Chương 73: Cô mới là bí mật thật sự của anh
Đồ Dạng Tiên Sâm
01/02/2023
Edit + Beta: Súp Lơ
Mỗi người đều có chuyện cũ không muốn nói ra miệng, Ôn Lệ tôn trọng lựa chọn giấu diếm cô của Tống Nghiên.
Ai mà chẳng có một ít bí mật.
Cả nam và nữ khi mười tám tuổi đều giống nhau, đều mẫn cảm nhưng có giá trị. Tống Nghiên không thể nào học được cách trưởng thành từ lúc mới sinh ra và cả khi còn nhỏ. Để anh trở nên chín chắn và hiểu chuyện được như bây giờ thì chắc chắn đã phải trải qua chuyện gì đó, nó khiến anh phải dần lớn.
Cho nên Ôn Lệ không hỏi, tự cô sẽ tìm đến nơi, nếu thật sự nó đối với anh rất khó khăn và khổ sở thì cô sẽ coi như không biết, quá khứ của trước kia thì mãi là quá khứ, về sau nếu anh không đề cập đến, cô sẽ không hỏi lại.
Còn nếu đoạn ký ức đó không khó chịu, vậy cô sẽ nói rõ ràng với anh, cô không cảm thấy nó khó chịu đựng một chút nào, cổ vũ anh dũng cảm đối mặt, đó là ký ức tốt đẹp nhất thuộc về anh.
Sau khi Ôn Lệ hạ quyết tâm trong lòng, bỗng nhiên cô cảm thấy hình như mình đã học được cách làm thế nào để cưng chiều một người và phát hiện rằng hóa ra chiều chuộng người mình yêu còn vui hơn cả mình được chiều.
Chỉ là lần này cô sẽ không giống mấy lần trước đây, xoắn xuýt ngại ngùng nói với đối phương tỏ vẻ mình chỉ thuận tay giúp đỡ thôi. Cô muốn nói cho Tống Nghiên biết, nói vì em yêu anh nên mới đối xử tốt với anh như vậy cho nên anh phải hiểu được em đối tốt với anh bao nhiêu. Anh thấy thế nào cũng được không sao cả, dù sao em đối tốt với anh em vui là được.
Tống Nghiên đang ngủ.
Cô biết Tống Nghiên có thói quen hôn trộm lên trán cô sau khi cô ngủ. Cô phát hiện được trong một lần giả vờ ngủ nhưng cô không vạch trần Tống Nghiên, sợ rằng lật tẩy xong về sau anh sẽ không hôn cô nữa.
Vì thế Ôn Lệ đưa môi đến gần trán anh, thả xuống đó một cái hôn nhẹ nhàng.
Trong lúc ngủ Tống Nghiêm quen tay ôm cô vào lòng, hơi thở đều đều, ngủ càng sâu giấc hơn.
—-
Từ mấy ngày trước địa điểm ghi hình cho tập tám của chương trình > đã được tuôn ra ngoài.
Giải Trí Anh Ba: “Tập tám của Thế Gian, chủ đề là hồi ức, quay ba ngày hai đêm, đến thăm trường học cũ, địa điểm của bốn đôi khách quý:
Tống Nghiên, Ôn Lệ: Trường chuyên quốc tế Anh Đức.
Khâu Hoằng, Trần Tử Đồng: Trường trung học Yến Thành, Trung học Minh Phong.
Đinh Nhạc Bá, Từ Giai: Trung học Dư Thành.
Nghiêm Chuẩn, Tề Tư Hàm: Trung học Lâm Dương.”
[Má, Tranh Tề Nghiêm Đấu sắp đến Lâm Dương màu mỡ chỗ chúng ta chơi!!]
[Minh Phong! Quả nhiên Tử Đồng là con gái nhà giàu, anh Hoằng cưới được phú bà thật luôn ha ha ha ha]
[Mé không ngờ Muối là Anh Đức! Huhuhu quả nhiên Muối là con nhà giàu đúng không?!!]
Tin này được đưa sang bên diễn đàn, có ngay bài post khơi mào cho cuộc thảo luận về địa điểm ngoại cảnh được chọn để ghi hình cho tập mới của Thế Gian. Về chuyện học vấn và bằng cấp của các nghệ sĩ trong giới, nó luôn là câu chuyện, là đề tài được quần chúng ăn dưa mạnh mẽ, về phần được gọi là đến thăm trường học cũ này, có khá nhiều nghệ sĩ không muốn công khai bằng cấp hoặc trình độ học vấn nghèo nàn của mình ra.
Nhưng mà may trong tám khách quý tham gia >, ngoại trừ Tề Tư Hàm xuất thân từ thần tượng idol, từ khi còn nhỏ đã vào giới giải trí dốc sức làm việc, bằng cấp bên ngoài tương đối ít, còn đâu bảy khách mời còn lại đều tốt nghiệm và nhận bằng chính quy, không có chỗ nào để chê cười.
[Tại sao chỉ có đôi Khâu Hoằng đến hai trường khác nhau? Ba đôi còn lại đều là bạn học à?]
[Đi xem baidu của nghệ sĩ là biết, Ôn Lệ và Đinh Bá Nhạc giống nhau, đều học cấp ba ở bên nước ngoài. Tề Tư Hàm năm mười bốn tuổi đã phải ra nước ngoài làm thực tập sinh nên ba đôi này chỉ đi đến cùng một trường.]
Thiệt tình không phải do vấn đề về kinh phí mà chủ yếu là thủ tục làm xuất nhập cảnh rất phức tạp, kịch bản của Thế Gian luôn đổi mới tức thời và liên tục. Trước một tuần tính đến hôm quay mà tổng đạo diễn chưa gật đầu thì không ai biết rốt cuộc tập này sẽ quay cái gì, căn bản không kịp để chuẩn bị hồ sơ giấy tờ và visa trước. Huống chi còn muốn ‘Dắt già mang trẻ’ đưa theo cả một ekip chương trình với rất nhiều nhân viên ra nước ngoài, do phải lo lắng về nhiều nhân tố khác nên chỉ có thể từ bỏ việc ra nước ngoài quay.
[Đậu xanh, tui cứ nghĩ Muối là bạn học nữa chứ, kích động quá….]
[Mà Nghệ thuật Minh Phong và Quốc tế Anh Đức ở cạnh nhau đúng không? Hai trường này thường xuyên tổ chức nhiều hoạt động cùng nhau, không biết Tống Nghiên và Trần Tử Đồng có quen nhau không nhỉ?]
[Hình như hai trường tư nhân này đều rất khó vào? Có vẻ sẽ điều tra bối cảnh gia đình học sinh trước khi nhập học ấy = =]
[Lầu trên, nếu nhà có thể gánh được tiền học phí mấy trăm triệu một năm thì sẽ không khó vào]
[Chắc không biết đâu, Trần Tử Đồng học trước Tống Nghiên tận ba khóa, lúc cô ấy tốt nghiệp thì Tống Nghiên mới vào nhập học ở Anh Đức]
Đúng là không biết thật, ngay cả Ôn Lệ là học sinh cùng trường với Trần Tử Đồng còn không biết cô ấy là đàn chị học trước mình năm khóa.
Tổ quay phim C và D phải đi theo khách quý chạy đến tỉnh ngoài để quay hình, tổ A và tổ B thì thoải mái hơn, địa điểm quay ngay tại trong thành phố, tuy trường học của Trần Tử Đồng và Tống Nghiên sát gần nhau nhưng hôm nay bọn họ đi đến trường trung học Yến Thành trước, ngày hôm sau mới chạy qua bên này hội hợp với nhóm Ôn Lệ.
Xe của tổ quay phim bắt đầu đi đến trường Anh Đức, lúc đi ngang qua bên ngoài khuôn viên trường nghệ thuật Minh Phong bên cạnh, Ôn Lệ quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ theo bản năng.
Trần Tử Đồng cũng không biết Tống Nghiên tốt nghiệp từ trường Anh Đức, bọn họ làm nghệ sĩ nên công việc thường rất bận rộn, thời gian rảnh rỗi đều dùng để làm chuyện cá nhân. Ngoài những đối tượng là người thân và bạn bè thì không ai tò mò về quá khứ của những đồng nghiệp không thân quen lắm trong giới, cũng rất ít khi lên mạng để tìm kiếm. Sau khi biết Tống Nghiên học cấp ba ở trường hàng xóm cạnh trường mình, chị ấy thấy hơi đáng tiếc gửi một đống tin nhắn WeChat cho Ôn Lệ để cảm thán.
Trần Tử Đồng: “Tại sao chị lại lớn hơn chồng em đúng ba tuổi cơ chứ!!! Tại sao lại vừa vặn thế!!”
Trần Tử Đồng: “Trường của bọn chị có cực kỳ ít bạn học nam, mỗi ngày bạn cùng phòng ký túc xá đều kéo chị chạy sang Anh Đức bên cạnh xem trai đẹp. Nói thật không một người nào vừa mắt chị, nếu chồng em ở đó thì có lẽ cuộc sống cấp ba của chị đã không buồn tẻ đến vậy!”
Trần Tử Đồng: “Khóc lớn.jpg”
Hằng năm, Nghệ thuật Minh Phong đều đặn gửi một số cá nhân có năng lực và tài năng đến các trường cao đẳng, đại học, học viện nghệ thuật lớn trên cả nước. Làm nghệ sĩ được nổi tiếng và nhận được nhiều vinh quang rất hấp dẫn, bây giờ có rất nhiều cô cậu nhà giàu cũng muốn tiến vào giới giải trí và hầu hết các gia đình đều ủng hộ và giúp đỡ cho con nhà mình thực hiện giấc mơ được làm nghệ thuật. Chỉ có tư tưởng của mấy người đàn ông nhà họ Ôn là còn dừng lại ở xã hội phong kiến, nghĩ là làm nghệ sĩ phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài cả ngày, chắc chắn không phải nghề nghiệp đứng đắn gì.
Là một học sinh Minh Phong, trong khoảng thời gian đi học cô thường xuyên chuồn êm sang trường học bên cạnh, Ôn Lệ cảm thấy mình quá may mắn.
Là người may mắn ấy, cô gửi cho Trần Tử Đồng lại một meme sờ đầu an ủi.
Nhưng mà lúc Tống Nghiên vừa chuyển đến Anh Đức cũng không được hoan nghênh lắm, anh không thích nói chuyện. Tuy vẻ ngoài đẹp trai nhưng khiến người khác sinh ra cảm giác anh lạnh như băng, về sau anh trở thành bạn thân tốt nhất của anh Bách Sâm nên mới dần dần có nhiều bạn học nữ vây xung quanh.
Có điều thái độ của Tống Nghiên đối với các bạn học nữ vẫn lạnh ngắt như trước, những học sinh nữ học ở Anh Đức đều là nhưng cô chiêu được nuông chiều từ bé, bình thường đọc tiểu thuyết hay xem phim thần tượng u mê mấy kiểu nam chính, nam diễn viên lạnh như băng là đủ rồi. Còn trong cuộc sống hiện thực mấy, cô nàng ấy vẫn thích những người thân thiện thích cười hơn, thích những bạn nam mà khi ở cạnh nói chuyện sẽ rất thoải mái, ví dụ như Bách Sâm.
Cho nên khi đó bên người Tống Nghiên ngoài Bách Sâm và một số bạn bè cùng giới khác thì không còn một ai hết.
Chồng bây giờ của Trần Tử Đồng là Khâu Hoằng, là một người đàn ông lớn mạnh mẽ nhiệt tình, tính tình phóng khoáng, Ôn Lệ nghĩ cho dù khi đó Trần Tử Đồng có quen biết Tống Nghiên thì đoán chừng cũng sẽ không để ý Tống Nghiên thời đó.
Nghĩ đến đây, Ôn Lệ lặng lẽ đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông nhận thấy ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn, khóe môi cong lên, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Sao vậy?”
Bỗng tim cô đập nhanh hơn, nhanh chóng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
May mắn tính cách Tống Nghiên lúc đó không tốt, không khiến người khác thích, nếu không thì sao đến lượt cô lấy được hời.
Trước kia sau khi Ôn Lệ thi lên cấp ba xong thì muốn được vào trường nghệ thuật Minh Phong để học, vẫn phải nhờ ba cô ra sức nói chuyện với ông ngoại giúp, nếu không cô đã bị phải đến Anh Đức học cùng Bách Sâm.
Đột nhiên cô thấy hơi đáng tiếc, nếu cô cũng đến Anh Đức học theo sự sắp xếp của người nhà thì có thể được làm bạn học với Tống Nghiên không. Sớm chiều ở chung một chỗ, có lẽ bọn họ sẽ quen và thân rất nhanh, không biết chừng còn có thể tạo ra một giai đoạn yêu sớm với tình cảm đơn thuần trong sáng của thời học sinh khi còn là thiếu nam thiếu nữ cũng nên.
Nhưng mà cuộc đời là vậy đấy, một khối đá khuấy động ngàn lớp sóng, nếu cô không đến Minh Phong học thì bây giờ cũng không thể tiến vào giới giải trí làm nghệ sĩ, càng không thể gặp lại Tống Nghiên trong vòng luẩn quẩn này, sau đó còn kết hôn.
Ôn Lệ nghĩ nghĩ rồi bật cười thành tiếng.
“Cô Ôn nghĩ gì mà vui vẻ thế?”
Người quay phim hỏi cô.
Ôn Lệ: “Nghĩ đến một số việc lúc học cấp ba của tôi.”
Người quay phim hơi tiếc tiếc nói: “Tiếc là cô Ôn không học cấp ba ở đây mà trường ở nước ngoài, nếu không đã có thể về trường cũ của cô để thăm.”
Ôn Lệ thì không hề thấy tiếc chút nào hết, hào phóng tỏ vẻ: “Không sao đâu, về trường học cũ của thầy Tống cũng giống nhau cả thôi.”
Dứt lời cô nhìn Tống Nghiên nhướn mày, chỉ có Tống Nghiên hiểu được lời nói ngầm của cô, thản nhiên cười.
Ekip chương trình đã đánh tiếng trước với các trường học, các trường đang trong thời gian nghỉ hè, ngoài một số học sinh ở lại trường vì các lớp học nghệ thuật mà mình thích hoặc vì mấy dự án thí nghiệm khoa học ra thì còn đâu đại đa số các bạn học đã về nhà nghỉ hè. Sau khi quay phim cung cấp giấy tờ và được chấp nhận, xe thuận lợi đi vào khuôn viên trường.
Trên Tieba và các diễn đàn lớn nhỏ khác nhau của trường đã được mọi người bàn tán thảo luận từ lâu. Bọn họ nói có nghệ sĩ muốn đến trường để quay chương trình, đợi đến hôm nay khi mọi người đến nơi, khi hai người xuống xe, có mấy bạn học sinh ngồi chồm hổm canh giữ ở bãi đỗ xe lập tức lôi điện thoại ra mật báo cho tất cả học sinh trong trường.
Một vài bạn nữ nhỏ không biết nhảy từ chỗ nào ngoài này, lợi thế về tuổi tác chính là trang sức quý giá nhất trên người của bọn họ, khuôn mặt non nớt trẻ trung, cùng với giọng nói lanh lảnh đầy sức sống.
“Mỹ Nhân Mỹ Nhân”
“Tam Lực mẹ yêu con!”
Nếu nói trước kia khi ghi hình ở ngoài mà nghe thấy mấy cách gọi tự xưng mẹ con của các fan, Ôn Lệ còn có thể an ủi bản thân có lẽ tuổi của fan lớn hơn cô nên họ thích xưng mẹ thì xưng mẹ đi. Nhưng đây là trường học, mấy đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đã tự xưng là mẹ, không khỏi có hơi quá phận rồi chứ.
Ôn Lệ nhìn mấy bạn nhỏ rõ ràng vẫn đang là học sinh cấp ba, giọng điệu không biết phải làm sao: “Mọi người bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm!”
“Tháng sau vừa đủ mười sáu!”
Ôn Lệ cười không nổi mà khóc cũng không xong: “Nhỏ như thế đã muốn làm mẹ mình à?”
“Không nhỏ.” Trong đó có một bạn học nữ nói, “Em họ của em đang học cấp hai mới lớp sáu thôi mà ngày nào nó cũng lên Weibo nói Tam Lực và Mỹ Nhân là con gái và con rể của nó.”
Lớp sáu, nhiều nhất mới chỉ mười hai mười ba tuổi, tuổi của Ôn Lệ và Tống Nghiên lớn hơn vị fan này phải đến hơn một giáp chứ đùa gì, vậy mà bị fan gọi là con gái và con rể.
Đúng là khiến bản thân hai người mê man, họ không thể hiểu mấy cái xưng hô trong giới fan.
Sau khi ký tên cho mấy ‘fan mẹ’, rồi đi thay bộ quần áo đồng phục mà ekip chương trình đã chuẩn bị, buổi sáng ghi hình trong trường chính thức bắt đầu.
Bây giờ đang là buổi sáng, ánh mặt trời chói mắt, khoảng sân rộng, khoảng cách đi từ ngoài đến khu trung tâm của trường rất xa. Dù chỗ này không có gì che nhưng nó không thể ngăn cản các bạn học sinh tràn đầy sức sống và nhiều năng lượng, có bạn rõ là đang nghỉ hè ở nhà nhưng vừa nghe tin từ trên diễn đàn và các nhóm trong trường bảo hôm nay có chương trình truyền hình đến trường học để quay hình, chấp nhận chạy từ nhà đến đây trong khi ở rất xa.
Xưa nay trường học tư nhân nhiều tiền nên rất tùy hứng, đồng phục ở Anh Đức chia theo bốn mùa khác nhau, một bộ nhiều nhất có đến mười sáu món, bao gồm các đồ vật đi kèm như cà vạt của nam và nơ của nữ sinh. Kiểu dáng đồng phục khác hẳn với mười năm trước, đã sửa từ lâu, nhưng màu không hề thay đổi, vần là màu vàng tươi và xám đậm theo màu logo của trường.
Sau khi Tống Nghiên thay đồng phục xong, đôi mắt Ôn Lệ sáng lấp lánh.
Tại sao tại sao, tại sao chỉ vì khi ấy tính cách của anh không được mà cô không chịu xem xét gì đến anh chứ!!! Hình mẫu thiếu niên lạnh băng như Tống Nghiên cũng rất ngon nhé!
Trong thời gian nghỉ hè trường học không bắt các học sinh ở lại trường phải mặc quần áo đồng phục, cho nên khi hai người mặc đồng phục đi ngang qua trên đường thì người vây đến xem càng lúc càng nhiều, dần thành một đám đông lớn, thi nhau oa oa các kiểu.
Đồng phục của bọn họ vốn đã đẹp sẵn rồi, một con ngựa tốt đi với một cái yên tốt, hai người nghệ sĩ mặc lên người nhìn càng có vẻ đẹp mắt.
Hiện trường có người mang theo điện thoại lấy ra lặng lẽ chụp một bức ảnh rồi đăng vào hội nhóm của trường.
“Ảnh mới ra lò đây, bổ sung thêm [hình ảnh]”
[Đàn anh Tống Nghiên tuyệt quá!]
[Ôn Lệ!! Nữ thần của em!!!]
[Tại sao tôi lại đi du lịch vào lúc này hả trời……]
[Nói thật đồng phục trường chúng ta nếu như được bàn giao quyền thiết kế và bán ra ngoài, chắc chắn nó sẽ trở thành món đồ được bán chạy như một bảo vật quý giá nào đấy]
“Chào buổi sáng, hai người.” Sau khi mọi người vây xem yên tĩnh lại, tổ trưởng tổ quay A bắt đầu nói lời mở màn, “Nhất là thầy Tống, cảm giác khi quay về trường cũ thế nào?”
Tống Nghiên nói rất thật: “Trường đẹp hơn nhiều.”
“Mặc lại bộ đồng phục cũ của trường, không biết anh có cảm giác như mình được quay về khoảng thời gian đó không?”
“Không có.” Tống Nghiên dừng một chút rồi trong giọng nói chứa đựng ý cười, “Cảm giác nhiều hơn là thấy mình đã già đi.”
Nhóm các cô gái vây xem lập tức lên tiếng.
“Đàn anh không già!!”
“Nói anh là đàn em của em cũng có người tin!”
“Siêu siêu siêu đẹp trai!!”
Ôn Lệ rất biết tạo không khí xen mồm vào hỏi: “Mình thì sao?”
“Đẹp! Siêu đẹp!”
“Hai người trời sinh một đôi!!”
“Lúc chị sinh ra em vẫn chưa sinh ra! Em sinh ra rồi chị vẫn đẹp như vậy!”
Hai người và toàn bộ nhân viên đang làm việc đều cười rộ lên, tổ trưởng tổ quay phim cũng cười mất một lúc. Sau đoạn mở màn, cuối cùng anh ta đã nhớ lại và nói cho hai người nghe về những nhiệm vụ được giao trong hôm nay.
“Chúng tôi giao cho cô Ôn một nhiệm vụ nho nhỏ, vì muốn để cô Ôn có thể đi sâu và trải nghiệm cuộc sống học tập thời cấp ba của thầy Tống một cách tốt nhất, mời thầy Tống dựa theo những gợi ý của chương trình trước đấy để đưa cô Ôn đến mấy địa điểm đã được chỉ định ở trong trường và đi tìm chìa khóa được giấu ở chỗ đó. Sau khi thu thập được tất cả chìa khóa thì có thể nhận và tiến hành mở hòm ký ức của thầy Tống.”
“Hòm ký ức? Cái gì thế?”
“Là bí mật của thầy Tống, cô Ôn phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể biết đó là gì.”
Ôn Lệ nhìn Tống Nghiên, dùng ánh mắt hỏi anh đó là bí mật gì.
Tống Nghiên nhún nhún vui: “Chương trình yêu cầu, anh không thể nói.”
Ôn Lệ không khỏi nghĩ đến, không phải bí mật về mối tình đầu của anh đấy chứ!
Nhưng nghĩ lại một cách cẩn thận, đây là chương trình vợ chồng, ekip chương trình và Tống Nghiên không phải những người ngốc, sao có thể lấy loại bí mật này ra được.
Cô tò mò nhưng không phải quá nóng lòng muốn biết, vì phối hợp để tạo hiệu quả cho chương trình nên vẫn thể hiện ra dáng vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Gợi ý đầu tiên, khói lửa nhân gian.”
Mới vừa đọc ra gợi ý đầu, họ chưa kịp đoán thì người xem xung quanh đã đoán được trước, đoạt lấy cơ hội trả lời: “Quảng trường pháo hoa!”
Sắc mặt Tống Nghiên khẽ thay đổi, vô thức nhíu mày.
“Nào, làm phiền các bạn học sinh không được giành trả lời! Phải để cho hai khách mời của chúng tôi suy nghĩ và đoán.”
Đây là tai nạn thường gặp khi quay hình ở bên ngoài, dọc theo quá trình chương trình sẽ sắp đặt một số khâu để các khách mời gặp khó khăn, nhưng thường xuyên có nhiều người qua đường làm thần trợ công nhiệt tình ra tay cứu giúp.
Ôn Lệ biết quảng trường pháo hoa của Anh Đức, nơi đó là chỗ duy nhất trong trường được cho phép đốt pháo hoa. Nhưng khiến mọi người thích đến nơi đó nhất không phải vì nơi ấy có thể đốt pháo hoa mà nó là thánh địa ngầm nơi các màn tỏ tình được diễn ra.
Đến buổi tối, ở quảng trường luôn tràn ngập ánh sáng rực rỡ từ khói của pháo hoa, không khác gì một ban ngày nhỏ trong bóng đêm được cách biệt với thế giới. Chỉ cần không bị thầy cô giáo bắt được, nếu hẹn người mình thích đến đây để tỏ tình, học sinh đứng xung quanh xem có thể hóng chuyện náo nhiệt la hét ồn ào theo. Dưới tình huống được tỏ tình theo kiểu đó, người được tỏ tình cũng ngượng ngùng không chịu đồng ý.
Ekip chương trình chọn mấy chỗ đặc biệt nổi bật trong trường để làm nơi chỉ định cho các khách mời, muốn bọn họ đi đến đó. Vì Tống Nghiên cũng muốn tham gia vào quá trình đoán cho nên chương trình không thông báo trước cho anh biết mấy địa điểm đã được chọn.
Anh đứng trên quảng trường, Ôn Lệ lấy được chìa khóa từ chỗ ông chủ có quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh.
Ông chủ của quầy bán đồ ăn vặt đưa chìa khóa cho Ôn Lệ, miệng còn lải nhải thêm: “Ở đây tôi đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng tỏ tình của mọi thế hệ học sinh trong trường, bao gồm cả mấy trường hợp bị thầy cô giáo bắt được.”
“Thế thì xui quá đi.” Ôn Lệ nói theo.
“Bị thầy cô giáo bắt được còn đỡ, không tính quá xui, dù sao học sinh không thể đánh cũng không thể mắng, nhiều nhất chỉ bị dạy bảo hai ba câu là xong, người nào bị ba mẹ bắt được mới thảm.”
Ôn Lệ không hiểu ra sao: “Tỏ tình ở trường học sao lại bị ba mẹ bắt được ạ?”
“Bên nữ không tới còn nói cho ba mẹ biết, đoán chắc sẽ để lại bóng ma cả đời mất.” Ông chủ quầy bán đồ ăn vặt lắc đầu, nói “Nhìn dáng vẻ bên ngoài của bạn nam kia rất sáng sủa đẹp trai.”
Ôn Lệ cũng thấy thổn thức không thôi.
Sau khi chào tạm biệt ông chủ bán đồ ăn vặt, Ôn Lệ chạy lại chỗ bậc thang ở quảng trường nơi mà Tống Nghiên đang đứng đó chờ cô, đưa cái chìa khóa trong tay cho anh.
Còn thuận tiện kể lại mấy chuyện vừa hóng được của học sinh từ chỗ ông chủ bán đồ ăn vặt cho anh nghe.
Không biết Tống Nghiên đang suy nghĩ gì, tròng mắt màu đen u ám tối tăm, đối với việc Ôn Lệ đang nói liên tục không ngừng, anh chỉ thản nhiên ừm.
“Anh sao thế?” Ôn Lệ giơ tay che ánh nắng mặt trời giúp anh, “Phơi dưới trời nắng gắt nên bị cảm nắng chăng?”
“Có một chút.” Tống Nghiên nói tiếp, “Đi đến địa điểm sau đi.”
“Ừm.” Ôn Lệ đi xuống bậc thang cùng anh, làm như lơ đãng hỏi, “Lúc anh đi học đã từng đến chỗ này chưa.”
“Từng đến rồi.”
Ôn Lệ ngạc nhiên nhìn anh.
Nhìn phản ứng của Tống Nghiên thì có vẻ anh không thích quảng trưởng pháo hoa này, bước chân anh không dừng, chờ cô lấy được chìa khóa cái liền xoay người đi ngay tức thì.
Ôn Lệ không hỏi lại, lúc sau bọn họ đến mấy địa điểm khác làm nhiệm vụ, vì có người quay phim luôn đi theo nên cô không tìm được cơ hội để đi sâu vào vấn đề này.
Địa điểm cuối cùng là tòa nhà làm việc của giáo viên.
Chủ nhiệm lớp năm đó của Tống Nghiên chưa về hưu, đương nhiên ekip chương trình mời bà ấy ra để phỏng vấn, đứng trước máy quay bà ấy khen Tống Nghiên một lượt.
“Nhưng mà lúc ấy đứa nhỏ này không thích nói chuyện, hơi hướng nội.” Chủ nhiệm lớp cười ha ha, “Đâu ai nghĩ đến thằng bé sẽ chọn làm diễn viên.”
Lấy được chiếc chìa khóa cuối cùng, Ôn Lệ mở cái hòm ký ức ra.
Quả nhiên không phải thứ mà cô muốn biết mà là ảnh chụp chung với các bạn trong lớp của Tống Nghiên thời ấy.
Lớp bọn họ không có nhiều học sinh nữ, Ôn Lệ nhìn cẩn thận mỗi một gương mặt của mỗi bạn, không thấy ai xinh đẹp hơn cô.
Nhân dịp lần này quay về trường cũ để quay hình, thuận tiện Tống Nghiên muốn đến chào hỏi và thăm các thầy cô khác, cái này nằm ngoài kịch bản của chương trình. Ôn Lệ phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt đến gần trưa, đi vào bên trong tòa nhà dạy học rooif tìm một phòng học trống để stylist giúp cô trang điểm lại, nhân tiện xịt luôn kem chống nắng lên người.
Điều hòa hoạt động được một lúc, trong lúc đó mấy người quay phim trong tổ đã đi theo Tống Nghiên ra ngoài đi đến những phòng của tòa nhà giáo vụ để tìm các thầy cô giáo khác, để lại mấy nhân viên đi cùng cô đuổi theo sau bọn họ.
Cô đang định đi theo sau thì bỗng nhiên giáo viên chủ nhiệm của Tống Nghiên vừa nhận phỏng vấn xong gọi cô lại.
“Ôn Lệ, cô có chuyện muốn nói riêng với em, có thể chứ?”
Tuy Ôn Lệ không rõ chủ nhiệm lớp muốn nói gì với cô nhưng vẫn gật đầu: “Được ạ.”
Cô đi theo bà ấy vào văn phòng, trong thời gian nghỉ hè không có nhiều giáo viên có nhiệm vụ trực, lúc này chỉ có cô và chủ nhiệm lớp ở đây.
Chủ nhiệm lớp của Tống Nghiên là một người phụ nữ rất hay cười và nhiệt tình, trong nhà Ôn Lệ không có người lớn là nữ nên cô có ấn tượng và cảm tình rất tốt với bà ấy.
Nhất là lúc nãy khi bà nói về Tống Nghiên trước máy quay.
Kết quả khi hai người ở riêng một chỗ, câu đầu tiên mà bà ấy nói dọa cô sợ chết khiếp.
“Ôn Lệ, cô nhớ em rất kỹ, em là bạn của Bách Sâm đúng không?”
Ôn Lệ cười gượng: “…Cô, cô còn nhớ em ạ?”
Chủ nhiệm lớp cười dịu dàng, an ủi cô: “Đương nhiên là nhớ rồi. Yên tâm, trước khi quay về trường Tống Nghiên đã nói qua với cô trong điện thoại, vừa rồi cô không nói gì trước máy quay của chương trình, em cũng nghe thấy rồi đấy.”
Ôn Lệ gật đầu: “Dạ….”
Đương nhiên bà ấy biết đối diện với máy quay, nói về quá khứ của học sinh thì cái nào nên nói, cái nào không thể nói.
“Cô gọi em đến đây là muốn đưa cho em một thứ, cô nghĩ cô nên đưa nó cho em thay vì đưa cho Tống Nghiên, đồ này cô lấy được từ chỗ thằng bé năm học lớp mười hai. Vốn định chờ Tống Nghiên nộp đơn xét vào trường đại học xong hoặc sau khi thi sẽ giao trả lại cho chủ của nó nhưng không ngờ thằng bé chạy đi đóng phim luôn. Cô nghĩ thứ này được coi là bí mật của Tống Nghiên, nếu đưa nó cho người khác thì cô không yên tâm lắm mà nếu đưa thẳng đồ này cho chủ của nó thì có khi đến chính thằng bé cũng không nhớ rõ, cho nên cô đưa nó lại cho em.”
Ôn Lệ nghe mà không hiểu ra sao: “Đồ gì ạ?”
Không phải mấy tấm ảnh cấm gì gì đó chứ?
Giọng điệu của chủ nhiệm lớp nghe kiểu úp úp mở mở: “Ừm, thì là mấy cái mà học sinh nữ ở độ tuổi ấy đều thích.”
Ôn Lệ càng mờ mịt: “Dạ? Học sinh nữ?”
“Mười tám tuổi mà, dù nam hay nữ thì đều rất nhạy cảm, thật ra mấy đứa nam thích xem cái này là chuyện rất bình thường.”
Chủ nhiệm lớp biết hôm nay Tống Nghiên sẽ về lại trường để quay chương trình nên mới sáng sớm đã tìm thứ đó và mang ra.
Bà ấy kéo ngăn kéo trên bàn làm việc và lấy từ trong đó ra một thứ.
Là tạp chí.
Tạp chí tuổi trẻ mười năm trước, là loại tạp chí chuyên đăng mấy câu chuyện ngôn tình các kiểu ngày xưa.
Lúc Ôn Lệ nhìn thấy mặt bìa thì ngạc nhiên kinh khủng.
Lúc cô học cấp ba đã có ước mơ muốn làm ngôi sao cho nên khi biên tập làm phát hành tạp chí đến trường học chọn người mẫu để làm mặt bìa, Ôn Lệ không chút do dự báo danh cho mình, càng không ngờ mình là người được chọn để lên trang bìa.
Cô chụp qua mấy kỳ, sau này bị cậu phát hiện nên không dám chụp nữa.
Mà hiện giờ mấy kỳ tạp chí cô lên mặt bìa đang nằm trong tay của chủ nhiệm lớp, có đủ tất cả các cuốn, mặt bìa bị ố vàng do để lâu. Trên mặt Ôn Lệ mười sáu tuổi nở nụ cười tươi ngọt ngào, cả khuôn mặt được trang điểm theo thẩm mỹ thời đó, kiểu trang điểm hơi cổ, từ động tác đến dáng vẻ cũng kiểu cách kệch cỡm.
Đến nay ảnh điện tử của bìa tạp chí vẫn còn được lưu giữ ở trên mạng, hàng năm sẽ có mấy blogger nhảy ra mua hotsearch để bôi đen lịch sử trước đây của nghệ sĩ nhưng mấu chốt là không thể tìm lại tạp chí đã được xuất bản. Không có nhiều người cất trữ bao gồm cả chính cô, cô còn ngại ảnh chụp lúc ấy quá cũ, sao có thể giữ lại được.
Thời đại phát triển quá nhanh, tạp chí mười năm trước bây giờ nhìn thấy có vẻ như rất lỗi thời.
Biểu cảm Ôn Lệ có chút phức tạp: “…..Trước đây anh ấy còn xem tạp chí ngôn tình nữa ạ?”
Sắc mặt của chủ nhiệm lớp rất khó nói, trong mắt chứa nhiều hoài niệm.
Ôn Lệ mở tạp chí ra với tâm trạng không biết phải miêu tả thế nào, mấy trang bên trong tạp chí rất sạch sẽ, cô đã không còn hứng thú muốn xem mấy câu chuyện ngôn tình xưa được đăng trong đó nữa, lật từng tờ từng tờ một, muốn tìm trang có dấu vết Tống Nghiên từng đọc qua.
Cuối cùng tìm được rồi, là tên một cô gái.
“Ôn Lệ.”
Lật thêm mấy tờ nữa, là từ viết tắt ‘wl’.
Lúc còn trẻ thích một người, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tình cảm đó không thể nói thành lời. Vì thế mới được nói lên trên trên giấy, thông qua những chữ cái là tên viết tắt được bởi ngòi bút.
Giống như mỗi lần viết thêm một chữ lên đó là có thể phát tiết thêm một chút về đoạn tình cảm mờ mịt này.
Cô tiếp tục xem rồi phát hiện bút tích một câu chuyện ngắn của anh.
Đó là câu chuyện miêu tả tâm lý trong đứa trẻ nam.
Tống Nghiên viết mấy câu nói đó thành một hàng ngang dài, bên cạnh là một vài chữ nữa vì anh ghì mạnh hết sức nên chọc lên cả trang giấy đó.
Dường như chỉ cần thông qua những chữ này là biết ngay lúc đó, Tống Nghiên đã tức giận và thất vọng đến mức nào. Nguyên một trang giấy cực kỳ nhăn, có lẽ vì anh quá khổ sở nên mới vân vê vò cho nó nhăn, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy sau đó nó đã được vuốt phẳng lại.
Mấy quyển tạp chí này, ngoài tên của cô và đoạn bút ký được viết trong đó thì không còn gì nữa, sạch đến không thể sạch hơn. Tống Nghiên không có thói quen viết nhật ký nên đương nhiên anh không viết hết tâm sự của mình lên trên này.
Nhưng tên xuất hiện trong mấy quyển tạp chí này đã đủ để chứng minh.
Ôn Lệ mới là bí mật chính xác nhất của cả một thời thanh xuân của Tống Nghiên, là bí mật dù có thế nào anh cũng không nguyện ý nói ra.
Bối rối, rung động, bí mật, khắc sâu, làm sao mà có thể quên được.
Sao anh có thể tình nguyện nói cho cô biết, nếu đổi lại là cô, cả đời này cô cũng không muốn nói cho bất kỳ người nào khác.
Bời vì khoảng thời gian yêu thầm ngây ngô này rất mất mặt, bất kể đối với nam hay nữ mà nói, trừ khi anh thật sự buông bỏ xuống, trừ khi anh đã nghĩ thông suốt thì mới có thể trong giây phút nào đó của tương lai, anh sẽ nhớ lại và nói ra quãng thời gian ấy rồi sẽ nghĩ nó chỉ là khúc nhạc nhỏ tô điểm cho thời thanh xuân.
Từ trước đến giờ anh chưa từng buông bỏ, chưa từng quên nó cho nên đoạn ký ức này làm thế nào cũng không thể bước ra được, càng không thể tiêu tan, càng không thể nói ra lời.
Tay cầm tạp chí của Ôn Lệ run rẩy.
Chủ nhiệm lớp biết cô đã hiểu, cũng biết ý mình muốn truyền đạt đã thành, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ hai đứa đã kết hôn rồi, cô đưa cho em xem thế này chắc Tống Nghiên không trách cô đâu nhỉ?”
Ôn Lệ thấy mình giống người ích kỷ và bỉ ổi thích đi nhìn trộm và dòm ngó chuyện người khác.
Tại sao dây thần kinh của cô lại thô như vậy, công ngu xuẩn thế.
Mà Tống Nghiên quá nhạy cảm, quá thu mình, cô không biết nên tự trách bản thân hay trách anh nữa.
Trong lúc đang quá đau lòng về người nào đấy, Ôn Lệ không nhịn được thấy rất vui mừng.
Thiên nga nhỏ kiêu ngạo sẽ không bao giờ vì đau lòng cho ai đấy mà phủ nhận đi sức hấp dẫn của bản thân.
Cho nên cô cực kỳ giống người bị tâm thần phân liệt, vừa khóc vừa cười nhìn mấy quyển tạp chí này, sau đó giơ tay tát nhẹ một cái lên mặt, tự mắng mình.
“Ôn Lệ, mày là cái đồ đáng chết, ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, thế mà mày vẫn cười được à, hu hu hu……ha ha ha…..hu hu…….ha ha ha……”
Chủ nhiệm lớp: “…….”
Bà chưa từng nghĩ phản ứng của Ôn Lệ sẽ như thế này.
————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nào, mời thầy Tống phát biểu cảm xúc sau khi nhận thưởng
Thầy Tống: Rất mất mặt, quan trọng là vợ tôi điên rồi.
————
Súp Lơ: Em cũng chịu chị luôn!
Mỗi người đều có chuyện cũ không muốn nói ra miệng, Ôn Lệ tôn trọng lựa chọn giấu diếm cô của Tống Nghiên.
Ai mà chẳng có một ít bí mật.
Cả nam và nữ khi mười tám tuổi đều giống nhau, đều mẫn cảm nhưng có giá trị. Tống Nghiên không thể nào học được cách trưởng thành từ lúc mới sinh ra và cả khi còn nhỏ. Để anh trở nên chín chắn và hiểu chuyện được như bây giờ thì chắc chắn đã phải trải qua chuyện gì đó, nó khiến anh phải dần lớn.
Cho nên Ôn Lệ không hỏi, tự cô sẽ tìm đến nơi, nếu thật sự nó đối với anh rất khó khăn và khổ sở thì cô sẽ coi như không biết, quá khứ của trước kia thì mãi là quá khứ, về sau nếu anh không đề cập đến, cô sẽ không hỏi lại.
Còn nếu đoạn ký ức đó không khó chịu, vậy cô sẽ nói rõ ràng với anh, cô không cảm thấy nó khó chịu đựng một chút nào, cổ vũ anh dũng cảm đối mặt, đó là ký ức tốt đẹp nhất thuộc về anh.
Sau khi Ôn Lệ hạ quyết tâm trong lòng, bỗng nhiên cô cảm thấy hình như mình đã học được cách làm thế nào để cưng chiều một người và phát hiện rằng hóa ra chiều chuộng người mình yêu còn vui hơn cả mình được chiều.
Chỉ là lần này cô sẽ không giống mấy lần trước đây, xoắn xuýt ngại ngùng nói với đối phương tỏ vẻ mình chỉ thuận tay giúp đỡ thôi. Cô muốn nói cho Tống Nghiên biết, nói vì em yêu anh nên mới đối xử tốt với anh như vậy cho nên anh phải hiểu được em đối tốt với anh bao nhiêu. Anh thấy thế nào cũng được không sao cả, dù sao em đối tốt với anh em vui là được.
Tống Nghiên đang ngủ.
Cô biết Tống Nghiên có thói quen hôn trộm lên trán cô sau khi cô ngủ. Cô phát hiện được trong một lần giả vờ ngủ nhưng cô không vạch trần Tống Nghiên, sợ rằng lật tẩy xong về sau anh sẽ không hôn cô nữa.
Vì thế Ôn Lệ đưa môi đến gần trán anh, thả xuống đó một cái hôn nhẹ nhàng.
Trong lúc ngủ Tống Nghiêm quen tay ôm cô vào lòng, hơi thở đều đều, ngủ càng sâu giấc hơn.
—-
Từ mấy ngày trước địa điểm ghi hình cho tập tám của chương trình > đã được tuôn ra ngoài.
Giải Trí Anh Ba: “Tập tám của Thế Gian, chủ đề là hồi ức, quay ba ngày hai đêm, đến thăm trường học cũ, địa điểm của bốn đôi khách quý:
Tống Nghiên, Ôn Lệ: Trường chuyên quốc tế Anh Đức.
Khâu Hoằng, Trần Tử Đồng: Trường trung học Yến Thành, Trung học Minh Phong.
Đinh Nhạc Bá, Từ Giai: Trung học Dư Thành.
Nghiêm Chuẩn, Tề Tư Hàm: Trung học Lâm Dương.”
[Má, Tranh Tề Nghiêm Đấu sắp đến Lâm Dương màu mỡ chỗ chúng ta chơi!!]
[Minh Phong! Quả nhiên Tử Đồng là con gái nhà giàu, anh Hoằng cưới được phú bà thật luôn ha ha ha ha]
[Mé không ngờ Muối là Anh Đức! Huhuhu quả nhiên Muối là con nhà giàu đúng không?!!]
Tin này được đưa sang bên diễn đàn, có ngay bài post khơi mào cho cuộc thảo luận về địa điểm ngoại cảnh được chọn để ghi hình cho tập mới của Thế Gian. Về chuyện học vấn và bằng cấp của các nghệ sĩ trong giới, nó luôn là câu chuyện, là đề tài được quần chúng ăn dưa mạnh mẽ, về phần được gọi là đến thăm trường học cũ này, có khá nhiều nghệ sĩ không muốn công khai bằng cấp hoặc trình độ học vấn nghèo nàn của mình ra.
Nhưng mà may trong tám khách quý tham gia >, ngoại trừ Tề Tư Hàm xuất thân từ thần tượng idol, từ khi còn nhỏ đã vào giới giải trí dốc sức làm việc, bằng cấp bên ngoài tương đối ít, còn đâu bảy khách mời còn lại đều tốt nghiệm và nhận bằng chính quy, không có chỗ nào để chê cười.
[Tại sao chỉ có đôi Khâu Hoằng đến hai trường khác nhau? Ba đôi còn lại đều là bạn học à?]
[Đi xem baidu của nghệ sĩ là biết, Ôn Lệ và Đinh Bá Nhạc giống nhau, đều học cấp ba ở bên nước ngoài. Tề Tư Hàm năm mười bốn tuổi đã phải ra nước ngoài làm thực tập sinh nên ba đôi này chỉ đi đến cùng một trường.]
Thiệt tình không phải do vấn đề về kinh phí mà chủ yếu là thủ tục làm xuất nhập cảnh rất phức tạp, kịch bản của Thế Gian luôn đổi mới tức thời và liên tục. Trước một tuần tính đến hôm quay mà tổng đạo diễn chưa gật đầu thì không ai biết rốt cuộc tập này sẽ quay cái gì, căn bản không kịp để chuẩn bị hồ sơ giấy tờ và visa trước. Huống chi còn muốn ‘Dắt già mang trẻ’ đưa theo cả một ekip chương trình với rất nhiều nhân viên ra nước ngoài, do phải lo lắng về nhiều nhân tố khác nên chỉ có thể từ bỏ việc ra nước ngoài quay.
[Đậu xanh, tui cứ nghĩ Muối là bạn học nữa chứ, kích động quá….]
[Mà Nghệ thuật Minh Phong và Quốc tế Anh Đức ở cạnh nhau đúng không? Hai trường này thường xuyên tổ chức nhiều hoạt động cùng nhau, không biết Tống Nghiên và Trần Tử Đồng có quen nhau không nhỉ?]
[Hình như hai trường tư nhân này đều rất khó vào? Có vẻ sẽ điều tra bối cảnh gia đình học sinh trước khi nhập học ấy = =]
[Lầu trên, nếu nhà có thể gánh được tiền học phí mấy trăm triệu một năm thì sẽ không khó vào]
[Chắc không biết đâu, Trần Tử Đồng học trước Tống Nghiên tận ba khóa, lúc cô ấy tốt nghiệp thì Tống Nghiên mới vào nhập học ở Anh Đức]
Đúng là không biết thật, ngay cả Ôn Lệ là học sinh cùng trường với Trần Tử Đồng còn không biết cô ấy là đàn chị học trước mình năm khóa.
Tổ quay phim C và D phải đi theo khách quý chạy đến tỉnh ngoài để quay hình, tổ A và tổ B thì thoải mái hơn, địa điểm quay ngay tại trong thành phố, tuy trường học của Trần Tử Đồng và Tống Nghiên sát gần nhau nhưng hôm nay bọn họ đi đến trường trung học Yến Thành trước, ngày hôm sau mới chạy qua bên này hội hợp với nhóm Ôn Lệ.
Xe của tổ quay phim bắt đầu đi đến trường Anh Đức, lúc đi ngang qua bên ngoài khuôn viên trường nghệ thuật Minh Phong bên cạnh, Ôn Lệ quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ theo bản năng.
Trần Tử Đồng cũng không biết Tống Nghiên tốt nghiệp từ trường Anh Đức, bọn họ làm nghệ sĩ nên công việc thường rất bận rộn, thời gian rảnh rỗi đều dùng để làm chuyện cá nhân. Ngoài những đối tượng là người thân và bạn bè thì không ai tò mò về quá khứ của những đồng nghiệp không thân quen lắm trong giới, cũng rất ít khi lên mạng để tìm kiếm. Sau khi biết Tống Nghiên học cấp ba ở trường hàng xóm cạnh trường mình, chị ấy thấy hơi đáng tiếc gửi một đống tin nhắn WeChat cho Ôn Lệ để cảm thán.
Trần Tử Đồng: “Tại sao chị lại lớn hơn chồng em đúng ba tuổi cơ chứ!!! Tại sao lại vừa vặn thế!!”
Trần Tử Đồng: “Trường của bọn chị có cực kỳ ít bạn học nam, mỗi ngày bạn cùng phòng ký túc xá đều kéo chị chạy sang Anh Đức bên cạnh xem trai đẹp. Nói thật không một người nào vừa mắt chị, nếu chồng em ở đó thì có lẽ cuộc sống cấp ba của chị đã không buồn tẻ đến vậy!”
Trần Tử Đồng: “Khóc lớn.jpg”
Hằng năm, Nghệ thuật Minh Phong đều đặn gửi một số cá nhân có năng lực và tài năng đến các trường cao đẳng, đại học, học viện nghệ thuật lớn trên cả nước. Làm nghệ sĩ được nổi tiếng và nhận được nhiều vinh quang rất hấp dẫn, bây giờ có rất nhiều cô cậu nhà giàu cũng muốn tiến vào giới giải trí và hầu hết các gia đình đều ủng hộ và giúp đỡ cho con nhà mình thực hiện giấc mơ được làm nghệ thuật. Chỉ có tư tưởng của mấy người đàn ông nhà họ Ôn là còn dừng lại ở xã hội phong kiến, nghĩ là làm nghệ sĩ phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài cả ngày, chắc chắn không phải nghề nghiệp đứng đắn gì.
Là một học sinh Minh Phong, trong khoảng thời gian đi học cô thường xuyên chuồn êm sang trường học bên cạnh, Ôn Lệ cảm thấy mình quá may mắn.
Là người may mắn ấy, cô gửi cho Trần Tử Đồng lại một meme sờ đầu an ủi.
Nhưng mà lúc Tống Nghiên vừa chuyển đến Anh Đức cũng không được hoan nghênh lắm, anh không thích nói chuyện. Tuy vẻ ngoài đẹp trai nhưng khiến người khác sinh ra cảm giác anh lạnh như băng, về sau anh trở thành bạn thân tốt nhất của anh Bách Sâm nên mới dần dần có nhiều bạn học nữ vây xung quanh.
Có điều thái độ của Tống Nghiên đối với các bạn học nữ vẫn lạnh ngắt như trước, những học sinh nữ học ở Anh Đức đều là nhưng cô chiêu được nuông chiều từ bé, bình thường đọc tiểu thuyết hay xem phim thần tượng u mê mấy kiểu nam chính, nam diễn viên lạnh như băng là đủ rồi. Còn trong cuộc sống hiện thực mấy, cô nàng ấy vẫn thích những người thân thiện thích cười hơn, thích những bạn nam mà khi ở cạnh nói chuyện sẽ rất thoải mái, ví dụ như Bách Sâm.
Cho nên khi đó bên người Tống Nghiên ngoài Bách Sâm và một số bạn bè cùng giới khác thì không còn một ai hết.
Chồng bây giờ của Trần Tử Đồng là Khâu Hoằng, là một người đàn ông lớn mạnh mẽ nhiệt tình, tính tình phóng khoáng, Ôn Lệ nghĩ cho dù khi đó Trần Tử Đồng có quen biết Tống Nghiên thì đoán chừng cũng sẽ không để ý Tống Nghiên thời đó.
Nghĩ đến đây, Ôn Lệ lặng lẽ đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông nhận thấy ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn, khóe môi cong lên, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Sao vậy?”
Bỗng tim cô đập nhanh hơn, nhanh chóng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
May mắn tính cách Tống Nghiên lúc đó không tốt, không khiến người khác thích, nếu không thì sao đến lượt cô lấy được hời.
Trước kia sau khi Ôn Lệ thi lên cấp ba xong thì muốn được vào trường nghệ thuật Minh Phong để học, vẫn phải nhờ ba cô ra sức nói chuyện với ông ngoại giúp, nếu không cô đã bị phải đến Anh Đức học cùng Bách Sâm.
Đột nhiên cô thấy hơi đáng tiếc, nếu cô cũng đến Anh Đức học theo sự sắp xếp của người nhà thì có thể được làm bạn học với Tống Nghiên không. Sớm chiều ở chung một chỗ, có lẽ bọn họ sẽ quen và thân rất nhanh, không biết chừng còn có thể tạo ra một giai đoạn yêu sớm với tình cảm đơn thuần trong sáng của thời học sinh khi còn là thiếu nam thiếu nữ cũng nên.
Nhưng mà cuộc đời là vậy đấy, một khối đá khuấy động ngàn lớp sóng, nếu cô không đến Minh Phong học thì bây giờ cũng không thể tiến vào giới giải trí làm nghệ sĩ, càng không thể gặp lại Tống Nghiên trong vòng luẩn quẩn này, sau đó còn kết hôn.
Ôn Lệ nghĩ nghĩ rồi bật cười thành tiếng.
“Cô Ôn nghĩ gì mà vui vẻ thế?”
Người quay phim hỏi cô.
Ôn Lệ: “Nghĩ đến một số việc lúc học cấp ba của tôi.”
Người quay phim hơi tiếc tiếc nói: “Tiếc là cô Ôn không học cấp ba ở đây mà trường ở nước ngoài, nếu không đã có thể về trường cũ của cô để thăm.”
Ôn Lệ thì không hề thấy tiếc chút nào hết, hào phóng tỏ vẻ: “Không sao đâu, về trường học cũ của thầy Tống cũng giống nhau cả thôi.”
Dứt lời cô nhìn Tống Nghiên nhướn mày, chỉ có Tống Nghiên hiểu được lời nói ngầm của cô, thản nhiên cười.
Ekip chương trình đã đánh tiếng trước với các trường học, các trường đang trong thời gian nghỉ hè, ngoài một số học sinh ở lại trường vì các lớp học nghệ thuật mà mình thích hoặc vì mấy dự án thí nghiệm khoa học ra thì còn đâu đại đa số các bạn học đã về nhà nghỉ hè. Sau khi quay phim cung cấp giấy tờ và được chấp nhận, xe thuận lợi đi vào khuôn viên trường.
Trên Tieba và các diễn đàn lớn nhỏ khác nhau của trường đã được mọi người bàn tán thảo luận từ lâu. Bọn họ nói có nghệ sĩ muốn đến trường để quay chương trình, đợi đến hôm nay khi mọi người đến nơi, khi hai người xuống xe, có mấy bạn học sinh ngồi chồm hổm canh giữ ở bãi đỗ xe lập tức lôi điện thoại ra mật báo cho tất cả học sinh trong trường.
Một vài bạn nữ nhỏ không biết nhảy từ chỗ nào ngoài này, lợi thế về tuổi tác chính là trang sức quý giá nhất trên người của bọn họ, khuôn mặt non nớt trẻ trung, cùng với giọng nói lanh lảnh đầy sức sống.
“Mỹ Nhân Mỹ Nhân”
“Tam Lực mẹ yêu con!”
Nếu nói trước kia khi ghi hình ở ngoài mà nghe thấy mấy cách gọi tự xưng mẹ con của các fan, Ôn Lệ còn có thể an ủi bản thân có lẽ tuổi của fan lớn hơn cô nên họ thích xưng mẹ thì xưng mẹ đi. Nhưng đây là trường học, mấy đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đã tự xưng là mẹ, không khỏi có hơi quá phận rồi chứ.
Ôn Lệ nhìn mấy bạn nhỏ rõ ràng vẫn đang là học sinh cấp ba, giọng điệu không biết phải làm sao: “Mọi người bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười lăm!”
“Tháng sau vừa đủ mười sáu!”
Ôn Lệ cười không nổi mà khóc cũng không xong: “Nhỏ như thế đã muốn làm mẹ mình à?”
“Không nhỏ.” Trong đó có một bạn học nữ nói, “Em họ của em đang học cấp hai mới lớp sáu thôi mà ngày nào nó cũng lên Weibo nói Tam Lực và Mỹ Nhân là con gái và con rể của nó.”
Lớp sáu, nhiều nhất mới chỉ mười hai mười ba tuổi, tuổi của Ôn Lệ và Tống Nghiên lớn hơn vị fan này phải đến hơn một giáp chứ đùa gì, vậy mà bị fan gọi là con gái và con rể.
Đúng là khiến bản thân hai người mê man, họ không thể hiểu mấy cái xưng hô trong giới fan.
Sau khi ký tên cho mấy ‘fan mẹ’, rồi đi thay bộ quần áo đồng phục mà ekip chương trình đã chuẩn bị, buổi sáng ghi hình trong trường chính thức bắt đầu.
Bây giờ đang là buổi sáng, ánh mặt trời chói mắt, khoảng sân rộng, khoảng cách đi từ ngoài đến khu trung tâm của trường rất xa. Dù chỗ này không có gì che nhưng nó không thể ngăn cản các bạn học sinh tràn đầy sức sống và nhiều năng lượng, có bạn rõ là đang nghỉ hè ở nhà nhưng vừa nghe tin từ trên diễn đàn và các nhóm trong trường bảo hôm nay có chương trình truyền hình đến trường học để quay hình, chấp nhận chạy từ nhà đến đây trong khi ở rất xa.
Xưa nay trường học tư nhân nhiều tiền nên rất tùy hứng, đồng phục ở Anh Đức chia theo bốn mùa khác nhau, một bộ nhiều nhất có đến mười sáu món, bao gồm các đồ vật đi kèm như cà vạt của nam và nơ của nữ sinh. Kiểu dáng đồng phục khác hẳn với mười năm trước, đã sửa từ lâu, nhưng màu không hề thay đổi, vần là màu vàng tươi và xám đậm theo màu logo của trường.
Sau khi Tống Nghiên thay đồng phục xong, đôi mắt Ôn Lệ sáng lấp lánh.
Tại sao tại sao, tại sao chỉ vì khi ấy tính cách của anh không được mà cô không chịu xem xét gì đến anh chứ!!! Hình mẫu thiếu niên lạnh băng như Tống Nghiên cũng rất ngon nhé!
Trong thời gian nghỉ hè trường học không bắt các học sinh ở lại trường phải mặc quần áo đồng phục, cho nên khi hai người mặc đồng phục đi ngang qua trên đường thì người vây đến xem càng lúc càng nhiều, dần thành một đám đông lớn, thi nhau oa oa các kiểu.
Đồng phục của bọn họ vốn đã đẹp sẵn rồi, một con ngựa tốt đi với một cái yên tốt, hai người nghệ sĩ mặc lên người nhìn càng có vẻ đẹp mắt.
Hiện trường có người mang theo điện thoại lấy ra lặng lẽ chụp một bức ảnh rồi đăng vào hội nhóm của trường.
“Ảnh mới ra lò đây, bổ sung thêm [hình ảnh]”
[Đàn anh Tống Nghiên tuyệt quá!]
[Ôn Lệ!! Nữ thần của em!!!]
[Tại sao tôi lại đi du lịch vào lúc này hả trời……]
[Nói thật đồng phục trường chúng ta nếu như được bàn giao quyền thiết kế và bán ra ngoài, chắc chắn nó sẽ trở thành món đồ được bán chạy như một bảo vật quý giá nào đấy]
“Chào buổi sáng, hai người.” Sau khi mọi người vây xem yên tĩnh lại, tổ trưởng tổ quay A bắt đầu nói lời mở màn, “Nhất là thầy Tống, cảm giác khi quay về trường cũ thế nào?”
Tống Nghiên nói rất thật: “Trường đẹp hơn nhiều.”
“Mặc lại bộ đồng phục cũ của trường, không biết anh có cảm giác như mình được quay về khoảng thời gian đó không?”
“Không có.” Tống Nghiên dừng một chút rồi trong giọng nói chứa đựng ý cười, “Cảm giác nhiều hơn là thấy mình đã già đi.”
Nhóm các cô gái vây xem lập tức lên tiếng.
“Đàn anh không già!!”
“Nói anh là đàn em của em cũng có người tin!”
“Siêu siêu siêu đẹp trai!!”
Ôn Lệ rất biết tạo không khí xen mồm vào hỏi: “Mình thì sao?”
“Đẹp! Siêu đẹp!”
“Hai người trời sinh một đôi!!”
“Lúc chị sinh ra em vẫn chưa sinh ra! Em sinh ra rồi chị vẫn đẹp như vậy!”
Hai người và toàn bộ nhân viên đang làm việc đều cười rộ lên, tổ trưởng tổ quay phim cũng cười mất một lúc. Sau đoạn mở màn, cuối cùng anh ta đã nhớ lại và nói cho hai người nghe về những nhiệm vụ được giao trong hôm nay.
“Chúng tôi giao cho cô Ôn một nhiệm vụ nho nhỏ, vì muốn để cô Ôn có thể đi sâu và trải nghiệm cuộc sống học tập thời cấp ba của thầy Tống một cách tốt nhất, mời thầy Tống dựa theo những gợi ý của chương trình trước đấy để đưa cô Ôn đến mấy địa điểm đã được chỉ định ở trong trường và đi tìm chìa khóa được giấu ở chỗ đó. Sau khi thu thập được tất cả chìa khóa thì có thể nhận và tiến hành mở hòm ký ức của thầy Tống.”
“Hòm ký ức? Cái gì thế?”
“Là bí mật của thầy Tống, cô Ôn phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể biết đó là gì.”
Ôn Lệ nhìn Tống Nghiên, dùng ánh mắt hỏi anh đó là bí mật gì.
Tống Nghiên nhún nhún vui: “Chương trình yêu cầu, anh không thể nói.”
Ôn Lệ không khỏi nghĩ đến, không phải bí mật về mối tình đầu của anh đấy chứ!
Nhưng nghĩ lại một cách cẩn thận, đây là chương trình vợ chồng, ekip chương trình và Tống Nghiên không phải những người ngốc, sao có thể lấy loại bí mật này ra được.
Cô tò mò nhưng không phải quá nóng lòng muốn biết, vì phối hợp để tạo hiệu quả cho chương trình nên vẫn thể hiện ra dáng vẻ tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Gợi ý đầu tiên, khói lửa nhân gian.”
Mới vừa đọc ra gợi ý đầu, họ chưa kịp đoán thì người xem xung quanh đã đoán được trước, đoạt lấy cơ hội trả lời: “Quảng trường pháo hoa!”
Sắc mặt Tống Nghiên khẽ thay đổi, vô thức nhíu mày.
“Nào, làm phiền các bạn học sinh không được giành trả lời! Phải để cho hai khách mời của chúng tôi suy nghĩ và đoán.”
Đây là tai nạn thường gặp khi quay hình ở bên ngoài, dọc theo quá trình chương trình sẽ sắp đặt một số khâu để các khách mời gặp khó khăn, nhưng thường xuyên có nhiều người qua đường làm thần trợ công nhiệt tình ra tay cứu giúp.
Ôn Lệ biết quảng trường pháo hoa của Anh Đức, nơi đó là chỗ duy nhất trong trường được cho phép đốt pháo hoa. Nhưng khiến mọi người thích đến nơi đó nhất không phải vì nơi ấy có thể đốt pháo hoa mà nó là thánh địa ngầm nơi các màn tỏ tình được diễn ra.
Đến buổi tối, ở quảng trường luôn tràn ngập ánh sáng rực rỡ từ khói của pháo hoa, không khác gì một ban ngày nhỏ trong bóng đêm được cách biệt với thế giới. Chỉ cần không bị thầy cô giáo bắt được, nếu hẹn người mình thích đến đây để tỏ tình, học sinh đứng xung quanh xem có thể hóng chuyện náo nhiệt la hét ồn ào theo. Dưới tình huống được tỏ tình theo kiểu đó, người được tỏ tình cũng ngượng ngùng không chịu đồng ý.
Ekip chương trình chọn mấy chỗ đặc biệt nổi bật trong trường để làm nơi chỉ định cho các khách mời, muốn bọn họ đi đến đó. Vì Tống Nghiên cũng muốn tham gia vào quá trình đoán cho nên chương trình không thông báo trước cho anh biết mấy địa điểm đã được chọn.
Anh đứng trên quảng trường, Ôn Lệ lấy được chìa khóa từ chỗ ông chủ có quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh.
Ông chủ của quầy bán đồ ăn vặt đưa chìa khóa cho Ôn Lệ, miệng còn lải nhải thêm: “Ở đây tôi đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng tỏ tình của mọi thế hệ học sinh trong trường, bao gồm cả mấy trường hợp bị thầy cô giáo bắt được.”
“Thế thì xui quá đi.” Ôn Lệ nói theo.
“Bị thầy cô giáo bắt được còn đỡ, không tính quá xui, dù sao học sinh không thể đánh cũng không thể mắng, nhiều nhất chỉ bị dạy bảo hai ba câu là xong, người nào bị ba mẹ bắt được mới thảm.”
Ôn Lệ không hiểu ra sao: “Tỏ tình ở trường học sao lại bị ba mẹ bắt được ạ?”
“Bên nữ không tới còn nói cho ba mẹ biết, đoán chắc sẽ để lại bóng ma cả đời mất.” Ông chủ quầy bán đồ ăn vặt lắc đầu, nói “Nhìn dáng vẻ bên ngoài của bạn nam kia rất sáng sủa đẹp trai.”
Ôn Lệ cũng thấy thổn thức không thôi.
Sau khi chào tạm biệt ông chủ bán đồ ăn vặt, Ôn Lệ chạy lại chỗ bậc thang ở quảng trường nơi mà Tống Nghiên đang đứng đó chờ cô, đưa cái chìa khóa trong tay cho anh.
Còn thuận tiện kể lại mấy chuyện vừa hóng được của học sinh từ chỗ ông chủ bán đồ ăn vặt cho anh nghe.
Không biết Tống Nghiên đang suy nghĩ gì, tròng mắt màu đen u ám tối tăm, đối với việc Ôn Lệ đang nói liên tục không ngừng, anh chỉ thản nhiên ừm.
“Anh sao thế?” Ôn Lệ giơ tay che ánh nắng mặt trời giúp anh, “Phơi dưới trời nắng gắt nên bị cảm nắng chăng?”
“Có một chút.” Tống Nghiên nói tiếp, “Đi đến địa điểm sau đi.”
“Ừm.” Ôn Lệ đi xuống bậc thang cùng anh, làm như lơ đãng hỏi, “Lúc anh đi học đã từng đến chỗ này chưa.”
“Từng đến rồi.”
Ôn Lệ ngạc nhiên nhìn anh.
Nhìn phản ứng của Tống Nghiên thì có vẻ anh không thích quảng trưởng pháo hoa này, bước chân anh không dừng, chờ cô lấy được chìa khóa cái liền xoay người đi ngay tức thì.
Ôn Lệ không hỏi lại, lúc sau bọn họ đến mấy địa điểm khác làm nhiệm vụ, vì có người quay phim luôn đi theo nên cô không tìm được cơ hội để đi sâu vào vấn đề này.
Địa điểm cuối cùng là tòa nhà làm việc của giáo viên.
Chủ nhiệm lớp năm đó của Tống Nghiên chưa về hưu, đương nhiên ekip chương trình mời bà ấy ra để phỏng vấn, đứng trước máy quay bà ấy khen Tống Nghiên một lượt.
“Nhưng mà lúc ấy đứa nhỏ này không thích nói chuyện, hơi hướng nội.” Chủ nhiệm lớp cười ha ha, “Đâu ai nghĩ đến thằng bé sẽ chọn làm diễn viên.”
Lấy được chiếc chìa khóa cuối cùng, Ôn Lệ mở cái hòm ký ức ra.
Quả nhiên không phải thứ mà cô muốn biết mà là ảnh chụp chung với các bạn trong lớp của Tống Nghiên thời ấy.
Lớp bọn họ không có nhiều học sinh nữ, Ôn Lệ nhìn cẩn thận mỗi một gương mặt của mỗi bạn, không thấy ai xinh đẹp hơn cô.
Nhân dịp lần này quay về trường cũ để quay hình, thuận tiện Tống Nghiên muốn đến chào hỏi và thăm các thầy cô khác, cái này nằm ngoài kịch bản của chương trình. Ôn Lệ phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt đến gần trưa, đi vào bên trong tòa nhà dạy học rooif tìm một phòng học trống để stylist giúp cô trang điểm lại, nhân tiện xịt luôn kem chống nắng lên người.
Điều hòa hoạt động được một lúc, trong lúc đó mấy người quay phim trong tổ đã đi theo Tống Nghiên ra ngoài đi đến những phòng của tòa nhà giáo vụ để tìm các thầy cô giáo khác, để lại mấy nhân viên đi cùng cô đuổi theo sau bọn họ.
Cô đang định đi theo sau thì bỗng nhiên giáo viên chủ nhiệm của Tống Nghiên vừa nhận phỏng vấn xong gọi cô lại.
“Ôn Lệ, cô có chuyện muốn nói riêng với em, có thể chứ?”
Tuy Ôn Lệ không rõ chủ nhiệm lớp muốn nói gì với cô nhưng vẫn gật đầu: “Được ạ.”
Cô đi theo bà ấy vào văn phòng, trong thời gian nghỉ hè không có nhiều giáo viên có nhiệm vụ trực, lúc này chỉ có cô và chủ nhiệm lớp ở đây.
Chủ nhiệm lớp của Tống Nghiên là một người phụ nữ rất hay cười và nhiệt tình, trong nhà Ôn Lệ không có người lớn là nữ nên cô có ấn tượng và cảm tình rất tốt với bà ấy.
Nhất là lúc nãy khi bà nói về Tống Nghiên trước máy quay.
Kết quả khi hai người ở riêng một chỗ, câu đầu tiên mà bà ấy nói dọa cô sợ chết khiếp.
“Ôn Lệ, cô nhớ em rất kỹ, em là bạn của Bách Sâm đúng không?”
Ôn Lệ cười gượng: “…Cô, cô còn nhớ em ạ?”
Chủ nhiệm lớp cười dịu dàng, an ủi cô: “Đương nhiên là nhớ rồi. Yên tâm, trước khi quay về trường Tống Nghiên đã nói qua với cô trong điện thoại, vừa rồi cô không nói gì trước máy quay của chương trình, em cũng nghe thấy rồi đấy.”
Ôn Lệ gật đầu: “Dạ….”
Đương nhiên bà ấy biết đối diện với máy quay, nói về quá khứ của học sinh thì cái nào nên nói, cái nào không thể nói.
“Cô gọi em đến đây là muốn đưa cho em một thứ, cô nghĩ cô nên đưa nó cho em thay vì đưa cho Tống Nghiên, đồ này cô lấy được từ chỗ thằng bé năm học lớp mười hai. Vốn định chờ Tống Nghiên nộp đơn xét vào trường đại học xong hoặc sau khi thi sẽ giao trả lại cho chủ của nó nhưng không ngờ thằng bé chạy đi đóng phim luôn. Cô nghĩ thứ này được coi là bí mật của Tống Nghiên, nếu đưa nó cho người khác thì cô không yên tâm lắm mà nếu đưa thẳng đồ này cho chủ của nó thì có khi đến chính thằng bé cũng không nhớ rõ, cho nên cô đưa nó lại cho em.”
Ôn Lệ nghe mà không hiểu ra sao: “Đồ gì ạ?”
Không phải mấy tấm ảnh cấm gì gì đó chứ?
Giọng điệu của chủ nhiệm lớp nghe kiểu úp úp mở mở: “Ừm, thì là mấy cái mà học sinh nữ ở độ tuổi ấy đều thích.”
Ôn Lệ càng mờ mịt: “Dạ? Học sinh nữ?”
“Mười tám tuổi mà, dù nam hay nữ thì đều rất nhạy cảm, thật ra mấy đứa nam thích xem cái này là chuyện rất bình thường.”
Chủ nhiệm lớp biết hôm nay Tống Nghiên sẽ về lại trường để quay chương trình nên mới sáng sớm đã tìm thứ đó và mang ra.
Bà ấy kéo ngăn kéo trên bàn làm việc và lấy từ trong đó ra một thứ.
Là tạp chí.
Tạp chí tuổi trẻ mười năm trước, là loại tạp chí chuyên đăng mấy câu chuyện ngôn tình các kiểu ngày xưa.
Lúc Ôn Lệ nhìn thấy mặt bìa thì ngạc nhiên kinh khủng.
Lúc cô học cấp ba đã có ước mơ muốn làm ngôi sao cho nên khi biên tập làm phát hành tạp chí đến trường học chọn người mẫu để làm mặt bìa, Ôn Lệ không chút do dự báo danh cho mình, càng không ngờ mình là người được chọn để lên trang bìa.
Cô chụp qua mấy kỳ, sau này bị cậu phát hiện nên không dám chụp nữa.
Mà hiện giờ mấy kỳ tạp chí cô lên mặt bìa đang nằm trong tay của chủ nhiệm lớp, có đủ tất cả các cuốn, mặt bìa bị ố vàng do để lâu. Trên mặt Ôn Lệ mười sáu tuổi nở nụ cười tươi ngọt ngào, cả khuôn mặt được trang điểm theo thẩm mỹ thời đó, kiểu trang điểm hơi cổ, từ động tác đến dáng vẻ cũng kiểu cách kệch cỡm.
Đến nay ảnh điện tử của bìa tạp chí vẫn còn được lưu giữ ở trên mạng, hàng năm sẽ có mấy blogger nhảy ra mua hotsearch để bôi đen lịch sử trước đây của nghệ sĩ nhưng mấu chốt là không thể tìm lại tạp chí đã được xuất bản. Không có nhiều người cất trữ bao gồm cả chính cô, cô còn ngại ảnh chụp lúc ấy quá cũ, sao có thể giữ lại được.
Thời đại phát triển quá nhanh, tạp chí mười năm trước bây giờ nhìn thấy có vẻ như rất lỗi thời.
Biểu cảm Ôn Lệ có chút phức tạp: “…..Trước đây anh ấy còn xem tạp chí ngôn tình nữa ạ?”
Sắc mặt của chủ nhiệm lớp rất khó nói, trong mắt chứa nhiều hoài niệm.
Ôn Lệ mở tạp chí ra với tâm trạng không biết phải miêu tả thế nào, mấy trang bên trong tạp chí rất sạch sẽ, cô đã không còn hứng thú muốn xem mấy câu chuyện ngôn tình xưa được đăng trong đó nữa, lật từng tờ từng tờ một, muốn tìm trang có dấu vết Tống Nghiên từng đọc qua.
Cuối cùng tìm được rồi, là tên một cô gái.
“Ôn Lệ.”
Lật thêm mấy tờ nữa, là từ viết tắt ‘wl’.
Lúc còn trẻ thích một người, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tình cảm đó không thể nói thành lời. Vì thế mới được nói lên trên trên giấy, thông qua những chữ cái là tên viết tắt được bởi ngòi bút.
Giống như mỗi lần viết thêm một chữ lên đó là có thể phát tiết thêm một chút về đoạn tình cảm mờ mịt này.
Cô tiếp tục xem rồi phát hiện bút tích một câu chuyện ngắn của anh.
Đó là câu chuyện miêu tả tâm lý trong đứa trẻ nam.
Tống Nghiên viết mấy câu nói đó thành một hàng ngang dài, bên cạnh là một vài chữ nữa vì anh ghì mạnh hết sức nên chọc lên cả trang giấy đó.
Dường như chỉ cần thông qua những chữ này là biết ngay lúc đó, Tống Nghiên đã tức giận và thất vọng đến mức nào. Nguyên một trang giấy cực kỳ nhăn, có lẽ vì anh quá khổ sở nên mới vân vê vò cho nó nhăn, nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy sau đó nó đã được vuốt phẳng lại.
Mấy quyển tạp chí này, ngoài tên của cô và đoạn bút ký được viết trong đó thì không còn gì nữa, sạch đến không thể sạch hơn. Tống Nghiên không có thói quen viết nhật ký nên đương nhiên anh không viết hết tâm sự của mình lên trên này.
Nhưng tên xuất hiện trong mấy quyển tạp chí này đã đủ để chứng minh.
Ôn Lệ mới là bí mật chính xác nhất của cả một thời thanh xuân của Tống Nghiên, là bí mật dù có thế nào anh cũng không nguyện ý nói ra.
Bối rối, rung động, bí mật, khắc sâu, làm sao mà có thể quên được.
Sao anh có thể tình nguyện nói cho cô biết, nếu đổi lại là cô, cả đời này cô cũng không muốn nói cho bất kỳ người nào khác.
Bời vì khoảng thời gian yêu thầm ngây ngô này rất mất mặt, bất kể đối với nam hay nữ mà nói, trừ khi anh thật sự buông bỏ xuống, trừ khi anh đã nghĩ thông suốt thì mới có thể trong giây phút nào đó của tương lai, anh sẽ nhớ lại và nói ra quãng thời gian ấy rồi sẽ nghĩ nó chỉ là khúc nhạc nhỏ tô điểm cho thời thanh xuân.
Từ trước đến giờ anh chưa từng buông bỏ, chưa từng quên nó cho nên đoạn ký ức này làm thế nào cũng không thể bước ra được, càng không thể tiêu tan, càng không thể nói ra lời.
Tay cầm tạp chí của Ôn Lệ run rẩy.
Chủ nhiệm lớp biết cô đã hiểu, cũng biết ý mình muốn truyền đạt đã thành, nhỏ giọng hỏi: “Bây giờ hai đứa đã kết hôn rồi, cô đưa cho em xem thế này chắc Tống Nghiên không trách cô đâu nhỉ?”
Ôn Lệ thấy mình giống người ích kỷ và bỉ ổi thích đi nhìn trộm và dòm ngó chuyện người khác.
Tại sao dây thần kinh của cô lại thô như vậy, công ngu xuẩn thế.
Mà Tống Nghiên quá nhạy cảm, quá thu mình, cô không biết nên tự trách bản thân hay trách anh nữa.
Trong lúc đang quá đau lòng về người nào đấy, Ôn Lệ không nhịn được thấy rất vui mừng.
Thiên nga nhỏ kiêu ngạo sẽ không bao giờ vì đau lòng cho ai đấy mà phủ nhận đi sức hấp dẫn của bản thân.
Cho nên cô cực kỳ giống người bị tâm thần phân liệt, vừa khóc vừa cười nhìn mấy quyển tạp chí này, sau đó giơ tay tát nhẹ một cái lên mặt, tự mắng mình.
“Ôn Lệ, mày là cái đồ đáng chết, ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, thế mà mày vẫn cười được à, hu hu hu……ha ha ha…..hu hu…….ha ha ha……”
Chủ nhiệm lớp: “…….”
Bà chưa từng nghĩ phản ứng của Ôn Lệ sẽ như thế này.
————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nào, mời thầy Tống phát biểu cảm xúc sau khi nhận thưởng
Thầy Tống: Rất mất mặt, quan trọng là vợ tôi điên rồi.
————
Súp Lơ: Em cũng chịu chị luôn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.