Chương 547: Cô nói linh tinh gì vậy
Tg Thiên Tâm
30/12/2022
Thẩm Lưu Thư đưa khăn tay đến, Dụ Phượng Kiều không nhận, ông ta bỗng chốc có can đảm qua ôm bà. Dụ Phượng Kiều không còn có sức lực đẩy ra,
cái chết của con trai đã lấy mất nửa cái mạng này của bà.
Anh đã sống cả đời mình như vậy, người làm cha làm mẹ như bọn họ há lại không có trách nghiệm?
Nếu như không phải bọn họ cãi nhau, dày vò nhau bao nhiêu năm nay, con trai cũng sẽ không thay đổi tính tình, trở nên ích kỷ lạnh nhạt, ngay cả yêu một người cũng không thể.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Lưu Thư lại gần Dụ Phượng Kiều như vậy.
Ông ta không thể không đau lòng, đó là con trai duy nhất của mình!
Là kết tinh tình yêu giữa ông ta và Dụ Phượng Kiều.
Ông ta còn nhớ, lần đầu tiên ôm con trai vào trong lòng, đứa bé tròn vo vừa đáng yêu lại mềm yếu, khiến trái tim ông ta tan chảy.
Khi đó họ hạnh phúc biết bao, ông ta nhìn vợ vừa sinh xong, nhìn con trai trong ngực, cảm thấy giống như có cả thế giới.
Dù có phải đánh đổi thêm thứ gì, ông ta cũng chịu.
Chỉ là tình cảm không địch lại được năm tháng, hôn nhân của nữ cường nam nhược cũng bị đánh bại bởi những lời đàm tiếu và cuộc sống hàng ngày trong gia tộc, dần dần ông ta chìm đắm vào ăn chơi trác táng và đánh mất chính mình.
Trước giờ ông ta là một người ích kỷ, ông ta hiểu rõ điều này, cũng chưa từng cảm thấy có lỗi với ai.
Nhưng ông ta có lỗi với vợ và con trai mình.
Ông ta nợ họ rất rất nhiều.
Trác Nguyệt đứng cách đó không xa, nhìn cảnh Thẩm Lưu Thư ôm Dụ Phượng Kiều dịu dàng an ủi, đôi mắt bà ta lạnh lẽo u ám, hung hăng mím môi dưới.
Có một số chuyện bà ta vốn không muốn nói vào lúc này, nhưng nếu họ ép bà ta, vậy thì đừng trách.
“Chị Kiều, chị đừng quá đau lòng”.
Trác Nguyệt tiến lên trước hai bước, nước mắt rơi lã chã an ủi Dụ Phượng Kiều: “Về sau, con của tôi chính là con của chị, tương lai tôi sẽ để con của mình và anh Thư chăm sóc chị khi về già”.
Đôi mắt u ám sắc bén của Thẩm Lưu Thư nhìn sang Trác Nguyệt: “Cô nói linh tinh gì vậy, đứa trẻ nào?”
“Con của em và anh đó”.
Trác Nguyệt chớp đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Lưu Thư, sờ bụng mình: “Thư, em thật sự có rồi, là của anh”.
Thẩm Lưu Thư ngẩn người, mắt đột nhiên trợn tròn, cúi đầu nhìn bụng bà ta.
Ông ta không dám tin: “Cô có rồi?!”
“Ừ!”, Trác Nguyệt gật đầu một cái, che giấu khóe miệng đang nhếch lên, lại nhớ đến cười bây giờ có vẻ không thích hợp, bà ta vội vàng nhịn xuống.
Thẩm Lưu Thư ngây người, ông ta không ngờ Trác Nguyệt thật sự mang thai.
Khi ông ta cho rằng mình sắp tuyệt hậu…
Dụ Phượng Kiều đã từ trong đau buồn bước ra, bà né tránh tay Thẩm Lưu Thư và cái ôm của ông ta, giọng nói bình tĩnh và lạnh như băng: “Dẫn người phụ nữ và đứa con của ông cút đi”.
Nhìn mặt mũi Dụ Phượng Kiều lạnh băng vẫn còn nước mắt, trong lòng Thẩm Lưu Thư hoảng hốt.
“Kiều, bà đừng nóng giận, tôi thật sự không biết cô ấy mang thai con mình, tôi thật sự muốn tôi và bà cùng cố gắng…”
Bà cụ Dụ quả thật không nghe nổi nữa, chỉ vào Thẩm Lưu Thư mắng lớn: “Cậu có thể sống yêu ổn chút được không? Con trai cậu chết rồi! Lúc này cậu còn muốn chúng tôi chán ghét? Rốt cuộc nhà họ Dụ chúng tôi có lỗi gì với cậu? Hả?”
Bà ấy giận dữ đến ngất xỉu, tình cảnh lập tức hỗn loạn.
Ông cụ Dụ giận đến mức sắc mặt tái xanh, cũng không quan tâm đến mất mặt hay không mất mặt, ông ấy hét lên: “Đuổi bọn họ ra ngoài! Đuổi ra ngoài! Đừng ở đây làm ô uế phần mộ nhà họ Dụ chúng tôi!”
Nam Mẫn ấn nhân trung bà cụ Dụ, xoa bóp mấy huyệt đạo sau lưng bà ấy, gọi người tỉnh dậy.
Nhân viên y tế đã sớm đợi lệnh đưa bà cụ Dụ lên cáng cứu thương, kiểm tra sức khỏe cho bà ấy.
Vệ sĩ tiến lên muốn kéo Thẩm Lưu Thư, Trác Nguyệt và Trác Huyên đi, nhưng Trác Nguyệt lại giơ tay tát vệ sĩ: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi! Các người muốn đánh phụ nữ mang thai sao, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Sắc mặt Thẩm Lưu Thư rất khó coi, nói với Trác Nguyệt: “Đủ rồi! Chưa đủ mất mặt sao? Mau rời khỏi nơi này!”
Anh đã sống cả đời mình như vậy, người làm cha làm mẹ như bọn họ há lại không có trách nghiệm?
Nếu như không phải bọn họ cãi nhau, dày vò nhau bao nhiêu năm nay, con trai cũng sẽ không thay đổi tính tình, trở nên ích kỷ lạnh nhạt, ngay cả yêu một người cũng không thể.
Nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên Thẩm Lưu Thư lại gần Dụ Phượng Kiều như vậy.
Ông ta không thể không đau lòng, đó là con trai duy nhất của mình!
Là kết tinh tình yêu giữa ông ta và Dụ Phượng Kiều.
Ông ta còn nhớ, lần đầu tiên ôm con trai vào trong lòng, đứa bé tròn vo vừa đáng yêu lại mềm yếu, khiến trái tim ông ta tan chảy.
Khi đó họ hạnh phúc biết bao, ông ta nhìn vợ vừa sinh xong, nhìn con trai trong ngực, cảm thấy giống như có cả thế giới.
Dù có phải đánh đổi thêm thứ gì, ông ta cũng chịu.
Chỉ là tình cảm không địch lại được năm tháng, hôn nhân của nữ cường nam nhược cũng bị đánh bại bởi những lời đàm tiếu và cuộc sống hàng ngày trong gia tộc, dần dần ông ta chìm đắm vào ăn chơi trác táng và đánh mất chính mình.
Trước giờ ông ta là một người ích kỷ, ông ta hiểu rõ điều này, cũng chưa từng cảm thấy có lỗi với ai.
Nhưng ông ta có lỗi với vợ và con trai mình.
Ông ta nợ họ rất rất nhiều.
Trác Nguyệt đứng cách đó không xa, nhìn cảnh Thẩm Lưu Thư ôm Dụ Phượng Kiều dịu dàng an ủi, đôi mắt bà ta lạnh lẽo u ám, hung hăng mím môi dưới.
Có một số chuyện bà ta vốn không muốn nói vào lúc này, nhưng nếu họ ép bà ta, vậy thì đừng trách.
“Chị Kiều, chị đừng quá đau lòng”.
Trác Nguyệt tiến lên trước hai bước, nước mắt rơi lã chã an ủi Dụ Phượng Kiều: “Về sau, con của tôi chính là con của chị, tương lai tôi sẽ để con của mình và anh Thư chăm sóc chị khi về già”.
Đôi mắt u ám sắc bén của Thẩm Lưu Thư nhìn sang Trác Nguyệt: “Cô nói linh tinh gì vậy, đứa trẻ nào?”
“Con của em và anh đó”.
Trác Nguyệt chớp đôi mắt long lanh nhìn Thẩm Lưu Thư, sờ bụng mình: “Thư, em thật sự có rồi, là của anh”.
Thẩm Lưu Thư ngẩn người, mắt đột nhiên trợn tròn, cúi đầu nhìn bụng bà ta.
Ông ta không dám tin: “Cô có rồi?!”
“Ừ!”, Trác Nguyệt gật đầu một cái, che giấu khóe miệng đang nhếch lên, lại nhớ đến cười bây giờ có vẻ không thích hợp, bà ta vội vàng nhịn xuống.
Thẩm Lưu Thư ngây người, ông ta không ngờ Trác Nguyệt thật sự mang thai.
Khi ông ta cho rằng mình sắp tuyệt hậu…
Dụ Phượng Kiều đã từ trong đau buồn bước ra, bà né tránh tay Thẩm Lưu Thư và cái ôm của ông ta, giọng nói bình tĩnh và lạnh như băng: “Dẫn người phụ nữ và đứa con của ông cút đi”.
Nhìn mặt mũi Dụ Phượng Kiều lạnh băng vẫn còn nước mắt, trong lòng Thẩm Lưu Thư hoảng hốt.
“Kiều, bà đừng nóng giận, tôi thật sự không biết cô ấy mang thai con mình, tôi thật sự muốn tôi và bà cùng cố gắng…”
Bà cụ Dụ quả thật không nghe nổi nữa, chỉ vào Thẩm Lưu Thư mắng lớn: “Cậu có thể sống yêu ổn chút được không? Con trai cậu chết rồi! Lúc này cậu còn muốn chúng tôi chán ghét? Rốt cuộc nhà họ Dụ chúng tôi có lỗi gì với cậu? Hả?”
Bà ấy giận dữ đến ngất xỉu, tình cảnh lập tức hỗn loạn.
Ông cụ Dụ giận đến mức sắc mặt tái xanh, cũng không quan tâm đến mất mặt hay không mất mặt, ông ấy hét lên: “Đuổi bọn họ ra ngoài! Đuổi ra ngoài! Đừng ở đây làm ô uế phần mộ nhà họ Dụ chúng tôi!”
Nam Mẫn ấn nhân trung bà cụ Dụ, xoa bóp mấy huyệt đạo sau lưng bà ấy, gọi người tỉnh dậy.
Nhân viên y tế đã sớm đợi lệnh đưa bà cụ Dụ lên cáng cứu thương, kiểm tra sức khỏe cho bà ấy.
Vệ sĩ tiến lên muốn kéo Thẩm Lưu Thư, Trác Nguyệt và Trác Huyên đi, nhưng Trác Nguyệt lại giơ tay tát vệ sĩ: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi! Các người muốn đánh phụ nữ mang thai sao, có tin tôi báo cảnh sát không?”
Sắc mặt Thẩm Lưu Thư rất khó coi, nói với Trác Nguyệt: “Đủ rồi! Chưa đủ mất mặt sao? Mau rời khỏi nơi này!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.