Quyển 1 - Chương 5: không yêu, còn không phải có con rồi sao.
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
Anh muốn mọi người nhắc đến anh, một Đường Mặc Vũ, chứ không phải là cháu ai, con ai.
“Mặc Vũ, con với Bạch Nặc dạo này thế nào?” Đường Thượng Nguyên cầm lên một tách trà uống, ông không thể không hỏi, mặc dù đối với con trai có chút nghiêm khắc, nhưng với đứa con này, ông cũng thập phần hài long, trừ chuyện nó không muốn thay ông kế thừa công việc của ông ra.
“ Rất tốt, ba, con và Bạch Nặc chuẩn bị kết hôn.” Đường Mặc Vũ trả lời. Không hề dùng khẩu khí dò hỏi được hay không được, anh là con ông, không phải cấp dưới.
“ Ba biết” Đường Thượng Nguyên đặt cái cốc trong tay xuống. “ Ba chỉ muốn hỏi, con thật sự quyết định muốn kết hôn cùng Bạch Nặc sao?” Ông hạ mắt nhìn con, hôn nhân là đại sự cả đời. Đường gia họ không muốn xảy ra chuyện ly hôn, nếu không sẽ có nhiều ảnh hưởng không tốt, ở cái địa vị cao cao trên mọi người này, mọi hành động đều bị người ta soi mói.
“ Con đã quyết định , thưa ba , người không cần hoài nghi quyết định của con.” Đường Mặc Vũ cầm tách trà lên uống , có chút chua sót trong cổ họng, con ngươi đen lại càng thêm sâu thăm thẳm : “ Ba, người yên tâm, con và Bạch Nặc quen nhau đã lâu, tuy tính tình của cô ấy có chút không tốt , nhưng mà con đã chọn, vì vậy con sẽ gánh vác cả đời.” Anh cam đoan, anh mang họ Đường, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm gia đình mình, nếu không, đừng nói ba, ngay ông nội cũng không tha cho anh.
“ Tốt lắm, ba biết rồi, con xuống trước đi . Ba có việc phải làm.” Đường Thượng Nguyên đưa tay sửa cổ áo cho con trai yêu quý của mình.
“ Vâng, ba.” Đường Mặc Vũ đứng lên, cái bóng cao lớn phủ xuống, sau đó đi ra ngoài.
Sau đó , đột nhiên anh quay đầu lại : “ Ba, con muốn hỏi ba một chuyện”
Cây bút trong tay Đường Thượng Nguyên dừng một chút : “ Con muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ba vẫn còn thời gian.” Ông là Thị trưởng, công việc mỗi ngày đều làm không hết, có thể giành ra một ít thời gian cho bản thân đã là nhiều.
“ Ba, người có yêu mẹ không ?” Đường Mặc Vũ cẩn thận quan sát cha mình, muốn nhìn từ mặt ông tìm ra một điều gì đó.
Đường Thượng Nguyên tiếp tục viết, “ Yêu hay không yêu có gì khác nhau, ba và mẹ không phải là có con rồi sao. Ba cùng ông nội con giống nhau, muốn con cho Đường gia một người thừa kế ưu tú nhất.”
“ Con biết rồi mà.” Đường Mặc Vũ xoay người lại , người nhà anh chính là như vậy . Cho nên , anh muốn tìm một cô gái anh yêu, làm những việc anh muốn làm, không quan tâm cái gì là gia giáo. Trước kia là vậy, bậy giờ cũng vẫn vậy, ngoài ra , con của anh cũng sẽ như thế …..
Trong tiệm áo cưới, Bạch Nặc không ngừng nhìn bản thân trong gương , eo nhỏ đẹp , bộ ngực đầy đặn, một đôi chân đẹp dài như người mẫu, khắp nơi đều toát ra một sự hoàn mỹ, cũng phải, nếu cô không hoàn mỹ sao có thể xứng người với đàn ông hoàn mỹ – Đường Mặc Vũ kia.
“Mặc Vũ, con với Bạch Nặc dạo này thế nào?” Đường Thượng Nguyên cầm lên một tách trà uống, ông không thể không hỏi, mặc dù đối với con trai có chút nghiêm khắc, nhưng với đứa con này, ông cũng thập phần hài long, trừ chuyện nó không muốn thay ông kế thừa công việc của ông ra.
“ Rất tốt, ba, con và Bạch Nặc chuẩn bị kết hôn.” Đường Mặc Vũ trả lời. Không hề dùng khẩu khí dò hỏi được hay không được, anh là con ông, không phải cấp dưới.
“ Ba biết” Đường Thượng Nguyên đặt cái cốc trong tay xuống. “ Ba chỉ muốn hỏi, con thật sự quyết định muốn kết hôn cùng Bạch Nặc sao?” Ông hạ mắt nhìn con, hôn nhân là đại sự cả đời. Đường gia họ không muốn xảy ra chuyện ly hôn, nếu không sẽ có nhiều ảnh hưởng không tốt, ở cái địa vị cao cao trên mọi người này, mọi hành động đều bị người ta soi mói.
“ Con đã quyết định , thưa ba , người không cần hoài nghi quyết định của con.” Đường Mặc Vũ cầm tách trà lên uống , có chút chua sót trong cổ họng, con ngươi đen lại càng thêm sâu thăm thẳm : “ Ba, người yên tâm, con và Bạch Nặc quen nhau đã lâu, tuy tính tình của cô ấy có chút không tốt , nhưng mà con đã chọn, vì vậy con sẽ gánh vác cả đời.” Anh cam đoan, anh mang họ Đường, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm gia đình mình, nếu không, đừng nói ba, ngay ông nội cũng không tha cho anh.
“ Tốt lắm, ba biết rồi, con xuống trước đi . Ba có việc phải làm.” Đường Thượng Nguyên đưa tay sửa cổ áo cho con trai yêu quý của mình.
“ Vâng, ba.” Đường Mặc Vũ đứng lên, cái bóng cao lớn phủ xuống, sau đó đi ra ngoài.
Sau đó , đột nhiên anh quay đầu lại : “ Ba, con muốn hỏi ba một chuyện”
Cây bút trong tay Đường Thượng Nguyên dừng một chút : “ Con muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ba vẫn còn thời gian.” Ông là Thị trưởng, công việc mỗi ngày đều làm không hết, có thể giành ra một ít thời gian cho bản thân đã là nhiều.
“ Ba, người có yêu mẹ không ?” Đường Mặc Vũ cẩn thận quan sát cha mình, muốn nhìn từ mặt ông tìm ra một điều gì đó.
Đường Thượng Nguyên tiếp tục viết, “ Yêu hay không yêu có gì khác nhau, ba và mẹ không phải là có con rồi sao. Ba cùng ông nội con giống nhau, muốn con cho Đường gia một người thừa kế ưu tú nhất.”
“ Con biết rồi mà.” Đường Mặc Vũ xoay người lại , người nhà anh chính là như vậy . Cho nên , anh muốn tìm một cô gái anh yêu, làm những việc anh muốn làm, không quan tâm cái gì là gia giáo. Trước kia là vậy, bậy giờ cũng vẫn vậy, ngoài ra , con của anh cũng sẽ như thế …..
Trong tiệm áo cưới, Bạch Nặc không ngừng nhìn bản thân trong gương , eo nhỏ đẹp , bộ ngực đầy đặn, một đôi chân đẹp dài như người mẫu, khắp nơi đều toát ra một sự hoàn mỹ, cũng phải, nếu cô không hoàn mỹ sao có thể xứng người với đàn ông hoàn mỹ – Đường Mặc Vũ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.