Chương 64: Khổ nhục kế (p2)
Đậu Đậu Thiền
26/01/2015
Cảnh Nhất Phi cũng nhân ra người này, đây chẳng phải là người đàn ông lần trước anh gặp ở công ty đây sao. Tại sao giờ hắn ta lại thành cái dạng này rồi? Anh làm như không có việc gì vẫn gắp thức ăn cho Lâm Tuyết Y.
Hoắc Tư Hào tâm đã muốn nhảy ra ngoài, có lẽ cần phải giả vờ thống khổ hơn nữa thì cô mới để ý. Hừ, thoải mái với người khác ăn cơm nhỉ? Còn phải hỏi xem hắn có đồng ý không đã chứ?
Lâm Tuyết Y thấy người kia mềm nhũn, gục đầu vào người phục vụ. Đáng thương cho hắn là người phục vụ này quá lùn hắn chỉ mới gục đầu thôi mà làm cho phục vụ đã thở không ra hơi rồi. Hoắc Tư Hào cũng cảm thấy tình cảnh này không thể duy trì lâu được, trong lòng thầm chán chường, sao hắn không tìm người nào to khỏe một chút nhỉ. Hắn thầm cầu nguyện người kia đừng để hắn ngã xuống đất đã phúc lắm rồi.
Cố kìm lòng, Lâm Tuyết Y quyết định không để ý nữa tiếp tục ăn. Nhưng cọng rau kia, cô gắp mấy lần đều không được. Cô không động đến nữa.
“Tuyết Y mau đến dìu anh đi” trong lòng hắn thầm cầu khẩn. Mới trải qua mấy phút mà Hoắc Tư Hào cảm thấy dài như cả thế kỉ vậy.
Cô không hề có hành động gì cả. Người ta không có hành động gì, bọn hắn cũng không thể cứ mãi đứng đó được, Hoắc Tư Hào ngầm đá chân người phục vụ, phục vụ đành cắn răng dìu hắn ra ngoài.
“Bây giờ làm gì nữa đây?” Đã rời đi khá xa, xác định hai người kia không thể nghe họ nói chuyện thì người phục vụ mới ghé đầu vào tai hắn nói chuyện.
“Tiếp tục đi ra ngoài, đưa tôi ngồi vào trong xe.” Hoắc Tư Hào buồn bực nói, lòng hắn càng sầu hơn, hắn không dám nghĩ nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài thôi.
Phục vụ cuối cùng cũng dìu được hắn ra xe, sau đó dùng hết sức mới đỡ được hắn ngồi yên trong xe. Bởi vì không có người xem nên động tác của phục vụ lại bình thường. Hoắc Tư Hào tự mình ngồi vào trong xe, sau đó mới thở hắt ra như trút được gánh nặng vậy.
Người phục vụ thấy hắn như thế liền góp ý: “Tiên sinh, ngài nên giảm béo.”
Hắn và người phục vụ lại nhìn thoáng qua cửa vẫn không thấy ai theo ra.
“Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Người phục vụ hỏi hắn.
“Cậu lấy điện thoại của tôi gọi vào số điện thoại này giả bộ như gọi bừa, giọng điệu thực sự sốt ruột, tôi không tin cô ấy thật sự không quan tâm đến tôi..” Hoắc Tư Hào phân phó người phục vụ còn ánh mắt vẫn nhìn qua cửa kính, hướng về cửa ra vào để xem người kia có chịu đi ra không.
Tuyết Y vì sao em vẫn chưa ra? Em thật sự là thấy chết mà không cứu sao? Nghĩ đến vừa rồi hắn uống hơn nửa chai rượu, vì để cô chú ý hắn cũng không dễ dàng gì.
Vùi đầu vào ăn nhưng trong miệng Lâm Tuyết Y thật sự không cảm thấy mùi vị gì cả.
Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn ra cửa thấp thoáng có thể nhìn thấy dáng vẻ của phục vụ dìu Hoắc Tư Hào vào xe. Vừa xong khi hắn đứng cạnh cô, cô ngửi thấy trên người hắn tỏa ra mùi rượu rất nồng nặc, làm sao lại uống nhiều như vậy? Uống thành cái bộ dáng đó thì còn lái xe được sao? Thân thể anh có làm sao không?
Cô đứng ngồi không yên, trên mặt không che giấu được vẻ lo lắng. Cảnh Nhất Phi vẫn như trước lẳng lặng nhìn cô không nói gì. Cô đấu tranh do dự như vậy, thì ra cô vẫn chưa quên người kia.
Cuối cùng cô cũng không nhẫn lại được nữa, cầm túi đứng dậy.
Hoắc Tư Hào tâm đã muốn nhảy ra ngoài, có lẽ cần phải giả vờ thống khổ hơn nữa thì cô mới để ý. Hừ, thoải mái với người khác ăn cơm nhỉ? Còn phải hỏi xem hắn có đồng ý không đã chứ?
Lâm Tuyết Y thấy người kia mềm nhũn, gục đầu vào người phục vụ. Đáng thương cho hắn là người phục vụ này quá lùn hắn chỉ mới gục đầu thôi mà làm cho phục vụ đã thở không ra hơi rồi. Hoắc Tư Hào cũng cảm thấy tình cảnh này không thể duy trì lâu được, trong lòng thầm chán chường, sao hắn không tìm người nào to khỏe một chút nhỉ. Hắn thầm cầu nguyện người kia đừng để hắn ngã xuống đất đã phúc lắm rồi.
Cố kìm lòng, Lâm Tuyết Y quyết định không để ý nữa tiếp tục ăn. Nhưng cọng rau kia, cô gắp mấy lần đều không được. Cô không động đến nữa.
“Tuyết Y mau đến dìu anh đi” trong lòng hắn thầm cầu khẩn. Mới trải qua mấy phút mà Hoắc Tư Hào cảm thấy dài như cả thế kỉ vậy.
Cô không hề có hành động gì cả. Người ta không có hành động gì, bọn hắn cũng không thể cứ mãi đứng đó được, Hoắc Tư Hào ngầm đá chân người phục vụ, phục vụ đành cắn răng dìu hắn ra ngoài.
“Bây giờ làm gì nữa đây?” Đã rời đi khá xa, xác định hai người kia không thể nghe họ nói chuyện thì người phục vụ mới ghé đầu vào tai hắn nói chuyện.
“Tiếp tục đi ra ngoài, đưa tôi ngồi vào trong xe.” Hoắc Tư Hào buồn bực nói, lòng hắn càng sầu hơn, hắn không dám nghĩ nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi ra ngoài thôi.
Phục vụ cuối cùng cũng dìu được hắn ra xe, sau đó dùng hết sức mới đỡ được hắn ngồi yên trong xe. Bởi vì không có người xem nên động tác của phục vụ lại bình thường. Hoắc Tư Hào tự mình ngồi vào trong xe, sau đó mới thở hắt ra như trút được gánh nặng vậy.
Người phục vụ thấy hắn như thế liền góp ý: “Tiên sinh, ngài nên giảm béo.”
Hắn và người phục vụ lại nhìn thoáng qua cửa vẫn không thấy ai theo ra.
“Hiện tại nên làm gì bây giờ?” Người phục vụ hỏi hắn.
“Cậu lấy điện thoại của tôi gọi vào số điện thoại này giả bộ như gọi bừa, giọng điệu thực sự sốt ruột, tôi không tin cô ấy thật sự không quan tâm đến tôi..” Hoắc Tư Hào phân phó người phục vụ còn ánh mắt vẫn nhìn qua cửa kính, hướng về cửa ra vào để xem người kia có chịu đi ra không.
Tuyết Y vì sao em vẫn chưa ra? Em thật sự là thấy chết mà không cứu sao? Nghĩ đến vừa rồi hắn uống hơn nửa chai rượu, vì để cô chú ý hắn cũng không dễ dàng gì.
Vùi đầu vào ăn nhưng trong miệng Lâm Tuyết Y thật sự không cảm thấy mùi vị gì cả.
Cô thỉnh thoảng sẽ nhìn ra cửa thấp thoáng có thể nhìn thấy dáng vẻ của phục vụ dìu Hoắc Tư Hào vào xe. Vừa xong khi hắn đứng cạnh cô, cô ngửi thấy trên người hắn tỏa ra mùi rượu rất nồng nặc, làm sao lại uống nhiều như vậy? Uống thành cái bộ dáng đó thì còn lái xe được sao? Thân thể anh có làm sao không?
Cô đứng ngồi không yên, trên mặt không che giấu được vẻ lo lắng. Cảnh Nhất Phi vẫn như trước lẳng lặng nhìn cô không nói gì. Cô đấu tranh do dự như vậy, thì ra cô vẫn chưa quên người kia.
Cuối cùng cô cũng không nhẫn lại được nữa, cầm túi đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.