Quyển 1 - Chương 72: Ngoan, gọi mẹ đi.
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
Lạc Tuyết hiểu rõ, cô dụi dụi hai mắt, quả nhiên là mệt mỏi, trước ngủ đã rồi nói sau, dù sao lúc nào cũng dọn dẹp được mà.
Cô nằm xuống, ôm Đường Mặc Vũ vào lòng, thỏa mãn cười..
“Lạc …Tuyết…” Chữ không rõ rang, từ trong giọng đứa trẻ non mềm truyền ra.
Lạc Tuyết mơ màng, mở to hai mắt : “ Ngoan, gọi mẹ đi.”
“ Nằm-mơ,..” Đường Mặc Vũ lườm cô một cái, đồ không có tình cảm, nhưng khi đôi tay nhỏ nhắn kia lại cấu véo mặt cô, đúng là cô mệt mỏi quá rồi, mặc kệ anh hành hạ cô thế nào, cô cũng không có tỉnh lại.
“ Lạc Tuyết ….” Vẫn là cái giọng nhỏ không ra nghĩa, chữ không rõ ràng lắm, đột nhiên anh càng thêm hận cái cơ thể này, là một cô gái cũng được, gay cũng được, sao lại là tên nhóc , vì cơ thể lớn anh mới giúp được cô, mà không phải khiến cô mệt mỏi thế này.
Anh có thể nghe được tiếng hít thở của Lạc Tuyết, trên cơ thể cô vẫn mang theo hương vị bùn đất trước kia, nhưng bây giờ anh không còn ghét bỏ nữa rồi.
Anh ngồi dậy, đem toàn bộ chăn đắp cho cơ thể cô, Lạc Tuyết giật mình một cái, ngủ càng kĩ thêm.
Trên đường phố, một đôi mẹ con không giống mẹ con gì cả, người phụ nữ tàn tật một chân, trong lòng cô lại cột một thằng nhóc, thằng nhóc này có khối bớt lớn, đều là người khuyết tật nhưng công việc rất kiên cường.
Cô khom lưng xuống, Đường Mặc Vũ nhặt một mảnh giấy trên mặt đất, đặt ở tay cô.
Lạc Tuyết nhận lấy, nhẹ nhàng xoa cái mặt anh.
Không được chạm vào mặt tôi, cô bẩn lắm…
Đường Mặc Vũ không khỏi trốn tránh, song khóe môi hơi giương lên, nhưng có thể nhìn ra, tâm trạng anh bây giờ rất tốt.
“ Tiểu Vũ, tẹo nữa chúng ta đi mua trứng gà nhé ?”
“ Không.” Đường Mặc Vũ lắc đầu, cô ăn cái gì thì cũng cho anh ăn cái đấy là được rồi.
Lạc Tuyết xoa tóc anh, nhẹ nhàng cười : “ Tẹo nữa mình đi mua, hôm nay chúng ta kiếm không ít tiền, có thể mua được rất nhiều, đủ cho con ăn vài ngày.”
Đồ ngốc, Đường Mặc Vũ trợn mắt lên, cô không nhìn thấy anh lắc đầu sao, đúng là đồ phụ nữ rõ ràng không biết ý tứ anh lắc đầu, muốn mua là mua, chờ lúc bọn họ rời khỏi cửa hàng, trong tay Lạc Tuyết đã có nhiều trứng gà rồi.
Đường Mặc Vũ trừng mắt nhìn trứng gà trong tay Lạc Tuyết, đúng là bọn họ phải đi lượm ve chai mấy ngày mới kiếm được ngần tiền này, nếu nhiều ngày như thế này, có thể mua cho cô bộ quần áo hoặc giầy rồi, đêm qua anh có nhìn qua cô sửa quần áo, bộ quần áo kia đã không thể mặc được, nếu cứ mặc tiếp, chỉ sợ trên mặt vải có mấy miếng vá rồi.
“ Tiểu Vũ không được, đợi mẹ về rồi làm cho con.” Lạc Tuyết nựng mặt Đường Mặc Vũ, nhìn nhìn, chắc là đã đói bụng rồi, về nhà cô nhất định cho nó ăn no thì thôi.
Cô nằm xuống, ôm Đường Mặc Vũ vào lòng, thỏa mãn cười..
“Lạc …Tuyết…” Chữ không rõ rang, từ trong giọng đứa trẻ non mềm truyền ra.
Lạc Tuyết mơ màng, mở to hai mắt : “ Ngoan, gọi mẹ đi.”
“ Nằm-mơ,..” Đường Mặc Vũ lườm cô một cái, đồ không có tình cảm, nhưng khi đôi tay nhỏ nhắn kia lại cấu véo mặt cô, đúng là cô mệt mỏi quá rồi, mặc kệ anh hành hạ cô thế nào, cô cũng không có tỉnh lại.
“ Lạc Tuyết ….” Vẫn là cái giọng nhỏ không ra nghĩa, chữ không rõ ràng lắm, đột nhiên anh càng thêm hận cái cơ thể này, là một cô gái cũng được, gay cũng được, sao lại là tên nhóc , vì cơ thể lớn anh mới giúp được cô, mà không phải khiến cô mệt mỏi thế này.
Anh có thể nghe được tiếng hít thở của Lạc Tuyết, trên cơ thể cô vẫn mang theo hương vị bùn đất trước kia, nhưng bây giờ anh không còn ghét bỏ nữa rồi.
Anh ngồi dậy, đem toàn bộ chăn đắp cho cơ thể cô, Lạc Tuyết giật mình một cái, ngủ càng kĩ thêm.
Trên đường phố, một đôi mẹ con không giống mẹ con gì cả, người phụ nữ tàn tật một chân, trong lòng cô lại cột một thằng nhóc, thằng nhóc này có khối bớt lớn, đều là người khuyết tật nhưng công việc rất kiên cường.
Cô khom lưng xuống, Đường Mặc Vũ nhặt một mảnh giấy trên mặt đất, đặt ở tay cô.
Lạc Tuyết nhận lấy, nhẹ nhàng xoa cái mặt anh.
Không được chạm vào mặt tôi, cô bẩn lắm…
Đường Mặc Vũ không khỏi trốn tránh, song khóe môi hơi giương lên, nhưng có thể nhìn ra, tâm trạng anh bây giờ rất tốt.
“ Tiểu Vũ, tẹo nữa chúng ta đi mua trứng gà nhé ?”
“ Không.” Đường Mặc Vũ lắc đầu, cô ăn cái gì thì cũng cho anh ăn cái đấy là được rồi.
Lạc Tuyết xoa tóc anh, nhẹ nhàng cười : “ Tẹo nữa mình đi mua, hôm nay chúng ta kiếm không ít tiền, có thể mua được rất nhiều, đủ cho con ăn vài ngày.”
Đồ ngốc, Đường Mặc Vũ trợn mắt lên, cô không nhìn thấy anh lắc đầu sao, đúng là đồ phụ nữ rõ ràng không biết ý tứ anh lắc đầu, muốn mua là mua, chờ lúc bọn họ rời khỏi cửa hàng, trong tay Lạc Tuyết đã có nhiều trứng gà rồi.
Đường Mặc Vũ trừng mắt nhìn trứng gà trong tay Lạc Tuyết, đúng là bọn họ phải đi lượm ve chai mấy ngày mới kiếm được ngần tiền này, nếu nhiều ngày như thế này, có thể mua cho cô bộ quần áo hoặc giầy rồi, đêm qua anh có nhìn qua cô sửa quần áo, bộ quần áo kia đã không thể mặc được, nếu cứ mặc tiếp, chỉ sợ trên mặt vải có mấy miếng vá rồi.
“ Tiểu Vũ không được, đợi mẹ về rồi làm cho con.” Lạc Tuyết nựng mặt Đường Mặc Vũ, nhìn nhìn, chắc là đã đói bụng rồi, về nhà cô nhất định cho nó ăn no thì thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.