Quyển 1 - Chương 68: Tỉnh Lại
Hạ Nhiễm Tuyết
03/03/2015
Bọn họ đi ra ngoài, hai bóng lưng lạnh lẽo đi rất nhiều, mà cửa phòng bệnh lần thứ 2 đóng lại, người ở bên trong, vẫn
chưa tỉnh lại.
Ngón tay Đường Mặc Vũ khẽ động một cái, anh chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng trên trần nhà màu trắng, còn có mùi thuốc sát trùng ở bốn phía, đây là bệnh viện, anh bị bệnh, anh quay đầu, xem xét bốn phía một chút, một phòng bệnh có rất nhiều người bệnh, ánh mắt anh không ngừng xoay xoay, cũng không ngừng suy nghĩ vấn đề, anh lắc lắc tay nhìn, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh , người bệnh đích thị là anh, cực kì buồn cười, từ trước đến nay thân thể rất khỏe mạnh, bây giờ lại một lần gặp bác sĩ, lại ở trong phòng bệnh giá rẻ đặc biệt.
Đường Mặc Vũ ơi Đường Mặc Vũ, mày đã chết một lần, lĩnh hội được nhiều lắm rồi.
Anh cúi đầu, lúc này mới nhìn người phụ nữ nằm bò vào giường bệnh ngủ. Sợi tóc khô rơi rụng, quần áo hơi cũ nhưng vẫn sạch sẽ, thật ra cô ấy không bẩn thỉu.
“ Lạc Tuyết…” Anh lật người một phen, dùng bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm tóc Lạc Tuyết, muốn kêu cô tỉnh dậy, nhưng anh lại buông tay ra, để cho cô ấy ngủ vậy, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, cô ấy quá mệt mỏi rồi.
“ Đứa trẻ kia xấu quá…” Có người nói về anh, tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh quá yên tĩnh, cho nên cực kì dễ dàng nghe được. Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, xấu, khó coi, anh đã nghe quá nhiều, giờ trái tim anh bắt đầu vô cảm, có lẽ trước kia anh cho rằng tướng mạo đối với một người mà nói, nó đòi hỏi rất cao.
Đã có lúc anh hoàn mỹ, cho nên, anh lựa chọn toàn người hoàn mỹ, nhưng bây giờ gương mặt đẹp có ích lợi gì, cô gái hoàn mỹ lại rời bỏ anh, chỉ có cô gái khó coi này mới nhặt anh về, cho anh ăn, cho anh mặc, thật lòng yêu anh.
Xấu thì sao? Anh có bản lĩnh để cho cô gái tốt bụng yêu, bọn họ có sao, có sao?
Nhưng,sự đắc ý trôi qua, anh lại buồn phiền nghĩ rằng mình có đủ lông tóc, cô ấy vẫn coi anh là trẻ sơ sinh, nếu biết rõ anh là một người đàn ông chân chính, không biết có bị hù chết không.
“ Lạc Tuyết.” Anh lại nắm tóc Lạc Tuyết, chắc là cô mệt chết đi được, vẫn còn đang ngủ mà.
Lạc Tuyết mơ hồ ngồi dậy, thấy hai mắt tối đen trầm tĩnh” Tiểu Vũ”. Cô vội vàng vươn tay mình ra đặt trên trán Đường Mặc Vũ, rốt cuộc cũng ổn rồi.
“ Tiểu Vũ, mẹ mua cho con rất nhiều đồ đẹp này.” Cô nói xong liền lấy trong ngăn tủ ra một chút đồ chơi, chắc là mới mua, ánh mắt Đường Mặc Vũ thoáng đảo qua, cần những thứ này làm gì, lãng phí tiền bạc, anh không thích.
Lạc Tuyết lấy thứ gì đó trong tay mình đặt ở trước mặt anh : “ Mẹ biết con không thích chơi, nhưng, nếu ở nơi này một mình, sẽ không bị nhàm chán.”
Vậy còn cô ? Đường Mặc Vũ trừng mắt cô, cô muốn vứt anh ở nơi này sao? Lại còn tính toán vứt anh nữa chứ.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười, tay mình đặt ở cổ tay bé : “ Con quên là mẹ còn phải đi làm rồi à ?” Cô cúi đầu, lấy chăn đắp lên người Đường Mặc Vũ, cười mỏi mệt. Đường Mặc Vũ cứ nhìn chằm chằm hướng cô, có cảm giác sức khỏe cô không được tốt cho lắm !
Anh xoa xoa cái mặt cô, yên tâm đi, một mình tôi ở chỗ này rất tốt, không cần lo lắng.
Anh dùng hai mắt của mình để nói, mặc kệ cô ấy có nghe được hay không, anh nhắm mắt lại, muốn ngủ một chú, cái thân thể vô dụng này, mới có chút bệnh mà hết sức lực rồi.
Anh muốn khỏe sớm hơn, để cái cô ngốc kia không phải vất vả như vậy nữa
Từ từ, anh đột nhiên mở hai mắt, nơi này là bệnh viện, đừng tưởng rằng anh không biết nhà bọn họ có bao nhiêu tiền bạc để cho anh ở bệnh viện, nhưng cô gái kia rất nghèo, cũng nhiều người biết, đâu có cho anh tiền đi khám bệnh, anh dùng lực ngồi dậy, Lạc Tuyết đã đi rồi, bên giường còn có đống đồ chơi mới mua bày la liệt.
Anh nhìn xung quanh, họ đều nhìn mặt anh một cách kì quái, sau khi nhìn xong còn buột miệng nói hai câu :
Thằng nhỏ này xấu quá, khó coi thật …
Vô vị, Đường Mặc Vũ đảo mắt, nhìn đủ chưa, một đám người rảnh rỗi…
Anh thuận tiện cầm lấy chiếc hộp thần bí, sau đó tự mình chơi một mình, trong những món đồ chơi mới mua, chỉ có duy nhất đồ chơi này anh có khả năng chơi .
Anh lại nằm xuống lần nữa, một lúc sau bác sĩ tới tiêm thuốc cho anh, từ đầu đến cuối anh không rên lên tiếng nào.
“ Thằng nhóc này ngoan thật.” Y tác không tự chủ cười lên, lần đầu tiên cô thấy có đứa trẻ hợp tác đến như vậy, quá thành thục luôn. Tuy bộ dạng khó nhìn, nhưng có cảm giác đáng yêu, đứa trẻ thôi mà…
Cho đến khi buổi tối, Lạc Tuyết trở lại, cả người cô đầy mùi bùn đất. Đường Mặc Vũ không cần nghĩ cũng muốn cô đã làm gì. Vì anh đã sớm quen mùi vị này, anh nắm lấy quần áo Lạc Tuyết, nếu là trước kia có lẽ anh đã băm chặt bàn tay mình, nếu không thì dùng nước sát trùng tẩy cái tay đến 10 lần, nhưng bây giờ cầm chặt quần áo cô, cho dù là cô vừa mới nhặt ve chai.
Cũng tại vì anh vô cảm với chuyện đấy bẩn.
“ Tiểu Vũ, con ngoan ngoãn tiêm, biết không? Như vậy con mới khỏi bệnh được, rồi chúng ta có thể về nhà.” Lạc Tuyết ôm thân thể Đường Mặc Vũ vào lồng ngực mình, giương hai mắt mình lên, nhìn bên ngoài ánh sáng rực, trong mắt có chút cô đơn, liệu tương lai bọn họ có sáng rực như thế này không?
Đường Mặc Vũ không hờn giận bĩu môi, một anh chàng khỏe mạnh như anh thì sợ gì chích, , nhưng với cái cơ thể này, anh vẫn chỉ là một đứa con nít.
Cái cô này, cô lấy đâu ra tiền bạc, chỉ miệt mài đi lượm ve chai, Đường Mặc Vũ kì quái nhìn chằm chằm Lạc Tuyết, cô nặng bao nhiêu cân, anh biết rõ là cả nhà cô chả có bao nhiêu tiền, lại có thêm anh nữa, thế anh nằm viện thì lấy tiền đâu ra, bệnh viện đâu phải nơi từ thiện,bọn anh thuộc loại người nghèo không có tiền chữa bệnh rồi.
Lạc Tuyết nheo mắt, vài ánh sáng rơi trên mặt cô, làn da này không đẹp lắm, chỉ có lúc tuổi còn trẻ mới nhìn thấy đẹp một chút, lúc này, ánh mặt trời chiếu vào lông mi cô, thỉnh thoảng run khẽ.
Ngón tay Đường Mặc Vũ khẽ động một cái, anh chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt nhìn thẳng trên trần nhà màu trắng, còn có mùi thuốc sát trùng ở bốn phía, đây là bệnh viện, anh bị bệnh, anh quay đầu, xem xét bốn phía một chút, một phòng bệnh có rất nhiều người bệnh, ánh mắt anh không ngừng xoay xoay, cũng không ngừng suy nghĩ vấn đề, anh lắc lắc tay nhìn, phát hiện bản thân đang nằm trên giường bệnh , người bệnh đích thị là anh, cực kì buồn cười, từ trước đến nay thân thể rất khỏe mạnh, bây giờ lại một lần gặp bác sĩ, lại ở trong phòng bệnh giá rẻ đặc biệt.
Đường Mặc Vũ ơi Đường Mặc Vũ, mày đã chết một lần, lĩnh hội được nhiều lắm rồi.
Anh cúi đầu, lúc này mới nhìn người phụ nữ nằm bò vào giường bệnh ngủ. Sợi tóc khô rơi rụng, quần áo hơi cũ nhưng vẫn sạch sẽ, thật ra cô ấy không bẩn thỉu.
“ Lạc Tuyết…” Anh lật người một phen, dùng bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm tóc Lạc Tuyết, muốn kêu cô tỉnh dậy, nhưng anh lại buông tay ra, để cho cô ấy ngủ vậy, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, cô ấy quá mệt mỏi rồi.
“ Đứa trẻ kia xấu quá…” Có người nói về anh, tuy giọng nói rất nhỏ, nhưng trong phòng bệnh quá yên tĩnh, cho nên cực kì dễ dàng nghe được. Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, xấu, khó coi, anh đã nghe quá nhiều, giờ trái tim anh bắt đầu vô cảm, có lẽ trước kia anh cho rằng tướng mạo đối với một người mà nói, nó đòi hỏi rất cao.
Đã có lúc anh hoàn mỹ, cho nên, anh lựa chọn toàn người hoàn mỹ, nhưng bây giờ gương mặt đẹp có ích lợi gì, cô gái hoàn mỹ lại rời bỏ anh, chỉ có cô gái khó coi này mới nhặt anh về, cho anh ăn, cho anh mặc, thật lòng yêu anh.
Xấu thì sao? Anh có bản lĩnh để cho cô gái tốt bụng yêu, bọn họ có sao, có sao?
Nhưng,sự đắc ý trôi qua, anh lại buồn phiền nghĩ rằng mình có đủ lông tóc, cô ấy vẫn coi anh là trẻ sơ sinh, nếu biết rõ anh là một người đàn ông chân chính, không biết có bị hù chết không.
“ Lạc Tuyết.” Anh lại nắm tóc Lạc Tuyết, chắc là cô mệt chết đi được, vẫn còn đang ngủ mà.
Lạc Tuyết mơ hồ ngồi dậy, thấy hai mắt tối đen trầm tĩnh” Tiểu Vũ”. Cô vội vàng vươn tay mình ra đặt trên trán Đường Mặc Vũ, rốt cuộc cũng ổn rồi.
“ Tiểu Vũ, mẹ mua cho con rất nhiều đồ đẹp này.” Cô nói xong liền lấy trong ngăn tủ ra một chút đồ chơi, chắc là mới mua, ánh mắt Đường Mặc Vũ thoáng đảo qua, cần những thứ này làm gì, lãng phí tiền bạc, anh không thích.
Lạc Tuyết lấy thứ gì đó trong tay mình đặt ở trước mặt anh : “ Mẹ biết con không thích chơi, nhưng, nếu ở nơi này một mình, sẽ không bị nhàm chán.”
Vậy còn cô ? Đường Mặc Vũ trừng mắt cô, cô muốn vứt anh ở nơi này sao? Lại còn tính toán vứt anh nữa chứ.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng cười, tay mình đặt ở cổ tay bé : “ Con quên là mẹ còn phải đi làm rồi à ?” Cô cúi đầu, lấy chăn đắp lên người Đường Mặc Vũ, cười mỏi mệt. Đường Mặc Vũ cứ nhìn chằm chằm hướng cô, có cảm giác sức khỏe cô không được tốt cho lắm !
Anh xoa xoa cái mặt cô, yên tâm đi, một mình tôi ở chỗ này rất tốt, không cần lo lắng.
Anh dùng hai mắt của mình để nói, mặc kệ cô ấy có nghe được hay không, anh nhắm mắt lại, muốn ngủ một chú, cái thân thể vô dụng này, mới có chút bệnh mà hết sức lực rồi.
Anh muốn khỏe sớm hơn, để cái cô ngốc kia không phải vất vả như vậy nữa
Từ từ, anh đột nhiên mở hai mắt, nơi này là bệnh viện, đừng tưởng rằng anh không biết nhà bọn họ có bao nhiêu tiền bạc để cho anh ở bệnh viện, nhưng cô gái kia rất nghèo, cũng nhiều người biết, đâu có cho anh tiền đi khám bệnh, anh dùng lực ngồi dậy, Lạc Tuyết đã đi rồi, bên giường còn có đống đồ chơi mới mua bày la liệt.
Anh nhìn xung quanh, họ đều nhìn mặt anh một cách kì quái, sau khi nhìn xong còn buột miệng nói hai câu :
Thằng nhỏ này xấu quá, khó coi thật …
Vô vị, Đường Mặc Vũ đảo mắt, nhìn đủ chưa, một đám người rảnh rỗi…
Anh thuận tiện cầm lấy chiếc hộp thần bí, sau đó tự mình chơi một mình, trong những món đồ chơi mới mua, chỉ có duy nhất đồ chơi này anh có khả năng chơi .
Anh lại nằm xuống lần nữa, một lúc sau bác sĩ tới tiêm thuốc cho anh, từ đầu đến cuối anh không rên lên tiếng nào.
“ Thằng nhóc này ngoan thật.” Y tác không tự chủ cười lên, lần đầu tiên cô thấy có đứa trẻ hợp tác đến như vậy, quá thành thục luôn. Tuy bộ dạng khó nhìn, nhưng có cảm giác đáng yêu, đứa trẻ thôi mà…
Cho đến khi buổi tối, Lạc Tuyết trở lại, cả người cô đầy mùi bùn đất. Đường Mặc Vũ không cần nghĩ cũng muốn cô đã làm gì. Vì anh đã sớm quen mùi vị này, anh nắm lấy quần áo Lạc Tuyết, nếu là trước kia có lẽ anh đã băm chặt bàn tay mình, nếu không thì dùng nước sát trùng tẩy cái tay đến 10 lần, nhưng bây giờ cầm chặt quần áo cô, cho dù là cô vừa mới nhặt ve chai.
Cũng tại vì anh vô cảm với chuyện đấy bẩn.
“ Tiểu Vũ, con ngoan ngoãn tiêm, biết không? Như vậy con mới khỏi bệnh được, rồi chúng ta có thể về nhà.” Lạc Tuyết ôm thân thể Đường Mặc Vũ vào lồng ngực mình, giương hai mắt mình lên, nhìn bên ngoài ánh sáng rực, trong mắt có chút cô đơn, liệu tương lai bọn họ có sáng rực như thế này không?
Đường Mặc Vũ không hờn giận bĩu môi, một anh chàng khỏe mạnh như anh thì sợ gì chích, , nhưng với cái cơ thể này, anh vẫn chỉ là một đứa con nít.
Cái cô này, cô lấy đâu ra tiền bạc, chỉ miệt mài đi lượm ve chai, Đường Mặc Vũ kì quái nhìn chằm chằm Lạc Tuyết, cô nặng bao nhiêu cân, anh biết rõ là cả nhà cô chả có bao nhiêu tiền, lại có thêm anh nữa, thế anh nằm viện thì lấy tiền đâu ra, bệnh viện đâu phải nơi từ thiện,bọn anh thuộc loại người nghèo không có tiền chữa bệnh rồi.
Lạc Tuyết nheo mắt, vài ánh sáng rơi trên mặt cô, làn da này không đẹp lắm, chỉ có lúc tuổi còn trẻ mới nhìn thấy đẹp một chút, lúc này, ánh mặt trời chiếu vào lông mi cô, thỉnh thoảng run khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.