Chương 57: Oan gia gặp nhau (p3)
Đậu Đậu Thiền
26/01/2015
Thấy Lâm Tuyết Y đóng tập tài liệu lại Cảnh Nhất Phi đi đến bên cô mỉm cười ôn hòa nói: “Đã hết giờ làm rồi em xong việc chưa?” Anh mời em đi ăn tối, tiện thể chúng ta bàn về vấn đề kia.”
Trong lòng Lâm Tuyết Y có chút lưỡng lự, thật lòng thì cô không muốn đáp ứng anh bởi vì cô không có chút tình cảm nào với anh, hiện tại cô chưa nghĩ đến chuyện này. Nhưng theo tình hình trước mắt đáp ứng anh là lựa chọn tốt nhất như vậy cô mới không thua hai người kia.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh mỉm cười nhẹ giọng trả lời: “Được, chiều nay em rảnh.”
Hoắc Tư Hào đứng gần đó nghe thấy Lâm Tuyết Y đáp ứng cấp trên cùng đi ăn cơm trong lòng càng khó chịu. Chẳng nhẽ người kia muốn theo đuổi Tuyết Y?
Mà đáng giận hơn nữa, Tuyết Y đối với người đàn ông kia lại luôn ôn nhu tươi cười còn ngay lập tức vui vẻ đáp ứng người kia. Cũng là mời ăn cơm vậy mà vừa rồi cô không nghĩ ngợi cự tuyệt hắn. Hoắc Tư Hào dường như không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, hắn không thèm để ý Tần Ngữ Tâm đang bên cạnh, đen mặt từng bước đi đến chỗ Lâm Tuyết Y, lạnh lùng nói với cô: “Lâm tiểu thư, cô không nên bên nặng bên nhẹ như vậy chứ? Tôi không có ác ý chỉ muốn mời cô ăn một bữa tối để tỏ lòng cảm tạ vì sao cô lại cự tuyệt?”
Tần Ngữ Tâm vạn lần cũng không nghĩ tới là Hoắc Tư Hào còn mời Lâm Tuyết Y đi ăn. Vì sao hắn vẫn hứng thú với Lâm Tuyết Y như vậy? Nhìn khuôn mặt hắn đã đen thui, đứa ngốc cũng nhận ra là hắn đang ghen.
“Hoắc tiên sinh, ngài nói vậy là có ý gì? Tôi muốn đi ăn với ai là quyền của tôi liên quan gì đến ngài?” Lâm Tuyết Y vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, ai khiến hắn quản nhiều chuyện như vậy. Người đàn ông này quá tự đại rồi. Chính hắn có đôi có cặp tìm đến cô khoe mẽ đặt đồ cưới, vậy mà cô đi ăn với người khác còn phải nhìn sắc mặt của hắn sao? Hắn nên ngẫm lại mình xem xem hắn lấy cái gì để bắt cô thủ thân như ngọc vì hắn?
“Cô cùng ai ăn cơm không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là phụ nữ không nên tùy tiện đáp ứng lời mời của đàn ông thôi.” Hắn mặc kệ Cảnh Nhất Phi là ai vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô nói.
“Anh chẳng là gì của tôi nên anh cũng không có tư cách mà nhắc nhở tôi. Huống hồ người này là ông chủ của tôi, tôi cùng không phải là “tùy tiện” đáp ứng người khác. Hiện tại việc của vợ anh đã làm xong hai người có thể đi được rồi.” Lâm Tuyết Y lãnh liệt (lạnh lùng và quyết liệt) trả lời hắn, ý đuổi khách rất rõ ràng.
Cảnh Nhất Phi đứng bên cạnh nghe người đàn ông kia và Lâm tuyết Y nói chuyện mơ hồ cũng đoán được một số chuyện. Đối phương là muốn đặt áo cưới để chuẩn bị kết hôn nhưng vì sao hắn lại cứ dây dưa như vậy? Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô mạnh mẽ như vậy, anh không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng. Chính anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho việc Hoắc Tư Hào ngang ngạnh tỏ thái độ với cô. Vì thế anh tiến lên kéo Lâm Tuyết Y về phía mình. Trên mặt vẫn tỏ thái độ cười như không cười nói: “Vị tiên sinh này, Thiết kế Lâm đã nói là việc của vợ ngài đã xong hai người có thể rời đi được rồi.”
Trong lòng Lâm Tuyết Y có chút lưỡng lự, thật lòng thì cô không muốn đáp ứng anh bởi vì cô không có chút tình cảm nào với anh, hiện tại cô chưa nghĩ đến chuyện này. Nhưng theo tình hình trước mắt đáp ứng anh là lựa chọn tốt nhất như vậy cô mới không thua hai người kia.
Ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh mỉm cười nhẹ giọng trả lời: “Được, chiều nay em rảnh.”
Hoắc Tư Hào đứng gần đó nghe thấy Lâm Tuyết Y đáp ứng cấp trên cùng đi ăn cơm trong lòng càng khó chịu. Chẳng nhẽ người kia muốn theo đuổi Tuyết Y?
Mà đáng giận hơn nữa, Tuyết Y đối với người đàn ông kia lại luôn ôn nhu tươi cười còn ngay lập tức vui vẻ đáp ứng người kia. Cũng là mời ăn cơm vậy mà vừa rồi cô không nghĩ ngợi cự tuyệt hắn. Hoắc Tư Hào dường như không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, hắn không thèm để ý Tần Ngữ Tâm đang bên cạnh, đen mặt từng bước đi đến chỗ Lâm Tuyết Y, lạnh lùng nói với cô: “Lâm tiểu thư, cô không nên bên nặng bên nhẹ như vậy chứ? Tôi không có ác ý chỉ muốn mời cô ăn một bữa tối để tỏ lòng cảm tạ vì sao cô lại cự tuyệt?”
Tần Ngữ Tâm vạn lần cũng không nghĩ tới là Hoắc Tư Hào còn mời Lâm Tuyết Y đi ăn. Vì sao hắn vẫn hứng thú với Lâm Tuyết Y như vậy? Nhìn khuôn mặt hắn đã đen thui, đứa ngốc cũng nhận ra là hắn đang ghen.
“Hoắc tiên sinh, ngài nói vậy là có ý gì? Tôi muốn đi ăn với ai là quyền của tôi liên quan gì đến ngài?” Lâm Tuyết Y vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, ai khiến hắn quản nhiều chuyện như vậy. Người đàn ông này quá tự đại rồi. Chính hắn có đôi có cặp tìm đến cô khoe mẽ đặt đồ cưới, vậy mà cô đi ăn với người khác còn phải nhìn sắc mặt của hắn sao? Hắn nên ngẫm lại mình xem xem hắn lấy cái gì để bắt cô thủ thân như ngọc vì hắn?
“Cô cùng ai ăn cơm không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là phụ nữ không nên tùy tiện đáp ứng lời mời của đàn ông thôi.” Hắn mặc kệ Cảnh Nhất Phi là ai vẫn như cũ nhìn chằm chằm cô nói.
“Anh chẳng là gì của tôi nên anh cũng không có tư cách mà nhắc nhở tôi. Huống hồ người này là ông chủ của tôi, tôi cùng không phải là “tùy tiện” đáp ứng người khác. Hiện tại việc của vợ anh đã làm xong hai người có thể đi được rồi.” Lâm Tuyết Y lãnh liệt (lạnh lùng và quyết liệt) trả lời hắn, ý đuổi khách rất rõ ràng.
Cảnh Nhất Phi đứng bên cạnh nghe người đàn ông kia và Lâm tuyết Y nói chuyện mơ hồ cũng đoán được một số chuyện. Đối phương là muốn đặt áo cưới để chuẩn bị kết hôn nhưng vì sao hắn lại cứ dây dưa như vậy? Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô mạnh mẽ như vậy, anh không khỏi lộ ra ánh mắt tán thưởng. Chính anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho việc Hoắc Tư Hào ngang ngạnh tỏ thái độ với cô. Vì thế anh tiến lên kéo Lâm Tuyết Y về phía mình. Trên mặt vẫn tỏ thái độ cười như không cười nói: “Vị tiên sinh này, Thiết kế Lâm đã nói là việc của vợ ngài đã xong hai người có thể rời đi được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.