Quyển 1 - Chương 56: Cô gái ngốc.
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
“ Tôi không biết , vì bên trong có nhiều tiền lắm …” Gã nhìn thoáng qua bên trong bóp tiền , cũng biết số lượng tiền không ít.
“ Được , các người theo tôi về trụ sở.” Cảnh sát xoay người , nói với Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết gật đầu một cái , cô không nói gì , chỉ lặng lẽ đi. Mà gã kia cứ chi chi ngô ngô nửa ngày , cuối cùng mới bày mặt xám tro đi theo bọn họ , đi lên , hung hăng trừng mắt Đường Mặc Vũ . Đồ quái dị , nếu không do nó , số tiền này đã sớm đến tay gã , cũng không cần đi theo cục cảnh sát.
Trong cục cảnh sát , Lạc Tuyết cầm cái cốc bón nước cho Đường Mặc Vũ . Hiện tại Đường Mặc Vũ cự tuyệt dùng bình uống , khi phát hiện bản thân có thể dùng cốc liền tuyệt đối không nhìn lại cái bình sữa đó , mà Lạc Tuyết cũng kệ , dù sao cô sớm biết đứa trẻ này không phải người bình thường.
Cô ngẩng đầu nhìn , gã đang bị cảnh sát thẩm vấn .
“ Bóp tiền này của anh?” Vị cảnh sát khác hỏi một tiếng , mà cuối cùng gã kia thừa nhận : “ Không phải.” Gã đã bị hỏi câu đó đến mệt rồi.
“ Vậy vì sao anh nói đây là của anh?” Vị cảnh sát đó buông bút trong tay , nhìn chằm chằm người đàn ông bày mặt khó coi.
“ Là cái cô kia hỏi bóp tiền có phải của tôi không , tôi thấy cô ấy ngốc cho nên ….” Gã không nói thêm gì nữa , Lạc Tuyết chớp mắt mình , cô ngốc như vậy sao? Đường Mặc Vũ gật đầu một cái , gã kia nói dối đó , cô còn ngốc hơn nhiều.
Lạc Tuyết xấu hổ , quả nhiên cô dễ tin người khác .
“ Tốt lắm , tất cả đều rõ ràng.” Vị cảnh sát xuất chứng minh thư trong bóp tiền ra , chắc là của người đã mất .
“ Thưa cô …” Cảnh sát nhìn Lạc Tuyết ngồi một bên , nhìn cô cười : “ Cô không cần nôn nóng , chuyện này không liên quan đến cô , tôi muốn nói cho cô một tiếng , về sau cẩn thận , cô trả lại của cô là đúng , nhưng cũng phải cẩn thận người có tâm địa xấu.”
“ Lạc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu : “ Tôi biết.” Cô ôm Đường Mặc Vũ đứng lên , nhìn thoáng qua gã kia.
Một kẻ lừa đảo. Cô đi qua , dùng chút lực , hung hăng dẫm chân gã kia một cái.
“ Á , chân tôi …” Đường Mặc Vũ buông lỏng tay , phịch một tiếng , cái cốc trực tiếp nện trên mặt gã , lại là tiếng thét chói tai , gã kia ôm mặt , thật là … đã không trộm được còn bị đánh. Thằng nhỏ kia vừa xấu người xấu cả nết , chắc chắn là quái vật.
Đường Mặc Vũ vỗ tay hoan hô , đem mặt tựa vào vai Lạc Tuyết . Lần này có lợi cho gã , nếu là trước đây , gã không chỉ bị đau thế đâu.
Mấy vị cảnh sát kia tự làm việc của mình , nhìn thấy cũng giả bộ không thấy , rất nhanh sau đó , người mất bóp tiền thật sự đã đến. Cho nên , tên lừa đảo này, chỉ cần không bị đánh phọt máu , gã không có chuyện gì.
“ Được , các người theo tôi về trụ sở.” Cảnh sát xoay người , nói với Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết gật đầu một cái , cô không nói gì , chỉ lặng lẽ đi. Mà gã kia cứ chi chi ngô ngô nửa ngày , cuối cùng mới bày mặt xám tro đi theo bọn họ , đi lên , hung hăng trừng mắt Đường Mặc Vũ . Đồ quái dị , nếu không do nó , số tiền này đã sớm đến tay gã , cũng không cần đi theo cục cảnh sát.
Trong cục cảnh sát , Lạc Tuyết cầm cái cốc bón nước cho Đường Mặc Vũ . Hiện tại Đường Mặc Vũ cự tuyệt dùng bình uống , khi phát hiện bản thân có thể dùng cốc liền tuyệt đối không nhìn lại cái bình sữa đó , mà Lạc Tuyết cũng kệ , dù sao cô sớm biết đứa trẻ này không phải người bình thường.
Cô ngẩng đầu nhìn , gã đang bị cảnh sát thẩm vấn .
“ Bóp tiền này của anh?” Vị cảnh sát khác hỏi một tiếng , mà cuối cùng gã kia thừa nhận : “ Không phải.” Gã đã bị hỏi câu đó đến mệt rồi.
“ Vậy vì sao anh nói đây là của anh?” Vị cảnh sát đó buông bút trong tay , nhìn chằm chằm người đàn ông bày mặt khó coi.
“ Là cái cô kia hỏi bóp tiền có phải của tôi không , tôi thấy cô ấy ngốc cho nên ….” Gã không nói thêm gì nữa , Lạc Tuyết chớp mắt mình , cô ngốc như vậy sao? Đường Mặc Vũ gật đầu một cái , gã kia nói dối đó , cô còn ngốc hơn nhiều.
Lạc Tuyết xấu hổ , quả nhiên cô dễ tin người khác .
“ Tốt lắm , tất cả đều rõ ràng.” Vị cảnh sát xuất chứng minh thư trong bóp tiền ra , chắc là của người đã mất .
“ Thưa cô …” Cảnh sát nhìn Lạc Tuyết ngồi một bên , nhìn cô cười : “ Cô không cần nôn nóng , chuyện này không liên quan đến cô , tôi muốn nói cho cô một tiếng , về sau cẩn thận , cô trả lại của cô là đúng , nhưng cũng phải cẩn thận người có tâm địa xấu.”
“ Lạc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu : “ Tôi biết.” Cô ôm Đường Mặc Vũ đứng lên , nhìn thoáng qua gã kia.
Một kẻ lừa đảo. Cô đi qua , dùng chút lực , hung hăng dẫm chân gã kia một cái.
“ Á , chân tôi …” Đường Mặc Vũ buông lỏng tay , phịch một tiếng , cái cốc trực tiếp nện trên mặt gã , lại là tiếng thét chói tai , gã kia ôm mặt , thật là … đã không trộm được còn bị đánh. Thằng nhỏ kia vừa xấu người xấu cả nết , chắc chắn là quái vật.
Đường Mặc Vũ vỗ tay hoan hô , đem mặt tựa vào vai Lạc Tuyết . Lần này có lợi cho gã , nếu là trước đây , gã không chỉ bị đau thế đâu.
Mấy vị cảnh sát kia tự làm việc của mình , nhìn thấy cũng giả bộ không thấy , rất nhanh sau đó , người mất bóp tiền thật sự đã đến. Cho nên , tên lừa đảo này, chỉ cần không bị đánh phọt máu , gã không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.