Chương 21: Không thể quay trở về
Đặng Thu Thảo
14/04/2021
Kiệt nắm chặt tay lại, tức giận đấm thật mạnh xuống bàn, đôi mắt anh như rực lửa vậy.
- Kiệt, con đã từng yêu Nguyệt bao giờ chưa ?
Anh như câm nín trước câu hỏi của bà Lý, anh cũng chẳng biết được con tim anh đang đi về phương trời nào rồi. Con tim anh thật hỗn loạn, lúc đập liên hồi lúc thì như bị bóp nghẹt lại. Trên mặt anh bấy giờ đã lấm tấm vài giọt mồ hôi hột vì quá khứ quá đỗi phũ phàng ấy.
Chẳng hiểu vì gì mà khi đó anh lại yêu Vy sâu đậm tới vậy mà bỏ mặc Nguyệt của anh. Anh thật đáng chết khi đã bỏ cô ấy lại một mình. Ngày hôm ấy, có lẽ Nguyệt đã đau rất nhiều. Anh đã nhớ lại hết tất cả, hai mươi năm qua vui có buồn có, đau khổ cũng có. Cô ấy xuất hiện trước mặt anh như một thiên thần. Còn anh ? Anh có phải là một ác quỷ hay không nhỉ ?
Những lỗi lầm đã gây lên đã khắc sâu trong tâm hồn người con gái nhỏ bé ấy. Mất đi đứa con trai xấu số đó chắc hẳn cô ấy rất hận anh. Kiệt chào mẹ rồi trở về ngôi nhà của mình. Nơi đây đã từng có hơi thở của cô ấy.
" Anh Kiệt làm về rồi sao ạ ? Để em cất đồ cho anh nhé ! "
" Tôi không cụt tay cụt chân. "
Vừa mở cửa, hình ảnh Như Nguyệt mặc cái tạp dề màu vàng, tay cầm cái thìa chạy ra đón anh. Rối rít chào chồng về nhà. Nguyệt cười tươi lắm ! Cái mắt Nguyệt cứ tít lại như trẻ con ấy.
Sau khi bị Kiệt từ chối Nguyệt liền biến sắc, ánh mắt buồn rượi nhìn theo bóng lưng của người chồng vừa lướt qua mình sau đó cô cười khổ rồi đi vào trong bếp gọi với :
" Anh đi tắm lát cho mát, em dọn cơm sắp xong rồi. "
" Nay tôi có hẹn, không ăn ở nhà được. Đừng đợi tôi ! "
Anh tuyệt tình như thế rồi anh đi tắm, thay quần áo thật đẹp sau đó Kiệt lại bỏ đi. Hôm đó có lẽ cô ấy buồn lắm !
…
Kiệt cởi áo ngoài rồi đi lên lầu, anh lặng lẽ mở căn phòng dành riêng cho Nguyệt, rồi lại lặng lẽ bước vào trong mà nhìn xung quanh. Mùi hương của cô ấy không còn vương lại trong căn phòng này nữa. Cũng phải, đã tám năm rồi còn gì. Kể từ khi anh ly hôn với cô tới bây giờ cũng đã tám năm rồi.
Anh thấy hình bóng của Nguyệt đang mỉm cười và xoa xoa cái bụng của mình. Nguyệt thậm chí còn hát ru cho đứa nhóc chưa trào đời ấy của Nguyệt và anh. Cứ thế, anh ngồi xụp xuống nền gỗ lạnh buốt, tựa lưng vào tường mà suy ngẫm về quá khứ. Đêm hôm đó, một người đàn ông gần 30 tuổi đã ngủ thiếp đi trên nền nhà. Tối hôm ấy, anh mơ một giấc mơ thật đẹp và thật lạ. Đứa trẻ con mà anh không thể nhìn được khuôn mặt ấy đang nắm lấy tay Nguyệt và gọi Kiệt bằng ba. Giấc mơ ấy, anh không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
…
Hôm sau anh đánh liều đi đến nhà Như Nguyệt từ sáng sớm. Anh chỉ là muốn nói cho cô ấy biết rằng anh đã nhớ lại hết tất thảy. Nói cho cô ấy biết được lòng mình. Và anh thật sự muốn xin lỗi cô ấy một cách chân thành nhất.
Nguyệt kia rồi, Nguyệt của anh kia rồi ! Như Nguyệt đang chuẩn bị đưa nhóc Hoàng Anh đi học, anh trầm ngâm một lúc rồi bước về phía hai mẹ con Như Nguyệt. Cái giọng khàn khàn của anh vẫn thế, nhưng hôm nay không tí tởn như mọi khi nữa, mà thay vào đó là cái giọng cực kì nghiêm túc và cuốn hút. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt Nguyệt, anh cười nhẹ :
- Như Nguyệt, tôi nhớ lại tất cả rồi !
Nguyệt dửng dưng đáp :
- Vậy sao ? Đừng nói là anh tới đây chỉ để nói những lời vô bổ ấy nhé !
- Tôi tới chỉ muốn nói cho em biết, cũng như muốn nói lời xin lỗi chân thành nhất với em.
- Những gì anh đã làm với tôi, một lời xin lỗi đã đủ ?
- Anh chỉ vì lòng mình thật sự muốn xin lỗi em. Anh không hề mong muốn em tha thứ, chỉ miễn sao được thấy em vui vẻ và hạnh phúc anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Ánh mắt Kiệt trùng xuống. Phải ! Một lời xin lỗi làm sao có thể chuộc được tất cả lỗi lầm anh đã gây nên cho Nguyệt ? Anh không cần Nguyệt tha lỗi cho anh. Anh cũng không cần Nguyệt sẽ đối xử với anh như hồi còn bé. Anh cũng chẳng cần cô ấy sẽ coi anh là bạn hay duy chỉ là chồng cũ đã ly hôn. Kiệt chỉ mong ước Kiệt sẽ được nhìn cô gái này hạnh phúc bên cạnh người mà cô ấy thật sự tin tưởng, thật sự thương yêu. Như thế đã đủ lắm rồi !
Là người dưng nước lã cũng được, là người qua đường cũng chẳng sao. Hay thậm chí Nguyệt sẽ căm ghét anh như kẻ thù anh cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù Nguyệt có cầm một con dao và chĩa về người anh, muốn lấy tính mạng nhỏ bé này của anh, anh nhất định sẽ đứng yên và không né tránh. Miễn là cô ấy thấy thỏa mãn, miễn là cô ấy thấy như vậy mới đủ với những gì anh đã làm với cô ấy.
Chỉ cần được nhìn cô ấy mãi mãi nở nụ cười tỏa nắng như sớm mai, cũng chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được rồi. Một thân phận bé nhỏ như Kiệt nên anh chẳng cần đòi hỏi gì hơn nữa cả.
Tuấn đến đón Nguyệt đi làm cũng như đưa Hoàng Anh đi học. Bọn họ trông thật giống một gia đình đầm ấm. Mà tại sao anh Tuấn lại không ở với hai mẹ con Nguyệt nhỉ ? Bất giác anh lại giở chứng tò mò.
- Nguyệt, chúng ta đi thôi !
- Vâng.
Ba người họ lên xe hơi phóng đi mất hút. Trước khi lên xe, Nguyệt có nói với anh rằng :
- Tôi thật sự đã chết tâm với anh rồi, chào anh !
Chết tâm ? Anh nghe tới hai từ này mà tim anh như muốn đổ vỡ. Cũng phải thôi nhỉ, tự gây tự chịu. Chính anh đã bỏ rơi Nguyệt cơ mà ? Giờ Nguyệt có Tuấn có lẽ anh cũng an tâm được phần nào. Kiệt nở nụ cười chua chát, ánh mắt xa xăm nhìn chiếc xe hơi dần khuất khỏi tầm nhìn. Anh thững thờ đứng ở đấy và mỉm cười như một kẻ thất tình thật sự. Anh nói lên trong vô thức :
- Anh biết, anh biết chúng ta không thể trở về được như trước nữa rồi !
- Kiệt, con đã từng yêu Nguyệt bao giờ chưa ?
Anh như câm nín trước câu hỏi của bà Lý, anh cũng chẳng biết được con tim anh đang đi về phương trời nào rồi. Con tim anh thật hỗn loạn, lúc đập liên hồi lúc thì như bị bóp nghẹt lại. Trên mặt anh bấy giờ đã lấm tấm vài giọt mồ hôi hột vì quá khứ quá đỗi phũ phàng ấy.
Chẳng hiểu vì gì mà khi đó anh lại yêu Vy sâu đậm tới vậy mà bỏ mặc Nguyệt của anh. Anh thật đáng chết khi đã bỏ cô ấy lại một mình. Ngày hôm ấy, có lẽ Nguyệt đã đau rất nhiều. Anh đã nhớ lại hết tất cả, hai mươi năm qua vui có buồn có, đau khổ cũng có. Cô ấy xuất hiện trước mặt anh như một thiên thần. Còn anh ? Anh có phải là một ác quỷ hay không nhỉ ?
Những lỗi lầm đã gây lên đã khắc sâu trong tâm hồn người con gái nhỏ bé ấy. Mất đi đứa con trai xấu số đó chắc hẳn cô ấy rất hận anh. Kiệt chào mẹ rồi trở về ngôi nhà của mình. Nơi đây đã từng có hơi thở của cô ấy.
" Anh Kiệt làm về rồi sao ạ ? Để em cất đồ cho anh nhé ! "
" Tôi không cụt tay cụt chân. "
Vừa mở cửa, hình ảnh Như Nguyệt mặc cái tạp dề màu vàng, tay cầm cái thìa chạy ra đón anh. Rối rít chào chồng về nhà. Nguyệt cười tươi lắm ! Cái mắt Nguyệt cứ tít lại như trẻ con ấy.
Sau khi bị Kiệt từ chối Nguyệt liền biến sắc, ánh mắt buồn rượi nhìn theo bóng lưng của người chồng vừa lướt qua mình sau đó cô cười khổ rồi đi vào trong bếp gọi với :
" Anh đi tắm lát cho mát, em dọn cơm sắp xong rồi. "
" Nay tôi có hẹn, không ăn ở nhà được. Đừng đợi tôi ! "
Anh tuyệt tình như thế rồi anh đi tắm, thay quần áo thật đẹp sau đó Kiệt lại bỏ đi. Hôm đó có lẽ cô ấy buồn lắm !
…
Kiệt cởi áo ngoài rồi đi lên lầu, anh lặng lẽ mở căn phòng dành riêng cho Nguyệt, rồi lại lặng lẽ bước vào trong mà nhìn xung quanh. Mùi hương của cô ấy không còn vương lại trong căn phòng này nữa. Cũng phải, đã tám năm rồi còn gì. Kể từ khi anh ly hôn với cô tới bây giờ cũng đã tám năm rồi.
Anh thấy hình bóng của Nguyệt đang mỉm cười và xoa xoa cái bụng của mình. Nguyệt thậm chí còn hát ru cho đứa nhóc chưa trào đời ấy của Nguyệt và anh. Cứ thế, anh ngồi xụp xuống nền gỗ lạnh buốt, tựa lưng vào tường mà suy ngẫm về quá khứ. Đêm hôm đó, một người đàn ông gần 30 tuổi đã ngủ thiếp đi trên nền nhà. Tối hôm ấy, anh mơ một giấc mơ thật đẹp và thật lạ. Đứa trẻ con mà anh không thể nhìn được khuôn mặt ấy đang nắm lấy tay Nguyệt và gọi Kiệt bằng ba. Giấc mơ ấy, anh không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
…
Hôm sau anh đánh liều đi đến nhà Như Nguyệt từ sáng sớm. Anh chỉ là muốn nói cho cô ấy biết rằng anh đã nhớ lại hết tất thảy. Nói cho cô ấy biết được lòng mình. Và anh thật sự muốn xin lỗi cô ấy một cách chân thành nhất.
Nguyệt kia rồi, Nguyệt của anh kia rồi ! Như Nguyệt đang chuẩn bị đưa nhóc Hoàng Anh đi học, anh trầm ngâm một lúc rồi bước về phía hai mẹ con Như Nguyệt. Cái giọng khàn khàn của anh vẫn thế, nhưng hôm nay không tí tởn như mọi khi nữa, mà thay vào đó là cái giọng cực kì nghiêm túc và cuốn hút. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt Nguyệt, anh cười nhẹ :
- Như Nguyệt, tôi nhớ lại tất cả rồi !
Nguyệt dửng dưng đáp :
- Vậy sao ? Đừng nói là anh tới đây chỉ để nói những lời vô bổ ấy nhé !
- Tôi tới chỉ muốn nói cho em biết, cũng như muốn nói lời xin lỗi chân thành nhất với em.
- Những gì anh đã làm với tôi, một lời xin lỗi đã đủ ?
- Anh chỉ vì lòng mình thật sự muốn xin lỗi em. Anh không hề mong muốn em tha thứ, chỉ miễn sao được thấy em vui vẻ và hạnh phúc anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Ánh mắt Kiệt trùng xuống. Phải ! Một lời xin lỗi làm sao có thể chuộc được tất cả lỗi lầm anh đã gây nên cho Nguyệt ? Anh không cần Nguyệt tha lỗi cho anh. Anh cũng không cần Nguyệt sẽ đối xử với anh như hồi còn bé. Anh cũng chẳng cần cô ấy sẽ coi anh là bạn hay duy chỉ là chồng cũ đã ly hôn. Kiệt chỉ mong ước Kiệt sẽ được nhìn cô gái này hạnh phúc bên cạnh người mà cô ấy thật sự tin tưởng, thật sự thương yêu. Như thế đã đủ lắm rồi !
Là người dưng nước lã cũng được, là người qua đường cũng chẳng sao. Hay thậm chí Nguyệt sẽ căm ghét anh như kẻ thù anh cũng cam tâm tình nguyện. Cho dù Nguyệt có cầm một con dao và chĩa về người anh, muốn lấy tính mạng nhỏ bé này của anh, anh nhất định sẽ đứng yên và không né tránh. Miễn là cô ấy thấy thỏa mãn, miễn là cô ấy thấy như vậy mới đủ với những gì anh đã làm với cô ấy.
Chỉ cần được nhìn cô ấy mãi mãi nở nụ cười tỏa nắng như sớm mai, cũng chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được rồi. Một thân phận bé nhỏ như Kiệt nên anh chẳng cần đòi hỏi gì hơn nữa cả.
Tuấn đến đón Nguyệt đi làm cũng như đưa Hoàng Anh đi học. Bọn họ trông thật giống một gia đình đầm ấm. Mà tại sao anh Tuấn lại không ở với hai mẹ con Nguyệt nhỉ ? Bất giác anh lại giở chứng tò mò.
- Nguyệt, chúng ta đi thôi !
- Vâng.
Ba người họ lên xe hơi phóng đi mất hút. Trước khi lên xe, Nguyệt có nói với anh rằng :
- Tôi thật sự đã chết tâm với anh rồi, chào anh !
Chết tâm ? Anh nghe tới hai từ này mà tim anh như muốn đổ vỡ. Cũng phải thôi nhỉ, tự gây tự chịu. Chính anh đã bỏ rơi Nguyệt cơ mà ? Giờ Nguyệt có Tuấn có lẽ anh cũng an tâm được phần nào. Kiệt nở nụ cười chua chát, ánh mắt xa xăm nhìn chiếc xe hơi dần khuất khỏi tầm nhìn. Anh thững thờ đứng ở đấy và mỉm cười như một kẻ thất tình thật sự. Anh nói lên trong vô thức :
- Anh biết, anh biết chúng ta không thể trở về được như trước nữa rồi !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.