Chương 69: Đùa hóa thật, bệnh nhân biến mất (p2)
Đậu Đậu Thiền
26/01/2015
Mơ mơ màng màng Hoắc tư Hào cảm thấy mình không thể động đậy cũng không thể nói gì, mũi hắn bị nhét ống dưỡng khí, sau đó nghe tiếng máy đo nhịp tim, có người đo huyết áp, có người nhét nhiệt kế vào nách hắn để đo nhiệt độ cơ thể. Thậm chí có người còn đôi khi lại vạch mắt hắn lên để kiểm tra đồng tử của hắn có bị giãn không.
Tiếp theo là chụp X quang lồng ngực, chụp CT ngực, CT não không ngừng thay đổi dụng cụ đọ đạc làm cho hắn như rơi vào mê cung.
Tên Nặc Ninh kia ruốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Không phải nói là chỉ diễn cho Tuyết Y xem thôi mà như nào hiện tại giống như kiểm tra khi bị bệnh thật vậy? Chẳng nhẽ hắn thật sự bị bệnh gì sao?
Hôm trước không ăn gì, đến giờ cũng không được ăn, hiện tại bị ép buộc như vậy hắn anh dũng chân thật mà ngất đi.
Khi Phan Nặc Ninh biết chuyện đã là buổi sáng hôm sau.
Đêm qua, Tuyết Y không biết Hoắc Tư Hào vì sao lại đột nhiên biến mất, cô gọi cho anh nhưng không được nên không biết có phải là do anh an bài không làm cô lo lắng cả đêm không ngủ.
Buổi sáng hôm sau cô liền vội vàng chạy đến phòng viện trưởng.
“Anh Nặc Ninh, không thấy Tư Hào đâu cả!” Hỏa thượng công tâm giọng cô có chút khàn khàn rồi.
“Cái gì? Là thật sao?” Phan Nặc Ninh thấy cô không có vẻ gì là nói đùa cũng ý thức vấn đề nghiêm trọng rồi.
“Không phải anh an bài sao?” Cô vội vàng hỏi lại anh.
“Cái này…….” Tên tiểu tử kia chẳng nhẽ không chịu nổi nữa lên chuồn rồi sao? Suy nghĩ một chút anh liền gọi điện thoại: “Gọi bác sĩ đêm qua trực đến phòng tôi ngay cùng với cả sổ sách đêm qua nữa.” Xem qua tài liệu anh nhanh chóng liên lạc với vị bác sĩ trực đêm qua.
Vị bác sĩ kia sau khi nhìn thấy anh đang muốn hỏi chuyện kì lạ đêm qua lại nhìn thấy viện trưởng nháy nháy mắt, lời nói chuẩn bị thốt ra lại nuốt trở lại.
Trấn an Lâm Tuyết Y đang hoảng loạn, Phan Nặc Ninh kéo vị bác sĩ kia đến phòng bên canh đưa cho ông ta một quyển bệnh án nói: “Đây mới là bệnh án thật sự của người kia, còn về bệnh án kia vì một số nguyên nhân nên phải làm như vậy…..” Anh nhìn thoáng qua Lâm Tuyết Y đang ngồi bên ngoài rồi không nói gì nữa.
Cái nguyên nhân khác cũng chỉ là để cho Lâm Tuyết Y xem mà thôi. Anh cười khổ, nhất thời không biết nên giải thích như nào cho phải, đã làm viện trưởng lâu như vậy rồi lại làm ra chuyện như này nếu bị truyền ra ngoài thì còn đâu là danh tiếng của anh nữa. Vị bác sĩ kia giật mình trừng lớn hai mắt.
“Sau đó ông an bài bênh nhân kia như nào rồi? Hiện tại anh ta ở đâu?” Nhớ tới vấn đề quan trọng Phan Nặc Ninh nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Xử lý như nào? Kiểm tra mắt, xét nghiệm giải phẫu, kiểm tra xong anh ta hôn mê cả đêm hiện tại đang được chăm sóc tại phòng chăm sóc đặc biệt.” Vị bác sĩ kia tức giận nhìn viện trưởng.
“Ông nói anh ta hôn mê cả đêm?” Phan Nặc Ninh không tin hỏi lại, người kia anh nghĩ rằng dù hành hạ cả ngày chưa chắc sẽ làm sao, xem ra không thể tiếp tục ép nhịn đói được nữa rồi.
Anh cảm thấy chột dạ cố gắng trấn tĩnh đi ra: “Tuyết Y, em yên tâm, Tư Hào hiện tại không sao cả, ngày hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nhưng hiện tại không sao rồi.”
Sau đó Lâm Tuyết Y đi theo họ đên phòng chăm sóc đặc biệt của Hoắc Tư Hào.
Tiếp theo là chụp X quang lồng ngực, chụp CT ngực, CT não không ngừng thay đổi dụng cụ đọ đạc làm cho hắn như rơi vào mê cung.
Tên Nặc Ninh kia ruốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Không phải nói là chỉ diễn cho Tuyết Y xem thôi mà như nào hiện tại giống như kiểm tra khi bị bệnh thật vậy? Chẳng nhẽ hắn thật sự bị bệnh gì sao?
Hôm trước không ăn gì, đến giờ cũng không được ăn, hiện tại bị ép buộc như vậy hắn anh dũng chân thật mà ngất đi.
Khi Phan Nặc Ninh biết chuyện đã là buổi sáng hôm sau.
Đêm qua, Tuyết Y không biết Hoắc Tư Hào vì sao lại đột nhiên biến mất, cô gọi cho anh nhưng không được nên không biết có phải là do anh an bài không làm cô lo lắng cả đêm không ngủ.
Buổi sáng hôm sau cô liền vội vàng chạy đến phòng viện trưởng.
“Anh Nặc Ninh, không thấy Tư Hào đâu cả!” Hỏa thượng công tâm giọng cô có chút khàn khàn rồi.
“Cái gì? Là thật sao?” Phan Nặc Ninh thấy cô không có vẻ gì là nói đùa cũng ý thức vấn đề nghiêm trọng rồi.
“Không phải anh an bài sao?” Cô vội vàng hỏi lại anh.
“Cái này…….” Tên tiểu tử kia chẳng nhẽ không chịu nổi nữa lên chuồn rồi sao? Suy nghĩ một chút anh liền gọi điện thoại: “Gọi bác sĩ đêm qua trực đến phòng tôi ngay cùng với cả sổ sách đêm qua nữa.” Xem qua tài liệu anh nhanh chóng liên lạc với vị bác sĩ trực đêm qua.
Vị bác sĩ kia sau khi nhìn thấy anh đang muốn hỏi chuyện kì lạ đêm qua lại nhìn thấy viện trưởng nháy nháy mắt, lời nói chuẩn bị thốt ra lại nuốt trở lại.
Trấn an Lâm Tuyết Y đang hoảng loạn, Phan Nặc Ninh kéo vị bác sĩ kia đến phòng bên canh đưa cho ông ta một quyển bệnh án nói: “Đây mới là bệnh án thật sự của người kia, còn về bệnh án kia vì một số nguyên nhân nên phải làm như vậy…..” Anh nhìn thoáng qua Lâm Tuyết Y đang ngồi bên ngoài rồi không nói gì nữa.
Cái nguyên nhân khác cũng chỉ là để cho Lâm Tuyết Y xem mà thôi. Anh cười khổ, nhất thời không biết nên giải thích như nào cho phải, đã làm viện trưởng lâu như vậy rồi lại làm ra chuyện như này nếu bị truyền ra ngoài thì còn đâu là danh tiếng của anh nữa. Vị bác sĩ kia giật mình trừng lớn hai mắt.
“Sau đó ông an bài bênh nhân kia như nào rồi? Hiện tại anh ta ở đâu?” Nhớ tới vấn đề quan trọng Phan Nặc Ninh nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Xử lý như nào? Kiểm tra mắt, xét nghiệm giải phẫu, kiểm tra xong anh ta hôn mê cả đêm hiện tại đang được chăm sóc tại phòng chăm sóc đặc biệt.” Vị bác sĩ kia tức giận nhìn viện trưởng.
“Ông nói anh ta hôn mê cả đêm?” Phan Nặc Ninh không tin hỏi lại, người kia anh nghĩ rằng dù hành hạ cả ngày chưa chắc sẽ làm sao, xem ra không thể tiếp tục ép nhịn đói được nữa rồi.
Anh cảm thấy chột dạ cố gắng trấn tĩnh đi ra: “Tuyết Y, em yên tâm, Tư Hào hiện tại không sao cả, ngày hôm qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nhưng hiện tại không sao rồi.”
Sau đó Lâm Tuyết Y đi theo họ đên phòng chăm sóc đặc biệt của Hoắc Tư Hào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.