Chương 16: Cuộc gọi có ích
Thanh. Âm
26/04/2021
Cô vốn không có ý định nghe lén cuộc nói chyên điện thoại của hắn. Nhưng do cánh cửa phòng không khép chặt cộng với việc vì hạ thân cô đang đau rát do chuyện đêm hôm qua nên không thể di chuyển nhanh được, chỉ có thể nhích từng bước nhẹ.
Nhưng cô không ngờ mình lại nghe được một tin chấn động như thế.Tại sao hắn lại muốn ám sát cả gia tộc họ Giang nhà cô? Chẳng phải lúc trước thái độ của hắn dù đôi với cô không tốt cho lắm nhưng ít nhất là hắn không làm hại gì đến gia tộc nhà cô, thậm chí hắn còn giúp đỡ tập đoàn của ông cô thuận lợi mua được khu đất ở phía Tây thành phố này sao? Chẳng lẽ chỉ sau một đêm cô và hắn xảy ra chuyện đó thì thái độ của hắn đối với cô lại càng ngày càng nghiêm trọng, thâm chí còn muốn giết hại cả gia tộc nhà cô.
Dường như phát hiện có người bên ngoài nghe lén, con dao hắn đang cầm trên tay hắn đột nhiên bay thẳng đến cửa, ghim trúng vào khung cửa.
Tình hình đến bất ngờ khiến cô hoàn hồn, cố quay thật nhanh chạy về phòng, mặc cho cơ thể đang đau buốt.
Đang nghe hắn nói chuyện đột nhiên lại im lặng, đầu dây bên kia vội lên tiếng
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao cậu làm đột nhiên không nói tiếp”
“Nội gián nghe lén”
“wtf. Nhà cậu mà cũng có nội gián”
“Câm mồm, cậu mà nói thêm một tiếng nào nữa tôi không ngại đưa vào đặc khu A ở California đâu”
Nghe hắn cảnh cáo sẽ đưa anh đến đặc khu A ở California, lập tức rùng mình một cái.
Cả Hắc bang ai mà chả biết đặc khu đấy đáng sợ như thế nào, là nơi huấn luyện khắt khe và đáng sợ nhất của Hắc bang.
Anh còn nhớ rõ một lần vì sơ xuất làm thất lạc lô hàng vũ khí mới mà bên Trung Đông vừa chuyển đến nhưng anh cũng đã nhanh chóng tìm lại được, nhưng hắn cũng đã rất nổi nóng-trong từ điển của hắn không hề có chữ ‘sai sót” hay “bất cẩn” xuất hiện, vì vậy không nể mặt anh là lão nhị ở hắc bang hay là bạn chơi thân với hắn, lập tức đẩy anh đến đặc khu huấn luyện lại từ đầu. Đến khi ra được khỏi cửa đặc khu A, anh lúc đó gần như chỉ còn nữa mạng, phải dưỡng thương gần 1 tháng mới khỏi.
Lần trước là nhờ hắn nương tay, không bắt anh huấn luyện ở tầng 7, nên anh mới có cơ hội sống sót, nếu không bây giờ đã là cái giỗ thứ 4 của anh rồi.
Hắn vẫn thái độ như thế, ngắt máy một cách bất lịch sự trong khi anh còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã nghe tiếng tút…tút…tút..t..
Vứt điện thoại trên bàn, ánh mắt di chuyển về cánh cửa nối phòng cô và phòng hắn. Hắn biết người bên ngoài nghe lén lúc nãy là Giang Thanh Hân, không phải là hắn sơ xuất không đóng kín cửa mà là hắn cố tình để cô nghe thấy…
Hắn là đang chờ xem cô và lão cáo già nhà họ Giang sẽ làm gì được hắn, định bày trò gì để đối phó với hắn. Hắn không thích chơi đánh lén, hành động vừa rồi của hắn là đang ngầm khiêu chiến lão, hắn biết với một đúa cháu gái vô dụng như cô sẽ không thể đứng nhìn hắn ra tay tàn sát với gia đình mình, không chừng một lát nữa cô sẽ gọi điện thoại cho lão ta, nhắc nhở lão ta cẩn thận cũng nên.
Giang Thanh Hân sau cú sốc biết tin lúc nãy, cô bây giờ không biết nên làm như thế nào. Bất giác theo phản ứng tự nhiên gọi điện cho ông, sau một hồi đổ chuông đầu dây bên kia cũng đã bắt máy
“Tiểu Hân, lâu lắm rồi mới thấy cháu gọi đến ông lão này. Sao, có gia đình rồi thì lập tức không cần đến người ông đã nuôi dưỡng gần 20 năm này nữa sao? Tiểu Hân của ông làm như thế, ông cảm thấy rất buồn đấy…”
Giang Thanh Hân cô đang rất rất nhớ ông, yên lặng nghe giọng trìu mến của ông từ đầu dây bên kia truyền đến, kể từ ngày gả đi cô đã không trở về biệt thự Giang gia thăm ông lần nào nữa. Bởi nếu cô muốn về thăm ông thì quy tắc Giang gia là phải có chồng cùng về, nhưng tình hình của cô và hắn như thế, làm sao có thể mở miệng nhờ hắn mà chưa chắc gì hắn đã gật đầu đồng ý.
Không thấy đầu dây bên kia trả lời, ông bất giác trầm tư, lo lắng
“Cháu không sao chứ, không xảy ra chuyện gì chứ. Chuyện của cháu và Trạch Âu vẫn ổn chứ, hai đứa con bất hòa nhau à”
Cô vốn rất muốn nói ra câu “Chúng cháu trước giờ có từng xem nhau là vợ chồng thực sự đâu mà lại xảy ra bất hòa vợ chồng” nhưng đã rất may là kiềm nén lại, giọng thút thít như sắp bật khóc
“Hic..híc..cháu…cháu..cháu.rất nhớ ông”
“Nhớ ông thì hôm nào rãnh hãy cùng Trạch Âu về thăm ông”
Nghe ông nói câu cùng về vớ Hàn Trạch Âu cô chỉ biết im lặng, nước mắt kiềm nén từ lúc này bỗng dung trào ra như trúc toàn bộ ấm ức
“ Ông à,bọn cháu đã sắp ly hôn rồi ông ạ. cuộc hôn nhân của cháu và Hàn Trạch Âu là một thất bại. Cháu bây giờ nên làm thế nào mới gọi là đúng.Đầu óc cháu bây giờ không thể suy nghĩ được chuyện gì cả.Cháu xin lỗi ông, cháu đã phụ lòng ông. Cháu đã không đủ bản lĩnh để duy trì cuộc hôn nhân này nữa rồi. Trạch Âu, anh ấy đã đơn phương ly hôn cháu, Hàn lão gia cũng đã gật đầu đồng ý…có lẽ dến cuối năm nay sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn. Cháu..cháu..xin lỗi ông”
Nghe cô vừa khóc vừa nói như thế, ông chỉ biết lặng lẽ thở dài.. Đột nhiên cô lên tiếng hỏi ông
“Ông hãy nói thật cho cháu biết là trong mấy năm nay ông đã từng làm chuyện gì trái lương tâm không? Ông có đắc tội gì với Hàn Trạch Âu không?”
Nghe cô hỏi như thế, ông khá bất ngờ, sao bỗng dưng hôm nay cô lại hỏi chuyện này, đó chẳng phải là chuyện của 8 năm trước sau. Lấy lại bình tĩnh, giọng ông trìu mến trả lời cô
“Sao cháu lại hỏi như thế, nếu ông cháu mà gây sự hay đắt tội gì với người của gia tộc họ Hàn. Cháu nghĩ người ta sẽ để ông cháu được yên hay sao, đồng thời sẽ dễ dàng để cháu đến làm dâu ở đó!!?”
Cô im lặng một lúc lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên cô lại lên tiếng
“Ông à, Ông hãy cẩn thận một chút. Cháu không biết Hàn Trạch Âu có hiểu lầm gì với gia tộc Giang gia hay không, nhưng hôm nay đứng ngoài cửa cháu vô tình nghe được là Trạch Âu anh ấy đang cho người chuẩn bị đối phó Giang gia.Cháu hi vọng ông sẽ không bị làm sao cả”
“Con bé này có phải cháu quá nhạy cảm hay không, Giang gia đâu phải chi có mỗi gia tộc nhà ta thôi đâu.Cháu hãy an tâm, ông cháu chưa từng gây sự hay làm gì có lỗi với bên thông gia cả. Cháu đừng quá lo lắng. Năm mới ông mong cuộc hôn nhân của cháu và Hàn Trạch Âu sẽ sớm ổn định lại. Cũng đã đén giờ ông đến nghĩa trang thăm bố mẹ cháu. Ông tạm thời ngắt máy, hôm nào rãnh rỗi, ông sẽ gọi lại cho cháu. Năm mới an lành”
“Ông cũng thế, năm mới an lành”
Hai đầu dây vừa ngắt máy. Cô cuộn tròn người ngồi trên ghế sofa hướng ra ngoài cửa sổ, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh cùng với nỗi bất an.
Cô nào hay biết, toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi của cô đã bị hắn hack nghe lén toàn bộ. Sau khi cô tắt máy hắn cũng đồng thời dùi điếu thuốc đã hút phân nữa vào gạt tàn hình chim ưng kia. Cuộc gọi thoại này đúng là quá có ích cho hắn.
Thường ngày thông tin lịch trình của cáo già Giang gia đều bị giữ kín nhưng hôm nay vì sơ xuất mà được hắn nghe thấy.Hôm nay lão cáo già Giang gia đến nghĩa trang thăm kẻ đâm chết Nhược Vân nhà hắn, thân là cháu rể nên hắn cũng phải đến đó chào hỏi ông một tiếng mới phải đạo,… đồng thời cũng nên tận mắt nhìn “ba vợ” kẻ đã đâm chết vợ tương lai của hắn
*Rất mong các bạn có thể bỏ vài giây cho mình một chút nhận xét được không ạ. Vì đây là tiểu thuyết đầu tay nên sẽ có rất nhiều sai sót trong văn phong và cách dung từ. Hi vọng mọi người sẽ giúp mình cải thiện. Mình xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm truyện.
Nhưng cô không ngờ mình lại nghe được một tin chấn động như thế.Tại sao hắn lại muốn ám sát cả gia tộc họ Giang nhà cô? Chẳng phải lúc trước thái độ của hắn dù đôi với cô không tốt cho lắm nhưng ít nhất là hắn không làm hại gì đến gia tộc nhà cô, thậm chí hắn còn giúp đỡ tập đoàn của ông cô thuận lợi mua được khu đất ở phía Tây thành phố này sao? Chẳng lẽ chỉ sau một đêm cô và hắn xảy ra chuyện đó thì thái độ của hắn đối với cô lại càng ngày càng nghiêm trọng, thâm chí còn muốn giết hại cả gia tộc nhà cô.
Dường như phát hiện có người bên ngoài nghe lén, con dao hắn đang cầm trên tay hắn đột nhiên bay thẳng đến cửa, ghim trúng vào khung cửa.
Tình hình đến bất ngờ khiến cô hoàn hồn, cố quay thật nhanh chạy về phòng, mặc cho cơ thể đang đau buốt.
Đang nghe hắn nói chuyện đột nhiên lại im lặng, đầu dây bên kia vội lên tiếng
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao cậu làm đột nhiên không nói tiếp”
“Nội gián nghe lén”
“wtf. Nhà cậu mà cũng có nội gián”
“Câm mồm, cậu mà nói thêm một tiếng nào nữa tôi không ngại đưa vào đặc khu A ở California đâu”
Nghe hắn cảnh cáo sẽ đưa anh đến đặc khu A ở California, lập tức rùng mình một cái.
Cả Hắc bang ai mà chả biết đặc khu đấy đáng sợ như thế nào, là nơi huấn luyện khắt khe và đáng sợ nhất của Hắc bang.
Anh còn nhớ rõ một lần vì sơ xuất làm thất lạc lô hàng vũ khí mới mà bên Trung Đông vừa chuyển đến nhưng anh cũng đã nhanh chóng tìm lại được, nhưng hắn cũng đã rất nổi nóng-trong từ điển của hắn không hề có chữ ‘sai sót” hay “bất cẩn” xuất hiện, vì vậy không nể mặt anh là lão nhị ở hắc bang hay là bạn chơi thân với hắn, lập tức đẩy anh đến đặc khu huấn luyện lại từ đầu. Đến khi ra được khỏi cửa đặc khu A, anh lúc đó gần như chỉ còn nữa mạng, phải dưỡng thương gần 1 tháng mới khỏi.
Lần trước là nhờ hắn nương tay, không bắt anh huấn luyện ở tầng 7, nên anh mới có cơ hội sống sót, nếu không bây giờ đã là cái giỗ thứ 4 của anh rồi.
Hắn vẫn thái độ như thế, ngắt máy một cách bất lịch sự trong khi anh còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã nghe tiếng tút…tút…tút..t..
Vứt điện thoại trên bàn, ánh mắt di chuyển về cánh cửa nối phòng cô và phòng hắn. Hắn biết người bên ngoài nghe lén lúc nãy là Giang Thanh Hân, không phải là hắn sơ xuất không đóng kín cửa mà là hắn cố tình để cô nghe thấy…
Hắn là đang chờ xem cô và lão cáo già nhà họ Giang sẽ làm gì được hắn, định bày trò gì để đối phó với hắn. Hắn không thích chơi đánh lén, hành động vừa rồi của hắn là đang ngầm khiêu chiến lão, hắn biết với một đúa cháu gái vô dụng như cô sẽ không thể đứng nhìn hắn ra tay tàn sát với gia đình mình, không chừng một lát nữa cô sẽ gọi điện thoại cho lão ta, nhắc nhở lão ta cẩn thận cũng nên.
Giang Thanh Hân sau cú sốc biết tin lúc nãy, cô bây giờ không biết nên làm như thế nào. Bất giác theo phản ứng tự nhiên gọi điện cho ông, sau một hồi đổ chuông đầu dây bên kia cũng đã bắt máy
“Tiểu Hân, lâu lắm rồi mới thấy cháu gọi đến ông lão này. Sao, có gia đình rồi thì lập tức không cần đến người ông đã nuôi dưỡng gần 20 năm này nữa sao? Tiểu Hân của ông làm như thế, ông cảm thấy rất buồn đấy…”
Giang Thanh Hân cô đang rất rất nhớ ông, yên lặng nghe giọng trìu mến của ông từ đầu dây bên kia truyền đến, kể từ ngày gả đi cô đã không trở về biệt thự Giang gia thăm ông lần nào nữa. Bởi nếu cô muốn về thăm ông thì quy tắc Giang gia là phải có chồng cùng về, nhưng tình hình của cô và hắn như thế, làm sao có thể mở miệng nhờ hắn mà chưa chắc gì hắn đã gật đầu đồng ý.
Không thấy đầu dây bên kia trả lời, ông bất giác trầm tư, lo lắng
“Cháu không sao chứ, không xảy ra chuyện gì chứ. Chuyện của cháu và Trạch Âu vẫn ổn chứ, hai đứa con bất hòa nhau à”
Cô vốn rất muốn nói ra câu “Chúng cháu trước giờ có từng xem nhau là vợ chồng thực sự đâu mà lại xảy ra bất hòa vợ chồng” nhưng đã rất may là kiềm nén lại, giọng thút thít như sắp bật khóc
“Hic..híc..cháu…cháu..cháu.rất nhớ ông”
“Nhớ ông thì hôm nào rãnh hãy cùng Trạch Âu về thăm ông”
Nghe ông nói câu cùng về vớ Hàn Trạch Âu cô chỉ biết im lặng, nước mắt kiềm nén từ lúc này bỗng dung trào ra như trúc toàn bộ ấm ức
“ Ông à,bọn cháu đã sắp ly hôn rồi ông ạ. cuộc hôn nhân của cháu và Hàn Trạch Âu là một thất bại. Cháu bây giờ nên làm thế nào mới gọi là đúng.Đầu óc cháu bây giờ không thể suy nghĩ được chuyện gì cả.Cháu xin lỗi ông, cháu đã phụ lòng ông. Cháu đã không đủ bản lĩnh để duy trì cuộc hôn nhân này nữa rồi. Trạch Âu, anh ấy đã đơn phương ly hôn cháu, Hàn lão gia cũng đã gật đầu đồng ý…có lẽ dến cuối năm nay sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn. Cháu..cháu..xin lỗi ông”
Nghe cô vừa khóc vừa nói như thế, ông chỉ biết lặng lẽ thở dài.. Đột nhiên cô lên tiếng hỏi ông
“Ông hãy nói thật cho cháu biết là trong mấy năm nay ông đã từng làm chuyện gì trái lương tâm không? Ông có đắc tội gì với Hàn Trạch Âu không?”
Nghe cô hỏi như thế, ông khá bất ngờ, sao bỗng dưng hôm nay cô lại hỏi chuyện này, đó chẳng phải là chuyện của 8 năm trước sau. Lấy lại bình tĩnh, giọng ông trìu mến trả lời cô
“Sao cháu lại hỏi như thế, nếu ông cháu mà gây sự hay đắt tội gì với người của gia tộc họ Hàn. Cháu nghĩ người ta sẽ để ông cháu được yên hay sao, đồng thời sẽ dễ dàng để cháu đến làm dâu ở đó!!?”
Cô im lặng một lúc lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên cô lại lên tiếng
“Ông à, Ông hãy cẩn thận một chút. Cháu không biết Hàn Trạch Âu có hiểu lầm gì với gia tộc Giang gia hay không, nhưng hôm nay đứng ngoài cửa cháu vô tình nghe được là Trạch Âu anh ấy đang cho người chuẩn bị đối phó Giang gia.Cháu hi vọng ông sẽ không bị làm sao cả”
“Con bé này có phải cháu quá nhạy cảm hay không, Giang gia đâu phải chi có mỗi gia tộc nhà ta thôi đâu.Cháu hãy an tâm, ông cháu chưa từng gây sự hay làm gì có lỗi với bên thông gia cả. Cháu đừng quá lo lắng. Năm mới ông mong cuộc hôn nhân của cháu và Hàn Trạch Âu sẽ sớm ổn định lại. Cũng đã đén giờ ông đến nghĩa trang thăm bố mẹ cháu. Ông tạm thời ngắt máy, hôm nào rãnh rỗi, ông sẽ gọi lại cho cháu. Năm mới an lành”
“Ông cũng thế, năm mới an lành”
Hai đầu dây vừa ngắt máy. Cô cuộn tròn người ngồi trên ghế sofa hướng ra ngoài cửa sổ, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn xung quanh cùng với nỗi bất an.
Cô nào hay biết, toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi của cô đã bị hắn hack nghe lén toàn bộ. Sau khi cô tắt máy hắn cũng đồng thời dùi điếu thuốc đã hút phân nữa vào gạt tàn hình chim ưng kia. Cuộc gọi thoại này đúng là quá có ích cho hắn.
Thường ngày thông tin lịch trình của cáo già Giang gia đều bị giữ kín nhưng hôm nay vì sơ xuất mà được hắn nghe thấy.Hôm nay lão cáo già Giang gia đến nghĩa trang thăm kẻ đâm chết Nhược Vân nhà hắn, thân là cháu rể nên hắn cũng phải đến đó chào hỏi ông một tiếng mới phải đạo,… đồng thời cũng nên tận mắt nhìn “ba vợ” kẻ đã đâm chết vợ tương lai của hắn
*Rất mong các bạn có thể bỏ vài giây cho mình một chút nhận xét được không ạ. Vì đây là tiểu thuyết đầu tay nên sẽ có rất nhiều sai sót trong văn phong và cách dung từ. Hi vọng mọi người sẽ giúp mình cải thiện. Mình xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.