Chương 479: Cơ trưởng kỳ quái
Tg Thiên Tâm
19/12/2022
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ đi cùng cô, căng thẳng là rất khó tránh khỏi.
Trong lòng Nam Mẫn khá là tò mò.
Anh cả nói sẽ sắp xếp người đón cô, không biết rốt cuộc là người nào, cô lại rất muốn được nhìn thấy người “bạn” mà anh cả thường nhắc tới.
Chờ nửa ngày vẫn không thấy ai lên nữa, khoang hạng nhất cũng chẳng có thêm vị khách nào, chắc là đã được anh cả bao hết rồi.
Cũng không hẳn là bao cho lắm, vì hình như công ty hàng không này là sản nghiệp do gia tộc Shelby đầu tư.
“Kính thưa các quý ông và quý bà, chào mừng các vị đến với chuyến bay lần này, mong mọi người chú ý kiểm tra an toàn…”
Tiếp viên hàng không dùng hai loại ngôn ngữ để thông báo máy bay sẽ nhanh chóng cất cánh, mong quý khách cài chặt dây an toàn, đóng bàn nhỏ lại, tắt các thiết bị điện tử hoặc chỉnh chế độ máy bay.
Nam Mẫn gửi tin nhắn cho anh cả: “Máy bay sắp cất cánh rồi”.
“Sao người anh sắp xếp tới đón em vẫn chưa xuất hiện vậy?”
“Chẳng lẽ người đó đang chờ em ở sân bay Birmingham?”
Anh cả còn chưa trả lời thì trên đỉnh đầu đã cò giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm vang lên: “Máy bay sắp cất cánh rồi, cất điện thoại di động đi”.
Nam Mẫn ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện từ lúc nào, người đó mặc quần áo cơ trưởng, đầu húi cua, cao đâu đó mét tám mươi tám, dáng rất giống người mẫu, lại có vẻ đầy nam tính, khí chất lạnh như băng.
Đôi mắt vừa sâu lắng lại uy nghiêm bình tĩnh đảo qua, có thể tạo thành khí thế khiếp người.
Hai vệ sĩ bị khí lạnh từ người anh ta ảnh hưởng, bảo vệ Nam Mẫn theo bản năng.
Nam Mẫn quan sát sắc mặt, dáng dấp cũng như khí thế của người đàn ông kia, trông không giống một cơ trưởng bình thường cho lắm, khí thế của một người lính hừng hực, hơn nữa còn không phải là người lính bình thường.
Cô cũng không sợ hãi gì mấy, chỉ bình tĩnh không kiêu căng cũng chẳng nịnh hót nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Sau đó tắt điện thoại di động đi.
Ngước đầu lên, người đàn ông đó đã biến mất, hình như là đi vào buồng lái.
Máy bay nhanh chóng cất cánh.
Lỗ tai cứ ù ù một phen, sau khi lên đến tầng bình lưu thì vững vàng bay thẳng tới.
Lúc này Nam Mẫn mới kéo bàn ra, đặt sách lên, lấy giấy viết thư và bút trong ba lô ra, nhìn sang Hướng Hữu bên cạnh: “Anh ra đằng sau ngồi đi”.
Hướng Hữu trố mắt nhìn: “Cô cả…”
“Tôi muốn viết một vài thứ khá riêng tư, lịch sự tí đi”.
Nam Mẫn cảm thấy việc viết bản kiểm điểm này với một bà dì hai mươi lăm tuổi mà nói là rất mất mặt, sao có thể để người khác nhìn thấy được chứ?
Cô đuổi Hướng Hữu đi như xua đuổi ruồi bọ.
Khoang hạng nhất không còn hành khách nào khác, tất nhiên cũng sẽ không có phần tử nguy hiểm nào, Hướng Hữu bèn miễn cưỡng di chuyển chỗ ngồi, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.
Mở tờ giấy viết thư ra, Nam Mẫn cầm bút bắt đầu viết “suy nghĩ sau khi quỳ” của mình.
Đêm qua kịch bản cô đã nghĩ sẵn trong đầu đã quên gần hết, Nam Mẫn đành phải viết đoạn mở đầu theo chút ký ức còn sót lại, rồi phát huy ngay tại chỗ, dùng hết mọi vốn liếng từ khi mới sinh ra của mình để viết những từ ngữ hoa lệ, trau chuốt nhất.
“Người ta cũng thường nói “nuôi con không dạy lỗi lại cha, dạy dỗ không nghiêm lỗi của thầy”, sau khi bố và mẹ qua đời, em quả thật rất giống một con ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn mất đi sự kìm cặp, thoải mái tung vó trên thảo nguyên, quá tùy hứng và cũng thả lỏng bản thân quá mức. Em vẫn luôn nhớ đến anh cả, mong có thể ở bên cạnh được anh cầm tay dạy dỗ và quản lý, nghe lời dạy của anh để thức tỉnh mình đúng lúc, sửa lại những lỗi lầm đã gây ra…”
Nam Mẫn vừa vắt óc viết, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc anh cả có thể đọc hiểu được không, chẳng biết bây giờ khả năng học Trung văn của anh đã đến trình độ nào rồi.
Nhưng mấy câu xin lỗi nhận sai này đảo tới đảo lui cũng thế, từ nhỏ anh cả đã nghe tới lớn, chắc cũng sẽ đoán được phần nào.
Suy cho cùng thì…
Đạo lý em hiểu hết, nhưng có làm hay không thì tính sau. Lỗi lầm em nhận hết, nhưng có sửa sai hay không phải xem tâm trạng.
Trong lặng lẽ, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.
Nam Mẫn chợt ngẩng đầu lên, trông thấy “người đàn ông cao kều” khi nãy đang nhìn chằm chằm “bản kiểm điểm” của mình, còn xem rất nghiêm túc.
Hình như ngại xem không rõ lắm, anh ta trực tiếp cầm tờ giấy của cô lên, đặt trong tay xem.
???
Trong lòng Nam Mẫn khá là tò mò.
Anh cả nói sẽ sắp xếp người đón cô, không biết rốt cuộc là người nào, cô lại rất muốn được nhìn thấy người “bạn” mà anh cả thường nhắc tới.
Chờ nửa ngày vẫn không thấy ai lên nữa, khoang hạng nhất cũng chẳng có thêm vị khách nào, chắc là đã được anh cả bao hết rồi.
Cũng không hẳn là bao cho lắm, vì hình như công ty hàng không này là sản nghiệp do gia tộc Shelby đầu tư.
“Kính thưa các quý ông và quý bà, chào mừng các vị đến với chuyến bay lần này, mong mọi người chú ý kiểm tra an toàn…”
Tiếp viên hàng không dùng hai loại ngôn ngữ để thông báo máy bay sẽ nhanh chóng cất cánh, mong quý khách cài chặt dây an toàn, đóng bàn nhỏ lại, tắt các thiết bị điện tử hoặc chỉnh chế độ máy bay.
Nam Mẫn gửi tin nhắn cho anh cả: “Máy bay sắp cất cánh rồi”.
“Sao người anh sắp xếp tới đón em vẫn chưa xuất hiện vậy?”
“Chẳng lẽ người đó đang chờ em ở sân bay Birmingham?”
Anh cả còn chưa trả lời thì trên đỉnh đầu đã cò giọng nói lạnh lùng và đầy uy nghiêm vang lên: “Máy bay sắp cất cánh rồi, cất điện thoại di động đi”.
Nam Mẫn ngẩng đầu lên, trông thấy một người đàn ông cao lớn đã xuất hiện từ lúc nào, người đó mặc quần áo cơ trưởng, đầu húi cua, cao đâu đó mét tám mươi tám, dáng rất giống người mẫu, lại có vẻ đầy nam tính, khí chất lạnh như băng.
Đôi mắt vừa sâu lắng lại uy nghiêm bình tĩnh đảo qua, có thể tạo thành khí thế khiếp người.
Hai vệ sĩ bị khí lạnh từ người anh ta ảnh hưởng, bảo vệ Nam Mẫn theo bản năng.
Nam Mẫn quan sát sắc mặt, dáng dấp cũng như khí thế của người đàn ông kia, trông không giống một cơ trưởng bình thường cho lắm, khí thế của một người lính hừng hực, hơn nữa còn không phải là người lính bình thường.
Cô cũng không sợ hãi gì mấy, chỉ bình tĩnh không kiêu căng cũng chẳng nịnh hót nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.
Sau đó tắt điện thoại di động đi.
Ngước đầu lên, người đàn ông đó đã biến mất, hình như là đi vào buồng lái.
Máy bay nhanh chóng cất cánh.
Lỗ tai cứ ù ù một phen, sau khi lên đến tầng bình lưu thì vững vàng bay thẳng tới.
Lúc này Nam Mẫn mới kéo bàn ra, đặt sách lên, lấy giấy viết thư và bút trong ba lô ra, nhìn sang Hướng Hữu bên cạnh: “Anh ra đằng sau ngồi đi”.
Hướng Hữu trố mắt nhìn: “Cô cả…”
“Tôi muốn viết một vài thứ khá riêng tư, lịch sự tí đi”.
Nam Mẫn cảm thấy việc viết bản kiểm điểm này với một bà dì hai mươi lăm tuổi mà nói là rất mất mặt, sao có thể để người khác nhìn thấy được chứ?
Cô đuổi Hướng Hữu đi như xua đuổi ruồi bọ.
Khoang hạng nhất không còn hành khách nào khác, tất nhiên cũng sẽ không có phần tử nguy hiểm nào, Hướng Hữu bèn miễn cưỡng di chuyển chỗ ngồi, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.
Mở tờ giấy viết thư ra, Nam Mẫn cầm bút bắt đầu viết “suy nghĩ sau khi quỳ” của mình.
Đêm qua kịch bản cô đã nghĩ sẵn trong đầu đã quên gần hết, Nam Mẫn đành phải viết đoạn mở đầu theo chút ký ức còn sót lại, rồi phát huy ngay tại chỗ, dùng hết mọi vốn liếng từ khi mới sinh ra của mình để viết những từ ngữ hoa lệ, trau chuốt nhất.
“Người ta cũng thường nói “nuôi con không dạy lỗi lại cha, dạy dỗ không nghiêm lỗi của thầy”, sau khi bố và mẹ qua đời, em quả thật rất giống một con ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn mất đi sự kìm cặp, thoải mái tung vó trên thảo nguyên, quá tùy hứng và cũng thả lỏng bản thân quá mức. Em vẫn luôn nhớ đến anh cả, mong có thể ở bên cạnh được anh cầm tay dạy dỗ và quản lý, nghe lời dạy của anh để thức tỉnh mình đúng lúc, sửa lại những lỗi lầm đã gây ra…”
Nam Mẫn vừa vắt óc viết, vừa suy nghĩ xem rốt cuộc anh cả có thể đọc hiểu được không, chẳng biết bây giờ khả năng học Trung văn của anh đã đến trình độ nào rồi.
Nhưng mấy câu xin lỗi nhận sai này đảo tới đảo lui cũng thế, từ nhỏ anh cả đã nghe tới lớn, chắc cũng sẽ đoán được phần nào.
Suy cho cùng thì…
Đạo lý em hiểu hết, nhưng có làm hay không thì tính sau. Lỗi lầm em nhận hết, nhưng có sửa sai hay không phải xem tâm trạng.
Trong lặng lẽ, bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.
Nam Mẫn chợt ngẩng đầu lên, trông thấy “người đàn ông cao kều” khi nãy đang nhìn chằm chằm “bản kiểm điểm” của mình, còn xem rất nghiêm túc.
Hình như ngại xem không rõ lắm, anh ta trực tiếp cầm tờ giấy của cô lên, đặt trong tay xem.
???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.