Chương 23: Trái Lại Đã Coi Thường Cô Rồi
Chiêu Tài Tiến Bảo
26/08/2021
Lâm Tử Lạp cứ đứng ở cửa ra vào mà nhìn chằm chằm Tần Lộ Khiết.
Tần Lộ Khiết bị cô nhìn mà trong lòng cảm thấy hoảng sợ, liếc nhìn màn hình điện thoại di động trong tay cô, cách xa nên cũng không nhìn thấy trong điện thoại di động hiện ra cái gì, hơn nữa lại đang ở trước mặt Tông Triển Bạch, cô ta cũng không tiện nổi cáu, chỉ thản
nhiên hỏi: “Cô Lâm, vì sao nhìn tôi như vậy?”
Suy nghĩ của Lâm Tử Lạp bị giọng nói của Tần Lộ Khiết kéo về, vừa rồi cô chợt xúc động mà chất vấn cô ta ở ngay trước mặt Tông Triển Bạch.
Nhưng khi tỉnh táo lại, cô cũng không làm như vậy nữa.
Tần Lộ Khiết là người phụ nữ Tông Triển Bạch yêu, cho dù làm gì, Tông Triển Bạch sao có thể vì một người vợ hợp đồng mà trừng phạt người phụ nữ anh yêu chứ?
Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Quay lại mỉm cười với : “Chỉ là tôi cảm thấy cô Tần thật xinh đẹp, vì thế nên mới ngây người nhìn, cô Tần sẽ không để ý chứ?”
Nói xong, Lâm Tử Lạp đi về phía bọn họ, ánh mắt chạm vào tài liệu trên bàn trà, cô đưa tay cầm lên, là hợp đồng chuyển nhượng vịnh Tiên Thủy.
Cô ngước mắt nhìn Tông Triển Bạch cười hỏi: “Là cho tôi sao?”
Tông Triển Bạch từ đầu đến cuối chưa hề dao động cảm xúc ‘ừ’ một tiếng.
Tần Lộ Khiết không nhịn được trừng to hai mắt, vậy mà thật sự cho Lâm Tử Lạp cái này?
Vì sao?
Tần Lộ Khiết không hiểu!
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu liếc nhìn Tần Lộ Khiết, rõ ràng nổi cáu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, trong lòng không khỏi cười lạnh: “Cô Tần, tôi là vợ của ngài Tông, cho tôi ít đồ, cũng không tính là gì chứ?”
Tần Lộ Khiết tức đến run rẩy, người phụ nữ chết tiệt này, thật biết lên mặt!
Vậy mà còn tự xưng là vợ của Tông Triển Bạch, chỉ dựa vào cô ta cũng xứng sao?
Nếu không phải đang ở trước mặt Tông Triển Bạch, Tần Lộ Khiết nhất định phải cho cô một cái tát!
“Đó là đương nhiên.” Tần Lộ Khiết cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lặng lẽ kể lể oan ức của mình: “Cô Lâm mới là người vợ hợp pháp, tôi là cái thá gì đâu?”
“Cô là người phụ nữ mà Tổng giám đốc Tông yêu thích, cô đi theo anh ấy nhiều năm như vậy, hà tất gì... phải chà đạp chính mình?” Quang Kình ngước mắt thoáng nhìn Lâm Tử Lạp, không ngờ người phụ nữ này chẳng những sinh hoạt cá nhân bậy bạ, mà da mặt còn dày nữa.
Rõ ràng là hôn nhân giao dịch, còn thật sự coi mình là chủ nhân rồi?
Nhưng cô đúng thật là vợ của Tông Triển Bạch, cho dù trong lòng không hài lòng về cô, cũng không dám không tôn trọng ra mặt, cố ý phối hợp với Tần Lộ Khiết nhằm vào cô.
Lâm Tử Lạp vẫn là dáng vẻ mây trôi nước chảy như trước, dường như không nghe thấy mỉa mai và xa lánh trong lời nói của bọn họ, cười nói: “Cô Tần cũng đã thừa nhận thân phận của tôi, vậy làm phiền rồi, mời cô nhường vị trí một chút.”
Trong khoảnh khắc đó, không khí như ngừng lại mấy giây.
Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tông Triển Bạch chưa nói lời nào.
Thân phận này, anh có thừa nhận không?
Thừa nhận, vậy Tần Lộ Khiết là gì chứ?
Dưới ánh đèn chập chờn, sắc mặt Tông Triển Bạch lúc sáng lúc tối, những chiếc đèn hoa rực rỡ cũng không che nổi hung ác thoáng chốc xuất hiện trên mặt anh: “Thân phận của cô là gì?”
Hơi thở nguy hiểm đến gần, Lâm Tử Lạp cố gắng chống đỡ, nhìn thẳng vào mắt anh: “Quan hệ của chúng ta là vợ chồng, dù là một tiếng, cũng là vợ chồng, trong khi vẫn là vợ chồng, tôi yêu cầu ngồi bên cạnh anh là sai sao?”
chẹn lại lời nói của anh.
Cô bị sỉ nhục rất lâu rồi, nếu như chính cô chịu tủi nhục cũng không quan trọng!
Nhưng Tần Lộ Khiết lại lợi dụng Trang Kha Nguyệt, khiến bà mắc bệnh tâm thần, việc ấy cô không cách nào dễ dàng tha thứ!
Nếu Tần Lộ Khiết sợ cô ở cạnh Tông Triển Bạch, vậy cô càng muốn đến gần anh.
Còn phải ở trước mặt cô ta!
Trang Kha Nguyệt là người thân duy nhất của cô, cũng là phòng tuyến cuối cùng mà cô ta không thể động vào: “Cô Tần, mặc dù quan hệ của cô và chồng tôi không cạn, nhưng bây giờ chúng tôi chưa ly hôn, vẫn mong cô Tần tự trọng!”
Tần Lộ Khiết nhìn về phía Tông Triển Bạch, mà giờ phút này ánh mắt của anh đang dõi theo người phụ nữ khéo ăn khéo nói này!
Người phụ nữ này trở mặt cũng thật nhanh.
Rõ ràng trước đó là dáng vẻ bất lực chịu tổn thương, lúc này lại hung hăng dọa người.
Rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào?
Thái độ của Tông Triển Bạch khiến cho người ta không nhìn thấu, ngay cả Quang Kình đi theo anh cũng không hiểu nổi, nhưng anh ta hiểu, lúc này nhất định không thể để cho hai người phụ nữ cùng ở trong này.
Mặc dù Quang Kình chưa nhìn rõ toàn bộ sự việc, nhưng anh ta cũng là người thông minh, ví dụ như bây giờ.
Anh ta đứng dậy vỗ bả vai Tần Lộ Khiết: “Đi thôi.”
Tần Lộ Khiết không cam lòng.
Cô ta muốn nhìn xem vị trí của mình ở trong lòng Tông Triển Bạch.
Nhưng, lỡ như Tông Triển Bạch chọn Lâm Tử Lạp, vậy cô ta xong thật rồi, tất cả cố gắng trước đó cũng mất hết, Tông Triển Bạch không yêu cô ta, cô ta biết rất rõ.
Tông Triển Bạch đối xử với cô ta tốt, cũng chỉ là tình cảm tối hôm đó, cùng với tình nghĩa đã đi theo anh nhiều năm như vậy mà thôi.
Không có yêu mến và tình yêu.
Cô ta không thể cược.
Cô ta không dám thua!
“Tôi sẽ không khiến cho Bạch phải khó xử, cô thắng.” Cuối cùng Tần Lộ Khiết tranh thủ giành ấn tượng tốt rồi mới rời đi.
Cô ta không phải nhận thua, chỉ là không muốn Tông Triển Bạch phải ở trong thế khó xử mà thôi.
Cô ta tốt bụng, biết phải trái.
Chỉ thoáng chốc, trong phòng yên tĩnh lại.
Yên lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bầu không khí này được duy trì trọn vẹn ba phút, trên lưng Lâm Tử Lạp rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, rất lâu sau, cô mới tìm lại được tiếng nói: “Tôi về phòng trước.”
Vừa rồi cô như vậy cũng chỉ là vì Tần Lộ Khiết.
Bây giờ cô ta đi rồi, chính mình cũng không cần phải ở lại thêm nữa.
Cô vừa nhấc chân lên thì cổ tay đã bị Tông Triển Bạch kéo lại, cánh tay giật mạnh một cái, cơ thể Lâm Tử Lạp quét một đường cong trên không trung, xoay nửa vòng, rơi xuống một vòng ôm ấm áp.
Cô theo bản năng chống cự, cổ tay lại bị bắt lấy giữ chặt, khiến cho cô không thể động đậy.
“Anh làm gì?” Lâm Tử Lạp vô cùng hoảng hốt.
Ha ha.
“Làm gì? Không phải vừa rồi vẫn rất nhanh mồm nhanh miệng sao?” Tông Triển Bạch bóp chặt cằm của cô: “Trái lại tôi đã coi thường cô rồi.”
Nếu như không phải Tần Lộ Khiết, sao cô lại muốn chọc vào anh chứ?
Cô là người đã từng chịu khổ, mười năm, cô lớn lên không chỉ ở tuổi tác, mà còn cả tâm trí.
Nếu như cô yếu đuối, người khác sẽ chỉ cho rằng cô dễ bắt nạt, vì vậy cô không thể mềm lòng trước những người muốn hại mình.
Cô có mẹ phải bảo vệ, cục cưng trong bụng cũng cần cô bảo vệ.
Cô phải kiên cường, phải dũng cảm.
Lâm Tử Lạp bất động, nhắm mắt không nhìn, không nghe.
Đã bao giờ Tông Triển Bạch bị người ta đối xử như vậy, người phụ nữ này...
“Lâm...”
Lâm Tử Lạp mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, cổ tròn, giờ phút này nửa nghiêng người trong ngực anh.
Lồng ngực theo hơi thở của cô mà chập trùng lên xuống, lại tăng thêm mấy phần hương vị mê người.
Có ngọn lửa kỳ lạ không biết tên tán loạn trong máu anh.
Hồi lâu Lâm Tử Lạp không nghe thấy giọng nói của Tông Triển Bạch, lông mi cong cong khẽ động đậy, từ từ mở mắt ra, lại thấy vẻ mặt như đang nhẫn nhịn, lại như cố giả vờ bình tĩnh của anh.
Ánh mắt của anh...
Lâm Tử Lạp nhìn theo ánh mắt của anh xuống dưới...
Tức giận vì bị người nhìn trộm, kích thích ra sức lực tiềm tàng bên trong xương cốt, Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy anh ra.
Tông Triển Bạch đột nhiên bị đẩy mà không kịp chuẩn bị, nửa nằm trên ghế sofa, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác!
Lâm Tử Lạp che ngực: “Lưu manh!”
Cô hoảng hốt đứng dậy khỏi ghế sofa, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng cô quá hoảng loạn, không chú ý dưới chân, đạp lên
chân Tông Triển Bạch, cả người ngã sấp về phía Tông Triển Bạch bên kia...
“A...”
Tông Triển Bạch không kịp né tránh...
------oOo------
Tần Lộ Khiết bị cô nhìn mà trong lòng cảm thấy hoảng sợ, liếc nhìn màn hình điện thoại di động trong tay cô, cách xa nên cũng không nhìn thấy trong điện thoại di động hiện ra cái gì, hơn nữa lại đang ở trước mặt Tông Triển Bạch, cô ta cũng không tiện nổi cáu, chỉ thản
nhiên hỏi: “Cô Lâm, vì sao nhìn tôi như vậy?”
Suy nghĩ của Lâm Tử Lạp bị giọng nói của Tần Lộ Khiết kéo về, vừa rồi cô chợt xúc động mà chất vấn cô ta ở ngay trước mặt Tông Triển Bạch.
Nhưng khi tỉnh táo lại, cô cũng không làm như vậy nữa.
Tần Lộ Khiết là người phụ nữ Tông Triển Bạch yêu, cho dù làm gì, Tông Triển Bạch sao có thể vì một người vợ hợp đồng mà trừng phạt người phụ nữ anh yêu chứ?
Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Quay lại mỉm cười với : “Chỉ là tôi cảm thấy cô Tần thật xinh đẹp, vì thế nên mới ngây người nhìn, cô Tần sẽ không để ý chứ?”
Nói xong, Lâm Tử Lạp đi về phía bọn họ, ánh mắt chạm vào tài liệu trên bàn trà, cô đưa tay cầm lên, là hợp đồng chuyển nhượng vịnh Tiên Thủy.
Cô ngước mắt nhìn Tông Triển Bạch cười hỏi: “Là cho tôi sao?”
Tông Triển Bạch từ đầu đến cuối chưa hề dao động cảm xúc ‘ừ’ một tiếng.
Tần Lộ Khiết không nhịn được trừng to hai mắt, vậy mà thật sự cho Lâm Tử Lạp cái này?
Vì sao?
Tần Lộ Khiết không hiểu!
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu liếc nhìn Tần Lộ Khiết, rõ ràng nổi cáu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn, trong lòng không khỏi cười lạnh: “Cô Tần, tôi là vợ của ngài Tông, cho tôi ít đồ, cũng không tính là gì chứ?”
Tần Lộ Khiết tức đến run rẩy, người phụ nữ chết tiệt này, thật biết lên mặt!
Vậy mà còn tự xưng là vợ của Tông Triển Bạch, chỉ dựa vào cô ta cũng xứng sao?
Nếu không phải đang ở trước mặt Tông Triển Bạch, Tần Lộ Khiết nhất định phải cho cô một cái tát!
“Đó là đương nhiên.” Tần Lộ Khiết cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lặng lẽ kể lể oan ức của mình: “Cô Lâm mới là người vợ hợp pháp, tôi là cái thá gì đâu?”
“Cô là người phụ nữ mà Tổng giám đốc Tông yêu thích, cô đi theo anh ấy nhiều năm như vậy, hà tất gì... phải chà đạp chính mình?” Quang Kình ngước mắt thoáng nhìn Lâm Tử Lạp, không ngờ người phụ nữ này chẳng những sinh hoạt cá nhân bậy bạ, mà da mặt còn dày nữa.
Rõ ràng là hôn nhân giao dịch, còn thật sự coi mình là chủ nhân rồi?
Nhưng cô đúng thật là vợ của Tông Triển Bạch, cho dù trong lòng không hài lòng về cô, cũng không dám không tôn trọng ra mặt, cố ý phối hợp với Tần Lộ Khiết nhằm vào cô.
Lâm Tử Lạp vẫn là dáng vẻ mây trôi nước chảy như trước, dường như không nghe thấy mỉa mai và xa lánh trong lời nói của bọn họ, cười nói: “Cô Tần cũng đã thừa nhận thân phận của tôi, vậy làm phiền rồi, mời cô nhường vị trí một chút.”
Trong khoảnh khắc đó, không khí như ngừng lại mấy giây.
Ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tông Triển Bạch chưa nói lời nào.
Thân phận này, anh có thừa nhận không?
Thừa nhận, vậy Tần Lộ Khiết là gì chứ?
Dưới ánh đèn chập chờn, sắc mặt Tông Triển Bạch lúc sáng lúc tối, những chiếc đèn hoa rực rỡ cũng không che nổi hung ác thoáng chốc xuất hiện trên mặt anh: “Thân phận của cô là gì?”
Hơi thở nguy hiểm đến gần, Lâm Tử Lạp cố gắng chống đỡ, nhìn thẳng vào mắt anh: “Quan hệ của chúng ta là vợ chồng, dù là một tiếng, cũng là vợ chồng, trong khi vẫn là vợ chồng, tôi yêu cầu ngồi bên cạnh anh là sai sao?”
chẹn lại lời nói của anh.
Cô bị sỉ nhục rất lâu rồi, nếu như chính cô chịu tủi nhục cũng không quan trọng!
Nhưng Tần Lộ Khiết lại lợi dụng Trang Kha Nguyệt, khiến bà mắc bệnh tâm thần, việc ấy cô không cách nào dễ dàng tha thứ!
Nếu Tần Lộ Khiết sợ cô ở cạnh Tông Triển Bạch, vậy cô càng muốn đến gần anh.
Còn phải ở trước mặt cô ta!
Trang Kha Nguyệt là người thân duy nhất của cô, cũng là phòng tuyến cuối cùng mà cô ta không thể động vào: “Cô Tần, mặc dù quan hệ của cô và chồng tôi không cạn, nhưng bây giờ chúng tôi chưa ly hôn, vẫn mong cô Tần tự trọng!”
Tần Lộ Khiết nhìn về phía Tông Triển Bạch, mà giờ phút này ánh mắt của anh đang dõi theo người phụ nữ khéo ăn khéo nói này!
Người phụ nữ này trở mặt cũng thật nhanh.
Rõ ràng trước đó là dáng vẻ bất lực chịu tổn thương, lúc này lại hung hăng dọa người.
Rốt cuộc cô là người phụ nữ như thế nào?
Thái độ của Tông Triển Bạch khiến cho người ta không nhìn thấu, ngay cả Quang Kình đi theo anh cũng không hiểu nổi, nhưng anh ta hiểu, lúc này nhất định không thể để cho hai người phụ nữ cùng ở trong này.
Mặc dù Quang Kình chưa nhìn rõ toàn bộ sự việc, nhưng anh ta cũng là người thông minh, ví dụ như bây giờ.
Anh ta đứng dậy vỗ bả vai Tần Lộ Khiết: “Đi thôi.”
Tần Lộ Khiết không cam lòng.
Cô ta muốn nhìn xem vị trí của mình ở trong lòng Tông Triển Bạch.
Nhưng, lỡ như Tông Triển Bạch chọn Lâm Tử Lạp, vậy cô ta xong thật rồi, tất cả cố gắng trước đó cũng mất hết, Tông Triển Bạch không yêu cô ta, cô ta biết rất rõ.
Tông Triển Bạch đối xử với cô ta tốt, cũng chỉ là tình cảm tối hôm đó, cùng với tình nghĩa đã đi theo anh nhiều năm như vậy mà thôi.
Không có yêu mến và tình yêu.
Cô ta không thể cược.
Cô ta không dám thua!
“Tôi sẽ không khiến cho Bạch phải khó xử, cô thắng.” Cuối cùng Tần Lộ Khiết tranh thủ giành ấn tượng tốt rồi mới rời đi.
Cô ta không phải nhận thua, chỉ là không muốn Tông Triển Bạch phải ở trong thế khó xử mà thôi.
Cô ta tốt bụng, biết phải trái.
Chỉ thoáng chốc, trong phòng yên tĩnh lại.
Yên lặng đến mức ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bầu không khí này được duy trì trọn vẹn ba phút, trên lưng Lâm Tử Lạp rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, rất lâu sau, cô mới tìm lại được tiếng nói: “Tôi về phòng trước.”
Vừa rồi cô như vậy cũng chỉ là vì Tần Lộ Khiết.
Bây giờ cô ta đi rồi, chính mình cũng không cần phải ở lại thêm nữa.
Cô vừa nhấc chân lên thì cổ tay đã bị Tông Triển Bạch kéo lại, cánh tay giật mạnh một cái, cơ thể Lâm Tử Lạp quét một đường cong trên không trung, xoay nửa vòng, rơi xuống một vòng ôm ấm áp.
Cô theo bản năng chống cự, cổ tay lại bị bắt lấy giữ chặt, khiến cho cô không thể động đậy.
“Anh làm gì?” Lâm Tử Lạp vô cùng hoảng hốt.
Ha ha.
“Làm gì? Không phải vừa rồi vẫn rất nhanh mồm nhanh miệng sao?” Tông Triển Bạch bóp chặt cằm của cô: “Trái lại tôi đã coi thường cô rồi.”
Nếu như không phải Tần Lộ Khiết, sao cô lại muốn chọc vào anh chứ?
Cô là người đã từng chịu khổ, mười năm, cô lớn lên không chỉ ở tuổi tác, mà còn cả tâm trí.
Nếu như cô yếu đuối, người khác sẽ chỉ cho rằng cô dễ bắt nạt, vì vậy cô không thể mềm lòng trước những người muốn hại mình.
Cô có mẹ phải bảo vệ, cục cưng trong bụng cũng cần cô bảo vệ.
Cô phải kiên cường, phải dũng cảm.
Lâm Tử Lạp bất động, nhắm mắt không nhìn, không nghe.
Đã bao giờ Tông Triển Bạch bị người ta đối xử như vậy, người phụ nữ này...
“Lâm...”
Lâm Tử Lạp mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, cổ tròn, giờ phút này nửa nghiêng người trong ngực anh.
Lồng ngực theo hơi thở của cô mà chập trùng lên xuống, lại tăng thêm mấy phần hương vị mê người.
Có ngọn lửa kỳ lạ không biết tên tán loạn trong máu anh.
Hồi lâu Lâm Tử Lạp không nghe thấy giọng nói của Tông Triển Bạch, lông mi cong cong khẽ động đậy, từ từ mở mắt ra, lại thấy vẻ mặt như đang nhẫn nhịn, lại như cố giả vờ bình tĩnh của anh.
Ánh mắt của anh...
Lâm Tử Lạp nhìn theo ánh mắt của anh xuống dưới...
Tức giận vì bị người nhìn trộm, kích thích ra sức lực tiềm tàng bên trong xương cốt, Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy anh ra.
Tông Triển Bạch đột nhiên bị đẩy mà không kịp chuẩn bị, nửa nằm trên ghế sofa, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác!
Lâm Tử Lạp che ngực: “Lưu manh!”
Cô hoảng hốt đứng dậy khỏi ghế sofa, muốn mau chóng rời khỏi nơi này, nhưng cô quá hoảng loạn, không chú ý dưới chân, đạp lên
chân Tông Triển Bạch, cả người ngã sấp về phía Tông Triển Bạch bên kia...
“A...”
Tông Triển Bạch không kịp né tránh...
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.