẽ có sợ hãi. Thế giới này đã biết lại không biết, nên phát triển như thế nào còn phải nhìn tình huống, "Bà xã, sao anh cảm giác sau khi rời đi ngược lại càng ngày càng dính rồi, tình cảm của chúng ta cũng càng ngày càng sâu."

Ở chỗ này Diệp Bội nở nụ cười: "Nói như vậy vẫn là rời đi thì tốt hơn, không bằng trước hết chúng ta chờ một chút lại gặp mặt?"

"Đừng đừng, bà xã, cái người này không phải giày vò anh mà, nhưng em tuyệt đối không được nuốt lời, anh chờ em tới đây."

"Ha ha, đùa giỡn với anh đấy, đúng rồi, thanh mai trúc mã kia của anh sao rồi? Có phải vẫn rất đáng yêu hay không?" Đề tài này Diệp Bội đã nhắc qua một lần, nhưng khi đó mình vốn sẽ không gặp người kia, cho nên cũng không để ý, nhưng lần này thì khác biệt, đến lúc đó tình địch gặp mặt lại sẽ đặc biệt đỏ mắt.

Mà bên kia Diêu Cẩn nghe Diệp Bội nói lời này thì luống cuống: "Bà xã đại nhân bớt giận, anh với cô ấy thật sự không có gì, chỉ là mẹ của anh thích mà thôi, hơn nữa bà xã em nên biết nếu thật sự có cái gì cũng sẽ không xảy ra chuyện sau này rồi."

Diệp Bội đương nhiên nghe được sự bất đắc dĩ trong lời nói của Diêu Cẩn, tương tự nhớ lại chuyện kia: "Được rồi, em đã nói rồi, mỗi gia đình đều sẽ có một vài tranh cãi kỳ kỳ quái quái, chắc chắn sẽ có một số cực phẩm lượn quanh ở bên cạnh, hoặc là thân thích, hoặc là không phải thân thích. Người đó của anh vẫn là chờ em đến sau đó mới giải quyết đi, chỉ hy vọng đến lúc đó cô chú không nên đau lòng." Kiếp trước nhà họ Diêu xảy ra chuyện, Diệp Bội đương nhiên biết rõ ràng, trang #ddlqd# bubble dù nói thế nào đây chính là một việc lớn khiến một nhà được coi như là có tiền trực tiếp phá sản.

"Được, bà xã, anh chờ em tới đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook