Chương 37:
Tô Mạc Gìa
14/04/2024
"Không được cái gì?" Cố Ngọc Sâm cúi đầu nhìn cô.
Khoảng cách gần tɾong gang tấc làm cho tâm trí của Tô Diễn rối bời, tam quan chạy đi mất theo ngũ quan của người đàn ông, nửa câu nói chất vấn cũng nói không nên lời.
Cô lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng Không được phạm quy."
Cố Ngọc Sâm cười, tiếng động trầm thấp, nghe đến lỗ tai của cô cũng muốn mang thai "Nói thử xem, anh phạm quy như thế nào? Hửm?"
Tô Diễn dán vào trước cơ thể của anh, hơi ngửa đầu hỏi "Anh nói dối em, không nói lời thật lòng."
Cố Ngọc Sâm nhìn cô không nói lời nào, không khôi phục ngay lập tức.
Tô Diễn nhìn thần sắc đạm mạc của anh, tɾong lòng lập tức luống cuống. Cô cúi đầu, chôn mặt vào tɾong ngực của anh, cũng im lặng theo.
Qua được một lúc, Tô Diễn dần dần bình tĩnh lại.
Cô ý thức được hành vi của bản thân không ổn.
Rốt cuộc, từ góc nhìn của Cố Ngọc Sâm, bọn họ cũng chỉ là cùng nhau kết hôn, sinh hoạt.
Trong nhà cô thúc giục kết hôn, anh lại yêu cầu có một người vợ gấp, có nên bọn họ mới có thể ăn nhập với nhau như thế.
Tình yêu ͼhân chính không phải đêm tân hôn làm được.
Trên giường nói lời âu yếm cũng được, hứa hẹn cũng tốt, nửa thật nửa giả, ngày hôm sau khi anh thức dậy, có lẽ cũng sẽ quên.
Cô vốn không nên tin tưởng.
Nhưng mà khi Cố Ngọc Sâm nói chỉ làm với một mình cô, khi nói chỉ biết cứng với một mình cô, Tô Diễn thừa nhận, trái tim của cô đã bị anh lấy đi mất.
Khoảnh khắc đó cô có vui sướng biết bao nhiêu thì giờ phút này cô lại khổ sở bấy nhiêu.
Như bị dội một chậu nước lạnh.
Như đột nhiên bị người khác đánh thức từ giấc mộng đẹp.
Nước không chịu nghe lời mà chảy xuống, chảy xuống theo khóe mắt.
Tô Diễn hít mũi, xoay người, đưa lưng về phía Cố Ngọc Sâm, càng nghĩ đến càng cảm thấy tủi thân.
Bên kia, Cố Ngọc Sâm nghe tiếng Tô Diễn nhỏ giọng nức nở, luống cuống ͼhân tay không biết phải làm như thế.
Anh vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng gọi cô một tiếng “Tô Diễn, em bị làm sao vây? Tại sao lại khóc rồi?”
Tô Diễn hé môi không nói một tiếng nào, nước mắt ngưng đọng lại trên khóe mắt.
Cố Ngọc Sâm duỗi tay, xoay người cô lại, mặt đối mặt nói chuyện với cô, kết quả trượt tay, vô tình không cẩn thận đụng tɾúng ngực cô. Tư thế mờ ám của hai người giờ phút này đang ám chỉ anh giống như chỉ nghĩ đến việc làm t̠ình như mấy tên trai đểu, anh vội vàng rụt tay về, xin lỗi cô “Anh xin lỗi.”
“Phòng cho khách có để áo mưa, là do mẹ anh tùy tiện để có thể sử dụng͟͟, chẳng qua tất cả đều là trước kia thôi, mẹ anh sợ anh mang phụ nữ về, sợ làm người ta mang thai đến làm loạn đến mạng người.”
“Em cũng biết đó, hạn sử dụng của bao cao su tương đối dài. Nếu em không tin anh, cứ tìm tɾong ngăn tủ đầu giường nhìn thử. Thật ra anh cũng muốn thẳng thắn , phòng ngủ chính với……. Còn mấy chỗ ngồi khác lung tung rối loạn, chỗ đó tất cả do chính anh làm.”
“Anh……..” Cố Ngọc Sâm phút chốc hoảng loạn, không biết phải làm giải thí¢h tiếp như thế nào, anh thở dài, sắc mặt hòa nhã, nhéo nhéo cánh tay cô nói, “Vợ ơi, em đừng không để ý đến anh.”
Tô Diễn mặt mũi tèm nhem xoay người, cô nhìn Cố Ngọc Sâm cụp mắt rũ mi, nội tâm đau lòng tɾong phút chốc hóa thành hư không.
Đặc biệt nghĩ đến ban ngày anh oai phong không ai bằng ở công ty, về nhà lại trở thành dáng vẻ như ngoan ngoãn thế này.
Khoảng cách gần tɾong gang tấc làm cho tâm trí của Tô Diễn rối bời, tam quan chạy đi mất theo ngũ quan của người đàn ông, nửa câu nói chất vấn cũng nói không nên lời.
Cô lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng Không được phạm quy."
Cố Ngọc Sâm cười, tiếng động trầm thấp, nghe đến lỗ tai của cô cũng muốn mang thai "Nói thử xem, anh phạm quy như thế nào? Hửm?"
Tô Diễn dán vào trước cơ thể của anh, hơi ngửa đầu hỏi "Anh nói dối em, không nói lời thật lòng."
Cố Ngọc Sâm nhìn cô không nói lời nào, không khôi phục ngay lập tức.
Tô Diễn nhìn thần sắc đạm mạc của anh, tɾong lòng lập tức luống cuống. Cô cúi đầu, chôn mặt vào tɾong ngực của anh, cũng im lặng theo.
Qua được một lúc, Tô Diễn dần dần bình tĩnh lại.
Cô ý thức được hành vi của bản thân không ổn.
Rốt cuộc, từ góc nhìn của Cố Ngọc Sâm, bọn họ cũng chỉ là cùng nhau kết hôn, sinh hoạt.
Trong nhà cô thúc giục kết hôn, anh lại yêu cầu có một người vợ gấp, có nên bọn họ mới có thể ăn nhập với nhau như thế.
Tình yêu ͼhân chính không phải đêm tân hôn làm được.
Trên giường nói lời âu yếm cũng được, hứa hẹn cũng tốt, nửa thật nửa giả, ngày hôm sau khi anh thức dậy, có lẽ cũng sẽ quên.
Cô vốn không nên tin tưởng.
Nhưng mà khi Cố Ngọc Sâm nói chỉ làm với một mình cô, khi nói chỉ biết cứng với một mình cô, Tô Diễn thừa nhận, trái tim của cô đã bị anh lấy đi mất.
Khoảnh khắc đó cô có vui sướng biết bao nhiêu thì giờ phút này cô lại khổ sở bấy nhiêu.
Như bị dội một chậu nước lạnh.
Như đột nhiên bị người khác đánh thức từ giấc mộng đẹp.
Nước không chịu nghe lời mà chảy xuống, chảy xuống theo khóe mắt.
Tô Diễn hít mũi, xoay người, đưa lưng về phía Cố Ngọc Sâm, càng nghĩ đến càng cảm thấy tủi thân.
Bên kia, Cố Ngọc Sâm nghe tiếng Tô Diễn nhỏ giọng nức nở, luống cuống ͼhân tay không biết phải làm như thế.
Anh vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng gọi cô một tiếng “Tô Diễn, em bị làm sao vây? Tại sao lại khóc rồi?”
Tô Diễn hé môi không nói một tiếng nào, nước mắt ngưng đọng lại trên khóe mắt.
Cố Ngọc Sâm duỗi tay, xoay người cô lại, mặt đối mặt nói chuyện với cô, kết quả trượt tay, vô tình không cẩn thận đụng tɾúng ngực cô. Tư thế mờ ám của hai người giờ phút này đang ám chỉ anh giống như chỉ nghĩ đến việc làm t̠ình như mấy tên trai đểu, anh vội vàng rụt tay về, xin lỗi cô “Anh xin lỗi.”
“Phòng cho khách có để áo mưa, là do mẹ anh tùy tiện để có thể sử dụng͟͟, chẳng qua tất cả đều là trước kia thôi, mẹ anh sợ anh mang phụ nữ về, sợ làm người ta mang thai đến làm loạn đến mạng người.”
“Em cũng biết đó, hạn sử dụng của bao cao su tương đối dài. Nếu em không tin anh, cứ tìm tɾong ngăn tủ đầu giường nhìn thử. Thật ra anh cũng muốn thẳng thắn , phòng ngủ chính với……. Còn mấy chỗ ngồi khác lung tung rối loạn, chỗ đó tất cả do chính anh làm.”
“Anh……..” Cố Ngọc Sâm phút chốc hoảng loạn, không biết phải làm giải thí¢h tiếp như thế nào, anh thở dài, sắc mặt hòa nhã, nhéo nhéo cánh tay cô nói, “Vợ ơi, em đừng không để ý đến anh.”
Tô Diễn mặt mũi tèm nhem xoay người, cô nhìn Cố Ngọc Sâm cụp mắt rũ mi, nội tâm đau lòng tɾong phút chốc hóa thành hư không.
Đặc biệt nghĩ đến ban ngày anh oai phong không ai bằng ở công ty, về nhà lại trở thành dáng vẻ như ngoan ngoãn thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.