Quyển 1 - Chương 11: đáng thương không có người nhặt
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
Anh dùng lực nhéo nhéo mặt mình, lúc này mới phát hiện, ngay cả động
tác cơ bản này anh cũng phải cố gắng hết sức mới thực hiện được.
Một giờ sau, anh kiệt sức nằm im trong hộp giấy, không hề nhúc nhích. Ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bi ai phát hiện. Đây không phải nằm mơ, mặc dù anh không chết nhưng anh lại bị biến thành một đứa bé sơ sinh. Nói cách khác, anh trọng sinh, trọng sinh nhưng vẫn còn trí nhớ của kiếp trước .Tệ hơn nữa, bây giờ anh còn là một đứa bé bị bỏ rơi….
Anh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thật không biết làm sao sống tiếp với cái thân thể này, một thân phận hoàn toàn mới nhưng lại mang theo trí nhớ trước kia .
Hộp giấy bị mở ra , anh lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt. . .
“Sao xấu vậy …” Người đàn ông thốt lên, sau đó đẩy qua một bên. .
Xấu? Đáng chết, anh mà xâú sao. . Anh không thể nói chuyện , chỉ là không ngừng động đậy bản thân , đây là người đầu tiên anh gặp. .
Rất nhanh lại là đến một người khác, quả nhiên sau khi nhìn anh, lại nhíu một chút chân mày, đứa nhỏ này quá xấu.
Đường Mặc Vũ cố gắng hít một hơi, dứt khoát nhắm lại hai mắt của mình, mấy người này đúng là không có mắt, có đứa trẻ nào vừa xinh ra đã đẹp luôn đâu , dù không thích, ít nhất cũng phải cho anh cái gì ăn chứ, anh đã đói bụng lắm rồi . .
Cuối cùng anh chỉ có thể chấp nhận số phận, tiếp lại đến thêm một người đang nhìn anh, anh cố gắng hết sức cười với người đó, anh dùng nụ cười đẹp nhất, nụ cười mà trước đây từng khiến cho cánh phụ nữ phải khóc thét chạy theo anh.
“Ôi trời ơi. .” Nhưng nụ cười của anh cũng không mang đến vận may cho anh, người nọ như là thấy quỷ, nhanh chân bỏ chạy , để lại anh ngây người trong thùng gần một ngày… (Liz : haha hết tự tin chưa anh…)
Anh liếm đôi môi đã khô nứt nẻ của mình, vô vọng nhìn về phía bầu trời đã chuyển đen, không ai đồng ý muốn nhặt anh, không thể tưởng được anh, Đường Mặc Vũ cũng có một ngày rơi vào tình huống này, bị người ta ghét bỏ, mà càng làm cho anh khó có thể chấp nhận được chính là, khi đêm đến, trên bầu trời lại rơi xuống từng giọt từng giọt mưa bụi, không ngừng quất vào mặt của anh.
“Hắt xì…” Anh hắt xì một cái, qua ngày mai không chừng anh sẽ lại đầu thai một lần nữa mất , anh lạnh lùng nhìn ra bên ngoài. Lúc này đây, tâm anh triệt để lạnh.
Không biết lúc nào anh bỗng tỉnh dậy, mở mắt, thấy được gương mặt một cô gái, tuổi có vẻ còn khá trẻ, đại khái khoảng hai mươi tuổi, trên người cô ta có một mùi kinh khủng khiến anh cực kì chán ghét, mùi hôi thối của rác.
Đừng có đụng vào tôi….. anh quay mặt sang bên , nhưng cái cô gái kia lại đưa tay ra sờ vào mặt của anh, anh hí mắt nhìn đôi tay đen xì xì kia, nhất thời ghê tởm muốn ói.
“Đừng sợ, không sao, ngoan chị mang em về nhà.” Cảm giác được thân thể mình bị bế lên, bị cái cô gái đáng ghét kia ôm vào trong lòng, anh trợn mắt nhìn chằm chằm cô ta, bên cạnh cô ta là một cái bao rất to, bên trong toàn rác.
Một giờ sau, anh kiệt sức nằm im trong hộp giấy, không hề nhúc nhích. Ngơ ngác nhìn lên bầu trời, bi ai phát hiện. Đây không phải nằm mơ, mặc dù anh không chết nhưng anh lại bị biến thành một đứa bé sơ sinh. Nói cách khác, anh trọng sinh, trọng sinh nhưng vẫn còn trí nhớ của kiếp trước .Tệ hơn nữa, bây giờ anh còn là một đứa bé bị bỏ rơi….
Anh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thật không biết làm sao sống tiếp với cái thân thể này, một thân phận hoàn toàn mới nhưng lại mang theo trí nhớ trước kia .
Hộp giấy bị mở ra , anh lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt. . .
“Sao xấu vậy …” Người đàn ông thốt lên, sau đó đẩy qua một bên. .
Xấu? Đáng chết, anh mà xâú sao. . Anh không thể nói chuyện , chỉ là không ngừng động đậy bản thân , đây là người đầu tiên anh gặp. .
Rất nhanh lại là đến một người khác, quả nhiên sau khi nhìn anh, lại nhíu một chút chân mày, đứa nhỏ này quá xấu.
Đường Mặc Vũ cố gắng hít một hơi, dứt khoát nhắm lại hai mắt của mình, mấy người này đúng là không có mắt, có đứa trẻ nào vừa xinh ra đã đẹp luôn đâu , dù không thích, ít nhất cũng phải cho anh cái gì ăn chứ, anh đã đói bụng lắm rồi . .
Cuối cùng anh chỉ có thể chấp nhận số phận, tiếp lại đến thêm một người đang nhìn anh, anh cố gắng hết sức cười với người đó, anh dùng nụ cười đẹp nhất, nụ cười mà trước đây từng khiến cho cánh phụ nữ phải khóc thét chạy theo anh.
“Ôi trời ơi. .” Nhưng nụ cười của anh cũng không mang đến vận may cho anh, người nọ như là thấy quỷ, nhanh chân bỏ chạy , để lại anh ngây người trong thùng gần một ngày… (Liz : haha hết tự tin chưa anh…)
Anh liếm đôi môi đã khô nứt nẻ của mình, vô vọng nhìn về phía bầu trời đã chuyển đen, không ai đồng ý muốn nhặt anh, không thể tưởng được anh, Đường Mặc Vũ cũng có một ngày rơi vào tình huống này, bị người ta ghét bỏ, mà càng làm cho anh khó có thể chấp nhận được chính là, khi đêm đến, trên bầu trời lại rơi xuống từng giọt từng giọt mưa bụi, không ngừng quất vào mặt của anh.
“Hắt xì…” Anh hắt xì một cái, qua ngày mai không chừng anh sẽ lại đầu thai một lần nữa mất , anh lạnh lùng nhìn ra bên ngoài. Lúc này đây, tâm anh triệt để lạnh.
Không biết lúc nào anh bỗng tỉnh dậy, mở mắt, thấy được gương mặt một cô gái, tuổi có vẻ còn khá trẻ, đại khái khoảng hai mươi tuổi, trên người cô ta có một mùi kinh khủng khiến anh cực kì chán ghét, mùi hôi thối của rác.
Đừng có đụng vào tôi….. anh quay mặt sang bên , nhưng cái cô gái kia lại đưa tay ra sờ vào mặt của anh, anh hí mắt nhìn đôi tay đen xì xì kia, nhất thời ghê tởm muốn ói.
“Đừng sợ, không sao, ngoan chị mang em về nhà.” Cảm giác được thân thể mình bị bế lên, bị cái cô gái đáng ghét kia ôm vào trong lòng, anh trợn mắt nhìn chằm chằm cô ta, bên cạnh cô ta là một cái bao rất to, bên trong toàn rác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.