Quyển 1 - Chương 41: Là báo ứng của anh sao?
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
Trên thế giới này có rất nhiều phụ nữ khóc vì anh , bao gồm cả Bạch
Nặc , cũng không có phụ nữ nào giống cô , lại làm cho anh cảm động , cho anh cảm giác rung động , cô gái này sống thấp kém , sống thật hèn mọn
nhưng cô lại chân thật , khiến cho anh có cảm giác cuộc sống trước kia
của mình là ảo tưởng , cuộc sống của anh rất tốt đẹp nhưng hiện tại xem
ra nó chỉ là giấc nơ.
Từ lúc sinh ra đến bây giờ đều rất thuận lợi , đều tồn tại vì anh , mà anh cũng chưa gặp bất trắc gì , đều đến trường , đến đại học , gầy dựng sự nghiệp , địa vị , tiền tài , diện mạo anh , đều là cuộc sống tốt hơn nhiều so với người bình thường .
Anh không biết có phải bị báo ứng hay không , tự dưng từ trên cao xô anh ngã xuống , cơ hồ muốn tan xương nát thịt .
Cũng may , anh còn sống , anh đã gặp người phụ nữ như vậy , một cô gái đang yêu mà ngu ngốc .
Anh không có thói quen ôm cô gái này , thấy cô vừa khóc vừa cười , không khỏi cười thầm với bản thân , một nụ cười thật lòng . Hình như …. Đã lâu rồi anh chưa được cười như thế .
Trong phòng thắp một ngọn đèn , trời bên ngoài đã tối , thằng nhỏ trên giường đã nhắm chặt hai mắt , chắc là đang ngủ.
Lạc Tuyết ngáp 1 cái , cô chưa muốn nhắm mắt vội , tiếp tục đan cái mũi len bé nhỏ.
Đường mặc vũ không biết mình đã mở mắt lần thứ mấy , cô ấy vẫn chưa ngủ sao? Nửa đêm rồi mà ….
Tay anh kéo một chút quần áo Lạc Tuyết , cô ấy chưa ngủ , còn không cho anh ngủ à , đừng cho quên chứ , bây giờ anh là một nhóc sơ sinh , chứ không phải là người lớn đâu mà .
“ Mẹ xin lỗi , làm đánh thức con rồi .” Lạc Tuyết vỗ ngực đường mặc vũ , muốn cho anh ngủ trước , nhưng cô càng vỗ , đường mặc vũ càng không muốn ngủ , anh muốn yên tĩnh , ngủ mà không có ánh sáng là thích hợp nhất , còn có cô ngồi ở chỗ này , anh không thể nào ngủ được .
“ Mẹ đan sắp xong rồi , con mau ngủ đi .” Lạc Tuyết lại lấy len lông đan lên mũi , đường mặc vũ không cần đoán cũng biết đang đan cho ai .
Không phải cho anh , còn cho ai nữa chứ !~ Ở trong lòng cô gái này , anh là nhất , anh động đậy bản thân 1 chút , trong lòng chưa từng có cảm giác thoả mãn thế này , thật là vui vẻ .
Thậm chí ngay cả khi anh cầu hôn với Bạch Nặc , cũng không có cảm giác như vậy .
Bạch Nặc , nhớ tới người đàn bà đã hại anh , nói không hận cũng sai , mà nói không yêu cũng sai . Tâm tư bề bộn quá , không biết nguyên nhân có phải đang ở trong thân thể này nên suy nghĩ cũng khác không nhỉ ?
Bạch Nặc , vì sao cô lại làm như vậy , vì sao???????
Vô số câu hỏi vì sao , cũng không ai có thể trả lời anh .
Từ lúc sinh ra đến bây giờ đều rất thuận lợi , đều tồn tại vì anh , mà anh cũng chưa gặp bất trắc gì , đều đến trường , đến đại học , gầy dựng sự nghiệp , địa vị , tiền tài , diện mạo anh , đều là cuộc sống tốt hơn nhiều so với người bình thường .
Anh không biết có phải bị báo ứng hay không , tự dưng từ trên cao xô anh ngã xuống , cơ hồ muốn tan xương nát thịt .
Cũng may , anh còn sống , anh đã gặp người phụ nữ như vậy , một cô gái đang yêu mà ngu ngốc .
Anh không có thói quen ôm cô gái này , thấy cô vừa khóc vừa cười , không khỏi cười thầm với bản thân , một nụ cười thật lòng . Hình như …. Đã lâu rồi anh chưa được cười như thế .
Trong phòng thắp một ngọn đèn , trời bên ngoài đã tối , thằng nhỏ trên giường đã nhắm chặt hai mắt , chắc là đang ngủ.
Lạc Tuyết ngáp 1 cái , cô chưa muốn nhắm mắt vội , tiếp tục đan cái mũi len bé nhỏ.
Đường mặc vũ không biết mình đã mở mắt lần thứ mấy , cô ấy vẫn chưa ngủ sao? Nửa đêm rồi mà ….
Tay anh kéo một chút quần áo Lạc Tuyết , cô ấy chưa ngủ , còn không cho anh ngủ à , đừng cho quên chứ , bây giờ anh là một nhóc sơ sinh , chứ không phải là người lớn đâu mà .
“ Mẹ xin lỗi , làm đánh thức con rồi .” Lạc Tuyết vỗ ngực đường mặc vũ , muốn cho anh ngủ trước , nhưng cô càng vỗ , đường mặc vũ càng không muốn ngủ , anh muốn yên tĩnh , ngủ mà không có ánh sáng là thích hợp nhất , còn có cô ngồi ở chỗ này , anh không thể nào ngủ được .
“ Mẹ đan sắp xong rồi , con mau ngủ đi .” Lạc Tuyết lại lấy len lông đan lên mũi , đường mặc vũ không cần đoán cũng biết đang đan cho ai .
Không phải cho anh , còn cho ai nữa chứ !~ Ở trong lòng cô gái này , anh là nhất , anh động đậy bản thân 1 chút , trong lòng chưa từng có cảm giác thoả mãn thế này , thật là vui vẻ .
Thậm chí ngay cả khi anh cầu hôn với Bạch Nặc , cũng không có cảm giác như vậy .
Bạch Nặc , nhớ tới người đàn bà đã hại anh , nói không hận cũng sai , mà nói không yêu cũng sai . Tâm tư bề bộn quá , không biết nguyên nhân có phải đang ở trong thân thể này nên suy nghĩ cũng khác không nhỉ ?
Bạch Nặc , vì sao cô lại làm như vậy , vì sao???????
Vô số câu hỏi vì sao , cũng không ai có thể trả lời anh .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.