Chương 18
Đồ Dạng Tiên Sâm
19/06/2022
Sân khấu màu bạc được thiết kế theo hình thoi, Ôn Lệ đi đến giữa sân khấu, ánh đèn trên cao chiếu xuống kẹp tóc ngọc trai đang ẩn ẩn hiện trong những lọn tóc màu tím nhạt của cô, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Các nhà tạo mẫu thường rất thích để mấy nghệ sĩ nữ mang mấy đồ trang sức lấp lánh, bởi chúng sẽ tỏa ra ánh sáng lấp la lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, bộ lễ phục kiểu cung đình Pháp của Ôn Lệ là bản cách tân hiện đại, cổ áo vuông được tô điểm bởi những viên kim cương, làn váy dài đến đầu gối chỉ để lộ ra bắp chân.
Tạo hình khắc sâu về cô trong ấn tượng mọi người là tạo hình cổ trang, thậm chí ngay đến cả fan cũng thấy tạo hình đó đẹp hơn tạo hình hiện đại, cô búi tóc, điểm chút hoa điền, mặc váy dài, bất luận là triều đại nhà Đường hưng thịnh hay triều đại nhà Minh trang nghiêm, hoặc triều đại nhà Tống giản dị, chỉ cần sắm vai cổ trang thì Ôn Lệ là người hấp dẫn nhất, giống như trời sinh đã là mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ vậy.
Ấn tượng của một trăm thực tập sinh ở đây về cô cũng thế.
Mỹ nhân cổ trang.
Nhưng không ngờ khi cô làm tạo hình idol cũng có thể đẹp như vậy.
Mọi người không biết nhưng bản thân Ôn Lệ biết, năm đó cô có cơ hội ra nước ngoài thực tập là do những người hay đi tìm kiếm người làm ngôi sao nhìn trúng ngoại hình của cô, họ cho rằng nếu cô ra mắt ở nước ngoài hẳn thì sẽ trở thành gương mặt đại diện của một thế hệ nhóm nhạc nữ.
Trong lòng Ôn Lệ đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn muốn giữ sự khiêm tốn, giơ microphone lên: “Xin chào các thực tập sinh, tôi là Ôn Lệ, PD của mọi người, mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Sau khi giọng nói Ôn Lệ vang lên, rốt cuộc các thực tập sinh đã tin.
Là Ôn Lệ thật!
“Nữ thần của tôi! Tôi được gặp nữ thần của tôi kìa!”
“Cậu véo tôi một cái đi, thực sự là cô ấy sao? Tôi rất thích xem phim của cô ấy.”
“Véo, đau không?”
“Đau! Đúng là chị ấy rồi! Vi Thành Đoàn trâu bò thật.”
Một trăm thực tập sinh ai ai đều rất phấn khích, có một số bạn nhỏ nhỏ vì thấy máy quay nên đứng lên reo hò theo, chỉ có duy nhất một thực tập sinh ngay cả đứng lên cũng lười, cúi đầu không thèm nhìn người trên sân khấu.
“Từ Lệ! Chuyện gì vậy, máy quay đang quay đến cậu đấy!”
Cậu con trai tên Từ Lệ được người bạn đồng hành nhắc nhở nên đành miễn cưỡng vỗ tay theo quần chúng.
“Có gì mà vỗ tay …..” Cậu con trai liếc mắt nhìn người trên sân khấu, “Đâu phải chưa từng gặp qua.”
Người bạn tham gia cùng bắt lấy cánh tay cậu, nhìn rất kích động: “Chưa từng được gặp ở ngoài đời mà, trước khi vào đây đã nghe mọi người trong giới nói nhìn trong màn ảnh thôi đã đủ đẹp, nhìn ở trong đó thôi đã cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, nếu thật sự nhìn thấy ở ngoài tuyệt đối sẽ làm người khác không thể di chuyển ánh mắt, tôi tin, tôi tin thật, lần này tôi đến đây đúng là rất đáng giá.”
Cậu con trai “xì” một tiếng, không đáp.
Màn ra mắt của nữ nghệ sĩ đỉnh lưu chính là như vậy, ekip chương trình muốn đạt đến hiệu quả tốt nhất, hận không thể dùng máy quay ghi hết tất cả những biểu cảm kích động của mỗi một tuyển thủ ở đây.
Tiếng reo hò qua đi, bên trong trường quay dần yên tĩnh lại, Ôn Lệ ra chào hỏi từng vị cố vấn một, sau đó thì ngồi vào vị trí chính giữa.
Hứa Tinh Duyệt nghiêng người đến gần cô khen một câu: “Hôm nay đàn chị đẹp thật đấy.”
Theo lý mà nói cô cũng nên đáp lại một câu “Hôm nay em cũng rất xinh đẹp”, nhưng Ôn Lệ thì không, cô cười nói: “Chị cũng cảm thấy vậy.”
Sắc mặt Hứa Tinh Duyệt thoáng thay đổi, còn nói: “Tạo hình hôm nay của đàn chị nếu mà không lên biểu diễn một tiết mục thì đúng hơi phí của trời.”
Ôn Lệ hiểu ý của cô ta.
Biết là cô không chuẩn bị tiết mục gì rồi còn nhắc đến chuyện này làm gì, đúng là chuyện bé xé ra to.
“Không đâu.” Cô cười tủm tỉm nói, “Em không biết sao, lúc nãy khi chị đi ra phản ứng của mọi người còn nhiệt tình hơn lúc em đi ra đó?”
Hứa Tinh Duyệt gượng cười.
Hai người bọn họ thì thầm nói nhỏ nên những người khác không nghe thấy họ đang nói gì, đợi sau này khi lên sóng, hậu kỳ thêm thắt một chút, đây chính một cặp chị em thân thiết đang thì thầm trêu ghẹo nhau.
Ôn Lệ cảm thấy cái vị đàn em Hứa Tinh Duyệt này hình như không biết.
Cho dù bây giờ có hot như nào thì cũng mới chỉ là khởi đầu, trong giới các nghệ sĩ sớm nở tối tàn có nhiều lắm, mấy hợp đồng người đại diện mới được xác nhận ngày hôm nay ngày mai còn có thể bị giải ước bồi thường tiền nữa, ngay cả cô đi từng bước đi đến được ngày hôm nay còn không dám cam đoan mình có thể hot được lâu nữa hay không, không biết do Hứa Tinh Duyệt còn tuổi còn nhỏ vừa mới hot, cả người vẫn đang phiêu theo gió hay còn nguyên nhân nào khác, không lễ phép thì thôi đi, Ôn Lệ không phải người để ý cách xưng hô của tiền bối hậu bối, những cô cảm thấy Hứa Tinh Duyệt này dù trong sáng hay ngoài tối đều đang khiêu khích cô.
Nói thế nào nhỉ, không quá bình thường nhưng lại rất tự tin.
Cô không để ý đến nữa, cầm kịch bản trong tay lên chuẩn bị cue* mấy tuyển thủ biểu diễn trên sân khấu.
(*) Cue:Là nhắc đến, đề cập tới, nói bóng gió một người/một sự việc không liên quan vào vấn đề đang bàn luận.
Ngồi ở hai bên PD là Nghiêm Chuẩn và Hứa Tinh Duyệt, tiếp theo lần lượt là Tề Tư Hàm và ICY, họ đều là những người trong ngành, ai cũng đều có năng lực nghiệp vụ tốt hơn cô, mấy chuyện nhận xét không đến lượt cô làm, Ôn Lệ chỉ cần ngồi một bên lắng nghe, đợi khi nào các vị cố vấn truyền lại cho cô thì cô khách sáo đánh giá vài câu là được.
Chẳng mấy chốc ba nhóm tuyển thủ đã biểu diễn xong, đó đều là những màn trình diễn khá ổn, các vị cố vấn chưa nói mấy lời quá khó nghe nhưng cũng chẳng dễ nghe, chỉ nói với mấy nhóm này mấy tháng sắp tới phải cố gắng luyện tập.
Đến nhóm tuyển thủ thứ tư lên sân khấu, Ôn Lệ hỏi như thường lệ: “Chuẩn bị xong chưa?”
Cậu con trai ở vị trí trung tâm lên tiếng: “Chuẩn bị xong rồi ạ, nhưng trước khi biểu diễn em có điều muốn nói. Cô Ôn, em là fan của cô, em thực sự rất thích cô!”
Vuốt mông ngựa* à? Cô thích.
(*) Ý chỉ nịnh nọt, khen ngợi.
Ôn Lệ gật đầu cười: “Cảm ơn cậu.”
“Em cũng rất thích thầy Tống! Mỗi bộ điện ảnh của thầy ấy em đều xem đi xem lại mấy lần, em vẫn còn giữ mấy cuống vé phim ở nhà, mỗi lần xem em đều không nỡ vứt đi rồi đưa tất cả cho mẹ giữ hộ, đợi khi nào chương trình quay xong, cô Ôn có thể chuyển lời đến thầy Tống là em rất thích thầy ấy được không ạ?”
Lại là một người song đảm*, xem ra vẫn thích Tống Nghiên nhiều hơn, đã xem mấy bộ phim điện ảnh của Tống Nghiên nhiều lần, xem phim của cô còn không cần mua vé nữa đấy, cậu nhóc này chưa nói xem đã xem phim truyền hình của cô mấy lần.
(*) Cái này có ý là đu hai thần tượng cùng một lúc, ví dụ như trong một nhóm nhạc hâm mộ xùng lúc hai người trong đó ý.
Vài thực tập sinh ở dưới sân khấu cười rộ lên.
Ôn Lệ cười nói: “Mấy chuyện như này thì tự cậu nói thì tốt hơn mà, cậu nhìn thẳng vào camera mà nói, thầy Tống sẽ xem chương trình.”
Tay cầm microphone của cậu con trai siết chặt lại, đôi mắt sáng lên: “Thật ạ? Thầy Tống sẽ xem chương trình của chúng ta sao!”
“Sẽ xem.”
Qua mấy tập nữa còn là khách mời đặc biệt, chẳng qua bây giờ phải tạm thời giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.
Đợi sau khi Ôn Lệ đáp lại, cậu con trai lập tức quay ra đối mặt với camera điên cuồng bày tỏ tình cảm của mình.
Nghiêm Chuẩn ngồi bên cạnh Ôn Lệ tủm tỉm cười: “Vị bạn học này, cậu can đảm thật đấy, làm trò trước mặt cô Ôn dám thổ lộ tình cảm với chồng cô ấy.”
Âm thanh trêu chọc ồn ào sổi nổi của nhóm thực tập sinh dưới sân khấu kéo dài không dứt.
Ôn Lệ: “…”
Mấy thực tập sinh này hát ca khúc chủ đề trong một bộ phim điện ảnh của Tống Nghiên, giọng hát không tồi, có kỹ thuật, hát vừa tình cảm vừa êm tai, về phần vocal coi như được xếp chung với mấy cái tên trong nhóm hạt giống trước đó.
Kết quả sau khi hát xong, cậu nam sinh nói với camera: “Thầy Tống, hy vọng thầy sẽ thích.”
Ôn Lệ: “…”
Cô diễn bao nhiêu bộ phim truyền hình như thế, có bao nhiêu ca khúc chủ đề như vậy! Chẳng lẽ không hát được bài nào hay sao!
Cũng may nhóm thực tập sinh phía sau là fan của cô, hát ca khúc chủ đề trong bộ phim truyền hình mà cô tham gia, còn diễn lại một đoạn ngắn trong bộ phim cô tham gia, lúc này tâm trạng của Ôn Lệ mới tốt hơn một chút.
Sau khi ghi hình được một nửa, đạo diễn nói tạm dừng để nghỉ ngơi, đa phần các thực tập sinh ở dưới sân khấu uống nước và nói chuyện phiếm, Ôn Lệ nghĩ đến chiếc điện thoại đã bị nhân viên công tác thu, vội vàng đứng dậy tìm nhân viên công tác để lấy lại.
Cô xem qua, vẫn chưa trả lời.
Chắc là đang bận.
Cầm điện thoại không biết phải làm gì, đột nhiên cô nhớ ra còn chưa gọi điện cho ba để báo về chuyện bức tranh hôm trước.
Chuông điện thoại vang lên một lúc, lâu sau Từ Thời Mậu mới nghe điện thoại.
“Lệ Lệ? Có việc gì mà con gọi điện cho ba vậy?”
“Không có việc gì ạ, mấy hôm trước ba có biết chuyện bức tranh không?”
“Hôm đó A Nghiên đã nói cho ba biết, sau đó ba đưa căn cước công dân với giấy phép kinh doanh của studio cho thằng bé, A Nghiên vẫn chưa xử lý xong à?”
Ông nhận được điện thoại của Tống Nghiên vào lúc nửa đêm, đầu tiên thì thằng bé nói lời xin lỗi, sau đó nói lý do tại sao lại gọi điện thoại cho ông.
Từ Thời Mậu hỏi có cần người giúp đỡ hay không, Tống Nghiên nói không cần, một mình con có thể xử lý được.
Vậy Lệ Lệ đâu rồi?
Cô ấy đang ngủ ạ.
Từ Thời Mậu bất lực, nghe con kể ba thấy tình huống nghiêm trọng như vậy, sao con bé kia vẫn còn ngủ được không biết?
Tống Nghiên cười nói không sao đâu ạ, cô ấy ngủ rồi sẽ không phải phiền muộn vì chuyện này nữa.
Ôn Lệ không biết chuyện này, vốn cô tưởng rằng trên Weibo phía chính phủ của ba cô có cái chứng thực này.
“Không ạ, đã xử lý xong hết rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Thời Mậu dừng lại một chút, khẽ thở dài, “Thật ra chuyện này đâu cần phiền đến A Nghiên, các con đều là nhân vật công chúng, nói nhiều thì sai nhiều, con nói với cậu con một tiếng, chắc chắn cậu con sẽ giúp con.”
Giọng điệu của Ôn Lệ không tốt lắm: “Cậu con sẽ giúp sao? Hai năm trước nếu cậu ấy chịu giúp con thì con cũng không bị mắng thảm như vậy, có khi cậu còn lười nghe con nói mấy cái “chuyện nhỏ” này.”
Từ Thời Mậu dịu dàng khuyên bảo: “Lúc ấy hai cậu cháu cãi nhau kịch liệt đến sống chết không chịu, con tự nghĩ lại xem lúc ấy con nói gì mà chọc cậu con tức giận đến thế? Tính cậu con không phải con không biết, tức giận nên nói hai ba câu quá tý rất bình thường mà, không phải sao? Dạo này không bận việc gì nhiều thì về thăm ông ngoại con nhé, tiện thể xoa dịu mối quan hệ với cậu con đi, nếu không mẹ con ở dưới suối vàng mà biết chắc chắn sẽ không vui đâu.”
Giọng điệu ba cô quá dịu dàng, ngược lại Ôn Lệ không biết phải phản bác lại như nào, rầu rĩ nói: “Con biết rồi ạ.”
Ôn Lệ là người thích ăn mềm không ăn cứng, tính cách của ba rất tốt, lúc dạy bảo cô thường hay dùng giọng chỉ bảo nhẹ nhàng, cho nên cô chịu nghe ba cô nói.
“À đúng rồi, gần đây Tiểu Lệ có khỏe không?”
Nghe thấy ba hỏi về em trai, Ôn Lệ cảm thấy khó hiểu: “Không phải em ấy đang du học ở nước ngoài sao?”
“Năm nay nó tốt nghiệp nên quay về rồi, chị em hai đứa không liên lạc với nhau à?”
“Không ạ, con không có việc liên lạc với nó làm gì, tìm chuyện để cãi nhau sao?” Ôn Lệ nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Thế giờ nó đang đi ăn xin ở phương nào đấy ạ?”
Từ Thời Mậu bất lực cười: “Gì mà đi ăn xin với không đi ăn xin, xem có người chị nào nói em mình vậy không? Em con nó cũng ở Yến Thành, hình như nó muốn đăng ký tham gia một chương trình gì ấy.”
“Tham gia chương trình gì ạ?” Ôn Lệ cảm thấy kỳ lạ.
“Ba cũng không biết nữa, hình như là kiểu chương trình ở cùng một đám con trai, sau đó được lên TV.” Từ Thời Mậu thấy hơi hoang mang, “Một đám con trai ở cùng nhau không phải là nơi cai nghiện internet à? Nơi cai nghiện internet cũng có thể lên TV cơ à?”
“…….”
Ôn Lệ nghĩ thầm ba mình đúng là có hai cái lỗ tai của người đàn ông tài năng nhàn rỗi, không nghe thấy mấy chuyện ở trên mạng.
Nhưng mà nghe Từ Thời Mậu nói vậy, cô cảm thấy có cái gì đó không ổn, có một loại dự cảm chẳng lành.
Ôn Lệ khinh thường mở miệng: “Nó tham gia chương trình làm gì? Hay muốn làm công việc như con? Nó có làm được không đấy? Nó mà xù lông một cái thôi là fan đã chạy mất dép rồi.”
“Hừ.”
Từ Mậu chưa nói chuyện, nguyên nhân vì lời nói của con trai lúc ấy, Ôn Lệ có thể vào tại sao con không thể vào? Chị ấy còn có người thích huống chi cả hai bọn con chui ra cùng một bụng mẹ, chẳng nhẽ con có gì thua kém chị ấy.
Mấy lời này mà nói ra không chừng sẽ khiến con gái không vui, nên Từ Thời Mậu quyết định nói qua loa cho qua.
Hai cha con dặn dò qua lại mấy câu rồi mới cúp điện thoại, Ôn Lệ còn muốn gọi điện thoại cho chị Đan để bảo chị ấy giúp mình tìm hiểu cái chương trình mà em trai mình tham gia là chương trình gì mà nhân viên đã đến đây nhắc nhở cô bắt đầu quay hình tiếp.
Ôn Lệ đành phải giao nộp điện thoại lần nữa, chưa kịp gọi điện thoại cho chị Đan, cũng chưa kịp xem Tống Nghiên có trả lời lại tin nhắn của cô không.
—
Di động Tống Nghiên đặt ở trên bàn trong phòng họp đang để chế độ im lặng nên không phát hiện có tin nhắn gửi đến.
“Kịch bản này thật sự có thể xem xét, thiết lập hình tượng nam chính rất đặc biệt, rất hấp dẫn, hay là cậu đừng suy nghĩ nữa?”
Bởi vì lần trước bị Tống Nghiên uyển chuyển từ chối, cái kịch bản tiên hiệp được cải biên từ tiểu thuyết là đại IP của đạo diễn Quách đã qua tay nhiều người lại được đưa đến trên tay giám đốc Bách, hơn nữa vô cùng tự tin nói ra rất nhiều điều kiện hợp tác.
Chỉ cần Tống Nghiên đồng ý nhận, mấy cái này có thể nói chuyện.
Tống Nghiên nghe mấy lời truyền đạt này xong, thầm nghĩ quả nhiên đạo diễn Quách cưng chiều đứa con gái này hết mực.
Anh đi từ nhà đến đây, ăn mặc có vẻ thoải mái, tóc không cố ý vuốt lên mà để nó lộn xộn tự rủ ở trên trán, một dáng vẻ lười biếng.
Mà giám đốc Bách ngồi ở vị trí chủ trì mặc áo vest đi giày da, đôi mắt xếch híp lại, tóc chải keo bóng loáng theo nếp, một dáng vẻ không biết phải làm sao.
Hai người nhìn thì xấp xỉ tuổi nhau nhưng khí chất khác nhau hoàn toàn.
Tống Nghiên là diễn viên, hiểu rõ mọi sự đắp nặn của tất cả các vai diễn nhưng thật ra khi ở chung riêng một chỗ thì rất khó, đối với bất kỳ ai cũng dùng thái độ làm việc theo phép công, tuy rằng giám đốc Bách là người quyết định, nhưng bình thường lại càng tùy ý nhiều hơn, có đôi khi còn cùng nhân viên trong công ty đến quán nào đấy uống rượu.
Bách Sâm không cảm thấy kịch bản này có vấn đề gì không được.
IP nhiệt độ cao, đầu tư cao, trình độ biên kịch không tệ, không thể bắt bẻ.
Nhưng Tống Nghiên vẫn từ chối: “Không diễn được.”
“Tại sao không diễn được?” Bách Sâm dò hỏi cho tới cùng: “Chẳng lẽ cậu sợ cậu không diễn nổi.”
Anh biết bản thân mình luôn có khả năng khống chế đối với kịch bản, không sợ diễn không được, chỉ do câu nói trước đó của đạo diễn Quách, con gái tôi là fan của cậu.
Độ nổi tiếng Tống Nghiên cao, không thiếu kịch bản để chọn, nếu không phải thấy đạo diễn chân thành hay cảm thấy vai diễn hoặc kịch bản nào đó phù hợp, thì sẽ không có hứng thú nhận.
Nguyên nhân không thể nói rõ, sau này còn muốn qua lại bên phía đạo diễn Quách nên đành phải qua loa lấy lệ mà gạt đi.
“Cậu gọi mình đến đây chỉ vì khuyên mình nhận kịch bản này?” Tống Nghiên dựa lưng vào ghế, ngữ khí nhàn hạ, “Mình về nhà nghỉ ngơi đây.”
“Về nhà làm gì? Không lẽ về nhà đối diện với cái cameras, bắt tay với Ôn Lệ sắm vai vợ chồng yêu thương nhau hạnh phúc hả?”
“Ít nhất so với việc ở đây lãng phí nước bọt với cậu thì thoải mái hơn.”
“Hay lắm, Tống Nghiên, rất tốt, tình bạn mười năm còn không bằng ngày tháng hai năm kết hôn giả của cậu với nha đầu kia.” Bách Sâm nhướn mày, ra vẻ tức giận nhìn anh, “Rõ ràng khoảng thời gian cấp ba cậu đối xử với nha đầu rất hờ hững, mình giới thiệu cho còn dùng vẻ mặt khinh thường, nói đi, không phải cậu đã để ý đến vị hôn thê của mình từ trước đấy chứ.”
Sở dĩ Bách Sâm dám nói đùa như thế là vì chắc chắn anh ta đang đùa thật chứ không có ý nào khác.
Bời vì hồi còn học cấp ba, không tính Tống Nghiên và Ôn Lệ quen biết nhau.
Trong khoảng thời gian đi học phổ thông, Ôn Lệ học nhảy ở trường tư nhân nghệ thuật ở ngay bên cạnh, thời gian tan học sớm hơn bọn họ, Ôn Lệ không thích một mình ngồi xe đi về, thường hay đến trường gọi anh ta rồi hai người rủ nhau cùng về nhà, ngựa quen đường cũ tìm được phòng học của Bách Sâm, tay để lên khung cửa, lộ một nửa đầu.
Anh Bách Sâm, về nhà.
Hồi con đi học Bách Sâm thuộc kiểu người hỗn loạn, không thích viết bài, hay bị ở lại tòa nhà chính, Ôn Lệ không sao cả, dù sao thì cô cũng không muốn về nhà đối mặt với người cậu mà mặt lúc nào cũng lạnh tạnh nhăn nhó kia, chờ tất cả mọi người trong lớp đi rồi, cô mới thoải mái bước vào phòng học, ngồi ở bên cạnh anh ta chờ anh viết xong bài tập.
Các đại biểu môn học khác đều rất quen thuộc với Bách Sâm, nói được hai ba câu đã lộn xộn cho qua, nhưng cố tình bài tập môn vật lý lại không thể trốn được, Tống Nghiên là đại biểu môn học, tuy hai người là nhóm bạn thân, nhưng Tống Nghiên này làm đại biểu môn vật lý bức ép anh ta cứng như sắt, công chính nghiêm minh, không viết xong bài tập sẽ không cho phép về nhà.
Ánh nắng buổi chiều rơi vãi vào phòng học, tiếng loa phát thanh trong nhà trường đã vang lên mấy lần, Bách Sâm bị kẹp ở giữa Ôn Lệ và Tống Nghiên, đau khổ vùi đầu vào làm bài tập vật lý.
Trong phòng học rất im lặng, không ai nói chuyện, Ôn Lệ đeo tai nghe đánh PSP trên điện thoại, đôi chân dưới váy đồng phục của trường nghệ thuật cứ đung đưa, nhàn nhã mà tự do.
Tống Nghiên đang làm bài tập của môn khác, ưỡn ngực thẳng lưng, toàn thân chăm chú.
Do buổi chiều Bách Sâm uống quá nhiều nước coca nên muốn đi vệ sinh, sau khi từ WC về lớp, phát hiện hai người này vẫn đang duy trì nguyên tư thế lúc đầu, không trao đổi, ngay cả một ánh mắt còn không thèm cho đối phương.
Lúc này Bách Sâm phán đoán, hai con người này không hòa thuận với nhau.
Ai có thể nghĩ đến, vậy mà hai người không hòa thuận sẽ cùng nhau xuất hiện vào hai năm trước.
Khoảng thời gian kia là lúc sự nghiệp Ôn Lệ gặp khó khăn nhất, Bách Sâm bị cậu Ôn Lệ ra lệnh cưỡng chế không được nhúng tay vào giúp đỡ, chỉ muốn ép cô về nhà nhận sai, còn Tống Nghiên từ khi ra mắt không có scandal, chưa bao giờ có sự mập mờ không rõ đối với mọi nghệ sĩ nữ khác mà chính bởi vì rất tốt nên hay bị cắn trả, không biết từ đâu nhảy ra một đống antifan nói anh là người đồng tính, vẫn là cái loại thâm quỹ*.
(*)Thâm quỹ (深柜): chỉ người đồng tính sợ come out. Đồng tính nam có xu hướng “thâm quỹ” hơn đồng tính nữ.
Vì thế hai người ăn nhịp với nhau, quyết định ký hợp đồng kết hôn.
Tống Nghiên nhíu mày, sửa lại cho đúng: “Hôn ước của hai người đã trở thành phế vật bao nhiêu năm rồi, ít gọi cô ấy như thế đi.”
Bách Sâm dở khóc dở cười: “Đươc được được, gọi Ôn Lệ là được chứ gì, ngay cả nhũ danh mình cũng không gọi. Mà cậu này đây đang theo kiểu chủ nghĩa đàn ông gì đấy, đâu phải vợ chồng thật đâu, keo kiệt vừa thôi chứ, cô ấy từng là vị hôn thê của mình đúng vậy không sai, nhưng chuyện đó đâu phải do mình làm chủ, là do ông ngoại cô ấy sắp xếp, mình đây cũng là người bị hai đó thôi, bị ép duyên.”
Tống Nghiên không để ý đến cậu ta, cầm điện thoại đặt ở bên mở ra xem.
Bách Sâm nhìn là biết người này không có ý muốn nói chuyện.
Nhưng Bách Sâm phát hiện từ khi người này cầm điện thoại lên xem, cả người cứng đờ, giống như bị di động câu hồn đi mất rồi, ánh mắt không những nhìn thẳng mà nhìn rất chăm chú vào màn hình, lại còn dùng ngón tay làm động tác phóng to ở trên màn hình điện thoại.
“Cậu đang nhìn gì đó?”
Anh ta đứng lên, vươn cổ nhìn về hướng Tống Nghiên bên kia.
Ý thức được có người ghé lại đây xem, đột nhiên Tống nghiên úp điện thoại xuống mặt bàn.
Bách Sâm nhìn người này thể hiện phản ứng thái quá, lập tức nở nụ cười không có ý tốt: “Không phải chứ? Không ngờ trong khi họp mà cậu còn tìm xem ảnh của người đẹp.”
——-
Chương trình quay được một nửa, nhóm thực tập sinh ở dưới đợi đến hơn nửa ngày mà vẫn chưa được lên sân khấu đã bắt đầu có vẻ mất hứng thú uể oải, chỉ riêng có những tuyển thủ có thực lực rất mạnh khi lên sân khấu mới phát huy tinh thần hưng phấn.
Đạo diễn cố ý sắp xếp các tiết mục của các vị mentor vào khoảng thời gian giữa, dùng để khuấy động không khí.
Bốn vị mentor có những mảng sở trường riêng khác nhau, các tiết mục vũ đạo và hát nói, thanh nhạc và rap mang lại hiệu quả gần gần giống nhau, mấy đứa nhỏ nam thôi mà, thích người đẹp trai biểu diễn, nhưng lại càng thích mỹ nữ biểu diễn hơn.
Hôm nay Tề Tư Hàm mặc bộ quần áo ống tay áo thụng, nhảy một đoạn vũ điệu Trung Quốc thướt tha, đôi mắt của mấy nhóm thực tập sinh thoáng cái phát sáng hơn cả đèn.
Mãi đến khi Hứa Tinh Duyệt lên sân khấu, không khí hoàn toàn bùng nổ.
Cô ta chuẩn bị đến tận ba đoạn vũ đạo nên còn phải rời ra phía sau sân khấu để thay quần áo, đầu tiên nhảy một đoạn trên nền nhạc ca khúc chủ đề của mùa một, sau đó tiếp tục nhảy một đoạn ca khúc trong nhóm nhạc nữ của bọn họ, cuối cùng là một đoạn nhảy mất nhiều sức như loại hình hip-hop cực kỳ khó khăn.
Sắp đặt khéo léo, tiến hành theo chất lượng, theo ngay từ lần đầu nghe nhiều nên quen, bắt đầu từ điệu nhảy phổ biến mà ai cũng có thể nhảy sau đó mới càng ngày càng khó, dần dần thể hiện ra được năng lực vũ đạo của mình, cuối cùng Hứa Tinh Duyệt dùng động tác giạng thẳng chân phô bày đồ mềm mại của cơ thể để hoàn thành tiết mục, mấy thực tập sinh bên dưới sân khấu vốn đang chìm trong bầu không khí nặng nề đã đứng dậy hết lên, hét lớn “Đàn chị Hứa”.
“Đàn chị Hứa! Đàn chị Hứa!”
Thực lực của cô ta quả không tồi, về phương diện ca hát nhảy múa gần như không có tý khuyết điểm nhỏ nào, bình thường ở trong chương trình luôn có can đảm phản lại, khó trách là người có nhiệt độ top đầu.
Hứa Tinh Duyệt lau lau mồ hôi dính ở trên trán, cười vô cùng vui vẻ: “Phần biểu diễn của tôi xem được không? Tôi không làm các chị trong nhóm mất mặt chứ?”
“Không hề!!!!”
“Có thể diện có thể diện!”
Sau đó Hứa Tinh Duyệt nhìn về phía PD Ôn Lệ ngồi ở vị trí trung tâm.
“Chị Ôn.”
Ôn Lệ không biết tự dưng cô ta kêu mình làm gì, mới vừa nãy cô thất thần chắc không thể hiện quá rõ ràng đâu nhỉ.
“Bốn vị mentor chúng em đều chuẩn bị tiết mục, ai cũng biểu diễn, chị là PD mà lại giấu khả năng mình đi.” Hứa Tinh Duyệt nghiêng đầu, vừa thở gấp vừa cười, “Không thể vậy đúng không?”
Ôn Lệ ngạc nhiên.
Ngay từ đầu không phải mấy người sản xuất chương trình nói cô chỉ là PD thôi à, chỉ cần đến để tăng thêm nhiệt, không cần phải chuẩn bị tiết mục ư?
Kịch bản tạm thời sửa lại?
Ngay sau đó Hứa Tinh Duyệt đã thay cô giải đáp thắc mắc: “Nhẽ ra chương trình không có đoạn này nhưng mà nếu chị đã đến với sân khấu này rồi, lại còn làm PD nữa, chắc chắn phải có thực lực bất phàm, em thực sự rất mong được xem chị bộc lộ tài năng, mọi người nói xem có đúng không?”
Nhóm thực tập sinh im lặng mấy giây sau lập tức ồn ào: “Đúng!”
Hứa Tinh Duyệt nâng tay lên, ám chỉ nhóm thực tập sinh theo nhịp của cô ta và gọi tên Ôn Lệ.
“Ôn Lệ! Ôn Lệ! Ôn Lệ!”
Ôn Lệ nhìn một loạt những tiếng vỗ tay, có chút không biết phải nói gì.
Kịch bản còn có thể tùy tiện sửa như vậy? Kiểu này không làm chậm chễ quá trình quay hình ư?
Cô nhìn về phía người chỉ đạo, đạo diễn lại trả lại cho cô dấu hiệu dùng tay ý bảo ‘OK’.
Ngay cả Ôn Lệ tham gia vào chương trình cũng không thể không biết xấu hổ mà tùy tiện sửa kịch bản, tại sao Hứa Tinh Duyệt chỉ mới nói ra cái đề nghị mà đạo diễn đã gật đầu?
Bối cảnh đằng sau của đàn em này là gì ta.
Hứa Tinh Duyệt nhìn dáng vẻ không quá tình nguyện của cô, dịu dàng an ủi: “Thật ra em biết làm như vật thì hơi khó xử cho chị, có thể về mảng nhảy nhót chị không hiểu biết nhiều nhưng mà em cảm thấy nếu đàn chị đã đảm nhận vị trí PD, chắc chắn nên biểu diễn một vài đoạn cho mọi người xem, nếu như lời chị nói là còn chưa kịp chuẩn bị, chúng ta có thể nhảy freestyle. Đàn chị, chị cứ nhảy theo ý của chị là được, nếu nhảy không tốt thì không sao đâu ạ, sau có thể nhờ mọi người trong lúc edit cắt bỏ sau.”
Cái gọi là nhảy freestyle chính là nhảy tự do, nhảy trên nền nhạc là các bài hát ngẫu nhiên, căn cứ theo nhịp trống và sự nhịp nhàng của ca khúc mà tùy tiện phát huy ngẫu hứng.
Đối với những người trong nghề có sự chuyên nghiệp mà nói, chỉ là hạ bút thành văn, nhưng đối với những người bình thường thì nó khá mờ mịt.
Hứa Tinh Duyệt lại lớn tiếng hỏi nhóm người dưới sân khấu: “Các bạn thực tập sinh, các bạn có mong chờ được xem cô Ôn thể hiện phong cách freestyle không?”
“Mong chờ!”
Sau khi Ôn Lệ về nước đã bắt đầu nhảy thẳng vào công việc đóng phim, thỉnh thoảng cũng có đến phòng khiêu vũ nhảy một ít, nhưng cho đến bây giờ chưa từng nhảy thể hiện lại ở trước màn ảnh.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn, Ôn Lệ giống như đang mơ quay lại khi còn nhỏ, bị ba mẹ kéo đến trước mặt họ hàng thân thích, nào đến đây đến đây, Lệ Lệ, nhảy cho cô chú các bác xem nào.
Không nghĩ sau khi lớn rồi vẫn gặp phải loại tình huống này.
Cô không nhịn được mà tự luyến nghĩ, chẳng nhẽ khả năng vũ đạo tuyệt thế này của mình không thể giấu được nữa hay sao?
Các nhà tạo mẫu thường rất thích để mấy nghệ sĩ nữ mang mấy đồ trang sức lấp lánh, bởi chúng sẽ tỏa ra ánh sáng lấp la lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, bộ lễ phục kiểu cung đình Pháp của Ôn Lệ là bản cách tân hiện đại, cổ áo vuông được tô điểm bởi những viên kim cương, làn váy dài đến đầu gối chỉ để lộ ra bắp chân.
Tạo hình khắc sâu về cô trong ấn tượng mọi người là tạo hình cổ trang, thậm chí ngay đến cả fan cũng thấy tạo hình đó đẹp hơn tạo hình hiện đại, cô búi tóc, điểm chút hoa điền, mặc váy dài, bất luận là triều đại nhà Đường hưng thịnh hay triều đại nhà Minh trang nghiêm, hoặc triều đại nhà Tống giản dị, chỉ cần sắm vai cổ trang thì Ôn Lệ là người hấp dẫn nhất, giống như trời sinh đã là mỹ nhân bước ra từ trong tranh cổ vậy.
Ấn tượng của một trăm thực tập sinh ở đây về cô cũng thế.
Mỹ nhân cổ trang.
Nhưng không ngờ khi cô làm tạo hình idol cũng có thể đẹp như vậy.
Mọi người không biết nhưng bản thân Ôn Lệ biết, năm đó cô có cơ hội ra nước ngoài thực tập là do những người hay đi tìm kiếm người làm ngôi sao nhìn trúng ngoại hình của cô, họ cho rằng nếu cô ra mắt ở nước ngoài hẳn thì sẽ trở thành gương mặt đại diện của một thế hệ nhóm nhạc nữ.
Trong lòng Ôn Lệ đắc ý nhưng ngoài mặt vẫn muốn giữ sự khiêm tốn, giơ microphone lên: “Xin chào các thực tập sinh, tôi là Ôn Lệ, PD của mọi người, mong mọi người giúp đỡ tôi nhiều hơn.”
Sau khi giọng nói Ôn Lệ vang lên, rốt cuộc các thực tập sinh đã tin.
Là Ôn Lệ thật!
“Nữ thần của tôi! Tôi được gặp nữ thần của tôi kìa!”
“Cậu véo tôi một cái đi, thực sự là cô ấy sao? Tôi rất thích xem phim của cô ấy.”
“Véo, đau không?”
“Đau! Đúng là chị ấy rồi! Vi Thành Đoàn trâu bò thật.”
Một trăm thực tập sinh ai ai đều rất phấn khích, có một số bạn nhỏ nhỏ vì thấy máy quay nên đứng lên reo hò theo, chỉ có duy nhất một thực tập sinh ngay cả đứng lên cũng lười, cúi đầu không thèm nhìn người trên sân khấu.
“Từ Lệ! Chuyện gì vậy, máy quay đang quay đến cậu đấy!”
Cậu con trai tên Từ Lệ được người bạn đồng hành nhắc nhở nên đành miễn cưỡng vỗ tay theo quần chúng.
“Có gì mà vỗ tay …..” Cậu con trai liếc mắt nhìn người trên sân khấu, “Đâu phải chưa từng gặp qua.”
Người bạn tham gia cùng bắt lấy cánh tay cậu, nhìn rất kích động: “Chưa từng được gặp ở ngoài đời mà, trước khi vào đây đã nghe mọi người trong giới nói nhìn trong màn ảnh thôi đã đủ đẹp, nhìn ở trong đó thôi đã cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, nếu thật sự nhìn thấy ở ngoài tuyệt đối sẽ làm người khác không thể di chuyển ánh mắt, tôi tin, tôi tin thật, lần này tôi đến đây đúng là rất đáng giá.”
Cậu con trai “xì” một tiếng, không đáp.
Màn ra mắt của nữ nghệ sĩ đỉnh lưu chính là như vậy, ekip chương trình muốn đạt đến hiệu quả tốt nhất, hận không thể dùng máy quay ghi hết tất cả những biểu cảm kích động của mỗi một tuyển thủ ở đây.
Tiếng reo hò qua đi, bên trong trường quay dần yên tĩnh lại, Ôn Lệ ra chào hỏi từng vị cố vấn một, sau đó thì ngồi vào vị trí chính giữa.
Hứa Tinh Duyệt nghiêng người đến gần cô khen một câu: “Hôm nay đàn chị đẹp thật đấy.”
Theo lý mà nói cô cũng nên đáp lại một câu “Hôm nay em cũng rất xinh đẹp”, nhưng Ôn Lệ thì không, cô cười nói: “Chị cũng cảm thấy vậy.”
Sắc mặt Hứa Tinh Duyệt thoáng thay đổi, còn nói: “Tạo hình hôm nay của đàn chị nếu mà không lên biểu diễn một tiết mục thì đúng hơi phí của trời.”
Ôn Lệ hiểu ý của cô ta.
Biết là cô không chuẩn bị tiết mục gì rồi còn nhắc đến chuyện này làm gì, đúng là chuyện bé xé ra to.
“Không đâu.” Cô cười tủm tỉm nói, “Em không biết sao, lúc nãy khi chị đi ra phản ứng của mọi người còn nhiệt tình hơn lúc em đi ra đó?”
Hứa Tinh Duyệt gượng cười.
Hai người bọn họ thì thầm nói nhỏ nên những người khác không nghe thấy họ đang nói gì, đợi sau này khi lên sóng, hậu kỳ thêm thắt một chút, đây chính một cặp chị em thân thiết đang thì thầm trêu ghẹo nhau.
Ôn Lệ cảm thấy cái vị đàn em Hứa Tinh Duyệt này hình như không biết.
Cho dù bây giờ có hot như nào thì cũng mới chỉ là khởi đầu, trong giới các nghệ sĩ sớm nở tối tàn có nhiều lắm, mấy hợp đồng người đại diện mới được xác nhận ngày hôm nay ngày mai còn có thể bị giải ước bồi thường tiền nữa, ngay cả cô đi từng bước đi đến được ngày hôm nay còn không dám cam đoan mình có thể hot được lâu nữa hay không, không biết do Hứa Tinh Duyệt còn tuổi còn nhỏ vừa mới hot, cả người vẫn đang phiêu theo gió hay còn nguyên nhân nào khác, không lễ phép thì thôi đi, Ôn Lệ không phải người để ý cách xưng hô của tiền bối hậu bối, những cô cảm thấy Hứa Tinh Duyệt này dù trong sáng hay ngoài tối đều đang khiêu khích cô.
Nói thế nào nhỉ, không quá bình thường nhưng lại rất tự tin.
Cô không để ý đến nữa, cầm kịch bản trong tay lên chuẩn bị cue* mấy tuyển thủ biểu diễn trên sân khấu.
(*) Cue:Là nhắc đến, đề cập tới, nói bóng gió một người/một sự việc không liên quan vào vấn đề đang bàn luận.
Ngồi ở hai bên PD là Nghiêm Chuẩn và Hứa Tinh Duyệt, tiếp theo lần lượt là Tề Tư Hàm và ICY, họ đều là những người trong ngành, ai cũng đều có năng lực nghiệp vụ tốt hơn cô, mấy chuyện nhận xét không đến lượt cô làm, Ôn Lệ chỉ cần ngồi một bên lắng nghe, đợi khi nào các vị cố vấn truyền lại cho cô thì cô khách sáo đánh giá vài câu là được.
Chẳng mấy chốc ba nhóm tuyển thủ đã biểu diễn xong, đó đều là những màn trình diễn khá ổn, các vị cố vấn chưa nói mấy lời quá khó nghe nhưng cũng chẳng dễ nghe, chỉ nói với mấy nhóm này mấy tháng sắp tới phải cố gắng luyện tập.
Đến nhóm tuyển thủ thứ tư lên sân khấu, Ôn Lệ hỏi như thường lệ: “Chuẩn bị xong chưa?”
Cậu con trai ở vị trí trung tâm lên tiếng: “Chuẩn bị xong rồi ạ, nhưng trước khi biểu diễn em có điều muốn nói. Cô Ôn, em là fan của cô, em thực sự rất thích cô!”
Vuốt mông ngựa* à? Cô thích.
(*) Ý chỉ nịnh nọt, khen ngợi.
Ôn Lệ gật đầu cười: “Cảm ơn cậu.”
“Em cũng rất thích thầy Tống! Mỗi bộ điện ảnh của thầy ấy em đều xem đi xem lại mấy lần, em vẫn còn giữ mấy cuống vé phim ở nhà, mỗi lần xem em đều không nỡ vứt đi rồi đưa tất cả cho mẹ giữ hộ, đợi khi nào chương trình quay xong, cô Ôn có thể chuyển lời đến thầy Tống là em rất thích thầy ấy được không ạ?”
Lại là một người song đảm*, xem ra vẫn thích Tống Nghiên nhiều hơn, đã xem mấy bộ phim điện ảnh của Tống Nghiên nhiều lần, xem phim của cô còn không cần mua vé nữa đấy, cậu nhóc này chưa nói xem đã xem phim truyền hình của cô mấy lần.
(*) Cái này có ý là đu hai thần tượng cùng một lúc, ví dụ như trong một nhóm nhạc hâm mộ xùng lúc hai người trong đó ý.
Vài thực tập sinh ở dưới sân khấu cười rộ lên.
Ôn Lệ cười nói: “Mấy chuyện như này thì tự cậu nói thì tốt hơn mà, cậu nhìn thẳng vào camera mà nói, thầy Tống sẽ xem chương trình.”
Tay cầm microphone của cậu con trai siết chặt lại, đôi mắt sáng lên: “Thật ạ? Thầy Tống sẽ xem chương trình của chúng ta sao!”
“Sẽ xem.”
Qua mấy tập nữa còn là khách mời đặc biệt, chẳng qua bây giờ phải tạm thời giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.
Đợi sau khi Ôn Lệ đáp lại, cậu con trai lập tức quay ra đối mặt với camera điên cuồng bày tỏ tình cảm của mình.
Nghiêm Chuẩn ngồi bên cạnh Ôn Lệ tủm tỉm cười: “Vị bạn học này, cậu can đảm thật đấy, làm trò trước mặt cô Ôn dám thổ lộ tình cảm với chồng cô ấy.”
Âm thanh trêu chọc ồn ào sổi nổi của nhóm thực tập sinh dưới sân khấu kéo dài không dứt.
Ôn Lệ: “…”
Mấy thực tập sinh này hát ca khúc chủ đề trong một bộ phim điện ảnh của Tống Nghiên, giọng hát không tồi, có kỹ thuật, hát vừa tình cảm vừa êm tai, về phần vocal coi như được xếp chung với mấy cái tên trong nhóm hạt giống trước đó.
Kết quả sau khi hát xong, cậu nam sinh nói với camera: “Thầy Tống, hy vọng thầy sẽ thích.”
Ôn Lệ: “…”
Cô diễn bao nhiêu bộ phim truyền hình như thế, có bao nhiêu ca khúc chủ đề như vậy! Chẳng lẽ không hát được bài nào hay sao!
Cũng may nhóm thực tập sinh phía sau là fan của cô, hát ca khúc chủ đề trong bộ phim truyền hình mà cô tham gia, còn diễn lại một đoạn ngắn trong bộ phim cô tham gia, lúc này tâm trạng của Ôn Lệ mới tốt hơn một chút.
Sau khi ghi hình được một nửa, đạo diễn nói tạm dừng để nghỉ ngơi, đa phần các thực tập sinh ở dưới sân khấu uống nước và nói chuyện phiếm, Ôn Lệ nghĩ đến chiếc điện thoại đã bị nhân viên công tác thu, vội vàng đứng dậy tìm nhân viên công tác để lấy lại.
Cô xem qua, vẫn chưa trả lời.
Chắc là đang bận.
Cầm điện thoại không biết phải làm gì, đột nhiên cô nhớ ra còn chưa gọi điện cho ba để báo về chuyện bức tranh hôm trước.
Chuông điện thoại vang lên một lúc, lâu sau Từ Thời Mậu mới nghe điện thoại.
“Lệ Lệ? Có việc gì mà con gọi điện cho ba vậy?”
“Không có việc gì ạ, mấy hôm trước ba có biết chuyện bức tranh không?”
“Hôm đó A Nghiên đã nói cho ba biết, sau đó ba đưa căn cước công dân với giấy phép kinh doanh của studio cho thằng bé, A Nghiên vẫn chưa xử lý xong à?”
Ông nhận được điện thoại của Tống Nghiên vào lúc nửa đêm, đầu tiên thì thằng bé nói lời xin lỗi, sau đó nói lý do tại sao lại gọi điện thoại cho ông.
Từ Thời Mậu hỏi có cần người giúp đỡ hay không, Tống Nghiên nói không cần, một mình con có thể xử lý được.
Vậy Lệ Lệ đâu rồi?
Cô ấy đang ngủ ạ.
Từ Thời Mậu bất lực, nghe con kể ba thấy tình huống nghiêm trọng như vậy, sao con bé kia vẫn còn ngủ được không biết?
Tống Nghiên cười nói không sao đâu ạ, cô ấy ngủ rồi sẽ không phải phiền muộn vì chuyện này nữa.
Ôn Lệ không biết chuyện này, vốn cô tưởng rằng trên Weibo phía chính phủ của ba cô có cái chứng thực này.
“Không ạ, đã xử lý xong hết rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Thời Mậu dừng lại một chút, khẽ thở dài, “Thật ra chuyện này đâu cần phiền đến A Nghiên, các con đều là nhân vật công chúng, nói nhiều thì sai nhiều, con nói với cậu con một tiếng, chắc chắn cậu con sẽ giúp con.”
Giọng điệu của Ôn Lệ không tốt lắm: “Cậu con sẽ giúp sao? Hai năm trước nếu cậu ấy chịu giúp con thì con cũng không bị mắng thảm như vậy, có khi cậu còn lười nghe con nói mấy cái “chuyện nhỏ” này.”
Từ Thời Mậu dịu dàng khuyên bảo: “Lúc ấy hai cậu cháu cãi nhau kịch liệt đến sống chết không chịu, con tự nghĩ lại xem lúc ấy con nói gì mà chọc cậu con tức giận đến thế? Tính cậu con không phải con không biết, tức giận nên nói hai ba câu quá tý rất bình thường mà, không phải sao? Dạo này không bận việc gì nhiều thì về thăm ông ngoại con nhé, tiện thể xoa dịu mối quan hệ với cậu con đi, nếu không mẹ con ở dưới suối vàng mà biết chắc chắn sẽ không vui đâu.”
Giọng điệu ba cô quá dịu dàng, ngược lại Ôn Lệ không biết phải phản bác lại như nào, rầu rĩ nói: “Con biết rồi ạ.”
Ôn Lệ là người thích ăn mềm không ăn cứng, tính cách của ba rất tốt, lúc dạy bảo cô thường hay dùng giọng chỉ bảo nhẹ nhàng, cho nên cô chịu nghe ba cô nói.
“À đúng rồi, gần đây Tiểu Lệ có khỏe không?”
Nghe thấy ba hỏi về em trai, Ôn Lệ cảm thấy khó hiểu: “Không phải em ấy đang du học ở nước ngoài sao?”
“Năm nay nó tốt nghiệp nên quay về rồi, chị em hai đứa không liên lạc với nhau à?”
“Không ạ, con không có việc liên lạc với nó làm gì, tìm chuyện để cãi nhau sao?” Ôn Lệ nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Thế giờ nó đang đi ăn xin ở phương nào đấy ạ?”
Từ Thời Mậu bất lực cười: “Gì mà đi ăn xin với không đi ăn xin, xem có người chị nào nói em mình vậy không? Em con nó cũng ở Yến Thành, hình như nó muốn đăng ký tham gia một chương trình gì ấy.”
“Tham gia chương trình gì ạ?” Ôn Lệ cảm thấy kỳ lạ.
“Ba cũng không biết nữa, hình như là kiểu chương trình ở cùng một đám con trai, sau đó được lên TV.” Từ Thời Mậu thấy hơi hoang mang, “Một đám con trai ở cùng nhau không phải là nơi cai nghiện internet à? Nơi cai nghiện internet cũng có thể lên TV cơ à?”
“…….”
Ôn Lệ nghĩ thầm ba mình đúng là có hai cái lỗ tai của người đàn ông tài năng nhàn rỗi, không nghe thấy mấy chuyện ở trên mạng.
Nhưng mà nghe Từ Thời Mậu nói vậy, cô cảm thấy có cái gì đó không ổn, có một loại dự cảm chẳng lành.
Ôn Lệ khinh thường mở miệng: “Nó tham gia chương trình làm gì? Hay muốn làm công việc như con? Nó có làm được không đấy? Nó mà xù lông một cái thôi là fan đã chạy mất dép rồi.”
“Hừ.”
Từ Mậu chưa nói chuyện, nguyên nhân vì lời nói của con trai lúc ấy, Ôn Lệ có thể vào tại sao con không thể vào? Chị ấy còn có người thích huống chi cả hai bọn con chui ra cùng một bụng mẹ, chẳng nhẽ con có gì thua kém chị ấy.
Mấy lời này mà nói ra không chừng sẽ khiến con gái không vui, nên Từ Thời Mậu quyết định nói qua loa cho qua.
Hai cha con dặn dò qua lại mấy câu rồi mới cúp điện thoại, Ôn Lệ còn muốn gọi điện thoại cho chị Đan để bảo chị ấy giúp mình tìm hiểu cái chương trình mà em trai mình tham gia là chương trình gì mà nhân viên đã đến đây nhắc nhở cô bắt đầu quay hình tiếp.
Ôn Lệ đành phải giao nộp điện thoại lần nữa, chưa kịp gọi điện thoại cho chị Đan, cũng chưa kịp xem Tống Nghiên có trả lời lại tin nhắn của cô không.
—
Di động Tống Nghiên đặt ở trên bàn trong phòng họp đang để chế độ im lặng nên không phát hiện có tin nhắn gửi đến.
“Kịch bản này thật sự có thể xem xét, thiết lập hình tượng nam chính rất đặc biệt, rất hấp dẫn, hay là cậu đừng suy nghĩ nữa?”
Bởi vì lần trước bị Tống Nghiên uyển chuyển từ chối, cái kịch bản tiên hiệp được cải biên từ tiểu thuyết là đại IP của đạo diễn Quách đã qua tay nhiều người lại được đưa đến trên tay giám đốc Bách, hơn nữa vô cùng tự tin nói ra rất nhiều điều kiện hợp tác.
Chỉ cần Tống Nghiên đồng ý nhận, mấy cái này có thể nói chuyện.
Tống Nghiên nghe mấy lời truyền đạt này xong, thầm nghĩ quả nhiên đạo diễn Quách cưng chiều đứa con gái này hết mực.
Anh đi từ nhà đến đây, ăn mặc có vẻ thoải mái, tóc không cố ý vuốt lên mà để nó lộn xộn tự rủ ở trên trán, một dáng vẻ lười biếng.
Mà giám đốc Bách ngồi ở vị trí chủ trì mặc áo vest đi giày da, đôi mắt xếch híp lại, tóc chải keo bóng loáng theo nếp, một dáng vẻ không biết phải làm sao.
Hai người nhìn thì xấp xỉ tuổi nhau nhưng khí chất khác nhau hoàn toàn.
Tống Nghiên là diễn viên, hiểu rõ mọi sự đắp nặn của tất cả các vai diễn nhưng thật ra khi ở chung riêng một chỗ thì rất khó, đối với bất kỳ ai cũng dùng thái độ làm việc theo phép công, tuy rằng giám đốc Bách là người quyết định, nhưng bình thường lại càng tùy ý nhiều hơn, có đôi khi còn cùng nhân viên trong công ty đến quán nào đấy uống rượu.
Bách Sâm không cảm thấy kịch bản này có vấn đề gì không được.
IP nhiệt độ cao, đầu tư cao, trình độ biên kịch không tệ, không thể bắt bẻ.
Nhưng Tống Nghiên vẫn từ chối: “Không diễn được.”
“Tại sao không diễn được?” Bách Sâm dò hỏi cho tới cùng: “Chẳng lẽ cậu sợ cậu không diễn nổi.”
Anh biết bản thân mình luôn có khả năng khống chế đối với kịch bản, không sợ diễn không được, chỉ do câu nói trước đó của đạo diễn Quách, con gái tôi là fan của cậu.
Độ nổi tiếng Tống Nghiên cao, không thiếu kịch bản để chọn, nếu không phải thấy đạo diễn chân thành hay cảm thấy vai diễn hoặc kịch bản nào đó phù hợp, thì sẽ không có hứng thú nhận.
Nguyên nhân không thể nói rõ, sau này còn muốn qua lại bên phía đạo diễn Quách nên đành phải qua loa lấy lệ mà gạt đi.
“Cậu gọi mình đến đây chỉ vì khuyên mình nhận kịch bản này?” Tống Nghiên dựa lưng vào ghế, ngữ khí nhàn hạ, “Mình về nhà nghỉ ngơi đây.”
“Về nhà làm gì? Không lẽ về nhà đối diện với cái cameras, bắt tay với Ôn Lệ sắm vai vợ chồng yêu thương nhau hạnh phúc hả?”
“Ít nhất so với việc ở đây lãng phí nước bọt với cậu thì thoải mái hơn.”
“Hay lắm, Tống Nghiên, rất tốt, tình bạn mười năm còn không bằng ngày tháng hai năm kết hôn giả của cậu với nha đầu kia.” Bách Sâm nhướn mày, ra vẻ tức giận nhìn anh, “Rõ ràng khoảng thời gian cấp ba cậu đối xử với nha đầu rất hờ hững, mình giới thiệu cho còn dùng vẻ mặt khinh thường, nói đi, không phải cậu đã để ý đến vị hôn thê của mình từ trước đấy chứ.”
Sở dĩ Bách Sâm dám nói đùa như thế là vì chắc chắn anh ta đang đùa thật chứ không có ý nào khác.
Bời vì hồi còn học cấp ba, không tính Tống Nghiên và Ôn Lệ quen biết nhau.
Trong khoảng thời gian đi học phổ thông, Ôn Lệ học nhảy ở trường tư nhân nghệ thuật ở ngay bên cạnh, thời gian tan học sớm hơn bọn họ, Ôn Lệ không thích một mình ngồi xe đi về, thường hay đến trường gọi anh ta rồi hai người rủ nhau cùng về nhà, ngựa quen đường cũ tìm được phòng học của Bách Sâm, tay để lên khung cửa, lộ một nửa đầu.
Anh Bách Sâm, về nhà.
Hồi con đi học Bách Sâm thuộc kiểu người hỗn loạn, không thích viết bài, hay bị ở lại tòa nhà chính, Ôn Lệ không sao cả, dù sao thì cô cũng không muốn về nhà đối mặt với người cậu mà mặt lúc nào cũng lạnh tạnh nhăn nhó kia, chờ tất cả mọi người trong lớp đi rồi, cô mới thoải mái bước vào phòng học, ngồi ở bên cạnh anh ta chờ anh viết xong bài tập.
Các đại biểu môn học khác đều rất quen thuộc với Bách Sâm, nói được hai ba câu đã lộn xộn cho qua, nhưng cố tình bài tập môn vật lý lại không thể trốn được, Tống Nghiên là đại biểu môn học, tuy hai người là nhóm bạn thân, nhưng Tống Nghiên này làm đại biểu môn vật lý bức ép anh ta cứng như sắt, công chính nghiêm minh, không viết xong bài tập sẽ không cho phép về nhà.
Ánh nắng buổi chiều rơi vãi vào phòng học, tiếng loa phát thanh trong nhà trường đã vang lên mấy lần, Bách Sâm bị kẹp ở giữa Ôn Lệ và Tống Nghiên, đau khổ vùi đầu vào làm bài tập vật lý.
Trong phòng học rất im lặng, không ai nói chuyện, Ôn Lệ đeo tai nghe đánh PSP trên điện thoại, đôi chân dưới váy đồng phục của trường nghệ thuật cứ đung đưa, nhàn nhã mà tự do.
Tống Nghiên đang làm bài tập của môn khác, ưỡn ngực thẳng lưng, toàn thân chăm chú.
Do buổi chiều Bách Sâm uống quá nhiều nước coca nên muốn đi vệ sinh, sau khi từ WC về lớp, phát hiện hai người này vẫn đang duy trì nguyên tư thế lúc đầu, không trao đổi, ngay cả một ánh mắt còn không thèm cho đối phương.
Lúc này Bách Sâm phán đoán, hai con người này không hòa thuận với nhau.
Ai có thể nghĩ đến, vậy mà hai người không hòa thuận sẽ cùng nhau xuất hiện vào hai năm trước.
Khoảng thời gian kia là lúc sự nghiệp Ôn Lệ gặp khó khăn nhất, Bách Sâm bị cậu Ôn Lệ ra lệnh cưỡng chế không được nhúng tay vào giúp đỡ, chỉ muốn ép cô về nhà nhận sai, còn Tống Nghiên từ khi ra mắt không có scandal, chưa bao giờ có sự mập mờ không rõ đối với mọi nghệ sĩ nữ khác mà chính bởi vì rất tốt nên hay bị cắn trả, không biết từ đâu nhảy ra một đống antifan nói anh là người đồng tính, vẫn là cái loại thâm quỹ*.
(*)Thâm quỹ (深柜): chỉ người đồng tính sợ come out. Đồng tính nam có xu hướng “thâm quỹ” hơn đồng tính nữ.
Vì thế hai người ăn nhịp với nhau, quyết định ký hợp đồng kết hôn.
Tống Nghiên nhíu mày, sửa lại cho đúng: “Hôn ước của hai người đã trở thành phế vật bao nhiêu năm rồi, ít gọi cô ấy như thế đi.”
Bách Sâm dở khóc dở cười: “Đươc được được, gọi Ôn Lệ là được chứ gì, ngay cả nhũ danh mình cũng không gọi. Mà cậu này đây đang theo kiểu chủ nghĩa đàn ông gì đấy, đâu phải vợ chồng thật đâu, keo kiệt vừa thôi chứ, cô ấy từng là vị hôn thê của mình đúng vậy không sai, nhưng chuyện đó đâu phải do mình làm chủ, là do ông ngoại cô ấy sắp xếp, mình đây cũng là người bị hai đó thôi, bị ép duyên.”
Tống Nghiên không để ý đến cậu ta, cầm điện thoại đặt ở bên mở ra xem.
Bách Sâm nhìn là biết người này không có ý muốn nói chuyện.
Nhưng Bách Sâm phát hiện từ khi người này cầm điện thoại lên xem, cả người cứng đờ, giống như bị di động câu hồn đi mất rồi, ánh mắt không những nhìn thẳng mà nhìn rất chăm chú vào màn hình, lại còn dùng ngón tay làm động tác phóng to ở trên màn hình điện thoại.
“Cậu đang nhìn gì đó?”
Anh ta đứng lên, vươn cổ nhìn về hướng Tống Nghiên bên kia.
Ý thức được có người ghé lại đây xem, đột nhiên Tống nghiên úp điện thoại xuống mặt bàn.
Bách Sâm nhìn người này thể hiện phản ứng thái quá, lập tức nở nụ cười không có ý tốt: “Không phải chứ? Không ngờ trong khi họp mà cậu còn tìm xem ảnh của người đẹp.”
——-
Chương trình quay được một nửa, nhóm thực tập sinh ở dưới đợi đến hơn nửa ngày mà vẫn chưa được lên sân khấu đã bắt đầu có vẻ mất hứng thú uể oải, chỉ riêng có những tuyển thủ có thực lực rất mạnh khi lên sân khấu mới phát huy tinh thần hưng phấn.
Đạo diễn cố ý sắp xếp các tiết mục của các vị mentor vào khoảng thời gian giữa, dùng để khuấy động không khí.
Bốn vị mentor có những mảng sở trường riêng khác nhau, các tiết mục vũ đạo và hát nói, thanh nhạc và rap mang lại hiệu quả gần gần giống nhau, mấy đứa nhỏ nam thôi mà, thích người đẹp trai biểu diễn, nhưng lại càng thích mỹ nữ biểu diễn hơn.
Hôm nay Tề Tư Hàm mặc bộ quần áo ống tay áo thụng, nhảy một đoạn vũ điệu Trung Quốc thướt tha, đôi mắt của mấy nhóm thực tập sinh thoáng cái phát sáng hơn cả đèn.
Mãi đến khi Hứa Tinh Duyệt lên sân khấu, không khí hoàn toàn bùng nổ.
Cô ta chuẩn bị đến tận ba đoạn vũ đạo nên còn phải rời ra phía sau sân khấu để thay quần áo, đầu tiên nhảy một đoạn trên nền nhạc ca khúc chủ đề của mùa một, sau đó tiếp tục nhảy một đoạn ca khúc trong nhóm nhạc nữ của bọn họ, cuối cùng là một đoạn nhảy mất nhiều sức như loại hình hip-hop cực kỳ khó khăn.
Sắp đặt khéo léo, tiến hành theo chất lượng, theo ngay từ lần đầu nghe nhiều nên quen, bắt đầu từ điệu nhảy phổ biến mà ai cũng có thể nhảy sau đó mới càng ngày càng khó, dần dần thể hiện ra được năng lực vũ đạo của mình, cuối cùng Hứa Tinh Duyệt dùng động tác giạng thẳng chân phô bày đồ mềm mại của cơ thể để hoàn thành tiết mục, mấy thực tập sinh bên dưới sân khấu vốn đang chìm trong bầu không khí nặng nề đã đứng dậy hết lên, hét lớn “Đàn chị Hứa”.
“Đàn chị Hứa! Đàn chị Hứa!”
Thực lực của cô ta quả không tồi, về phương diện ca hát nhảy múa gần như không có tý khuyết điểm nhỏ nào, bình thường ở trong chương trình luôn có can đảm phản lại, khó trách là người có nhiệt độ top đầu.
Hứa Tinh Duyệt lau lau mồ hôi dính ở trên trán, cười vô cùng vui vẻ: “Phần biểu diễn của tôi xem được không? Tôi không làm các chị trong nhóm mất mặt chứ?”
“Không hề!!!!”
“Có thể diện có thể diện!”
Sau đó Hứa Tinh Duyệt nhìn về phía PD Ôn Lệ ngồi ở vị trí trung tâm.
“Chị Ôn.”
Ôn Lệ không biết tự dưng cô ta kêu mình làm gì, mới vừa nãy cô thất thần chắc không thể hiện quá rõ ràng đâu nhỉ.
“Bốn vị mentor chúng em đều chuẩn bị tiết mục, ai cũng biểu diễn, chị là PD mà lại giấu khả năng mình đi.” Hứa Tinh Duyệt nghiêng đầu, vừa thở gấp vừa cười, “Không thể vậy đúng không?”
Ôn Lệ ngạc nhiên.
Ngay từ đầu không phải mấy người sản xuất chương trình nói cô chỉ là PD thôi à, chỉ cần đến để tăng thêm nhiệt, không cần phải chuẩn bị tiết mục ư?
Kịch bản tạm thời sửa lại?
Ngay sau đó Hứa Tinh Duyệt đã thay cô giải đáp thắc mắc: “Nhẽ ra chương trình không có đoạn này nhưng mà nếu chị đã đến với sân khấu này rồi, lại còn làm PD nữa, chắc chắn phải có thực lực bất phàm, em thực sự rất mong được xem chị bộc lộ tài năng, mọi người nói xem có đúng không?”
Nhóm thực tập sinh im lặng mấy giây sau lập tức ồn ào: “Đúng!”
Hứa Tinh Duyệt nâng tay lên, ám chỉ nhóm thực tập sinh theo nhịp của cô ta và gọi tên Ôn Lệ.
“Ôn Lệ! Ôn Lệ! Ôn Lệ!”
Ôn Lệ nhìn một loạt những tiếng vỗ tay, có chút không biết phải nói gì.
Kịch bản còn có thể tùy tiện sửa như vậy? Kiểu này không làm chậm chễ quá trình quay hình ư?
Cô nhìn về phía người chỉ đạo, đạo diễn lại trả lại cho cô dấu hiệu dùng tay ý bảo ‘OK’.
Ngay cả Ôn Lệ tham gia vào chương trình cũng không thể không biết xấu hổ mà tùy tiện sửa kịch bản, tại sao Hứa Tinh Duyệt chỉ mới nói ra cái đề nghị mà đạo diễn đã gật đầu?
Bối cảnh đằng sau của đàn em này là gì ta.
Hứa Tinh Duyệt nhìn dáng vẻ không quá tình nguyện của cô, dịu dàng an ủi: “Thật ra em biết làm như vật thì hơi khó xử cho chị, có thể về mảng nhảy nhót chị không hiểu biết nhiều nhưng mà em cảm thấy nếu đàn chị đã đảm nhận vị trí PD, chắc chắn nên biểu diễn một vài đoạn cho mọi người xem, nếu như lời chị nói là còn chưa kịp chuẩn bị, chúng ta có thể nhảy freestyle. Đàn chị, chị cứ nhảy theo ý của chị là được, nếu nhảy không tốt thì không sao đâu ạ, sau có thể nhờ mọi người trong lúc edit cắt bỏ sau.”
Cái gọi là nhảy freestyle chính là nhảy tự do, nhảy trên nền nhạc là các bài hát ngẫu nhiên, căn cứ theo nhịp trống và sự nhịp nhàng của ca khúc mà tùy tiện phát huy ngẫu hứng.
Đối với những người trong nghề có sự chuyên nghiệp mà nói, chỉ là hạ bút thành văn, nhưng đối với những người bình thường thì nó khá mờ mịt.
Hứa Tinh Duyệt lại lớn tiếng hỏi nhóm người dưới sân khấu: “Các bạn thực tập sinh, các bạn có mong chờ được xem cô Ôn thể hiện phong cách freestyle không?”
“Mong chờ!”
Sau khi Ôn Lệ về nước đã bắt đầu nhảy thẳng vào công việc đóng phim, thỉnh thoảng cũng có đến phòng khiêu vũ nhảy một ít, nhưng cho đến bây giờ chưa từng nhảy thể hiện lại ở trước màn ảnh.
Âm thanh ồn ào càng lúc càng lớn, Ôn Lệ giống như đang mơ quay lại khi còn nhỏ, bị ba mẹ kéo đến trước mặt họ hàng thân thích, nào đến đây đến đây, Lệ Lệ, nhảy cho cô chú các bác xem nào.
Không nghĩ sau khi lớn rồi vẫn gặp phải loại tình huống này.
Cô không nhịn được mà tự luyến nghĩ, chẳng nhẽ khả năng vũ đạo tuyệt thế này của mình không thể giấu được nữa hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.