Chương 47
Đồ Dạng Tiên Sâm
19/06/2022
Đương nhiên đạo diễn biết không thể lắp cameras ở trong toilet, nhưng ông thấy buồn bực lắm rồi, bực bội vô cùng.
Bốn đôi khách quý trong chương trình bọn họ, ngay cả đôi mới tham gia làm vợ chồng thực tập “Tranh Tề Nghiêm Đấu” cũng hiểu chuyện, biết làm thế nào để hút fan trong chương trình thực tế vợ chồng, chẳng sợ fan CP là những người đu hai người lại sức chiến đấu kinh người, hơn nữa sau khi cởi trói CP, nhỡ may bọn họ sẽ chuyển thành fan only của mình thì sao.
Quy trình xào CP là giai đoạn mà rất nhiều nghệ sĩ đã trải qua, nó là một phương pháp hút fan rất bình thường ở trong giới.
Nhưng “Muối” không hiểu!
Đạo diễn ôm cằm nghiêm nghị: “Tôi phải nghĩ ra cách, không thể để bọn họ cứ như thế này được, không thì chương trình này của tôi đi đời luôn.”
Nhân viên vừa khuyên đạo diễn Nghiêm bình tĩnh không biết có nên nhắc nhỏ một câu với ông ấy không, thật ra độ hot của CP “Muối” là nhiều và lớn nhất, mỗi một tập của chương trình sau khi chiếu xong sẽ kéo được một chuỗi hotsearch, một nửa trong số đó được “Muối” cống hiến.
Anh ta nghĩ chắc đạo diễn Nghiêm đang bị hai người họ khơi dậy sự thách thức, lời nói ra miệng khi tức giận, vì muốn xả giận nên mới nói vậy.
Ngờ đâu đạo diễn quay ra nói với biên tập: “Tiểu Lý, nhóm biên tập các cô xem hôm nào mở cuộc họp nội bộ nhỏ để tìm cách nào khiến kịch bản nó phong phú hơn đi, nghĩ ra nhiều mấy chiêu gì đó dễ nổi và có tính công phá lớn.”
Biên tập cạn lời đến cùng cực, danh tiếng của bọn họ tốt nhờ có kịch bản tốt, kịch bản có tính tự do cao sẽ không cưỡng ép các khách quý phải lăng xê.
Phải chân thật, nếu không nó sẽ đầu đuôi lẫn lộn.
“Đạo diễn Nghiêm, có khi fan CP của họ thích ăn mấy loại đường kiểu này, kiểu mang lại cho các fan cảm giác lờ mờ không rõ ràng đó.” Biên tập nhẹ giọng giải thích, “Có lẽ đây chính là lý do mà thầy Tống và cô Ôn luôn đóng cửa nói chuyện không muốn chúng ta quay được?”
Đạo diễn suy nghĩ một lát, nghi ngờ nói: “Bọn họ lợi hại vậy à, biết fan CP thích xem gì, vậy tại sao fan CP của họ được mệnh danh là fan CP thảm nhất trong giới.”
Trước đó đề tài #Bút Ký Tên là fan CP thảm nhất trong giới# leo lên hotsearch, trên Weibo tất cả các fan CP khóc lóc kêu trời gọi đất ca thán “Đói cơm”, đạo diễn Nghiêm là đạo diễn của mấy chương trình thực tế nên ông thường xuyên lên mạng để cập nhật những tin mới và nóng nhất phục vụ cho mục đích làm chương trình của mình.
Biên tập không nói gì vì cô ấy không còn cách nào khác.
Gia nhập Bút Ký Tên hình như rất thảm.
Chờ CP của mình tham gia chương trình vợ chồng mà vẫn không đợi được hình ảnh tiếp xúc thân mật của họ.
—-
Với Ôn Lệ, hôn môi không phải việc gì quá to tát, tính chất có thể chia làm hai loại, công việc và nhu cầu sinh lý.
Sau khi kết hôn với Tống Nghiên mới khai phá tính chất nhu cầu sinh lý, những lúc tình cảm đạt đến cao trào Tống Nghiên sẽ cắn cắn môi cô, trên người cả miệng trên miệng dưới đều được anh lấp đầy, Ôn Lệ choáng váng hưởng thụ cảm giác mê muội, đó là những hành động thân mật rất bình thường của đôi nam nữ.
Còn một loại khác nữa nhưng vì thời gian đã qua lâu nên bị cô phủi đầy bụi trong trí nhớ.
Khi ấy tuổi còn nhỏ, nụ hôn đầu ngoài ý muốn đó, so với việc động tâm thì càng bối rối hơn, càng hoảng sợ hơn là thẹn thùng, tâm ý cô hoảng loạn mất mấy ngày ngủ không ngon, cứ có cảm giác bị đàn anh Tống Nghiên chiếm tiện nghi. Mãi đến sau đàn anh nói với cô, đó cũng là nụ hôn đầu của anh ấy, lúc ấy tuy rất xấu hổ nhưng phải thừa nhận nhận cách an ủi của đàn anh rất có hiệu quả, nếu đó là nụ hôn đầu của cả hai thì cô chẳng thiệt thòi gì cả, nghĩ thông suốt xong không để chuyện này vào đầu nữa.
Bây giờ là loại thứ tư.
Không phải đang làm việc, trong nhà vệ sinh không gắn cameras, không phải do nhu cầu sinh lý vì đang là ban ngày, càng không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn vì do cô nửa chủ động nửa bị động đưa ra lời mời rồi Tống Nghiên cứ thế nhận thôi.
Ôn Lệ nắm chặt tay, khẽ hé mở đôi môi để anh thuận lợi tiến vào.
Nhận được sự dung túng của cô, Tống Nghiên ngạc nhiên mất mấy giây, mở hé mắt, trong lòng hoảng hốt.
Kéo ra lớp màn che màu hồng nhạt ở trên và dưới, công chúa giấu ở dưới hàm răng luôn rất nhát gan, dù có muốn cũng không chịu nói, kỵ sĩ đã quen với chuyện này từ lâu, vì công chúa già mồm không phong tình, còn là lần đầu tiên nhận được sự đáp lại, kỵ sĩ vừa giật mình vừa vui, thế mà ngơ ngác dừng lại bên mép cánh hoa.
Công chúa dưới hàm răng tức giận.
Ôn Lệ ngậm chặt miệng.
Tống Nghiên luống cuống, vẻ mặt rạo rực, cười nhẹ rồi cạy mở đôi môi dò xét đi vào.
Ôn Lê hừ hừ hai tiếng bằng giọng mũi, cuốn đầu lưỡi muốn chốn không chịu đi vào khuôn khổ, cuối cùng trong một giây không chú ý bị anh quơ được dùng sức quấn quýt triền miên.
Dịu dàng lấy lòng hôn hít liếm láp, Ôn Lệ được phục vụ thoải mái, thầm nghĩ khá thích cảm giác này, hơi nhón chân nâng cánh tay lên vòng qua cổ anh.
Lần đầu cô thuận theo và động tâm.
Từ trước đến nay chưa bao giờ cô cảm thấy hơi thở từ miệng anh dễ ngửi đến vậy, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ mê muội hôn triền miên với một người khác.
Thích người này.
Ôn Lệ thấy rất vui nhưng cũng rất căng thẳng.
Mãi đến khi di động rung rung mấy cái, cô lấy lại tinh thần đẩy Tống Nghiên ra, cúi đầu lấy điện thoại.
Tin nhắn trong nhóm nói chuyện của tổ A, cô và Tống Nghiên đều ở trong đó.
Biện tập Tiểu Lý: “Hai thầy cô nói chuyện tâm sự trong toilet ạ @Tống Nghiên @Ôn Lệ.”
“……”
Ôn Lệ giơ điện thoại lên cho Tống Nghiên xem,
Vẻ mặt của anh hiện rõ sự bất lực: “Ra ngoài đi.”
“Anh đi ra trước đi.” Ôn Lệ sờ sờ mũi, lóng ngóng nói, “Đợi thêm lúc nữa rồi tôi ra, chỉ sợ sau khi đoạn này được phát sóng, không biết sẽ bị nói lung tung thế nào nữa.”
Tống Nghiên cúi đầu nhìn cô vòng xung quanh môi để lại dấu vết hơi phiếm đỏ sau khi hôn.
Anh lau miệng theo bản năng.
“Cho dù bị đoán được cũng không sợ bị nói lung tung.” Tống Nghiên nghĩ rồi nói, “Nhiều nhất chỉ có thể nói chúng ta trộm làm chuyện xấu bị bắt được?”
Còn nói lời hạ lưu!
Ôn Lệ không chịu nổi trừng mắt nhìn anh, trừng trừng một lúc tự mình bật cười ra tiếng.
Anh hỏi: “Cười gì?”
“Anh quản tôi.” Ôn Lệ mạnh miệng trả lời lại trong vô thức xong mới nghĩ đến cái gì đó, nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước, dáng vẻ cực kỳ mềm mại đáng yêu, đôi môi hé mở, nhỏ giọng nói, “Tôi thích, cùng anh, làm chuyện xấu, thì sao.”
Sau đó Ôn Lệ hài lòng nhìn anh giật mình ngạc nhiên vì mình nói mấy lời rất thẳng, đắc ý ngẩng cao đầu xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Trước đó cô nói cô sẽ ở trong này thêm một lúc mới ra, giờ thì quên hết sạch, để lại anh đứng trong nhà vệ sinh một mình.
Tống Nghiên nhớ lại câu cô vừa nói, mỗi một chỗ mỗi một chữ cô dừng lại nhấn nhá, tâm trạng anh giống như Tôn Ngộ Không bị Phật Tổ Như Lai lừa bay cách xa vạn dặm, đi một vòng mới phát hiện mình bị đùa giỡn, nhận ra mình chưa từng chạy ra ngoài lòng bàn tay Phật Như Lai.
—
Sau khi ra ngoài, Ôn Lệ quay về phòng ngủ nằm, ôm chiếc gối nhỏ ở bên cạnh nghịch nghịch mấy sợi tua ở lớp trên.
Cô và Tống Nghiên có quan hệ xác thịt làm nền móng, tốt hơn nhiều so với việc bắt đầu từ vạch xuất phát, tuy là trước kia cô chỉ coi cái kia như nhu cầu bình thường. Tống Nghiên là đàn ông, cô đoán chắc anh sẽ không để nó trong lòng nhưng cô rất tin tưởng vào sức quyến rũ của bản thân, theo đuổi một người đàn ông và tóm chặt anh trong tay chắc không quá khó.
Nghĩ thông suốt mọi việc, bỗng nhiên Ôn Lệ cảm thấy cuộc hôn nhân kết hôn theo hợp đồng này có mục đích và mục tiêu mới.
Chỉ cần theo đuổi được người, còn sợ hợp đồng muốn sửa mà không thể sửa ư?
Ôn Lệ đang tưởng tưởng ra những hình ảnh trong đầu, hài lòng cười vui vẻ.
Nhân viên theo dõi qua màn hình không ai thấy lạ, dù sao đây không phải lần đầu tiên cô Ôn tiến vào trạng thái đó.
Chuông điện thoại reo, Ôn Lệ thấy tên người hiện thị trên màn hình là Lục Đan, người đại diện của cô gọi.
“Chị Đan.” Ôn Lệ nịnh nọt chào, vui tươi sáng lạn hỏi, “Chào buổi chiều, chị đã ăn cơm chưa?”
“…..Em trúng xổ số à?” Lục Đan ngờ vực hỏi trêu nhưng nhanh chóng quay lại nói chuyện nghiêm túc, “Có việc đây, chị tìm em có việc.”
Ôn Lệ cất giấu vẻ tươi cười: “Chị nói đi.”
“Ông chủ bên Lập Sách liên hệ với chị nói đạo diễn Cừu của << Băng Thành >> sẽ tới vào hôm quay hình tập cuối của << Giải thưởng diễn xuất hạng S >>, nên chị đề nghị em đi, trước đấy mấy lần hẹn ông ấy đều nhận được câu trả lời lấp lửng kiểu thế nào cũng được, mỗi việc nói chuyện tìm thời gian cho em đến thử vai thôi cũng nói đi nói lại mãi chưa xong. Nếu không phải biên kịch bộ phim đó thích ngoại hình của em, hơn nữa một trong hai nam chính đã quyết định là Tống Nghiên thì chắc ông ta dù phải kéo dài thời gian công việc cũng sẽ không chịu phí thời gian với chị.”
Bộ phim dân quốc << Băng Thành >> là bộ phim điện ảnh có chủ đề về điệp viên tình báo trong thời chiến, bộ phim do đạo diễn đã nhận được tất cả các giải thưởng danh giá trong giới và biên kịch kim bài hợp tác, hơn mười công ty lớn là những đầu rồng trong ngành công nghiệp truyền thông tham gia đầu tư sản xuất, là một trong những hạng mục điện ảnh được coi trọng nhất ở thị trường trong nước vào mấy năm gần đây.
Giá trị thương mại của Ôn Lệ không còn gì để nghi ngờ, mấy nhà đầu tư nhìn trúng cô ở điểm ấy nhưng chuyện lên màn ảnh lớn không dễ dàng vậy, thành tích phim điện ảnh không dựa vào lưu lượng để ổn định nên các nhà đầu tư ở bên kia cũng đang rối rắm mãi.
Lục Đan ân cần dặn dò: “Bây giờ chị vẫn đang ở Thâm Thành giúp em bàn hợp đồng chi tiết với bên công ty trò chơi, tạm thời chưa về được, hôm đó nhớ thể hiện cho tốt đừng để chị thất vọng.”
Ôn Lệ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Chị cho biên tập chương trình đó WeChat của em, cô ấy sẽ gửi kịch bản sang cho em ngay, tối nay xem luôn đi nhé.”
Lục Đan dặn dò thêm mấy câu nữa xong mới cúp điện thoại.
Nói đến chuyện công việc, cô phải đặt chuyện tình cảm trường kỳ sang một bên, Ôn Lệ nhân lúc Tống Nghiên đang ở trong toilet chạy thẳng vào phòng đọc sách, độc chiếm căn cứ thường ngày của anh.
Vì quay hình cho tập cuối nên ekip chương trình bỏ ra nhiều thời gian để lựa chọn những kịch bản tốt kém khác nhau, bất kể là đoạn ngắn của phim điện ảnh hay phim truyền hình, đều chọn ra những đoạn ngắn kinh điển nổi tiếng trong giới, kịch bản phim thì khỏi cần nói toàn là nhưng kịch bản phim có danh tiếng và rất ăn khách. Ôn Lệ thấy có bộ phim cổ trang kia của cô, tuy nó là phim cổ trang nhưng phải công nhận nó là kịch bản gây tiếng vang lớn vào năm đó, chương trình này chọn nó cũng vì độ quốc dân của bộ phim.
Cô làm khách mời trợ diễn, một lần nữa diễn lại vai diễn năm đó đương nhiên sẽ không có sai lầm gì, Lục Đan muốn cô thể hiện tốt là làm tốt phần đổi vai diễn khi làm khách mời trợ diễn, nghĩa là ngoài tác phẩm của cô ra thì còn rất nhiều các tác phẩm điện ảnh và truyền hình kinh điển khác.
Đây không phải chương trình game show giải trí bình thường, mục đích chủ yếu không phải đóng phim mà để nổi bật mục đích chình của chương trình, kỹ thuật đóng phim được đặt cạnh diễn chương trình, coi như thi diễn xuất, đương nhiên Ôn Lệ không thể dựa vào mấy kỹ thuật quay gameshow trong quá khứ để làm.
Nói là trợ diễn nhưng thật ra giống như đang kiểm tra kỹ thuật diễn thì đúng hơn.
Cô tập trung xem mấy kịch bản của phần đó mãi đến khi Tống Nghiên gõ gõ mặt bàn, cô mới nhận ra Tống Nghiên đã vào đây.
“Đang xem gì đấy?”
“Kịch bản.” Ôn Lệ đứng dậy, “Anh muốn dùng phòng đọc sách à? Vậy để tôi về phòng ngủ xem tiếp.”
“Ở lại đây đi.” Tống Nghiên ngồi xuống đối diện cô, “Không phải đang làm nhiệm vụ sao?”
Giờ Ôn Lệ mới nhớ mình là người bịa ra chuyện này, gật đầu: “Ừm đúng, suýt chút nữa quên mất.”
Cô lại ngồi xuống.
Hai người cách nhau một cái bàn, việc của ai người đấy làm, Ôn Lệ nhìn chằm chằm vào tài liệu điện tử hồi lâu nên dần cảm thấy mỏi mắt, cô bỏ điện thoại xuống định nghỉ ngơi một lúc, đỡ cằm nhìn chăm chú người đàn ông ngồi đối diện.
Nhìn cái trán của anh trước, rồi đến đôi mắt sâu thẳm, không nhìn rõ mắt hai mí vì người này đang cụp mắt xuống, tiếp theo là chiếc mũi cao thẳng.
Nhóm con trai có khuôn mặt đẹp trai ngấy ngất đa số có một điểm giống nhau là chiếc mũi phải có khối cao, trong mắt cô mũi anh đẹp nhất.
Dưới mũi là môi.
Đôi môi màu hồng nhạt hơi mỏng, Ôn Lệ cảm thấy mức độ này vừa phải rất tốt, không quá dày, không mang nét con gái nhiều.
Sau khi thích anh dường như cô thấy chỗ nào trên khuôn mặt anh cũng thuộc dạng cô thích.
“Nhìn gì?” Tống Nghiên hỏi đột ngột.
Ôn Lệ bị bắt gặp đang nhìn trộm chợt giật mình, chớp mắt: “Nhìn anh đấy.”
Người đàn ông hơi nâng mí mắt, cắn chặt hàm rằng dưới, hai bên lỗ tai hơi run rẩy, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ thấp giọng nhắc nhở: “Chuyên nghiệp vào, nghiêm túc xem kịch bản.”
Ôn Lệ đang định nói gì đó, Tống Nghiên lại chỉ chỉ máy quay trong phòng.
“Muốn bị quay lại cảnh lơ đãng không tập trung khi xem kịch bản còn à?”
Ôn Lệ bĩu môi thấy không cam lòng, đứng dậy vòng qua chiếc bàn đi đến cạnh anh, hơi cúi người xuống nói thầm: “Nếu bị quay được thì phải trách anh, ai bảo kịch bản không đẹp trai như thầy Tống đây.”
Tống Nghiên chịu chết, né sang một bên.
Người đàn ông trưởng thành xử lý mấy tình cảnh thất thủ không giống mấy người trẻ tuổi mới chớm biết yêu, dùng biểu cảm hung ác nhớn nhác để che dấu suy nghĩ thật trong lòng, anh chỉ biết bất lực nói với người trước mặt: “Vua nịnh nọt.”
“Lời nói thật lòng mà, sao lại thành vua nịnh nọt.” Ôn Lệ không vui, “Tôi về phòng ngủ đây.”
Tống Nghiên giữ chặt cổ tay cô.
“Tại sao về phòng ngủ?”
Ôn Lệ cực kỳ bình tĩnh: “Anh đẹp hơn kịch bản, tôi ở phòng sách không xem nổi.”
Đợi sau khi cô đi ra ngoài, không chỉ có Tống Nghiên đang ngây ngốc hơn nửa ngày mà cả ekip chương trình ở dưới tầng cũng ngơ luôn.
Biên tập từng xem qua vô số phim thần tượng: “…..Làm thế nào mà cô Ôn có thể bình tĩnh nói ra mấy lời thoại trong mấy bộ phim thần tượng đó?”
Tuy chỉ quay các chương trình gameshow nhưng đạo diễn Nghiêm bày ra vẻ như hiểu rõ kịch bản của mấy phim thần tượng đó không bằng: “Ít nhiều đã diễn vai nữ chính trong biết bao nhiêu bộ phim, không những thế còn diễn với rất nhiều nghệ sĩ nam khác, chắc thành thói quen luôn.”
Biên đạo gật đầu, nở nụ cười hiền từ: “Có vẻ thầy Tống đang rất hưởng thụ.”
Vẻ mặt dại ra, nằm bò ra bàn giả chết, không thể xem tiếp nổi kịch bản trong tay.
Đạo diễn Nghiêm cười theo, giải thích cho họ biết: “Tống Nghiên chưa bao giờ diễn phim thần tượng, mấy kiểu thoại này đối với cậu ta mà nói là nhát dạo chí mạng không gượng dậy nổi.”
Mấy nhân viên trẻ tuổi lập tức hiểu ra.
Cho nên mới nói phim thần tượng rất cần thiết, nhỡ may gặp phải người nào đó không hiểu mấy cái này thì có thể học bừa hai chiêu là có thể trêu trọc khiến người đó trở thành kẻ ngốc.
————
Bốn đôi khách quý trong chương trình bọn họ, ngay cả đôi mới tham gia làm vợ chồng thực tập “Tranh Tề Nghiêm Đấu” cũng hiểu chuyện, biết làm thế nào để hút fan trong chương trình thực tế vợ chồng, chẳng sợ fan CP là những người đu hai người lại sức chiến đấu kinh người, hơn nữa sau khi cởi trói CP, nhỡ may bọn họ sẽ chuyển thành fan only của mình thì sao.
Quy trình xào CP là giai đoạn mà rất nhiều nghệ sĩ đã trải qua, nó là một phương pháp hút fan rất bình thường ở trong giới.
Nhưng “Muối” không hiểu!
Đạo diễn ôm cằm nghiêm nghị: “Tôi phải nghĩ ra cách, không thể để bọn họ cứ như thế này được, không thì chương trình này của tôi đi đời luôn.”
Nhân viên vừa khuyên đạo diễn Nghiêm bình tĩnh không biết có nên nhắc nhỏ một câu với ông ấy không, thật ra độ hot của CP “Muối” là nhiều và lớn nhất, mỗi một tập của chương trình sau khi chiếu xong sẽ kéo được một chuỗi hotsearch, một nửa trong số đó được “Muối” cống hiến.
Anh ta nghĩ chắc đạo diễn Nghiêm đang bị hai người họ khơi dậy sự thách thức, lời nói ra miệng khi tức giận, vì muốn xả giận nên mới nói vậy.
Ngờ đâu đạo diễn quay ra nói với biên tập: “Tiểu Lý, nhóm biên tập các cô xem hôm nào mở cuộc họp nội bộ nhỏ để tìm cách nào khiến kịch bản nó phong phú hơn đi, nghĩ ra nhiều mấy chiêu gì đó dễ nổi và có tính công phá lớn.”
Biên tập cạn lời đến cùng cực, danh tiếng của bọn họ tốt nhờ có kịch bản tốt, kịch bản có tính tự do cao sẽ không cưỡng ép các khách quý phải lăng xê.
Phải chân thật, nếu không nó sẽ đầu đuôi lẫn lộn.
“Đạo diễn Nghiêm, có khi fan CP của họ thích ăn mấy loại đường kiểu này, kiểu mang lại cho các fan cảm giác lờ mờ không rõ ràng đó.” Biên tập nhẹ giọng giải thích, “Có lẽ đây chính là lý do mà thầy Tống và cô Ôn luôn đóng cửa nói chuyện không muốn chúng ta quay được?”
Đạo diễn suy nghĩ một lát, nghi ngờ nói: “Bọn họ lợi hại vậy à, biết fan CP thích xem gì, vậy tại sao fan CP của họ được mệnh danh là fan CP thảm nhất trong giới.”
Trước đó đề tài #Bút Ký Tên là fan CP thảm nhất trong giới# leo lên hotsearch, trên Weibo tất cả các fan CP khóc lóc kêu trời gọi đất ca thán “Đói cơm”, đạo diễn Nghiêm là đạo diễn của mấy chương trình thực tế nên ông thường xuyên lên mạng để cập nhật những tin mới và nóng nhất phục vụ cho mục đích làm chương trình của mình.
Biên tập không nói gì vì cô ấy không còn cách nào khác.
Gia nhập Bút Ký Tên hình như rất thảm.
Chờ CP của mình tham gia chương trình vợ chồng mà vẫn không đợi được hình ảnh tiếp xúc thân mật của họ.
—-
Với Ôn Lệ, hôn môi không phải việc gì quá to tát, tính chất có thể chia làm hai loại, công việc và nhu cầu sinh lý.
Sau khi kết hôn với Tống Nghiên mới khai phá tính chất nhu cầu sinh lý, những lúc tình cảm đạt đến cao trào Tống Nghiên sẽ cắn cắn môi cô, trên người cả miệng trên miệng dưới đều được anh lấp đầy, Ôn Lệ choáng váng hưởng thụ cảm giác mê muội, đó là những hành động thân mật rất bình thường của đôi nam nữ.
Còn một loại khác nữa nhưng vì thời gian đã qua lâu nên bị cô phủi đầy bụi trong trí nhớ.
Khi ấy tuổi còn nhỏ, nụ hôn đầu ngoài ý muốn đó, so với việc động tâm thì càng bối rối hơn, càng hoảng sợ hơn là thẹn thùng, tâm ý cô hoảng loạn mất mấy ngày ngủ không ngon, cứ có cảm giác bị đàn anh Tống Nghiên chiếm tiện nghi. Mãi đến sau đàn anh nói với cô, đó cũng là nụ hôn đầu của anh ấy, lúc ấy tuy rất xấu hổ nhưng phải thừa nhận nhận cách an ủi của đàn anh rất có hiệu quả, nếu đó là nụ hôn đầu của cả hai thì cô chẳng thiệt thòi gì cả, nghĩ thông suốt xong không để chuyện này vào đầu nữa.
Bây giờ là loại thứ tư.
Không phải đang làm việc, trong nhà vệ sinh không gắn cameras, không phải do nhu cầu sinh lý vì đang là ban ngày, càng không phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn vì do cô nửa chủ động nửa bị động đưa ra lời mời rồi Tống Nghiên cứ thế nhận thôi.
Ôn Lệ nắm chặt tay, khẽ hé mở đôi môi để anh thuận lợi tiến vào.
Nhận được sự dung túng của cô, Tống Nghiên ngạc nhiên mất mấy giây, mở hé mắt, trong lòng hoảng hốt.
Kéo ra lớp màn che màu hồng nhạt ở trên và dưới, công chúa giấu ở dưới hàm răng luôn rất nhát gan, dù có muốn cũng không chịu nói, kỵ sĩ đã quen với chuyện này từ lâu, vì công chúa già mồm không phong tình, còn là lần đầu tiên nhận được sự đáp lại, kỵ sĩ vừa giật mình vừa vui, thế mà ngơ ngác dừng lại bên mép cánh hoa.
Công chúa dưới hàm răng tức giận.
Ôn Lệ ngậm chặt miệng.
Tống Nghiên luống cuống, vẻ mặt rạo rực, cười nhẹ rồi cạy mở đôi môi dò xét đi vào.
Ôn Lê hừ hừ hai tiếng bằng giọng mũi, cuốn đầu lưỡi muốn chốn không chịu đi vào khuôn khổ, cuối cùng trong một giây không chú ý bị anh quơ được dùng sức quấn quýt triền miên.
Dịu dàng lấy lòng hôn hít liếm láp, Ôn Lệ được phục vụ thoải mái, thầm nghĩ khá thích cảm giác này, hơi nhón chân nâng cánh tay lên vòng qua cổ anh.
Lần đầu cô thuận theo và động tâm.
Từ trước đến nay chưa bao giờ cô cảm thấy hơi thở từ miệng anh dễ ngửi đến vậy, chưa bao giờ cô nghĩ mình sẽ mê muội hôn triền miên với một người khác.
Thích người này.
Ôn Lệ thấy rất vui nhưng cũng rất căng thẳng.
Mãi đến khi di động rung rung mấy cái, cô lấy lại tinh thần đẩy Tống Nghiên ra, cúi đầu lấy điện thoại.
Tin nhắn trong nhóm nói chuyện của tổ A, cô và Tống Nghiên đều ở trong đó.
Biện tập Tiểu Lý: “Hai thầy cô nói chuyện tâm sự trong toilet ạ @Tống Nghiên @Ôn Lệ.”
“……”
Ôn Lệ giơ điện thoại lên cho Tống Nghiên xem,
Vẻ mặt của anh hiện rõ sự bất lực: “Ra ngoài đi.”
“Anh đi ra trước đi.” Ôn Lệ sờ sờ mũi, lóng ngóng nói, “Đợi thêm lúc nữa rồi tôi ra, chỉ sợ sau khi đoạn này được phát sóng, không biết sẽ bị nói lung tung thế nào nữa.”
Tống Nghiên cúi đầu nhìn cô vòng xung quanh môi để lại dấu vết hơi phiếm đỏ sau khi hôn.
Anh lau miệng theo bản năng.
“Cho dù bị đoán được cũng không sợ bị nói lung tung.” Tống Nghiên nghĩ rồi nói, “Nhiều nhất chỉ có thể nói chúng ta trộm làm chuyện xấu bị bắt được?”
Còn nói lời hạ lưu!
Ôn Lệ không chịu nổi trừng mắt nhìn anh, trừng trừng một lúc tự mình bật cười ra tiếng.
Anh hỏi: “Cười gì?”
“Anh quản tôi.” Ôn Lệ mạnh miệng trả lời lại trong vô thức xong mới nghĩ đến cái gì đó, nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt sáng lấp lánh ánh nước, dáng vẻ cực kỳ mềm mại đáng yêu, đôi môi hé mở, nhỏ giọng nói, “Tôi thích, cùng anh, làm chuyện xấu, thì sao.”
Sau đó Ôn Lệ hài lòng nhìn anh giật mình ngạc nhiên vì mình nói mấy lời rất thẳng, đắc ý ngẩng cao đầu xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Trước đó cô nói cô sẽ ở trong này thêm một lúc mới ra, giờ thì quên hết sạch, để lại anh đứng trong nhà vệ sinh một mình.
Tống Nghiên nhớ lại câu cô vừa nói, mỗi một chỗ mỗi một chữ cô dừng lại nhấn nhá, tâm trạng anh giống như Tôn Ngộ Không bị Phật Tổ Như Lai lừa bay cách xa vạn dặm, đi một vòng mới phát hiện mình bị đùa giỡn, nhận ra mình chưa từng chạy ra ngoài lòng bàn tay Phật Như Lai.
—
Sau khi ra ngoài, Ôn Lệ quay về phòng ngủ nằm, ôm chiếc gối nhỏ ở bên cạnh nghịch nghịch mấy sợi tua ở lớp trên.
Cô và Tống Nghiên có quan hệ xác thịt làm nền móng, tốt hơn nhiều so với việc bắt đầu từ vạch xuất phát, tuy là trước kia cô chỉ coi cái kia như nhu cầu bình thường. Tống Nghiên là đàn ông, cô đoán chắc anh sẽ không để nó trong lòng nhưng cô rất tin tưởng vào sức quyến rũ của bản thân, theo đuổi một người đàn ông và tóm chặt anh trong tay chắc không quá khó.
Nghĩ thông suốt mọi việc, bỗng nhiên Ôn Lệ cảm thấy cuộc hôn nhân kết hôn theo hợp đồng này có mục đích và mục tiêu mới.
Chỉ cần theo đuổi được người, còn sợ hợp đồng muốn sửa mà không thể sửa ư?
Ôn Lệ đang tưởng tưởng ra những hình ảnh trong đầu, hài lòng cười vui vẻ.
Nhân viên theo dõi qua màn hình không ai thấy lạ, dù sao đây không phải lần đầu tiên cô Ôn tiến vào trạng thái đó.
Chuông điện thoại reo, Ôn Lệ thấy tên người hiện thị trên màn hình là Lục Đan, người đại diện của cô gọi.
“Chị Đan.” Ôn Lệ nịnh nọt chào, vui tươi sáng lạn hỏi, “Chào buổi chiều, chị đã ăn cơm chưa?”
“…..Em trúng xổ số à?” Lục Đan ngờ vực hỏi trêu nhưng nhanh chóng quay lại nói chuyện nghiêm túc, “Có việc đây, chị tìm em có việc.”
Ôn Lệ cất giấu vẻ tươi cười: “Chị nói đi.”
“Ông chủ bên Lập Sách liên hệ với chị nói đạo diễn Cừu của << Băng Thành >> sẽ tới vào hôm quay hình tập cuối của << Giải thưởng diễn xuất hạng S >>, nên chị đề nghị em đi, trước đấy mấy lần hẹn ông ấy đều nhận được câu trả lời lấp lửng kiểu thế nào cũng được, mỗi việc nói chuyện tìm thời gian cho em đến thử vai thôi cũng nói đi nói lại mãi chưa xong. Nếu không phải biên kịch bộ phim đó thích ngoại hình của em, hơn nữa một trong hai nam chính đã quyết định là Tống Nghiên thì chắc ông ta dù phải kéo dài thời gian công việc cũng sẽ không chịu phí thời gian với chị.”
Bộ phim dân quốc << Băng Thành >> là bộ phim điện ảnh có chủ đề về điệp viên tình báo trong thời chiến, bộ phim do đạo diễn đã nhận được tất cả các giải thưởng danh giá trong giới và biên kịch kim bài hợp tác, hơn mười công ty lớn là những đầu rồng trong ngành công nghiệp truyền thông tham gia đầu tư sản xuất, là một trong những hạng mục điện ảnh được coi trọng nhất ở thị trường trong nước vào mấy năm gần đây.
Giá trị thương mại của Ôn Lệ không còn gì để nghi ngờ, mấy nhà đầu tư nhìn trúng cô ở điểm ấy nhưng chuyện lên màn ảnh lớn không dễ dàng vậy, thành tích phim điện ảnh không dựa vào lưu lượng để ổn định nên các nhà đầu tư ở bên kia cũng đang rối rắm mãi.
Lục Đan ân cần dặn dò: “Bây giờ chị vẫn đang ở Thâm Thành giúp em bàn hợp đồng chi tiết với bên công ty trò chơi, tạm thời chưa về được, hôm đó nhớ thể hiện cho tốt đừng để chị thất vọng.”
Ôn Lệ gật đầu: “Vâng ạ.”
“Chị cho biên tập chương trình đó WeChat của em, cô ấy sẽ gửi kịch bản sang cho em ngay, tối nay xem luôn đi nhé.”
Lục Đan dặn dò thêm mấy câu nữa xong mới cúp điện thoại.
Nói đến chuyện công việc, cô phải đặt chuyện tình cảm trường kỳ sang một bên, Ôn Lệ nhân lúc Tống Nghiên đang ở trong toilet chạy thẳng vào phòng đọc sách, độc chiếm căn cứ thường ngày của anh.
Vì quay hình cho tập cuối nên ekip chương trình bỏ ra nhiều thời gian để lựa chọn những kịch bản tốt kém khác nhau, bất kể là đoạn ngắn của phim điện ảnh hay phim truyền hình, đều chọn ra những đoạn ngắn kinh điển nổi tiếng trong giới, kịch bản phim thì khỏi cần nói toàn là nhưng kịch bản phim có danh tiếng và rất ăn khách. Ôn Lệ thấy có bộ phim cổ trang kia của cô, tuy nó là phim cổ trang nhưng phải công nhận nó là kịch bản gây tiếng vang lớn vào năm đó, chương trình này chọn nó cũng vì độ quốc dân của bộ phim.
Cô làm khách mời trợ diễn, một lần nữa diễn lại vai diễn năm đó đương nhiên sẽ không có sai lầm gì, Lục Đan muốn cô thể hiện tốt là làm tốt phần đổi vai diễn khi làm khách mời trợ diễn, nghĩa là ngoài tác phẩm của cô ra thì còn rất nhiều các tác phẩm điện ảnh và truyền hình kinh điển khác.
Đây không phải chương trình game show giải trí bình thường, mục đích chủ yếu không phải đóng phim mà để nổi bật mục đích chình của chương trình, kỹ thuật đóng phim được đặt cạnh diễn chương trình, coi như thi diễn xuất, đương nhiên Ôn Lệ không thể dựa vào mấy kỹ thuật quay gameshow trong quá khứ để làm.
Nói là trợ diễn nhưng thật ra giống như đang kiểm tra kỹ thuật diễn thì đúng hơn.
Cô tập trung xem mấy kịch bản của phần đó mãi đến khi Tống Nghiên gõ gõ mặt bàn, cô mới nhận ra Tống Nghiên đã vào đây.
“Đang xem gì đấy?”
“Kịch bản.” Ôn Lệ đứng dậy, “Anh muốn dùng phòng đọc sách à? Vậy để tôi về phòng ngủ xem tiếp.”
“Ở lại đây đi.” Tống Nghiên ngồi xuống đối diện cô, “Không phải đang làm nhiệm vụ sao?”
Giờ Ôn Lệ mới nhớ mình là người bịa ra chuyện này, gật đầu: “Ừm đúng, suýt chút nữa quên mất.”
Cô lại ngồi xuống.
Hai người cách nhau một cái bàn, việc của ai người đấy làm, Ôn Lệ nhìn chằm chằm vào tài liệu điện tử hồi lâu nên dần cảm thấy mỏi mắt, cô bỏ điện thoại xuống định nghỉ ngơi một lúc, đỡ cằm nhìn chăm chú người đàn ông ngồi đối diện.
Nhìn cái trán của anh trước, rồi đến đôi mắt sâu thẳm, không nhìn rõ mắt hai mí vì người này đang cụp mắt xuống, tiếp theo là chiếc mũi cao thẳng.
Nhóm con trai có khuôn mặt đẹp trai ngấy ngất đa số có một điểm giống nhau là chiếc mũi phải có khối cao, trong mắt cô mũi anh đẹp nhất.
Dưới mũi là môi.
Đôi môi màu hồng nhạt hơi mỏng, Ôn Lệ cảm thấy mức độ này vừa phải rất tốt, không quá dày, không mang nét con gái nhiều.
Sau khi thích anh dường như cô thấy chỗ nào trên khuôn mặt anh cũng thuộc dạng cô thích.
“Nhìn gì?” Tống Nghiên hỏi đột ngột.
Ôn Lệ bị bắt gặp đang nhìn trộm chợt giật mình, chớp mắt: “Nhìn anh đấy.”
Người đàn ông hơi nâng mí mắt, cắn chặt hàm rằng dưới, hai bên lỗ tai hơi run rẩy, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ thấp giọng nhắc nhở: “Chuyên nghiệp vào, nghiêm túc xem kịch bản.”
Ôn Lệ đang định nói gì đó, Tống Nghiên lại chỉ chỉ máy quay trong phòng.
“Muốn bị quay lại cảnh lơ đãng không tập trung khi xem kịch bản còn à?”
Ôn Lệ bĩu môi thấy không cam lòng, đứng dậy vòng qua chiếc bàn đi đến cạnh anh, hơi cúi người xuống nói thầm: “Nếu bị quay được thì phải trách anh, ai bảo kịch bản không đẹp trai như thầy Tống đây.”
Tống Nghiên chịu chết, né sang một bên.
Người đàn ông trưởng thành xử lý mấy tình cảnh thất thủ không giống mấy người trẻ tuổi mới chớm biết yêu, dùng biểu cảm hung ác nhớn nhác để che dấu suy nghĩ thật trong lòng, anh chỉ biết bất lực nói với người trước mặt: “Vua nịnh nọt.”
“Lời nói thật lòng mà, sao lại thành vua nịnh nọt.” Ôn Lệ không vui, “Tôi về phòng ngủ đây.”
Tống Nghiên giữ chặt cổ tay cô.
“Tại sao về phòng ngủ?”
Ôn Lệ cực kỳ bình tĩnh: “Anh đẹp hơn kịch bản, tôi ở phòng sách không xem nổi.”
Đợi sau khi cô đi ra ngoài, không chỉ có Tống Nghiên đang ngây ngốc hơn nửa ngày mà cả ekip chương trình ở dưới tầng cũng ngơ luôn.
Biên tập từng xem qua vô số phim thần tượng: “…..Làm thế nào mà cô Ôn có thể bình tĩnh nói ra mấy lời thoại trong mấy bộ phim thần tượng đó?”
Tuy chỉ quay các chương trình gameshow nhưng đạo diễn Nghiêm bày ra vẻ như hiểu rõ kịch bản của mấy phim thần tượng đó không bằng: “Ít nhiều đã diễn vai nữ chính trong biết bao nhiêu bộ phim, không những thế còn diễn với rất nhiều nghệ sĩ nam khác, chắc thành thói quen luôn.”
Biên đạo gật đầu, nở nụ cười hiền từ: “Có vẻ thầy Tống đang rất hưởng thụ.”
Vẻ mặt dại ra, nằm bò ra bàn giả chết, không thể xem tiếp nổi kịch bản trong tay.
Đạo diễn Nghiêm cười theo, giải thích cho họ biết: “Tống Nghiên chưa bao giờ diễn phim thần tượng, mấy kiểu thoại này đối với cậu ta mà nói là nhát dạo chí mạng không gượng dậy nổi.”
Mấy nhân viên trẻ tuổi lập tức hiểu ra.
Cho nên mới nói phim thần tượng rất cần thiết, nhỡ may gặp phải người nào đó không hiểu mấy cái này thì có thể học bừa hai chiêu là có thể trêu trọc khiến người đó trở thành kẻ ngốc.
————
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.