Chương 66: Cấp cứu tại bệnh viện (p1)
Đậu Đậu Thiền
26/01/2015
Hoắc Tư Hào nằm phía sau nhân lúc Lâm Tuyết Y chăm chú lái xe mà nhìn ra ngoài. Tuyết Y đang đi trên đường Trung Sơn nếu không nhầm thì cô sẽ đưa hắn đến bệnh viện Thánh Ước Hàn tìm Phan Nặc Ninh.
Đã giả thì giả cho chót, khi đến bệnh viện hắn lại nhắm mắt giả vờ bất tỉnh. Xe rất nhanh đã lái vào bệnh viện.
Lâm Tuyết Y muốn chạy vào tìm người hỗ trợ nhưng không ngờ gặp ngay viện trưởng Phan Nặc Ninh đứng ngoài đại sảnh. Cô không suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức kéo tay Phan Nặc Ninh sốt ruột nói: “Nặc Ninh, anh qua đây giúp tôi với Tư Hào bị hôn mê rồi.”
“Người đang ở đâu?”
“Trên xe.”
“Mau gọi người ra hỗ trợ!.” Viện trưởng nghe cô nói vậy liền lập tức phân phó mấy y tá xung quanh hỗ trợ đem Hoắc Tư Hào đưa lên cáng rồi nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.
Lâm Tuyết Y đứng trước cửa phòng cấp cứu gấp đến độ mặt mày đỏ bừng. Cô thỉnh thoảng ngó vào bên trong nhìn thử nhưng không thấy được gì cả. Không biết hắn vì sao lại biến thành bộ dạng như vậy, chỉ hy vọng hắn không xảy ra chuyện gì.
Đợi lâu sau cuối cùng Phan Nặc Ninh cũng đi ra, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh làm cô căng thẳng không thôi.
“Tuyết Y, tình trạng của Tư Hào hiện tại không mấy lạc quan, cậu ta bị bệnh đau dạ dày mà hiện tại lại uống nhiều rượu như vậy làm tổn thương dạ dày, mặt khác còn có hiện tượng bị ngộ độc rượu bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.” Phan Nặc Ninh bỏ khẩu trang ra nói một lèo luôn. Đồng thời trong lòng thầm mắng Hoắc Tư Hào, tên tiểu tử kia ngươi không thể trách ta được đây là do ngươi yêu cầu nói nghiêm trọng một chút đó nha.
“Anh Nặc Ninh hiện tại phải làm sao bây giờ?” Tuyết Y cầm lấy tay anh ta run run nức nở nói.
“Em đừng sốt ruột, anh và mọi người đang toàn lực cứu chữa. Hãy tin anh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Phan Nặc Ninh an ủi cô.
“Vậy giờ có cần em hỗ trợ gì không?” Cô đã an tâm một chút.
“Hiện tại không cần, chờ cấp cứu xong thì sẽ chuyển qua phòng điều trị lúc đó em có thể vào thăm.”
“Vâng, vậy em sẽ ở ngoài này chờ.”
“Để anh vào xem tình hình hiện tại ra sao.” Phan Nặc Ninh không nhẫn tâm nhìn vẻ khẩn trương của cô mà nhanh chóng xoay người đi vào phòng cấp cứu.
Trong phòng còn một vài bác sĩ khác, Phan Nặc Ninh mạnh tay đánh cho Hoắc Tư Hào đang nằm trên giường kia một đấm, nhỏ giọng cười mắng: “Tiểu tử, cậu thật không có đạo đức gì cả. Đùa như này hình như hơi quá thì phải? Cậu không thấy Lâm Tuyết Y giờ đang lo lắng chỉ thiếu khóc nữa thôi, anh đây cũng không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào đây này, quá trớn thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi.”
“Nếu mình không như vậy thì làm sao cô ấy để ý đến mình được? Cũng do hoàn cảnh bắt buộc thôi mà.” Hoắc Tư Hào vẻ mặt cười xấu xa, tâm tình kích động không thôi. Nhìn xem cô ấy gấp sắp khóc rồi, rõ ràng là cô vẫn còn tình cảm rất sâu đậm với hắn không phải sao?
Cấp cứu rất nhanh kết thúc, Hoắc Tư Hào được an bài nằm trong một phòng điều trị sang trọng của bệnh viện.
Phan Nặc Nình nhìn Hoắc Tư Hào đang nằm giả chết trên giường, xoay người sang hướng khác cố nhẫn nhịn để không phì cười.
Vừa rồi không biết làm cách nào để tên tiểu tử này trông có vẻ mệt mỏi nên mới ép cậu ta nhịn đói để trông sắc mặt có chút tái nhợt một chút.
“Tuyết Y, tình trạng hiện tại của cậu ta đã ổn định hơn, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ cậu ta tỉnh lại thôi em không cần lo lắng nữa. Nếu em bận có thể về trước. Anh đã an bài cho một vị y tá chiếu cố cậu ta 24/24 rồi.” Phan Nặc Ninh nhìn người đang nằm kia lại nổi lên ý muốn đùa ác. Tiểu tử này, cậu ta thì được nằm thoải mái rồi chuyện xấu thì để người khác làm.
Không cần! Ai cho cậu dám phá hoại kịch bản của hắn? Trong lòng Hoắc Tư Hào thầm mắng Nặc Ninh. Hắn rõ ràng đã dặn là phải bắt Lâm Tuyết Y ở lại, hiện giờ lại bảo cô ấy đi, vậy hắn diễn trò cho ai xem?
Đã giả thì giả cho chót, khi đến bệnh viện hắn lại nhắm mắt giả vờ bất tỉnh. Xe rất nhanh đã lái vào bệnh viện.
Lâm Tuyết Y muốn chạy vào tìm người hỗ trợ nhưng không ngờ gặp ngay viện trưởng Phan Nặc Ninh đứng ngoài đại sảnh. Cô không suy nghĩ nhiều mà ngay lập tức kéo tay Phan Nặc Ninh sốt ruột nói: “Nặc Ninh, anh qua đây giúp tôi với Tư Hào bị hôn mê rồi.”
“Người đang ở đâu?”
“Trên xe.”
“Mau gọi người ra hỗ trợ!.” Viện trưởng nghe cô nói vậy liền lập tức phân phó mấy y tá xung quanh hỗ trợ đem Hoắc Tư Hào đưa lên cáng rồi nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu.
Lâm Tuyết Y đứng trước cửa phòng cấp cứu gấp đến độ mặt mày đỏ bừng. Cô thỉnh thoảng ngó vào bên trong nhìn thử nhưng không thấy được gì cả. Không biết hắn vì sao lại biến thành bộ dạng như vậy, chỉ hy vọng hắn không xảy ra chuyện gì.
Đợi lâu sau cuối cùng Phan Nặc Ninh cũng đi ra, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh làm cô căng thẳng không thôi.
“Tuyết Y, tình trạng của Tư Hào hiện tại không mấy lạc quan, cậu ta bị bệnh đau dạ dày mà hiện tại lại uống nhiều rượu như vậy làm tổn thương dạ dày, mặt khác còn có hiện tượng bị ngộ độc rượu bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.” Phan Nặc Ninh bỏ khẩu trang ra nói một lèo luôn. Đồng thời trong lòng thầm mắng Hoắc Tư Hào, tên tiểu tử kia ngươi không thể trách ta được đây là do ngươi yêu cầu nói nghiêm trọng một chút đó nha.
“Anh Nặc Ninh hiện tại phải làm sao bây giờ?” Tuyết Y cầm lấy tay anh ta run run nức nở nói.
“Em đừng sốt ruột, anh và mọi người đang toàn lực cứu chữa. Hãy tin anh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Phan Nặc Ninh an ủi cô.
“Vậy giờ có cần em hỗ trợ gì không?” Cô đã an tâm một chút.
“Hiện tại không cần, chờ cấp cứu xong thì sẽ chuyển qua phòng điều trị lúc đó em có thể vào thăm.”
“Vâng, vậy em sẽ ở ngoài này chờ.”
“Để anh vào xem tình hình hiện tại ra sao.” Phan Nặc Ninh không nhẫn tâm nhìn vẻ khẩn trương của cô mà nhanh chóng xoay người đi vào phòng cấp cứu.
Trong phòng còn một vài bác sĩ khác, Phan Nặc Ninh mạnh tay đánh cho Hoắc Tư Hào đang nằm trên giường kia một đấm, nhỏ giọng cười mắng: “Tiểu tử, cậu thật không có đạo đức gì cả. Đùa như này hình như hơi quá thì phải? Cậu không thấy Lâm Tuyết Y giờ đang lo lắng chỉ thiếu khóc nữa thôi, anh đây cũng không biết phải đối mặt với cô ấy thế nào đây này, quá trớn thì đến lúc đó cũng đừng trách tôi.”
“Nếu mình không như vậy thì làm sao cô ấy để ý đến mình được? Cũng do hoàn cảnh bắt buộc thôi mà.” Hoắc Tư Hào vẻ mặt cười xấu xa, tâm tình kích động không thôi. Nhìn xem cô ấy gấp sắp khóc rồi, rõ ràng là cô vẫn còn tình cảm rất sâu đậm với hắn không phải sao?
Cấp cứu rất nhanh kết thúc, Hoắc Tư Hào được an bài nằm trong một phòng điều trị sang trọng của bệnh viện.
Phan Nặc Nình nhìn Hoắc Tư Hào đang nằm giả chết trên giường, xoay người sang hướng khác cố nhẫn nhịn để không phì cười.
Vừa rồi không biết làm cách nào để tên tiểu tử này trông có vẻ mệt mỏi nên mới ép cậu ta nhịn đói để trông sắc mặt có chút tái nhợt một chút.
“Tuyết Y, tình trạng hiện tại của cậu ta đã ổn định hơn, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ cậu ta tỉnh lại thôi em không cần lo lắng nữa. Nếu em bận có thể về trước. Anh đã an bài cho một vị y tá chiếu cố cậu ta 24/24 rồi.” Phan Nặc Ninh nhìn người đang nằm kia lại nổi lên ý muốn đùa ác. Tiểu tử này, cậu ta thì được nằm thoải mái rồi chuyện xấu thì để người khác làm.
Không cần! Ai cho cậu dám phá hoại kịch bản của hắn? Trong lòng Hoắc Tư Hào thầm mắng Nặc Ninh. Hắn rõ ràng đã dặn là phải bắt Lâm Tuyết Y ở lại, hiện giờ lại bảo cô ấy đi, vậy hắn diễn trò cho ai xem?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.