Chương 8: Thập tử nhất sinh
Đặng Thu Thảo
14/04/2021
Kiệt đẩy cô ra ta khỏi người mình, anh nheo mày lại, hơi thở nồng nặc mùi rượu tỏa ra khắp người anh, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh. Toàn thân anh như mềm nhũn, những vết thương do bọn côn đồ để lại chảy máu một lúc càng nhiều hơn. Trên mặt, đâu đâu cũng có vài vết bầm tím lại do bị va đập mạnh, toàn thân anh ê ẩm. Thế nhưng, anh cứ có cái cảm giác lâng lâng, Kiệt chẳng thấy đau đớn một chút nào cả.
Hạ Vy vừa bị đẩy đã ngã nhào xuống đất ăn vạ, cô ta thút thít, sụt sùi :
- Anh Kiệt, anh làm người ta đau.
Kiệt chẳng nói chẳng rằng, anh đảo mắt nhìn xung quanh rồi bước qua người cô ta. Hạ Vy tức giận liền đứng bật dậy, lao vào bám lấy tay Lý Kiệt, nũng nịu, bầu ngực căng tròn cọ cọ vào cánh tay Kiệt, hơi thở nóng hổi, rạo rực cứ phả vào người anh, ánh mắt như con thú đang thèm khát điều gì, nói nhỏ nhẹ :
- Anh say rồi. Để em đưa anh về nhé ! Nào, đi từ từ thôi.
- Biến !
- Không đâu, anh đừng giận em mà. Em biết anh đang khao khát điều gì, người anh nóng hết cả lên rồi đây này.
- Thằng nhóc đó nói đúng, cô chẳng khác gì mấy con đ* đứng đường là bao. Đừng bám lấy tôi, tôi đánh cả phụ nữ đấy.
Anh lại tiếp tục đẩy Hạ Vy ra, hai người giằng co một hồi, kẻ bám lấy, người đẩy ra giống như trò hề cho thiên hạ. Tức quá, anh tát cho cô ta một cái. Lần đầu tiên anh đánh con gái, lần đầu tiên anh phải dơ tay lên cho một người đàn bà một cái bạt tai. Người ta thường nói, đàn ông đánh đàn bà là một kẻ hèn hạ. Nhưng đối với những thờ ơ của Kiệt với người vợ cũ của mình, có lẽ chưa đáng là gì.
- Anh...anh nỡ đánh em ?
- Buông tay !
- Anh...
Cô ta thật đáng khinh bỉ, một con ả đàn bà vô liêm sỉ. Cô ta đã quyến rũ anh, cô ta đã từng là một cô gái cực kì hoàn hảo và hiền lành trong mắt anh. Nhưng kể từ một năm về trước, khi anh vô tình biết được ý đồ của Hạ Vy thì anh liền nhận ra một điều, sông có khúc, người có lúc. Đố ai hiểu được tận sâu trong lòng của cô ta rốt cuộc là gì ?
Bây giờ thì anh đã hiểu, miệng lưỡi của cô ta không đáng một xu nào hết. Thân hình nóng bỏng của cô ta cũng chỉ là một công cụ để quyến rũ những tên đàn ông ngu dốt như anh. Đã từng yêu cô ta như thế, mọi thứ dường như đổ vỡ.
Anh nhớ tới người con gái tần tảo, lam lũ, chịu thương chịu khó ấy. Anh nhớ tới những món ăn Nguyệt đã từng nấu cho anh. Nỗi nhớ miên man cứ mãi uẩn khúc ở trong đầu. Một thằng hèn hạ khi đã đuổi vợ mình ra khỏi nhà. Một tên cạn bã khi đã bỏ rơi vợ mình lúc động thai. Một kẻ dốt nát đã đi tin những lời ngon ngọt của con đàn bà bẩn tưởi. Nhưng...đã quá muộn rồi !
Mười năm qua anh chưa hề quan tâm cô ấy dù chỉ là nửa lời. Nay cô ấy đã có con, có con với người đàn ông cô yêu, có một gia đình nhỏ cực kì hạnh phúc. Như đã bỏ lỡ một thời thanh xuân, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng làm sao.
Đôi mắt anh buồn thảm vô cùng, anh muốn chết, cái chết có thể cho anh được viên mãn, cái chết có thể trả lại món ân tình ấy với Như Nguyệt. Kiệt cứ thế bước đi, một mình cô độc đi lướt qua con đàn bà ấy khiến cô ta tức giận, chửi rủa :
- Đi đâu thì đi, tôi thèm vào quan tâm anh nữa. Thằng ngu !
Anh bước tới cái xe hơi quen thuộc rồi rồ ga phóng đi mất hút. Hình ảnh sương mờ ảo cùng với những ánh đèn ánh điện chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp sương mù. Đêm nay gió rít thành từng đợt lạnh buốt. Lý Kiệt phóng đi thật nhanh, tốc độ xe càng ngày càng lớn, anh gan dạ vượt đèn đỏ, cũng đã quá khuya nên con đường trở nên lặng yên tới thế.
Tiếng còi xe cảnh sát bám đuổi theo làm xua tan không gian yên lặng vốn có của nó. Nhưng...tai anh như ù đi. Anh chẳng nghe thấy bất cứ thứ gì ngoài tiếng tim anh đang đập thật mạnh. Trong lòng anh chỉ có bản thân mình, thế giới bên ngoài chẳng khác gì hư vô.
Trong tim gan anh như thổn thức, anh khao khát được quay trở về hai mươi năm trước, cái hồi còn bé tí ti, cùng cô gái ấy nói lời hẹn ước.
" Sau này, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ. Sẽ không một ai dám bắt nạt em nữa. "
Những cơn mưa phùn khiến người ta càng thêm tê dại. Khi thấy khúc cua dễ gây tai nạn nhất, anh bất giác nở nụ cười. Một nụ cười thỏa mãn giống như gặp được một điều gì đó thật kì diệu.
Trước mắt anh không phải là con đường nguy hiểm ấy nữa mà thay vào đó là hình bóng của một con bé lúc bảy tuổi mang tên Trần Như Nguyệt. Cô bé đó tóc dài lắm, đôi mắt đen tuyền lại to nữa, đôi má hồng hồng, người cô bé đó hơi mập mạp một chút nên cực kì dễ thương. Chân nó ngắn tũn, lại trắng trẻo. Đôi môi nó đang vén lên một nụ cười tựa như thiên thần. Nó...đang chào đón anh.
* Rầm *
Hạ Vy vừa bị đẩy đã ngã nhào xuống đất ăn vạ, cô ta thút thít, sụt sùi :
- Anh Kiệt, anh làm người ta đau.
Kiệt chẳng nói chẳng rằng, anh đảo mắt nhìn xung quanh rồi bước qua người cô ta. Hạ Vy tức giận liền đứng bật dậy, lao vào bám lấy tay Lý Kiệt, nũng nịu, bầu ngực căng tròn cọ cọ vào cánh tay Kiệt, hơi thở nóng hổi, rạo rực cứ phả vào người anh, ánh mắt như con thú đang thèm khát điều gì, nói nhỏ nhẹ :
- Anh say rồi. Để em đưa anh về nhé ! Nào, đi từ từ thôi.
- Biến !
- Không đâu, anh đừng giận em mà. Em biết anh đang khao khát điều gì, người anh nóng hết cả lên rồi đây này.
- Thằng nhóc đó nói đúng, cô chẳng khác gì mấy con đ* đứng đường là bao. Đừng bám lấy tôi, tôi đánh cả phụ nữ đấy.
Anh lại tiếp tục đẩy Hạ Vy ra, hai người giằng co một hồi, kẻ bám lấy, người đẩy ra giống như trò hề cho thiên hạ. Tức quá, anh tát cho cô ta một cái. Lần đầu tiên anh đánh con gái, lần đầu tiên anh phải dơ tay lên cho một người đàn bà một cái bạt tai. Người ta thường nói, đàn ông đánh đàn bà là một kẻ hèn hạ. Nhưng đối với những thờ ơ của Kiệt với người vợ cũ của mình, có lẽ chưa đáng là gì.
- Anh...anh nỡ đánh em ?
- Buông tay !
- Anh...
Cô ta thật đáng khinh bỉ, một con ả đàn bà vô liêm sỉ. Cô ta đã quyến rũ anh, cô ta đã từng là một cô gái cực kì hoàn hảo và hiền lành trong mắt anh. Nhưng kể từ một năm về trước, khi anh vô tình biết được ý đồ của Hạ Vy thì anh liền nhận ra một điều, sông có khúc, người có lúc. Đố ai hiểu được tận sâu trong lòng của cô ta rốt cuộc là gì ?
Bây giờ thì anh đã hiểu, miệng lưỡi của cô ta không đáng một xu nào hết. Thân hình nóng bỏng của cô ta cũng chỉ là một công cụ để quyến rũ những tên đàn ông ngu dốt như anh. Đã từng yêu cô ta như thế, mọi thứ dường như đổ vỡ.
Anh nhớ tới người con gái tần tảo, lam lũ, chịu thương chịu khó ấy. Anh nhớ tới những món ăn Nguyệt đã từng nấu cho anh. Nỗi nhớ miên man cứ mãi uẩn khúc ở trong đầu. Một thằng hèn hạ khi đã đuổi vợ mình ra khỏi nhà. Một tên cạn bã khi đã bỏ rơi vợ mình lúc động thai. Một kẻ dốt nát đã đi tin những lời ngon ngọt của con đàn bà bẩn tưởi. Nhưng...đã quá muộn rồi !
Mười năm qua anh chưa hề quan tâm cô ấy dù chỉ là nửa lời. Nay cô ấy đã có con, có con với người đàn ông cô yêu, có một gia đình nhỏ cực kì hạnh phúc. Như đã bỏ lỡ một thời thanh xuân, cái tuổi đẹp nhất của đời người. Càng nghĩ càng thấy mình thật vô dụng làm sao.
Đôi mắt anh buồn thảm vô cùng, anh muốn chết, cái chết có thể cho anh được viên mãn, cái chết có thể trả lại món ân tình ấy với Như Nguyệt. Kiệt cứ thế bước đi, một mình cô độc đi lướt qua con đàn bà ấy khiến cô ta tức giận, chửi rủa :
- Đi đâu thì đi, tôi thèm vào quan tâm anh nữa. Thằng ngu !
Anh bước tới cái xe hơi quen thuộc rồi rồ ga phóng đi mất hút. Hình ảnh sương mờ ảo cùng với những ánh đèn ánh điện chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp sương mù. Đêm nay gió rít thành từng đợt lạnh buốt. Lý Kiệt phóng đi thật nhanh, tốc độ xe càng ngày càng lớn, anh gan dạ vượt đèn đỏ, cũng đã quá khuya nên con đường trở nên lặng yên tới thế.
Tiếng còi xe cảnh sát bám đuổi theo làm xua tan không gian yên lặng vốn có của nó. Nhưng...tai anh như ù đi. Anh chẳng nghe thấy bất cứ thứ gì ngoài tiếng tim anh đang đập thật mạnh. Trong lòng anh chỉ có bản thân mình, thế giới bên ngoài chẳng khác gì hư vô.
Trong tim gan anh như thổn thức, anh khao khát được quay trở về hai mươi năm trước, cái hồi còn bé tí ti, cùng cô gái ấy nói lời hẹn ước.
" Sau này, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ. Sẽ không một ai dám bắt nạt em nữa. "
Những cơn mưa phùn khiến người ta càng thêm tê dại. Khi thấy khúc cua dễ gây tai nạn nhất, anh bất giác nở nụ cười. Một nụ cười thỏa mãn giống như gặp được một điều gì đó thật kì diệu.
Trước mắt anh không phải là con đường nguy hiểm ấy nữa mà thay vào đó là hình bóng của một con bé lúc bảy tuổi mang tên Trần Như Nguyệt. Cô bé đó tóc dài lắm, đôi mắt đen tuyền lại to nữa, đôi má hồng hồng, người cô bé đó hơi mập mạp một chút nên cực kì dễ thương. Chân nó ngắn tũn, lại trắng trẻo. Đôi môi nó đang vén lên một nụ cười tựa như thiên thần. Nó...đang chào đón anh.
* Rầm *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.