Quyển 2 - Chương 39: cô đã giết người thật sao?
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
“Đúng, em không có gạt anh.” Thấy Đường Mặc Vũ vẻ mặt không tin, Lý
Nhiên đột nhiên đứng lên : “Em nói là sự thật, Mặc Vũ, trước đó không
lâu, không phải đã có tai nạn xe cộ sao? Người bị đâm chết là phụ nữ bán đồng nát, lúc ấy lái xe nhà tôi nhận tội, nói là không liên quan đến họ Lý.”
Đường Mặc Vũ chỉ khều nhẹ khóe môi : “ Tôi biết chuyện này, cô yên tâm, tôi biết đó là trách nhiệm của tài xế, gia đình các cô cũng không bị ảnh hưởng, mà chuyện cũng đã qua rồi, không cần phải nói nữa…” Vẻ mặt anh vân đạm phong kinh nói, không một chút nào để ý.
Được rồi, không thèm để ý cơ…
Lý Nhiên sốt ruột : “Không, không phải, không phải như thế…” Mà bây giờ cô mười phần kích động, thậm chí còn nắm chặt hai tay lại, giọng nói cũng bắt đầu lớn tiếng : “ Mặc Vũ, bất kể anh có tin hay không, nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết, người đâm chết phụ nữ kia không phải tài xế nhà chúng em, mà là Lý Ngôn Hi, lúc đó nó vừa đi lấy hộ chiếu, cho nên lái xe ra ngoài, nhưng, thật không ngờ đi trên đường thì xảy ra chuyện như vậy, ba em dùng quan hệ, lấy một số tiền lớn mua chuộc người nhà tên lái xe đó, để cho anh ta gánh vác tất cả mọi chuyện, người đâm chết phụ nữ kia không phải do tên lái xe, mà là Ngôn Hi.”
Lý Nhiên liên tục hít thở : “Chẳng qua vận khí của nó vẫn tốt, em nhớ mấy ngày trước nó thường xuyên gặp ác mộng, nói có người muốn đòi mạng nó, cho nên khi đó tinh thần vẫn hoảng hốt, cuối cùng vào ban đêm một ngày nọ, nó lỡ chân rơi xuống cầu thang, khi nó tỉnh lại, cả bản thân là ai cũng không nhớ nữa.”
“Mặc Vũ, anh nói xem, đứa con gái như vậy, anh còn muốn quen sao?” Lý Nhiên hỏi Đường Mặc Vũ, cô không tin, có người đàn ông lại kết hôn với một tội phạm giết người làm vợ, bọn họ cũng không phải gia đình bình thường, đều có vài ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, nếu xuất hiện dèm pha, cũng không phải là việc đơn giản.
“Thật xin lỗi.” Đường Mặc Vũ đứng lên : “Câu chuyện của cô hết sức đặc sắc, nhưng, tôi không tin.” Anh đút tay trong túi quần, thản nhiên nhìn Lý Nhiên đang mất đi lí trí, anh còn cần thêm một trận lửa mới được.
“Em nói sự thật mà, là sự thật, tất cả mọi người ở đây đều biết, ngoại trừ Lý Ngôn Hi thôi.” Lý Nhiên vội vàng bước thêm một bước, chỉ sợ Đường Mặc Vũ không tin cô, chuyện từ miệng cô phát ra, đây là sự thật, là chuyện có xảy ra…
“Thế à?” Đường Mặc Vũ âm thầm khép hai mắt, ánh sáng trong mắt tối sầm đi một chút, tất cả mọi người đều biết, được, được lắm….
“Tôi nghĩ tôi nên về trước..” Anh xoay người, không khỏi sửng sốt một phen, cô ta, đến đây lúc nào, lại được bao nhiêu rồi?
Anh mím chặt môi, chỉ lành lành nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, chính là người kia anh dẫn về nhà cách đây không lâu.
“Chị, chị nói, không phải là thật chứ?” Lý Ngôn Hi cảm giác đầu mình ong ong, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có Lý Nhiên khi đóng khi mở, nói chuyện quá khứ xong, cô đâm chết người, thật sự đã đâm chết, lại để cho người khác nhận tội thay tôi.
Máu….giấc mơ, đó không phải là mơ sao?
“Cô không tin có thể đi hỏi Tiểu Phương, nó biết rất rõ ràng.” Lý Nhiên khinh thường giương cằm lên, không cần phải gọi cô là chị, cô không có em gái nào đi giết người cả.
Mặc Vũ, ánh mắt lý ngôn hy mông lung, bất luận cô chớp mắt hay không đều không rõ ràng, cô mở to hai mắt, nước mắt còn đọng lại ở khóe, đôi môi cô không ngừng run rẩy, không phải như thế đúng không? Cô không giết người, không phải cô….
“Anh muốn biết, Lý Nhiên nói không phải là thật sự chứ?” Đường Mặc Vũ đi lên phía trước, cúi đầu nhìn Lý Ngôn Hi, đôi mắt kia không còn chút cảm tình nào, có lẽ vốn không có, ngoài hai mắt ra, vốn không ó cảm tình gì cả.
Lý Ngôn Hi liên tục lắc đầu, đừng hỏi cô, thật sự đừng hỏi… Hiện giờ đầu cô là một mảng hỗn loạn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng kkhoong nói nên lời.
“Em nói một câu thôi, anh không nghe em nói thật.” Giọng Đường Mặc Vũ càng thêm nghiêm khắc, như là tức giận vì bị lừa hạt, nhưng, cho dù anh tức giận cũng giống như áp lực.
“Em….” Lý Ngôn Hi vẫn lắc đầu, một câu không có kia, vẫn không sao nói ra được, cô không biết, bởi vì sao cô cũng không nhớ nữa, cái gì cũng không nhớ…..
“Anh chờ ngày nào đó em nói thật với anh.” Đường Mặc Vũ đi qua cô, bộ dáng lạnh lùng làm trái tim tựa như ngừng đập.
“Đừng đối xử với em như thế, Mặc Vũ.” Lý Ngôn Hi nắm chặt quần áo Đường Mặc Vũ, nhưng bị Đường Mặc Vũ kiên quyết kéo ra : “Cả đời tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, em nên biết gia đình anh như thế nào, nếu chuyện kia thật sự do em làm, không ai có thể cứu em được.”
Anh đi ra cửa, tiếng cửa đóng phịch lại, mà bên trong xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến anh nữa.
Anh mỏi mệt cầm di động ra, đặt ở bên tai.
“Thiệu Khải, là tôi, bên tôi đã hoàn thành, tiếp đó là đến lượt cậu đấy.”
Mà Thiệu Khải đầu dây bên kia bò xuống giường, ánh mắt mang theo vành đen, xem ra cũng vừa mới tỉnh ngủ.
“Cái gì xong rồi cơ?” Anh vỗ mặt mình, vẻ mặt còn ngáp ngủ, nếu biết đầu dây kia là Mặc Vũ, anh sớm đã đập điện thoại đi rồi, đã quấy rầy anh đi ngủ, láo xược.
Đường Mặc Vũ cầm điện thoại trên tay, ánh mắt hơi nheo lại, có chút giật mình.
“Lý Ngôn Hi, tôi nhớ tôi có nói rồi mà!”
Thiệu Khải tỉnh lại một chút: “Nhanh vậy, Mặc Vũ, tớ không nghe nhầm chứ, cậu nói cô gái kia thừa nhận rồi, điều này sao có thể?” Thiệu Khải xoa đầu mình, Đường Mặc Vũ có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Nào có phụ nữ ngốc như thế, tự đem nội tình của bản thân nói ra.
“Cậu không cần phải hỏi, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!” Đường Mặc Vũ tắt điện thoại, anh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh, gió không ngừng thổi sợi tóc trên trán anh, mang đến một chút cảm giác mát lạnh…
“Lạc Tuyết, rất nhanh thôi, những người làm hại cô, sẽ bị báo ứng.” Mặt anh hiện vẻ đau đớn kịch liệt không nói lên lời, anh đặt tay trên ngực, chỉ có nơi này là không.
Trước kia không biết đó là gì, đợi đến khi đã mất, anh mới biết hóa ra tôi sớm đã không thể không thiếu cô được, nhưng, cô vẫn rời khỏi anh, vĩnh viễn rời khỏi anh…. Sau khi chịu khổ nhiều như vậy….. anh đeo mắt kính từ trong túi áo mình ra, che giấu ánh mắt đầu cảm xúc này.
Khi xe rời khỏi, lúc này nhà họ Lý trở nên yên tĩnh đáng sợ…
Đường Mặc Vũ chỉ khều nhẹ khóe môi : “ Tôi biết chuyện này, cô yên tâm, tôi biết đó là trách nhiệm của tài xế, gia đình các cô cũng không bị ảnh hưởng, mà chuyện cũng đã qua rồi, không cần phải nói nữa…” Vẻ mặt anh vân đạm phong kinh nói, không một chút nào để ý.
Được rồi, không thèm để ý cơ…
Lý Nhiên sốt ruột : “Không, không phải, không phải như thế…” Mà bây giờ cô mười phần kích động, thậm chí còn nắm chặt hai tay lại, giọng nói cũng bắt đầu lớn tiếng : “ Mặc Vũ, bất kể anh có tin hay không, nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết, người đâm chết phụ nữ kia không phải tài xế nhà chúng em, mà là Lý Ngôn Hi, lúc đó nó vừa đi lấy hộ chiếu, cho nên lái xe ra ngoài, nhưng, thật không ngờ đi trên đường thì xảy ra chuyện như vậy, ba em dùng quan hệ, lấy một số tiền lớn mua chuộc người nhà tên lái xe đó, để cho anh ta gánh vác tất cả mọi chuyện, người đâm chết phụ nữ kia không phải do tên lái xe, mà là Ngôn Hi.”
Lý Nhiên liên tục hít thở : “Chẳng qua vận khí của nó vẫn tốt, em nhớ mấy ngày trước nó thường xuyên gặp ác mộng, nói có người muốn đòi mạng nó, cho nên khi đó tinh thần vẫn hoảng hốt, cuối cùng vào ban đêm một ngày nọ, nó lỡ chân rơi xuống cầu thang, khi nó tỉnh lại, cả bản thân là ai cũng không nhớ nữa.”
“Mặc Vũ, anh nói xem, đứa con gái như vậy, anh còn muốn quen sao?” Lý Nhiên hỏi Đường Mặc Vũ, cô không tin, có người đàn ông lại kết hôn với một tội phạm giết người làm vợ, bọn họ cũng không phải gia đình bình thường, đều có vài ánh mắt nhìn bọn họ chằm chằm, nếu xuất hiện dèm pha, cũng không phải là việc đơn giản.
“Thật xin lỗi.” Đường Mặc Vũ đứng lên : “Câu chuyện của cô hết sức đặc sắc, nhưng, tôi không tin.” Anh đút tay trong túi quần, thản nhiên nhìn Lý Nhiên đang mất đi lí trí, anh còn cần thêm một trận lửa mới được.
“Em nói sự thật mà, là sự thật, tất cả mọi người ở đây đều biết, ngoại trừ Lý Ngôn Hi thôi.” Lý Nhiên vội vàng bước thêm một bước, chỉ sợ Đường Mặc Vũ không tin cô, chuyện từ miệng cô phát ra, đây là sự thật, là chuyện có xảy ra…
“Thế à?” Đường Mặc Vũ âm thầm khép hai mắt, ánh sáng trong mắt tối sầm đi một chút, tất cả mọi người đều biết, được, được lắm….
“Tôi nghĩ tôi nên về trước..” Anh xoay người, không khỏi sửng sốt một phen, cô ta, đến đây lúc nào, lại được bao nhiêu rồi?
Anh mím chặt môi, chỉ lành lành nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, chính là người kia anh dẫn về nhà cách đây không lâu.
“Chị, chị nói, không phải là thật chứ?” Lý Ngôn Hi cảm giác đầu mình ong ong, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có Lý Nhiên khi đóng khi mở, nói chuyện quá khứ xong, cô đâm chết người, thật sự đã đâm chết, lại để cho người khác nhận tội thay tôi.
Máu….giấc mơ, đó không phải là mơ sao?
“Cô không tin có thể đi hỏi Tiểu Phương, nó biết rất rõ ràng.” Lý Nhiên khinh thường giương cằm lên, không cần phải gọi cô là chị, cô không có em gái nào đi giết người cả.
Mặc Vũ, ánh mắt lý ngôn hy mông lung, bất luận cô chớp mắt hay không đều không rõ ràng, cô mở to hai mắt, nước mắt còn đọng lại ở khóe, đôi môi cô không ngừng run rẩy, không phải như thế đúng không? Cô không giết người, không phải cô….
“Anh muốn biết, Lý Nhiên nói không phải là thật sự chứ?” Đường Mặc Vũ đi lên phía trước, cúi đầu nhìn Lý Ngôn Hi, đôi mắt kia không còn chút cảm tình nào, có lẽ vốn không có, ngoài hai mắt ra, vốn không ó cảm tình gì cả.
Lý Ngôn Hi liên tục lắc đầu, đừng hỏi cô, thật sự đừng hỏi… Hiện giờ đầu cô là một mảng hỗn loạn, cái gì cũng không biết, cái gì cũng kkhoong nói nên lời.
“Em nói một câu thôi, anh không nghe em nói thật.” Giọng Đường Mặc Vũ càng thêm nghiêm khắc, như là tức giận vì bị lừa hạt, nhưng, cho dù anh tức giận cũng giống như áp lực.
“Em….” Lý Ngôn Hi vẫn lắc đầu, một câu không có kia, vẫn không sao nói ra được, cô không biết, bởi vì sao cô cũng không nhớ nữa, cái gì cũng không nhớ…..
“Anh chờ ngày nào đó em nói thật với anh.” Đường Mặc Vũ đi qua cô, bộ dáng lạnh lùng làm trái tim tựa như ngừng đập.
“Đừng đối xử với em như thế, Mặc Vũ.” Lý Ngôn Hi nắm chặt quần áo Đường Mặc Vũ, nhưng bị Đường Mặc Vũ kiên quyết kéo ra : “Cả đời tôi ghét nhất bị người khác lừa gạt, em nên biết gia đình anh như thế nào, nếu chuyện kia thật sự do em làm, không ai có thể cứu em được.”
Anh đi ra cửa, tiếng cửa đóng phịch lại, mà bên trong xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên quan đến anh nữa.
Anh mỏi mệt cầm di động ra, đặt ở bên tai.
“Thiệu Khải, là tôi, bên tôi đã hoàn thành, tiếp đó là đến lượt cậu đấy.”
Mà Thiệu Khải đầu dây bên kia bò xuống giường, ánh mắt mang theo vành đen, xem ra cũng vừa mới tỉnh ngủ.
“Cái gì xong rồi cơ?” Anh vỗ mặt mình, vẻ mặt còn ngáp ngủ, nếu biết đầu dây kia là Mặc Vũ, anh sớm đã đập điện thoại đi rồi, đã quấy rầy anh đi ngủ, láo xược.
Đường Mặc Vũ cầm điện thoại trên tay, ánh mắt hơi nheo lại, có chút giật mình.
“Lý Ngôn Hi, tôi nhớ tôi có nói rồi mà!”
Thiệu Khải tỉnh lại một chút: “Nhanh vậy, Mặc Vũ, tớ không nghe nhầm chứ, cậu nói cô gái kia thừa nhận rồi, điều này sao có thể?” Thiệu Khải xoa đầu mình, Đường Mặc Vũ có sức hấp dẫn lớn như vậy sao? Nào có phụ nữ ngốc như thế, tự đem nội tình của bản thân nói ra.
“Cậu không cần phải hỏi, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!” Đường Mặc Vũ tắt điện thoại, anh ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh, gió không ngừng thổi sợi tóc trên trán anh, mang đến một chút cảm giác mát lạnh…
“Lạc Tuyết, rất nhanh thôi, những người làm hại cô, sẽ bị báo ứng.” Mặt anh hiện vẻ đau đớn kịch liệt không nói lên lời, anh đặt tay trên ngực, chỉ có nơi này là không.
Trước kia không biết đó là gì, đợi đến khi đã mất, anh mới biết hóa ra tôi sớm đã không thể không thiếu cô được, nhưng, cô vẫn rời khỏi anh, vĩnh viễn rời khỏi anh…. Sau khi chịu khổ nhiều như vậy….. anh đeo mắt kính từ trong túi áo mình ra, che giấu ánh mắt đầu cảm xúc này.
Khi xe rời khỏi, lúc này nhà họ Lý trở nên yên tĩnh đáng sợ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.