Chương 367: Cái gai tốt nhất nên ở đó
Tg Thiên Tâm
13/11/2022
Tốt thì có tốt, nhưng tại sao anh cứ ôm lấy cô thế này?
Mi tâm Nam Mẫn khẽ run lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Xin lỗi nhé, do tôi vui quá…”, mặt Dụ Lâm Hải thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn vui vẻ lắm.
Nam Mẫn lấy lại bình tĩnh, quen biết anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy anh vui vẻ đến thế.
Như trong lòng có tảng đá rất to vừa được thả xuống, trút được cái gánh rất nặng vậy.
Một bóng người trong bộ tây trang và giày da đi dọc theo hành lang tới đây, Nam Mẫn đảo mắt sang thì trông thấy Thẩm Lưu Thư đang cất bước đi tới, như nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ lúc nãy, ánh mắt có chút tránh né.
“Hải à, chân mẹ con vẫn có thể hồi phục lại như cũ mà phải không?”
Ý cười trên mặt Dụ Lâm Hải chợt tối đi, ánh mắt dần hiện lên sương giá, lạnh lẽo đáp: “Chuyện đó thì liên quan gì tới ông?”
Thẩm Lưu Thư mím môi: “Chân của Phượng Kiều là cái gai trong lòng bố bao lâu nay. Nếu chân bà ấy có thể khỏi được, thì sự áy náy trong lòng bố cũng có thể giảm đi một phần”.
Nghe những lời có vẻ tình sâu nghĩa nặng đó, Nam Mẫn chỉ đáp lại hai chữ: “Ha ha”.
Nam Mẫn chỉ khẽ liếc nhìn Thẩm Lưu Thư một cái.
“Chân của dì kiều có khả năng hồi phục đều nhờ vào may mắn và phúc phần của dì ấy, cũng như sự cố gắng của tất cả chúng tôi, chẳng liên quan gì tới ông hết. Cái gai trong lòng ông, tốt nhất nên để nó cắm ở đó”.
Có bản lãnh thì để nó đâm ông cả đời, xem như ông vẫn còn chút tình người.
Tầm mắt Thẩm Lưu Thư chuyển sang Nam Mẫn, đi tới vài bước.
“Mẫn, cháu gả cho Lâm Hải nhiều năm nhưng số lần chúng ta gặp nhau lại rất ít ỏi, chú biết cháu không thích chú bởi vì chút chuyện cũ của chú với Phượng Kiều”.
Nam Mẫn không nói gì, lẳng lặng đứng chờ nửa câu sau của ông ta.
Quả nhiên, ngay sau đó Thẩm Lưu Thư lại tỏ vẻ vô cùng khó xử, nói: “Cháu không thích chú cũng chẳng sao cả. Nhưng chú vẫn phải vì Trác Nguyệt mà nhờ cháu chuyện này, bà ấy có được thân phận và địa vị ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng, nếu bị tạm giam trong đồn thì sự nghiệp của bà ấy sẽ bị hủy hoại hết”.
Chân của Dụ Phương Kiều có vấn đề, Nam Mẫn chẳng còn tâm trạng tranh cãi với Trác Nguyệt nên bảo Bạch Lộc Dư ở lại, giải quyết một số chuyện, chỉ dặn anh nhỏ một câu: Tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho bà ta.
Anh nhỏ bên kia vẫn chưa kể lại tình hình bên đồn cảnh sát, nhưng trông cái vẻ ăn nói khép nép này của Thẩm Lưu Thư thì chắc là tình trạng của Trác Nguyệt cũng không khả quan lắm.
“Ông Thẩm đây đúng là người si tình nhỉ”.
Nam Mẫn cười đầy ẩn ý: “Trác Nguyệt có được địa vị ngày hôm nay không hề dễ dàng, bà ta phá hoại gia đình người ta không hề dễ dàng, mượn gió đông của ông Thẩm đây để đi lên cũng không dễ dàng, bản thân ông bỏ vợ bỏ con cũng không dễ dàng, thế thì ai sống dễ dàng? Dì Kiều sống dễ dàng hả?”
Đôi môi mỏng của Thẩm Lưu Thư mím thành một đường thẳng, sắc mặt trở nên bối rối đầy thảm hại.
Sự mỉa mai trong giọng nói của cô quá rõ ràng, muốn giấu cũng không thể giấu được: “Sống trên đời vốn đã không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng ai cũng có giới hạn của bản thân mình, có những việc nên và không nên làm. Oan có đầu nợ có chủ, ai cũng phải trả giá cho những hành vi của mình, Trác Nguyệt không phải là ngoại lệ”.
Môi Thẩm Lưu Thư sắp mím đến mức bật ra máu đến nơi rồi, ông ta biết Nam Mẫn không còn là cô vợ nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, lại tốt tính đã gả cho Dụ Lâm Hải năm đó nữa, mà chính là một kẻ không dễ chọc.
Nhưng ông ta vẫn muốn thử một lần: “Chỉ cần cháu giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy một lần thì dù cháu muốn cái gì, chú mà làm được đều sẽ làm cho cháu”.
Nam Mẫn cười nhạo một tiếng: “Lời này của ông Thẩm lầm to rồi, thứ nhất tôi chẳng thiếu cái gì cả, thứ hai, nếu tôi thật sự cần gì đó thì ông cũng chẳng cho nổi”.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, biến thành vẻ rét buốt tàn nhẫn: “Không thể đâm tôi chết xem như Trác Nguyệt xui xẻo, tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta, thù mới hận cũ chúng ta sẽ tính chung một lượt!”
—
Thẩm Lưu Thư còn muốn gặp Dụ Phương Kiều một lần, nhưng đã bị Dụ Lâm Hải đuổi đi.
“Ông đi đi. Ông ở lại đây cũng chỉ khiến mẹ tôi thêm khó chịu mà thôi, tôi không muốn cảm xúc của mẹ bị ông ảnh hưởng thêm nữa. Sau này, mong là ông đừng xuất hiện trước mặt mẹ tôi một lần nào nữa”.
Thẩm Lưu Thư đi một chuyến chẳng được việc gì, mặt mày xám ngoét bỏ về.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn, đang định nói gì thì Nam Mẫn đã trực tiếp há miệng chặn ngang.
Mi tâm Nam Mẫn khẽ run lên, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Xin lỗi nhé, do tôi vui quá…”, mặt Dụ Lâm Hải thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn vui vẻ lắm.
Nam Mẫn lấy lại bình tĩnh, quen biết anh lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô thấy anh vui vẻ đến thế.
Như trong lòng có tảng đá rất to vừa được thả xuống, trút được cái gánh rất nặng vậy.
Một bóng người trong bộ tây trang và giày da đi dọc theo hành lang tới đây, Nam Mẫn đảo mắt sang thì trông thấy Thẩm Lưu Thư đang cất bước đi tới, như nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ lúc nãy, ánh mắt có chút tránh né.
“Hải à, chân mẹ con vẫn có thể hồi phục lại như cũ mà phải không?”
Ý cười trên mặt Dụ Lâm Hải chợt tối đi, ánh mắt dần hiện lên sương giá, lạnh lẽo đáp: “Chuyện đó thì liên quan gì tới ông?”
Thẩm Lưu Thư mím môi: “Chân của Phượng Kiều là cái gai trong lòng bố bao lâu nay. Nếu chân bà ấy có thể khỏi được, thì sự áy náy trong lòng bố cũng có thể giảm đi một phần”.
Nghe những lời có vẻ tình sâu nghĩa nặng đó, Nam Mẫn chỉ đáp lại hai chữ: “Ha ha”.
Nam Mẫn chỉ khẽ liếc nhìn Thẩm Lưu Thư một cái.
“Chân của dì kiều có khả năng hồi phục đều nhờ vào may mắn và phúc phần của dì ấy, cũng như sự cố gắng của tất cả chúng tôi, chẳng liên quan gì tới ông hết. Cái gai trong lòng ông, tốt nhất nên để nó cắm ở đó”.
Có bản lãnh thì để nó đâm ông cả đời, xem như ông vẫn còn chút tình người.
Tầm mắt Thẩm Lưu Thư chuyển sang Nam Mẫn, đi tới vài bước.
“Mẫn, cháu gả cho Lâm Hải nhiều năm nhưng số lần chúng ta gặp nhau lại rất ít ỏi, chú biết cháu không thích chú bởi vì chút chuyện cũ của chú với Phượng Kiều”.
Nam Mẫn không nói gì, lẳng lặng đứng chờ nửa câu sau của ông ta.
Quả nhiên, ngay sau đó Thẩm Lưu Thư lại tỏ vẻ vô cùng khó xử, nói: “Cháu không thích chú cũng chẳng sao cả. Nhưng chú vẫn phải vì Trác Nguyệt mà nhờ cháu chuyện này, bà ấy có được thân phận và địa vị ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng, nếu bị tạm giam trong đồn thì sự nghiệp của bà ấy sẽ bị hủy hoại hết”.
Chân của Dụ Phương Kiều có vấn đề, Nam Mẫn chẳng còn tâm trạng tranh cãi với Trác Nguyệt nên bảo Bạch Lộc Dư ở lại, giải quyết một số chuyện, chỉ dặn anh nhỏ một câu: Tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho bà ta.
Anh nhỏ bên kia vẫn chưa kể lại tình hình bên đồn cảnh sát, nhưng trông cái vẻ ăn nói khép nép này của Thẩm Lưu Thư thì chắc là tình trạng của Trác Nguyệt cũng không khả quan lắm.
“Ông Thẩm đây đúng là người si tình nhỉ”.
Nam Mẫn cười đầy ẩn ý: “Trác Nguyệt có được địa vị ngày hôm nay không hề dễ dàng, bà ta phá hoại gia đình người ta không hề dễ dàng, mượn gió đông của ông Thẩm đây để đi lên cũng không dễ dàng, bản thân ông bỏ vợ bỏ con cũng không dễ dàng, thế thì ai sống dễ dàng? Dì Kiều sống dễ dàng hả?”
Đôi môi mỏng của Thẩm Lưu Thư mím thành một đường thẳng, sắc mặt trở nên bối rối đầy thảm hại.
Sự mỉa mai trong giọng nói của cô quá rõ ràng, muốn giấu cũng không thể giấu được: “Sống trên đời vốn đã không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng ai cũng có giới hạn của bản thân mình, có những việc nên và không nên làm. Oan có đầu nợ có chủ, ai cũng phải trả giá cho những hành vi của mình, Trác Nguyệt không phải là ngoại lệ”.
Môi Thẩm Lưu Thư sắp mím đến mức bật ra máu đến nơi rồi, ông ta biết Nam Mẫn không còn là cô vợ nhỏ trông có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, lại tốt tính đã gả cho Dụ Lâm Hải năm đó nữa, mà chính là một kẻ không dễ chọc.
Nhưng ông ta vẫn muốn thử một lần: “Chỉ cần cháu giơ cao đánh khẽ, tha cho bà ấy một lần thì dù cháu muốn cái gì, chú mà làm được đều sẽ làm cho cháu”.
Nam Mẫn cười nhạo một tiếng: “Lời này của ông Thẩm lầm to rồi, thứ nhất tôi chẳng thiếu cái gì cả, thứ hai, nếu tôi thật sự cần gì đó thì ông cũng chẳng cho nổi”.
Bỗng nhiên, vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, biến thành vẻ rét buốt tàn nhẫn: “Không thể đâm tôi chết xem như Trác Nguyệt xui xẻo, tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta, thù mới hận cũ chúng ta sẽ tính chung một lượt!”
—
Thẩm Lưu Thư còn muốn gặp Dụ Phương Kiều một lần, nhưng đã bị Dụ Lâm Hải đuổi đi.
“Ông đi đi. Ông ở lại đây cũng chỉ khiến mẹ tôi thêm khó chịu mà thôi, tôi không muốn cảm xúc của mẹ bị ông ảnh hưởng thêm nữa. Sau này, mong là ông đừng xuất hiện trước mặt mẹ tôi một lần nào nữa”.
Thẩm Lưu Thư đi một chuyến chẳng được việc gì, mặt mày xám ngoét bỏ về.
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn, đang định nói gì thì Nam Mẫn đã trực tiếp há miệng chặn ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.