Chương 4: Ôn Nhu
Vô Nhất Vô Bửu
04/01/2021
" Lộ Khiết, sau này ở đây, em không cần chịu khổ nữa." Anh chậm rãi bảo.
Đúng là xã hội này chưa bao giờ bình đẳng, có có tiền có quyền là kẻ chiến thắng, kẻ không có gì trong tay đều là những người thua cuộc chịu phục tùng.
" Ông chủ...sao ông biết tên tôi?." Lộ Khiết bất ngờ hỏi.
" À ừ thì...cứ vậy thôi..." Anh vội tránh né.
Bỏ mẹ!
Bây giờ chưa thể xác thật được gì, nếu nói cho cô biết mọi chuyện trước đây có quá sốc đối với Lộ Khiết không?
" Lộ Khiết, sau này em không cần gọi tôi là ông chủ." Anh nhanh chóng đánh trống lãng, đổi câu hỏi liền lập tức.
" Vậy...tôi gọi ngài là gì?."
Người đàn ông trước mắt cô bây giờ cô chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt cảm kích, anh đã mua cô với giá một tỷ, lại còn cho cô mặc đẹp và ăn ngon thế này.
Quả là ân nhân cứu mạng của cô rồi!
" Tôi là Cao Bác Văn, sau này em cứ gọi tôi là Bác Văn cũng được." Anh nói.
" Ô...Cao Bác Văn sao?." Lộ Khiết ô lên.
Anh không những đẹp trai lại còn nhiều tiền, hơn thế nữa là con người rất ấm áp.
Như vậy quá tốt với cô rồi.
" Bác Văn...Bác Văn..."
Lộ Khiết liên tục gọi tên anh, mỉm cười thật tươi.
Cao Bác Văn cũng bị cô chọc cười theo, trước kia sống chung, cô năm lần bảy lượt nhất quyết không gọi tên anh lần nào. Cứ ông Cao, Cao tổng, chỉ khi trước mắt ba mẹ hai bên mới ngọt ngào với anh.
Bây giờ nghe cô gọi như vậy, còn ngọt hơn cả đường nữa rồi.
...
Ăn xong cô được anh đưa về phòng, đúng là căng da bụng, trùng da mắt mà, cô đã sớm buồn ngủ rồi.
" Ông...à không, Bác Văn...tôi có thể ngủ ở đâu?." Lộ Khiết đưa tay dụi mắt, giọng đầy mệt mỏi hỏi.
" Ở đó." Anh đưa tay chỉ về phía giường. Anh và cô chung giường, không ngủ ở đó thì ngủ ở đâu đây?
" Tôi...tôi được ngủ trên giường sao? Nệm...nệm còn rất êm nữa..." Nghe anh nói xong cô bỗng bừng tỉnh, lúc về phòng tham quan, cô đã ngồi trên giường, thật sự rất êm và thoải mái. Cô không nghĩ mình có thể ngủ được ở trên giường này.
" Dĩ nhiên em được ngủ rồi, nếu mệt thì nhanh đi ngủ đi."
Anh kéo cô lại giường, để cô nằm xuống, rồi kéo mền lên đắp cho cô.
" Anh...anh không ngủ sao?" Cô tò mò hỏi.
" Tôi chưa ngủ đâu, em ngủ trước đi."
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô, coi như đây là lời chúc ngủ ngon thay bằng miệng vậy.
Lộ Khiết bị anh làm cho đỏ mặt, cô kéo mền lên che kín mình lại. Người đàn ông này...
Sao...sao vừa ôn nhu lại còn ấm áp như vậy chứ?
Hai năm qua lưu lạc...cô chưa từng nghĩ mình sẽ được hưởng thụ sự hạnh phúc như vậy nữa, cứ nghĩ cả đời mình sẽ mãi mãi lưu lạc đến khi kết thúc cuộc sống thì thôi.
Cao Bác Văn thấy cô ngại ngùng, anh bật cười, ngồi bên giường nhẹ nhẹ vỗ lưng cô, giống như ba đang ru ngủ con vậy.
Suy nghĩ hỗn độn trong đầu một lúc, Lộ Khiết đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Thấy cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng tắt đèn, sau đó ra khỏi phòng.
" Quản gia." Anh xuống nhà, gọi quản gia.
" Tôi đây thưa ông chủ." Quản gia đi ra bảo.
" Sáng mai tôi có việc ở công ty, ông hãy chăm sóc tốt cho Lộ Khiết. Tình hình của cô ấy ông cũng đoán ra sao rồi." Cao Bác Văn cẩn thận căn dặn.
" Vâng thưa ông chủ, nhưng mà..."
" Có gì sao?." Anh hỏi lại.
" Có nên báo cho lão gia và phu nhân không? Hai người họ vẫn còn giận cậu vì chuyện đó mà..." Quản gia nhìn anh hỏi.
Cao Bác Văn lắc đầu.
" Không cần đâu, chưa đến lúc. Trước mắt phải tìm nguyên nhân Lộ Khiết mất trí nhớ và cuộc sống hai năm qua của cô ấy ra sao..."
" Tôi không tin nỗi được, cô ấy đã lưu lạc suốt mấy năm qua, cuối cùng lại bị đem lên sàn đấu giá rồi tôi mua về như vậy..."
...
Ngày hôm sau.
Cao Bác Văn có cuộc họp quan trọng ở Cao thị, họp xong cuộc họp đấy đã đến trưa, anh không ở lại tập đoàn mà nhanh chân rời đi trở về nhà.
Từ khi li hôn với cô anh trở nên cuồng và cuồng công việc hơn. Nhưng hôm nay lại háo hức về nhà, bởi vì nơi đó một lần nữa lại có cô.
Vừa mở cổng ra, xe vào nhà, anh vừa bước xuống xe, tính tiến vào phòng khách thì nghe ngoài vườn có giọng nói, anh liền tiến ra.
Lộ Khiết đang ngồi ở đó, tay không ngừng xới đất lên. Bên cạnh là quản gia đang với vẻ mặt hốt hoảng.
" Thiếu phu nhân...à không tiểu thư..." Quản gia lên tiếng, nhìn anh rồi quay sang nhìn cô.
Cao Bác Văn đưa tay, ý bảo ông im lặng.
Anh tiến tới, ngồi thấp xuống, lên tiếng hỏi cô:" Em đang làm gì vậy?."
Lộ Khiết nghe tiếng anh liền vui mừng,quay sang thấy anh ngồi cạnh lại còn hào hứng hơn.
" Bác Văn...anh về rồi..."
" Bác quản gia bảo anh đi làm rồi, tôi lại không biết ai ở nhà này, nên muốn ra đây trồng hoa..."
Cô đưa bàn tay dính đầy đất của mình lên quơ quơ, đất trên tay cũng bắn vào người anh.
Cao Bác Văn là người cực sạch sẽ, như vậy sẽ chọc anh giận mất.
" Ông...ông chủ..."
" Tiểu thư...đừng có..." Quản gia vội nói, sẽ chọc giận Cao Bác Văn mất.
Anh nắm lấy tay cô, sau đó đưa tay còn lại vào túi lấy khăn tay ra lau tay cho cô.
" Như vậy sẽ rất bẩn, dùng tay không như thế không được." Anh vừa lau cho cô vừa bảo.
" Vậy...vậy sao?." Lộ Khiết đưa bộ mặt buồn bã ra.
Cao Bác Văn thở dài, kéo cô đứng dậy.
" Vào nhà rửa tay, sau đó tôi sẽ cùng em trồng hoa lại từ đầu, được không?."
Đúng là xã hội này chưa bao giờ bình đẳng, có có tiền có quyền là kẻ chiến thắng, kẻ không có gì trong tay đều là những người thua cuộc chịu phục tùng.
" Ông chủ...sao ông biết tên tôi?." Lộ Khiết bất ngờ hỏi.
" À ừ thì...cứ vậy thôi..." Anh vội tránh né.
Bỏ mẹ!
Bây giờ chưa thể xác thật được gì, nếu nói cho cô biết mọi chuyện trước đây có quá sốc đối với Lộ Khiết không?
" Lộ Khiết, sau này em không cần gọi tôi là ông chủ." Anh nhanh chóng đánh trống lãng, đổi câu hỏi liền lập tức.
" Vậy...tôi gọi ngài là gì?."
Người đàn ông trước mắt cô bây giờ cô chỉ có thể nhìn anh với ánh mắt cảm kích, anh đã mua cô với giá một tỷ, lại còn cho cô mặc đẹp và ăn ngon thế này.
Quả là ân nhân cứu mạng của cô rồi!
" Tôi là Cao Bác Văn, sau này em cứ gọi tôi là Bác Văn cũng được." Anh nói.
" Ô...Cao Bác Văn sao?." Lộ Khiết ô lên.
Anh không những đẹp trai lại còn nhiều tiền, hơn thế nữa là con người rất ấm áp.
Như vậy quá tốt với cô rồi.
" Bác Văn...Bác Văn..."
Lộ Khiết liên tục gọi tên anh, mỉm cười thật tươi.
Cao Bác Văn cũng bị cô chọc cười theo, trước kia sống chung, cô năm lần bảy lượt nhất quyết không gọi tên anh lần nào. Cứ ông Cao, Cao tổng, chỉ khi trước mắt ba mẹ hai bên mới ngọt ngào với anh.
Bây giờ nghe cô gọi như vậy, còn ngọt hơn cả đường nữa rồi.
...
Ăn xong cô được anh đưa về phòng, đúng là căng da bụng, trùng da mắt mà, cô đã sớm buồn ngủ rồi.
" Ông...à không, Bác Văn...tôi có thể ngủ ở đâu?." Lộ Khiết đưa tay dụi mắt, giọng đầy mệt mỏi hỏi.
" Ở đó." Anh đưa tay chỉ về phía giường. Anh và cô chung giường, không ngủ ở đó thì ngủ ở đâu đây?
" Tôi...tôi được ngủ trên giường sao? Nệm...nệm còn rất êm nữa..." Nghe anh nói xong cô bỗng bừng tỉnh, lúc về phòng tham quan, cô đã ngồi trên giường, thật sự rất êm và thoải mái. Cô không nghĩ mình có thể ngủ được ở trên giường này.
" Dĩ nhiên em được ngủ rồi, nếu mệt thì nhanh đi ngủ đi."
Anh kéo cô lại giường, để cô nằm xuống, rồi kéo mền lên đắp cho cô.
" Anh...anh không ngủ sao?" Cô tò mò hỏi.
" Tôi chưa ngủ đâu, em ngủ trước đi."
Anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán cô, coi như đây là lời chúc ngủ ngon thay bằng miệng vậy.
Lộ Khiết bị anh làm cho đỏ mặt, cô kéo mền lên che kín mình lại. Người đàn ông này...
Sao...sao vừa ôn nhu lại còn ấm áp như vậy chứ?
Hai năm qua lưu lạc...cô chưa từng nghĩ mình sẽ được hưởng thụ sự hạnh phúc như vậy nữa, cứ nghĩ cả đời mình sẽ mãi mãi lưu lạc đến khi kết thúc cuộc sống thì thôi.
Cao Bác Văn thấy cô ngại ngùng, anh bật cười, ngồi bên giường nhẹ nhẹ vỗ lưng cô, giống như ba đang ru ngủ con vậy.
Suy nghĩ hỗn độn trong đầu một lúc, Lộ Khiết đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Thấy cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng tắt đèn, sau đó ra khỏi phòng.
" Quản gia." Anh xuống nhà, gọi quản gia.
" Tôi đây thưa ông chủ." Quản gia đi ra bảo.
" Sáng mai tôi có việc ở công ty, ông hãy chăm sóc tốt cho Lộ Khiết. Tình hình của cô ấy ông cũng đoán ra sao rồi." Cao Bác Văn cẩn thận căn dặn.
" Vâng thưa ông chủ, nhưng mà..."
" Có gì sao?." Anh hỏi lại.
" Có nên báo cho lão gia và phu nhân không? Hai người họ vẫn còn giận cậu vì chuyện đó mà..." Quản gia nhìn anh hỏi.
Cao Bác Văn lắc đầu.
" Không cần đâu, chưa đến lúc. Trước mắt phải tìm nguyên nhân Lộ Khiết mất trí nhớ và cuộc sống hai năm qua của cô ấy ra sao..."
" Tôi không tin nỗi được, cô ấy đã lưu lạc suốt mấy năm qua, cuối cùng lại bị đem lên sàn đấu giá rồi tôi mua về như vậy..."
...
Ngày hôm sau.
Cao Bác Văn có cuộc họp quan trọng ở Cao thị, họp xong cuộc họp đấy đã đến trưa, anh không ở lại tập đoàn mà nhanh chân rời đi trở về nhà.
Từ khi li hôn với cô anh trở nên cuồng và cuồng công việc hơn. Nhưng hôm nay lại háo hức về nhà, bởi vì nơi đó một lần nữa lại có cô.
Vừa mở cổng ra, xe vào nhà, anh vừa bước xuống xe, tính tiến vào phòng khách thì nghe ngoài vườn có giọng nói, anh liền tiến ra.
Lộ Khiết đang ngồi ở đó, tay không ngừng xới đất lên. Bên cạnh là quản gia đang với vẻ mặt hốt hoảng.
" Thiếu phu nhân...à không tiểu thư..." Quản gia lên tiếng, nhìn anh rồi quay sang nhìn cô.
Cao Bác Văn đưa tay, ý bảo ông im lặng.
Anh tiến tới, ngồi thấp xuống, lên tiếng hỏi cô:" Em đang làm gì vậy?."
Lộ Khiết nghe tiếng anh liền vui mừng,quay sang thấy anh ngồi cạnh lại còn hào hứng hơn.
" Bác Văn...anh về rồi..."
" Bác quản gia bảo anh đi làm rồi, tôi lại không biết ai ở nhà này, nên muốn ra đây trồng hoa..."
Cô đưa bàn tay dính đầy đất của mình lên quơ quơ, đất trên tay cũng bắn vào người anh.
Cao Bác Văn là người cực sạch sẽ, như vậy sẽ chọc anh giận mất.
" Ông...ông chủ..."
" Tiểu thư...đừng có..." Quản gia vội nói, sẽ chọc giận Cao Bác Văn mất.
Anh nắm lấy tay cô, sau đó đưa tay còn lại vào túi lấy khăn tay ra lau tay cho cô.
" Như vậy sẽ rất bẩn, dùng tay không như thế không được." Anh vừa lau cho cô vừa bảo.
" Vậy...vậy sao?." Lộ Khiết đưa bộ mặt buồn bã ra.
Cao Bác Văn thở dài, kéo cô đứng dậy.
" Vào nhà rửa tay, sau đó tôi sẽ cùng em trồng hoa lại từ đầu, được không?."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.