Quyển 1 - Chương 7: làm người ta chán ghét
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
“ Mùi gì vậy, hôi quá.” Bạch Nặc bịt mũi , mùi như là mùi mốc meo vậy, thật kinh tởm.
“ Này, đứng xa xa một chút.” Cô nhìn về cô gái đứng không xa mình, xua xua tay, sao mà hôi dữ vậy, đáng ghét, không biết bao lâu rồi không tắm nữa.
“ Xin lỗi, xin lỗi … tôi đi ngay .” Lạc Tuyết lúi húi vác cái bao trên lưng nói, ngay cả mắt cũng không dám nhìn cô gái sạch sẽ đẹp đẽ kia, cô chưa bao giờ dám đến gần những người như họ, họ rất ghét những người thấp hèn như cô.
Cô vội vã lui ra phía sau, đột nhiên cái bao trên lưng xoẹt một tiếng, cái bao rớt xuống, chai rỗng, giấy rác trong bao toàn bộ đổ ra ngoài.
“ Trời đất , cô làm cái gì vậy ?” Bạch Nặc trừng lớn hai mắt, xung quanh đều là chai bẩn, mấy cái này không biết có phải từ thùng rác lôi ra không nữa, giày cao gót của cô không biết phải đặt ở đâu mới được.
“ Tôi xin lỗi, xin lỗi …” Lạc Tuyết vội vàng nhặt lên, chỉ có điều , đùi cô bỗng nhiên bị trật, té về phía trước…
“ Mặc Vũ…” Bạch Nặc hét lên, nháy mắt cái người nhặt rác kia té nhào vào người Đường Mặc Vũ….
Đường Mặc Vũ nhắm hai mắt lại, sau đó lạnh mắt nhìn chằm chằm cái cô đang nắm lấy áo mình.
“ Buông tay ra .” Âm thanh lạnh lùng vang lên, như rét lạnh tới tận xương tủy.
“ Tôi nói lại, BUÔNG TAY…” Hai tay anh nắm chặt, cực kì bực bội cái người bám trên người mình.
“ Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, không phải cố ý…” Lạc Tuyết muốn đứng lên. Nhưng mà chân cô quả thật không có chút sức lực nào, huống hồ cả ngày nay, cô chưa hề ăn gì, rất mệt, rất đói.
“ Cút.” Anh xô mạnh cô ra, không quan tâm cô có đau hay không, cái mùi hôi thối này, anh thật không thể chịu nỗi, chán ghét….(Liz :nhớ đấy, anh nhớ lấy câu này đấy….hừ !!!!)
Người Lạc Tuyết lung lay một chút rồi té nhào xuống đất, hai đầu gối hướng đất cứng mà đập xuống, mặt cô tái nhợt .Cô cắn môi, lết về phía sau đám chai giấy rác.
Có phải từ nhỏ cô đã bị người ta ghét , bị mắng chửi . Khi cô sinh ra đã là một kẽ cặn bã, thấp kém, dơ bẩn… cô quỳ trên mặt đất, hít hít mũi, sau đó lấy ra một cái bao, cẩn thận đem từng cái chai một bỏ vào trong bao lại.
“ Mặc Vũ .” Bạch Nặc vội vàng đi tới, tay cô không biết đặt ở đâu : “ Quần áo anh bẩn hết rồi !” Côcó bực mình nói. Bộ đồ này giá vài vạn, người bình thường làm sao dám đụng vào, vậy mà cái người bẩn thỉu kia…. đem cái mạng cô ta ra đền cũng không mua nổi bộ quần áo này.
Đường Mặc Vũ đưa tay lên cổ áo, ngón tay nắm chặt, sau đó cởi từng cái nút. Anh cởi áo trên người ra sau đó ném mạnh vào đám chai lọ trên đất…
“ Này, đứng xa xa một chút.” Cô nhìn về cô gái đứng không xa mình, xua xua tay, sao mà hôi dữ vậy, đáng ghét, không biết bao lâu rồi không tắm nữa.
“ Xin lỗi, xin lỗi … tôi đi ngay .” Lạc Tuyết lúi húi vác cái bao trên lưng nói, ngay cả mắt cũng không dám nhìn cô gái sạch sẽ đẹp đẽ kia, cô chưa bao giờ dám đến gần những người như họ, họ rất ghét những người thấp hèn như cô.
Cô vội vã lui ra phía sau, đột nhiên cái bao trên lưng xoẹt một tiếng, cái bao rớt xuống, chai rỗng, giấy rác trong bao toàn bộ đổ ra ngoài.
“ Trời đất , cô làm cái gì vậy ?” Bạch Nặc trừng lớn hai mắt, xung quanh đều là chai bẩn, mấy cái này không biết có phải từ thùng rác lôi ra không nữa, giày cao gót của cô không biết phải đặt ở đâu mới được.
“ Tôi xin lỗi, xin lỗi …” Lạc Tuyết vội vàng nhặt lên, chỉ có điều , đùi cô bỗng nhiên bị trật, té về phía trước…
“ Mặc Vũ…” Bạch Nặc hét lên, nháy mắt cái người nhặt rác kia té nhào vào người Đường Mặc Vũ….
Đường Mặc Vũ nhắm hai mắt lại, sau đó lạnh mắt nhìn chằm chằm cái cô đang nắm lấy áo mình.
“ Buông tay ra .” Âm thanh lạnh lùng vang lên, như rét lạnh tới tận xương tủy.
“ Tôi nói lại, BUÔNG TAY…” Hai tay anh nắm chặt, cực kì bực bội cái người bám trên người mình.
“ Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, không phải cố ý…” Lạc Tuyết muốn đứng lên. Nhưng mà chân cô quả thật không có chút sức lực nào, huống hồ cả ngày nay, cô chưa hề ăn gì, rất mệt, rất đói.
“ Cút.” Anh xô mạnh cô ra, không quan tâm cô có đau hay không, cái mùi hôi thối này, anh thật không thể chịu nỗi, chán ghét….(Liz :nhớ đấy, anh nhớ lấy câu này đấy….hừ !!!!)
Người Lạc Tuyết lung lay một chút rồi té nhào xuống đất, hai đầu gối hướng đất cứng mà đập xuống, mặt cô tái nhợt .Cô cắn môi, lết về phía sau đám chai giấy rác.
Có phải từ nhỏ cô đã bị người ta ghét , bị mắng chửi . Khi cô sinh ra đã là một kẽ cặn bã, thấp kém, dơ bẩn… cô quỳ trên mặt đất, hít hít mũi, sau đó lấy ra một cái bao, cẩn thận đem từng cái chai một bỏ vào trong bao lại.
“ Mặc Vũ .” Bạch Nặc vội vàng đi tới, tay cô không biết đặt ở đâu : “ Quần áo anh bẩn hết rồi !” Côcó bực mình nói. Bộ đồ này giá vài vạn, người bình thường làm sao dám đụng vào, vậy mà cái người bẩn thỉu kia…. đem cái mạng cô ta ra đền cũng không mua nổi bộ quần áo này.
Đường Mặc Vũ đưa tay lên cổ áo, ngón tay nắm chặt, sau đó cởi từng cái nút. Anh cởi áo trên người ra sau đó ném mạnh vào đám chai lọ trên đất…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.