Chương 2: Giải thoát
Đặng Thu Thảo
14/04/2021
- Thiếu gia, thiếu phu nhân sảy thai rồi !
- Bảo cô ta bớt diễn trò đi.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân không hề diễn trò. Vừa nãy bác sĩ nói thiếu phu nhân đã sảy thai, mọi chuyện hoàn toàn là sự thật.
- Được, để tôi đến xem thử.
Người làm vườn hớt ha hớt hải chạy lại nói với Lý Kiệt. Đã bị cô lừa một lần, khắc sẽ mất lòng tin. Cuối cùng anh vẫn tới bệnh viện xem xem có phải là sự thật.
Vừa mới tới nơi, trước mắt anh là cảnh mẹ anh đang ôm cô khóc nức nở. Bác sĩ chỉ đứng lắc đầu mà buồn phiền. Lý phu nhân thấy con trai tới liền xông tới bên anh, tát cho anh một cái bạt tai thật đau. Bà gắt lên :
- Tiên sư nhà mày, mày là cái thằng ngu lại đi bao che và tin tưởng con Hạ Vy. Cái con đấy thì tốt đẹp gì ? Nó cho mày uống cái thứ của nợ gì mà mày vô nhân tính tới thế ? Khổ thân Như Nguyệt của tao. Mày mau tới quỳ xuống xin lỗi vợ mày ngay lập tức cho tao.
Bà tức giận tột độ, vừa tát anh một cái đã dùng sức lôi thằng con ngớ ngẩn vào trong phòng bệnh. Bắt anh quỳ xuống xin lỗi Như Nguyệt. Chưa bao giờ bà tức giận tới thế ! Từ trước tới nay, Lý Kiệt cực kì nghe lời bà. Nhưng kể từ khi có con Hạ Vy xuất hiện liền làm cho con trai bà chẳng ra thể thống gì.
Tại sao nó lại thích Hạ Vy ? Yêu một đứa con gái gian xảo tới vậy ? Nó mà xứng với con trai bà hay sao ? Cứ thà rằng nó ế chứ bà không bao giờ cho cái của nợ ấy bước vào nhà họ Lý. Bà thề, chỉ có Như Nguyệt mới xứng làm con dâu của bà.
- Nhanh !
Bà ra lệnh cho con trai. Lý Kiệt tức giận chỉ tay vào phía Như Nguyệt mà quát :
- Tại sao con phải xin lỗi cô ta ? Cô ta ngu ngốc mới làm cho đứa trẻ biến mất chứ đâu phải con. Còn nữa, như đã định ước, đứa trẻ không còn thì cô liền cút khỏi nhà tôi.
Cô chẳng nói gì, Như Nguyệt chỉ cười lạnh. Phải, cuộc sống này không phù hợp với cô. Sống với tên cạn bã như vậy chi bằng chết đi cho lành. Anh ta là cái gì ? Ba năm trở về đây anh như trở thành một kẻ xa lạ.
Anh không dùng ánh mắt dịu hiền khi nhìn người ta nữa, thay vào đấy là một ánh mắt cô độc và đầy oán hận. Trước kia, anh dịu dàng hơn thế nhiều !
- Mày vừa nói cái gì ? Mày nói lại tao nghe xem, có tin tao đập chết mày ngay tại đây không ?
- Mẹ, chuyện của bọn con, mong mẹ đừng can thiệp.
- Được, hay lắm ! Nói hay lắm ! Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao. Tao không có đứa con ngu muội như mày.
Bà tức giận đến mức nghẹn thở, mặt đỏ hết cả lên khiến ai ai cũng được một phen hú hồn. Bác sĩ Trần - anh họ của Trần Như Nguyệt vội vã cấp cứu cho bà rồi đưa bà đi nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại anh, cô và một người anh họ của anh - Lý Anh Tuấn.
- Lý Kiệt, em làm mợ giận thật sự rồi đấy.
- Tôi khuyên anh đừng nên quan tâm vào sự việc nhà tôi.
Hắn cười khổ nhìn Như Nguyệt, đang tính rời đi thì cô lên tiếng. Bấy giờ giả câm giả điếc cũng khá nản, bèn cười như không cười :
- Anh Tuấn, anh có mang giấy ly hôn em chuẩn bị không ?
- Có đây, em định ly hôn sao ?
Hắn lôi ra đơn ly hôn rồi đưa cho Như Nguyệt, anh bần thần một lúc rồi cô nói tiếp :
- Anh kí đi, mai chúng ta ra tòa.
- Cô cũng biết điều đấy !
- Từ giờ sẽ không ai can thiệp vào ai nữa, tôi mệt rồi, anh cầm đơn ly hôn rồi kí đi. Kí xong nhớ lượn nhanh nhé ! Tốn của tôi không ít oxi rồi.
Anh tức giận kí xong rồi rời đi. Cô như được giải thoát, cười trong đau khổ. Chí ít, trong chuyện tình này, cô vẫn còn giữ được đứa trẻ. Sau khi Tuấn rời đi, anh bác sĩ quý hóa của cô liền chạy vội vào xem thử.
Hắn chống nạnh rồi hừ lạnh một cái : Gớm, thấy chưa, yêu nó cho đẫy vào. Giờ nhóc tính sao ?
Cô cười cười, Như Nguyệt xoa coa cái bụng bé bé xinh xinh của mình, không quên cảm ơn anh vì đã giúp cô diễn vở kịch này. Lần này phải ăn mừng chiến công.
Đứa trẻ may mắn vẫn khỏe mạnh, cô dự định sẽ tự mình chăm sóc nó, bản thân cô đủ khả năng để cho nó một cuộc sống đầy đủ. Chẳng cần anh ta cũng có thể bước tiếp.
7 năm sau.
Tại sân bay có một người phụ nữ trẻ đẹp, cao ráo lại trắng trẻo, tay trong tay dắt một đứa trẻ chừng năm đến sáu tuổi rảo bước đi.
Nó ngây ngô chu cái mỏ lên mà nói :
- Mẹ ơi mẹ, thằng bố con là thằng nào thế ? Con mà gặp con nhất định sẽ đá tung đít ông ta.
- Bảo cô ta bớt diễn trò đi.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân không hề diễn trò. Vừa nãy bác sĩ nói thiếu phu nhân đã sảy thai, mọi chuyện hoàn toàn là sự thật.
- Được, để tôi đến xem thử.
Người làm vườn hớt ha hớt hải chạy lại nói với Lý Kiệt. Đã bị cô lừa một lần, khắc sẽ mất lòng tin. Cuối cùng anh vẫn tới bệnh viện xem xem có phải là sự thật.
Vừa mới tới nơi, trước mắt anh là cảnh mẹ anh đang ôm cô khóc nức nở. Bác sĩ chỉ đứng lắc đầu mà buồn phiền. Lý phu nhân thấy con trai tới liền xông tới bên anh, tát cho anh một cái bạt tai thật đau. Bà gắt lên :
- Tiên sư nhà mày, mày là cái thằng ngu lại đi bao che và tin tưởng con Hạ Vy. Cái con đấy thì tốt đẹp gì ? Nó cho mày uống cái thứ của nợ gì mà mày vô nhân tính tới thế ? Khổ thân Như Nguyệt của tao. Mày mau tới quỳ xuống xin lỗi vợ mày ngay lập tức cho tao.
Bà tức giận tột độ, vừa tát anh một cái đã dùng sức lôi thằng con ngớ ngẩn vào trong phòng bệnh. Bắt anh quỳ xuống xin lỗi Như Nguyệt. Chưa bao giờ bà tức giận tới thế ! Từ trước tới nay, Lý Kiệt cực kì nghe lời bà. Nhưng kể từ khi có con Hạ Vy xuất hiện liền làm cho con trai bà chẳng ra thể thống gì.
Tại sao nó lại thích Hạ Vy ? Yêu một đứa con gái gian xảo tới vậy ? Nó mà xứng với con trai bà hay sao ? Cứ thà rằng nó ế chứ bà không bao giờ cho cái của nợ ấy bước vào nhà họ Lý. Bà thề, chỉ có Như Nguyệt mới xứng làm con dâu của bà.
- Nhanh !
Bà ra lệnh cho con trai. Lý Kiệt tức giận chỉ tay vào phía Như Nguyệt mà quát :
- Tại sao con phải xin lỗi cô ta ? Cô ta ngu ngốc mới làm cho đứa trẻ biến mất chứ đâu phải con. Còn nữa, như đã định ước, đứa trẻ không còn thì cô liền cút khỏi nhà tôi.
Cô chẳng nói gì, Như Nguyệt chỉ cười lạnh. Phải, cuộc sống này không phù hợp với cô. Sống với tên cạn bã như vậy chi bằng chết đi cho lành. Anh ta là cái gì ? Ba năm trở về đây anh như trở thành một kẻ xa lạ.
Anh không dùng ánh mắt dịu hiền khi nhìn người ta nữa, thay vào đấy là một ánh mắt cô độc và đầy oán hận. Trước kia, anh dịu dàng hơn thế nhiều !
- Mày vừa nói cái gì ? Mày nói lại tao nghe xem, có tin tao đập chết mày ngay tại đây không ?
- Mẹ, chuyện của bọn con, mong mẹ đừng can thiệp.
- Được, hay lắm ! Nói hay lắm ! Cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao. Tao không có đứa con ngu muội như mày.
Bà tức giận đến mức nghẹn thở, mặt đỏ hết cả lên khiến ai ai cũng được một phen hú hồn. Bác sĩ Trần - anh họ của Trần Như Nguyệt vội vã cấp cứu cho bà rồi đưa bà đi nghỉ ngơi. Trong phòng chỉ còn lại anh, cô và một người anh họ của anh - Lý Anh Tuấn.
- Lý Kiệt, em làm mợ giận thật sự rồi đấy.
- Tôi khuyên anh đừng nên quan tâm vào sự việc nhà tôi.
Hắn cười khổ nhìn Như Nguyệt, đang tính rời đi thì cô lên tiếng. Bấy giờ giả câm giả điếc cũng khá nản, bèn cười như không cười :
- Anh Tuấn, anh có mang giấy ly hôn em chuẩn bị không ?
- Có đây, em định ly hôn sao ?
Hắn lôi ra đơn ly hôn rồi đưa cho Như Nguyệt, anh bần thần một lúc rồi cô nói tiếp :
- Anh kí đi, mai chúng ta ra tòa.
- Cô cũng biết điều đấy !
- Từ giờ sẽ không ai can thiệp vào ai nữa, tôi mệt rồi, anh cầm đơn ly hôn rồi kí đi. Kí xong nhớ lượn nhanh nhé ! Tốn của tôi không ít oxi rồi.
Anh tức giận kí xong rồi rời đi. Cô như được giải thoát, cười trong đau khổ. Chí ít, trong chuyện tình này, cô vẫn còn giữ được đứa trẻ. Sau khi Tuấn rời đi, anh bác sĩ quý hóa của cô liền chạy vội vào xem thử.
Hắn chống nạnh rồi hừ lạnh một cái : Gớm, thấy chưa, yêu nó cho đẫy vào. Giờ nhóc tính sao ?
Cô cười cười, Như Nguyệt xoa coa cái bụng bé bé xinh xinh của mình, không quên cảm ơn anh vì đã giúp cô diễn vở kịch này. Lần này phải ăn mừng chiến công.
Đứa trẻ may mắn vẫn khỏe mạnh, cô dự định sẽ tự mình chăm sóc nó, bản thân cô đủ khả năng để cho nó một cuộc sống đầy đủ. Chẳng cần anh ta cũng có thể bước tiếp.
7 năm sau.
Tại sân bay có một người phụ nữ trẻ đẹp, cao ráo lại trắng trẻo, tay trong tay dắt một đứa trẻ chừng năm đến sáu tuổi rảo bước đi.
Nó ngây ngô chu cái mỏ lên mà nói :
- Mẹ ơi mẹ, thằng bố con là thằng nào thế ? Con mà gặp con nhất định sẽ đá tung đít ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.