Quyển 1 - Chương 25
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
Cô, cái cô gái đáng chết này, cô ta làm cái gì vậy, cô có phải phụ nữ không. Anh không ngừng cọ quậy thân thể, nhưng là nhiều nhất cũng chỉ
có thể nhích một chút, ánh mắt anh không ngừng nhìn về phía mái nhà, một chỗ giột , hai hai chỗ giột . . . .
Khi toàn thân cô ướt đẫm đứng ở cửa, căn phòng rốt cục thì mới giống một ngôi nhà có thể che mưa .
Ngu ngốc, Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt cái cô gái chật vật kia, nếu anh có thể làm gì đó, trước hết bóp chết cô, sau sẽ tự mình giết chết, cái cô gái này làm việc, quả thật đôi khi làm người ta cảm giác phát điên. .
Anh đột nhiên nhắm hai mắt , bởi vì anh thấy được cái cô gái kia đang thay quần áo, anh đều xem qua vài lần, cũng không biết tránh né , anh là đàn ông, tuy rằng mình là trẻ sơ sinh , nhưng tâm anh, linh hồn anh, cũng là một người đàn ông thực thụ nha.
” Được , không có việc gì , nhà chúng ta không bị giột nữa .” Lạc Tuyết cầm một bộ quần áo đi tới. đưa tay sờ mặt đứa nhỏ.
“Tôi biết, tôi đâu có mù.” Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt liếc nhìn cô một cái xem thường, lại thấy được cái không nên thấy.
” Cô , cô ta cuồng khỏa thân à , dám cởi quần áo trước mắt anh . . . Anh vội vã nhắm lại hai mắt của mình, ngực không ngừng thở.
Lạc Tuyết không hiểu nhìn anh , sau lấy quần áo mặc vào, cô còn không có mặc nội y đâu nha, nơi này lại không có người ngoài, chỉ có một bé sơ sinh. Xoay người, nàng bắt đầu kiểm tra linh tinh trong nhà, tốt hơn rất nhiều rồi, những người như cô, sợ nhất là trời đổ mưa và tuyết rơi, bởi vì như vậy so ngày bình thường càng thêm vất vả, càng thêm gian nan.
Cô đi tới. Đem chăn đắp trên người Đường Mặc Vũ, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ ngực bé, ngây ngốc một hồi, cô thật sự càng ngày càng thích tiểu gia hỏa mà bản thân nhặt trở về, anh thật sự thật ngoan, chưa từng ầm ỉ người khác, một đôi mắt như là có thể nói, có khi còn có thể trừng người, nhưng vẫn là thật đáng yêu.
“Cục cưng, mẹ muốn đi ra ngoài một chút, con ở nhà phải ngoan ngoãn nha?” Lạc Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng thơm trán Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ chỉmân môi , ghét cái kiểu xưng mẹ anh kia.
Mẹ anh xinh đẹp hơn cô biết bao nhiêu, còn có cô làm sao mà sinh được đứa con lớn như anh. Hơn nữa không nên hở một tý lại gần gũi anh , cô thật bẩn.
Lạc Tuyết nhìn nhìn mưa bên ngoài , cô đứng lên, tóc lại bị một đôi tay nhỏ bé kéo lại.
” Đừng đi , cô kia, cô không có thấy được bên ngoài đang mưa sao, vừa mới rồi dầm mưa chưa chán phải không?” Anh dùng lực trừng mắt cái cô gái này, bây giờ, ngốc ở nhà tốt nhất , trời mưa lớn như vậy, ra ngoài làm cái gì, muốn chết a, nếu nhàm chán có thể cào cào tường đi.
Khi toàn thân cô ướt đẫm đứng ở cửa, căn phòng rốt cục thì mới giống một ngôi nhà có thể che mưa .
Ngu ngốc, Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt cái cô gái chật vật kia, nếu anh có thể làm gì đó, trước hết bóp chết cô, sau sẽ tự mình giết chết, cái cô gái này làm việc, quả thật đôi khi làm người ta cảm giác phát điên. .
Anh đột nhiên nhắm hai mắt , bởi vì anh thấy được cái cô gái kia đang thay quần áo, anh đều xem qua vài lần, cũng không biết tránh né , anh là đàn ông, tuy rằng mình là trẻ sơ sinh , nhưng tâm anh, linh hồn anh, cũng là một người đàn ông thực thụ nha.
” Được , không có việc gì , nhà chúng ta không bị giột nữa .” Lạc Tuyết cầm một bộ quần áo đi tới. đưa tay sờ mặt đứa nhỏ.
“Tôi biết, tôi đâu có mù.” Đường Mặc Vũ không khỏi trừng mắt liếc nhìn cô một cái xem thường, lại thấy được cái không nên thấy.
” Cô , cô ta cuồng khỏa thân à , dám cởi quần áo trước mắt anh . . . Anh vội vã nhắm lại hai mắt của mình, ngực không ngừng thở.
Lạc Tuyết không hiểu nhìn anh , sau lấy quần áo mặc vào, cô còn không có mặc nội y đâu nha, nơi này lại không có người ngoài, chỉ có một bé sơ sinh. Xoay người, nàng bắt đầu kiểm tra linh tinh trong nhà, tốt hơn rất nhiều rồi, những người như cô, sợ nhất là trời đổ mưa và tuyết rơi, bởi vì như vậy so ngày bình thường càng thêm vất vả, càng thêm gian nan.
Cô đi tới. Đem chăn đắp trên người Đường Mặc Vũ, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vỗ ngực bé, ngây ngốc một hồi, cô thật sự càng ngày càng thích tiểu gia hỏa mà bản thân nhặt trở về, anh thật sự thật ngoan, chưa từng ầm ỉ người khác, một đôi mắt như là có thể nói, có khi còn có thể trừng người, nhưng vẫn là thật đáng yêu.
“Cục cưng, mẹ muốn đi ra ngoài một chút, con ở nhà phải ngoan ngoãn nha?” Lạc Tuyết cúi đầu, nhẹ nhàng thơm trán Đường Mặc Vũ, mà Đường Mặc Vũ chỉmân môi , ghét cái kiểu xưng mẹ anh kia.
Mẹ anh xinh đẹp hơn cô biết bao nhiêu, còn có cô làm sao mà sinh được đứa con lớn như anh. Hơn nữa không nên hở một tý lại gần gũi anh , cô thật bẩn.
Lạc Tuyết nhìn nhìn mưa bên ngoài , cô đứng lên, tóc lại bị một đôi tay nhỏ bé kéo lại.
” Đừng đi , cô kia, cô không có thấy được bên ngoài đang mưa sao, vừa mới rồi dầm mưa chưa chán phải không?” Anh dùng lực trừng mắt cái cô gái này, bây giờ, ngốc ở nhà tốt nhất , trời mưa lớn như vậy, ra ngoài làm cái gì, muốn chết a, nếu nhàm chán có thể cào cào tường đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.