Quyển 3 - Chương 89: Phiên ngoại 3
Hạ Nhiễm Tuyết
30/10/2020
Phiên ngoại về Dương Nhạc: Cô muốn có con
Xú nam nhân này, “Anh nói lại xem, cái lão già chết tiệt này,” Dương Nhạc vừa nghe đến tam bát thì mặt liền đen đi, thật muốn tìm một cái kim mà khâu miệng anh ta lại.
Lão già chết tiệt? Thiệu Khải đem Tiểu Hâm đặt ở một bên sô pha, đột nhiên đứng lên. “Cô gọi tôi là gì, lão già chết tiệt, tôi mới ba mươi tuổi, tôi mới không phải lão già.” Thiệu Khải chán ghét nhất người khác nói đến tuổi của anh ta, giống như Dương Nhạc chán ghét nhất người khác gọi cô là tam bát.
“Lão già chết tiệt, lão già chết tiệt.”
“Cô cái đồ tam bát.”
“Anh là lão già chết tiệt.”
“Xú nữ nhân, . .”
“Xú nam nhân. .”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Tiểu Hâm hết nhìn người này lại nhìn người kia, một đôi mắt vô tội đỏ lên, thật sự khiến người ta đau lòng.
Đứa nhỏ đột nhiên bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bĩu lại bĩu.
Một khuôn mặt luôn cười bỗng nhiên ……… Oa một tiếng khóc lên . . .
Tiểu Vũ thấy ca ca khóc, cái miệng nhỏ đáng thương cũng bĩu lên, ……. sau đó lại lớn tiếng khóc.
Về phần Tiểu Vũ Thành đang được Đường Hoặc ôm trong lòng, tuy rằng luôn bày ra bộ dáng tiểu đại nhân nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, mà tam bào thai lại có tâm linh tương thông, thấy đệ đệ khóc, hắn cũng muốn khóc, lúc hai người kia ngừng cãi nhau thì ba đứa nhỏ đều khóc lên rồi.
Người Đường gia đều sốt ruột, mà Dương Nhạc với Thiệu Khải cũng sốt ruột.
Bọn họ lúc nhìn đến người kia thì vẫn trừng mắt nhau, giống như có thâm cừu đại hận nhưng bây giờ dù có chuyện gì cũng phải gác qua một bên, bởi vì ba cục cưng này quan trọng hơn.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Vũ, anh nói xem vì sao hai người này cứ nhìn thấy nhau là lại cãi nhau chứ?” Cô không rõ, thật sự không rõ. Thiệu Khải bình thường cũng là người ôn hòa có lễ, đối với ai cũng đều trương ra khuôn mặt tươi cười, cũng không có mắng qua người nào.
Còn có Nhạc Nhạc, cô ấy mặc dù có khi tính tình nóng nảy chút nhưng cũng chưa từng vô lễ náo loạn như vậy.
“Oan gia hoan hỉ.” Đường Mặc Vũ nói ra bốn chữ, cẩn thận dỗ tiểu nhi tử đáng yêu trong lòng.
Tiểu Vũ khóc mệt mỏi liền ghé vào vai ba ba ngủ, ánh mắt vẫn là hồng hồng, khiến Đường Mặc Vũ thập phần đau lòng. Hai cái vị này về sau làm ơn đừng có ầm ĩ như vậy nữa, bọn họ vừa ầm ĩ con anh sẽ khóc a.
Đừng có có cãi nhau trước mặt con anh có được không hả?
Bất quá, anh thấy hai người này cãi nhau mấy năm nay cũng thấy rất vui, anh muốn thấy họ tiến thêm một bước nữa, lúc đó mới thực sự là có kịch hay để xem.
Trong một quán bar, Dương Nhạc một ngụm lại một ngụm uống rượu, đem dài tĩnh lặng, lại chỉ có một người nhàm chán nên cô đến đây uống rượu.
Cô không khỏi thở dài, vuốt mặt mình, cô cũng sắp 27 tuổi, cũng là một cô gái ế rồi, nhưng vẫn còn độc thân, miệng nói là không thèm để ý nhưng lúc này cô vẫn rất khó chịu.
Nàng uống một ly lại một ly, thẳng đến khi ánh mắt đều mông lung.
“Hả. Tam bát, cô thế nào lại ở chỗ này?” Một giọng nam nhân thô lỗ vang lên bên tai cô. Không cần nhìn cũng biết là ai.
“Tôi ở đây thì liên quan gì tới anh, cái lão già chết tiệt này,” Dương Nhạc tức giận nói nhưng một nam nhân trẻ tuổi nguồi xuống bên cạnh, trông anh cũng không có vẻ gì là lão già như trong miệng cô nói, nhiều lắm cũng chỉ mới ba mươi. Tuy rằng anh không ngọc thụ lâm phong nhưng cũng tuấn mỹ phi phàm, lại có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp khiến nữ nhân phải chảy nước miếng.
“Ai nói tôi muốn quản cô, cô uống của cô, tôi uống của tôi,” Thiệu Khải cũng lấy đến một chai rượu, đổ vào miệng mình không ít. Aizzz, thực thống khoái, thật lâu anh chưa uống thoải mái như thế này.
“Uy, nữ nhân tam bát kia, cô buồn cái gì vậy?” Thiệu Khải nâng cằm, bộ dạng nhàm chán cực kỳ, anh nhìn đôi mắt có chút mơ hồ của cô, kỳ thực vẫn rất xinh đẹp, chỉ cần cô không mở mồm ra nói lão già gì đó làm tổn thương lòng tự trọng của anh thì cô cũng không đến nỗi.
“Còn anh?” Dương Nhạc lại rót một ly cho mình, hỏi ngược lại Thiệu Khải, anh ta là thiếu gia nhà giàu thì có cái gì mà phiền.
“Tôi hả. . A, ” Thiệu Khải buồn a, “Mẹ tôi mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn. Tôi hiện tại sợ đến nỗi muốn rời nhà trốn đi.”
“Vậy thì kết hôn a, người muốn gả cho anh chắc còn nhiều hơn lông trâu, điều kiện của anh cũng không kém.” Dương Nhạc nhìn mắt anh, anh ta lớn lên đúng là mắt ra mắt, mũi ra mũi, tuy rằng không hoàn mỹ như Đường Mặc Vũ nhưng cũng không phải người thường, cô không tin có không có người muốn gả cho anh ta.
“Người muốn gả cho tôi rất nhiều, nhưng tôi chẳng thích ai cả.” Thiệu Khải cười khổ một tiếng, “Trước kia tôi cũng muốn tìm một người nào đó tùy tiện kết hôn nhưng hiện tại nhìn Mặc Vũ yêu Lạc Tuyết như vậy, tôi cũng muốn giống cậu ta, có thể yêu người con gái của mình, sủng cô ấy, đau lòng, yêu, cuộc sống như vậy nhất định rất hạnh phúc.”
Dương Nhạc bưng lên chén rượu uống: “Anh nghĩ cũng hay nhỉ. Anh cũng đâu phải Đường Mặc Vũ.” Cô thấy trong lòng mình ê ẩm, kỳ thực cô cũng muốn giống Lạc Tuyết, có một nam nhân đau lòng cho cô, yêu cô nhưng không có ai cả.
Cô lại rót rượu, tiếp tục uống.
Đối với một nữ nhân phiền não và một nam nhân buồn lòng thì uống rượu là sự hưởng thụ lớn nhất của họ.
Trên đường cái, một nam một nữ đỡ lấy nhau.
“A. Tôi cảm giác anh rất giống cái lão già chết tiệt kia, nhưng mà anh trẻ như vậy, tuyệt đối không già ……..” Nữ nhân sờ soạng một chút khuôn mặt của nam nhân, sau đó là ngực anh, làn da co dãn như vậy, tuyệt đối không giống một ông già.
“Tôi cũng thấy cô rất giống cái nữ nhân tam bát kia, nhưng cô so với cô ta thì tốt hơn nhiều.” Thiệu Khải cũng nhìn nhìn dù chẳng biết đó là ai.
“Không cần kêu tam bát. Tôi chán ghét cái từ đó, tôi rõ ràng rất ôn nhu, đâu giống cái tam bát ….. A. . .” Nữ nhân kéo kéo quần áo, khả năng lớn là không biết mình đang nói cái gì.
“Tôi cũng không phải là ông già, tôi còn trẻ a.” Nam nhân cũng say đến hồ đồ rồi.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Nữ nhân đưa tay đặt bả vai nam nhân, một bộ dạng ngật ngưỡng.
“Tìm chỗ để ngủ.” Nam nhân dụi mắt, đương nhiên phải tìm chỗ ngủ, nếu không thì đi chỗ nào nữa.
“Đến nhà anh hay nhà tôi?” Dương Nhạc nheo nửa mắt lại, giờ cô đã say đến mức còn không biết tên mình là gì.
“Đương nhiên. . Là. . Nhà của tôi. .” Thiệu Khải coi như không tệ lắm, còn nhớ rõ phòng của mình ở chỗ nào, bằng không tối nay bọn họ chỉ có thể ngủ ở đường cái.
Trong một căn phòng lớn trong nhà, một đôi nam nữ say túy lúy ngã trên giường.
“Không được, tôi muốn nôn a.” Nữ nhân vội vàng nhảy lên, thoáng lung lay đi vào trong toilet, tiếp theo là một trận tiếng nôn khan.
Tắm rửa, đúng rồi phải tắm rửa, bẩn chết mất. Cô mở ra nước nóng, đem cả người tẩy rửa sạch sẽ, nhưng không có chút tỉnh lại, vẫn còn say ngắc ngư.
“. . . .” Nàng hát lên, giọng hát thật khó nghe, một người đứng ở đó không biết đang nghĩ cái gì. Cô sờ soạng bên cạnh một chút, à, không có khăn tắm a.
Xú nam nhân này, “Anh nói lại xem, cái lão già chết tiệt này,” Dương Nhạc vừa nghe đến tam bát thì mặt liền đen đi, thật muốn tìm một cái kim mà khâu miệng anh ta lại.
Lão già chết tiệt? Thiệu Khải đem Tiểu Hâm đặt ở một bên sô pha, đột nhiên đứng lên. “Cô gọi tôi là gì, lão già chết tiệt, tôi mới ba mươi tuổi, tôi mới không phải lão già.” Thiệu Khải chán ghét nhất người khác nói đến tuổi của anh ta, giống như Dương Nhạc chán ghét nhất người khác gọi cô là tam bát.
“Lão già chết tiệt, lão già chết tiệt.”
“Cô cái đồ tam bát.”
“Anh là lão già chết tiệt.”
“Xú nữ nhân, . .”
“Xú nam nhân. .”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Tiểu Hâm hết nhìn người này lại nhìn người kia, một đôi mắt vô tội đỏ lên, thật sự khiến người ta đau lòng.
Đứa nhỏ đột nhiên bĩu cái miệng nhỏ nhắn, bĩu lại bĩu.
Một khuôn mặt luôn cười bỗng nhiên ……… Oa một tiếng khóc lên . . .
Tiểu Vũ thấy ca ca khóc, cái miệng nhỏ đáng thương cũng bĩu lên, ……. sau đó lại lớn tiếng khóc.
Về phần Tiểu Vũ Thành đang được Đường Hoặc ôm trong lòng, tuy rằng luôn bày ra bộ dáng tiểu đại nhân nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi, mà tam bào thai lại có tâm linh tương thông, thấy đệ đệ khóc, hắn cũng muốn khóc, lúc hai người kia ngừng cãi nhau thì ba đứa nhỏ đều khóc lên rồi.
Người Đường gia đều sốt ruột, mà Dương Nhạc với Thiệu Khải cũng sốt ruột.
Bọn họ lúc nhìn đến người kia thì vẫn trừng mắt nhau, giống như có thâm cừu đại hận nhưng bây giờ dù có chuyện gì cũng phải gác qua một bên, bởi vì ba cục cưng này quan trọng hơn.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Vũ, anh nói xem vì sao hai người này cứ nhìn thấy nhau là lại cãi nhau chứ?” Cô không rõ, thật sự không rõ. Thiệu Khải bình thường cũng là người ôn hòa có lễ, đối với ai cũng đều trương ra khuôn mặt tươi cười, cũng không có mắng qua người nào.
Còn có Nhạc Nhạc, cô ấy mặc dù có khi tính tình nóng nảy chút nhưng cũng chưa từng vô lễ náo loạn như vậy.
“Oan gia hoan hỉ.” Đường Mặc Vũ nói ra bốn chữ, cẩn thận dỗ tiểu nhi tử đáng yêu trong lòng.
Tiểu Vũ khóc mệt mỏi liền ghé vào vai ba ba ngủ, ánh mắt vẫn là hồng hồng, khiến Đường Mặc Vũ thập phần đau lòng. Hai cái vị này về sau làm ơn đừng có ầm ĩ như vậy nữa, bọn họ vừa ầm ĩ con anh sẽ khóc a.
Đừng có có cãi nhau trước mặt con anh có được không hả?
Bất quá, anh thấy hai người này cãi nhau mấy năm nay cũng thấy rất vui, anh muốn thấy họ tiến thêm một bước nữa, lúc đó mới thực sự là có kịch hay để xem.
Trong một quán bar, Dương Nhạc một ngụm lại một ngụm uống rượu, đem dài tĩnh lặng, lại chỉ có một người nhàm chán nên cô đến đây uống rượu.
Cô không khỏi thở dài, vuốt mặt mình, cô cũng sắp 27 tuổi, cũng là một cô gái ế rồi, nhưng vẫn còn độc thân, miệng nói là không thèm để ý nhưng lúc này cô vẫn rất khó chịu.
Nàng uống một ly lại một ly, thẳng đến khi ánh mắt đều mông lung.
“Hả. Tam bát, cô thế nào lại ở chỗ này?” Một giọng nam nhân thô lỗ vang lên bên tai cô. Không cần nhìn cũng biết là ai.
“Tôi ở đây thì liên quan gì tới anh, cái lão già chết tiệt này,” Dương Nhạc tức giận nói nhưng một nam nhân trẻ tuổi nguồi xuống bên cạnh, trông anh cũng không có vẻ gì là lão già như trong miệng cô nói, nhiều lắm cũng chỉ mới ba mươi. Tuy rằng anh không ngọc thụ lâm phong nhưng cũng tuấn mỹ phi phàm, lại có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp khiến nữ nhân phải chảy nước miếng.
“Ai nói tôi muốn quản cô, cô uống của cô, tôi uống của tôi,” Thiệu Khải cũng lấy đến một chai rượu, đổ vào miệng mình không ít. Aizzz, thực thống khoái, thật lâu anh chưa uống thoải mái như thế này.
“Uy, nữ nhân tam bát kia, cô buồn cái gì vậy?” Thiệu Khải nâng cằm, bộ dạng nhàm chán cực kỳ, anh nhìn đôi mắt có chút mơ hồ của cô, kỳ thực vẫn rất xinh đẹp, chỉ cần cô không mở mồm ra nói lão già gì đó làm tổn thương lòng tự trọng của anh thì cô cũng không đến nỗi.
“Còn anh?” Dương Nhạc lại rót một ly cho mình, hỏi ngược lại Thiệu Khải, anh ta là thiếu gia nhà giàu thì có cái gì mà phiền.
“Tôi hả. . A, ” Thiệu Khải buồn a, “Mẹ tôi mỗi ngày đều muốn tôi kết hôn. Tôi hiện tại sợ đến nỗi muốn rời nhà trốn đi.”
“Vậy thì kết hôn a, người muốn gả cho anh chắc còn nhiều hơn lông trâu, điều kiện của anh cũng không kém.” Dương Nhạc nhìn mắt anh, anh ta lớn lên đúng là mắt ra mắt, mũi ra mũi, tuy rằng không hoàn mỹ như Đường Mặc Vũ nhưng cũng không phải người thường, cô không tin có không có người muốn gả cho anh ta.
“Người muốn gả cho tôi rất nhiều, nhưng tôi chẳng thích ai cả.” Thiệu Khải cười khổ một tiếng, “Trước kia tôi cũng muốn tìm một người nào đó tùy tiện kết hôn nhưng hiện tại nhìn Mặc Vũ yêu Lạc Tuyết như vậy, tôi cũng muốn giống cậu ta, có thể yêu người con gái của mình, sủng cô ấy, đau lòng, yêu, cuộc sống như vậy nhất định rất hạnh phúc.”
Dương Nhạc bưng lên chén rượu uống: “Anh nghĩ cũng hay nhỉ. Anh cũng đâu phải Đường Mặc Vũ.” Cô thấy trong lòng mình ê ẩm, kỳ thực cô cũng muốn giống Lạc Tuyết, có một nam nhân đau lòng cho cô, yêu cô nhưng không có ai cả.
Cô lại rót rượu, tiếp tục uống.
Đối với một nữ nhân phiền não và một nam nhân buồn lòng thì uống rượu là sự hưởng thụ lớn nhất của họ.
Trên đường cái, một nam một nữ đỡ lấy nhau.
“A. Tôi cảm giác anh rất giống cái lão già chết tiệt kia, nhưng mà anh trẻ như vậy, tuyệt đối không già ……..” Nữ nhân sờ soạng một chút khuôn mặt của nam nhân, sau đó là ngực anh, làn da co dãn như vậy, tuyệt đối không giống một ông già.
“Tôi cũng thấy cô rất giống cái nữ nhân tam bát kia, nhưng cô so với cô ta thì tốt hơn nhiều.” Thiệu Khải cũng nhìn nhìn dù chẳng biết đó là ai.
“Không cần kêu tam bát. Tôi chán ghét cái từ đó, tôi rõ ràng rất ôn nhu, đâu giống cái tam bát ….. A. . .” Nữ nhân kéo kéo quần áo, khả năng lớn là không biết mình đang nói cái gì.
“Tôi cũng không phải là ông già, tôi còn trẻ a.” Nam nhân cũng say đến hồ đồ rồi.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Nữ nhân đưa tay đặt bả vai nam nhân, một bộ dạng ngật ngưỡng.
“Tìm chỗ để ngủ.” Nam nhân dụi mắt, đương nhiên phải tìm chỗ ngủ, nếu không thì đi chỗ nào nữa.
“Đến nhà anh hay nhà tôi?” Dương Nhạc nheo nửa mắt lại, giờ cô đã say đến mức còn không biết tên mình là gì.
“Đương nhiên. . Là. . Nhà của tôi. .” Thiệu Khải coi như không tệ lắm, còn nhớ rõ phòng của mình ở chỗ nào, bằng không tối nay bọn họ chỉ có thể ngủ ở đường cái.
Trong một căn phòng lớn trong nhà, một đôi nam nữ say túy lúy ngã trên giường.
“Không được, tôi muốn nôn a.” Nữ nhân vội vàng nhảy lên, thoáng lung lay đi vào trong toilet, tiếp theo là một trận tiếng nôn khan.
Tắm rửa, đúng rồi phải tắm rửa, bẩn chết mất. Cô mở ra nước nóng, đem cả người tẩy rửa sạch sẽ, nhưng không có chút tỉnh lại, vẫn còn say ngắc ngư.
“. . . .” Nàng hát lên, giọng hát thật khó nghe, một người đứng ở đó không biết đang nghĩ cái gì. Cô sờ soạng bên cạnh một chút, à, không có khăn tắm a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.