Chương 376: Đòi lại công bằng
Tg Thiên Tâm
16/11/2022
Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp: “Không hổ danh bậc thầy Ngọc Tâm, vừa ra tay đã thấy sự khác biệt”.
Nam Mẫn không quay đầu lại, chỉ thưởng thức tác phẩm của mình, sau đó thản nhiên nói: “Dù sao cũng là năm mươi phần trăm tiền lời, kiếm nhiều hơn một chút cũng tốt, đằng nào lại chẳng vào túi tôi, chút sức lực đó vẫn có thể bỏ được”.
Về khoản kiếm tiền này thì Nam Mẫn hết sức nghiêm túc.
Dụ Lâm Hải cười cười, anh còn chưa nói chuyện thì Nam Tam Tài ở rất xa đã nghe thấy, cả người nghiêng ngã, suýt chút nữa giữ không chắc khiến dao khắc cắt vào tay, chột dạ reo lên: “Nói linh tinh cái gì thế, rõ ràng là tiền về túi ông cơ mà”.
Nam Mẫn quay đầu liến nhìn ông cụ một cái, thầm nghĩ: Lão hồ ly này, chút tâm tư đó mà cũng đòi giấu được cháu ư?
Văn Hải Phong hóng hớt không chê chuyện bé xé ra to, gọi Dụ Lâm Hải từ xa…
“Lâm Hải, con nói xem khi đó tiền sẽ vào túi ai?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Dụ Lâm Hải không biết tại sao vấn đề lại rơi xuống đầu mình.
Đầu óc lập tức ngừng hoạt động.
Anh trao cho lão viện trưởng Văn một ánh mắt: Thầy đang kiếm chuyện đúng không? Hỏi thế thì con biết phải trả lời thế nào?
Một bên là tiền bối Nam Ông, bên kia là tổ tông sống, chẳng thể đắc tội được người nào.
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh, Dụ Lâm Hải mỉm cười, nói: “Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tiền về đâu cũng là tiền của người trong nhà cả”.
Lời vừa dứt, Nam Tam Tài và Nam Mẫn cùng xụ mặt xuống, trăm miệng một lời:
“Ai là người nhà của anh?”
Bớt lôi kéo quan hệ ở đây lại đi!
Dụ Lâm Hải cười, vẫn chịu khó tiến lên: “Nam Ông tiền bối kiếm được tiền thì cuối cùng cũng thuộc về Mẫn thôi mà?”
Những lời đó cũng là sự thật.
Nam Tam Tài hừ khẽ một tiếng, cũng nói theo: “Đúng đó, chính là như thế đó”.
Nam Mẫn không vạch trần ý đồ của ông cụ, cũng đâu thế nói thẳng trước mặt nhiều người rằng ông cụ đồng ý làm dự án này, còn đòi một nửa lợi nhuận là để đòi lại công bằng cho cô, đòi một phần phí ly hôn cho cô.
Không chỉ ông nội, mà cả cô cũng không muốn phải mất mặt như thế.
Nam Mẫn cũng phụng phịu, đúng tình hợp lý nói: “Cháu cũng nghĩ thế”.
Hai ông cháu nhìn nhau, nhanh chóng đạt được sự thống nhất, nói lảng sang chuyện khác, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Bức tranh hạc trắng này của ông đẹp quá, đúng là gừng càng già càng cay”, Nam Mẫn hết lời khen ngợi.
Nam Tam Tài cười hiền: “Bức tranh rừng rậm đó không tệ, giỏi hơn bố cháu nhiều, có được chân truyền của ông”.
“Đều do ông nội dạy tốt”.
“Nói thì nói thế, nhưng thầy nhận vào cửa, vẫn phải tự học hành. Cũng do Mẫn nhà chúng ta có tài năng thiên bẩm, cũng chịu khó…”
Đúng là ông hiền cháu thảo, cảnh tượng vui vẻ ấm áp của một gia đình.
Văn Hải Phong híp mắt, bĩu môi với Dụ Lâm Hải: “Con có biết bây giờ con giống gì không?”
Dụ Lâm Hải cụp mắt, không nói tiếp, bởi vì biết chắc chắn không có gì hay để nói.
Quả nhiên, lão viện trưởng Văn cười hà hà: “Trư Bát Giới soi gương… Cả trong lẫn ngoài đều không phải người”.
Dụ Lâm Hải: “…”
—
Ở viện bảo tàng Cảnh Văn đâu đó một ngày.
Nam Mẫn cũng được một phen đã ghiền, nghiên cứu và thảo luận cùng Nam Tam Tài cũng như các bậc thầy chạm khắc ngọc xem phải phục hồi những mảnh ngọc này thế nào, khắc khẩu một câu lại đưa ra dẫn chứng, trò chuyện khí thế ngất trời, ai không biết lại tưởng họ đang tiến hành một họp mặt văn học.
Những bậc thầy chạm khắc ngọc trông không ưa nhìn, ăn mặc cũng chẳng đẹp đẽ quý giá gì, thật ra đều đang giấu tài, không chỉ có tài nghệ cao siêu, mà trong bụng đều là học vấn uyên bác, có am hiểu sâu sắc về lịch sử, về đồ cổ vượt xa cả các giáo sư chuyên ngành.
Cái gọi là bằng cấp, địa vị, chưa bao giờ là tiêu chuẩn để đánh giá học vấn thật sự của một con người.
Mà đứng trước học thức, tiền tài và thân phận chẳng là cái thá gì.
Hôm nay Dụ Lâm Hải đi chuyến này không uổng công.
Anh mặc kệ ý kiến của tất cả mọi người để thực hiện dự án “Không Mất Không Quên” này, ngẫm lại đúng là một quyết định rất chính xác.
Dụ Lâm Hải hết đưa lại đón, trở thành tài xế riêng của Nam Mẫn, làm không biết mệt.
Trong xe yên tĩnh đến lạ, hai người không hề nói chuyện với nhau, cứ như cái nhà xác.
Không biết Dụ Lâm Hải lấy đâu ra mấy cái vali to tướng chất đầy băng ghế sau, chẳng có nổi một chỗ để ngồi, Nam Mẫn đành phải ngồi bên ghế phụ lái, biết anh đã cẩn thận tính toán, nhưng cũng mặc kệ, chỉ thoải mái nghịch điện thoại.
Rất lâu sau đó, Dụ Lâm Hải đột nhiên ho khẽ một tiếng, phá vỡ yên tĩnh.
“Em… Cảm thấy dự án này thế nào?”
Nam Mẫn không quay đầu lại, chỉ thưởng thức tác phẩm của mình, sau đó thản nhiên nói: “Dù sao cũng là năm mươi phần trăm tiền lời, kiếm nhiều hơn một chút cũng tốt, đằng nào lại chẳng vào túi tôi, chút sức lực đó vẫn có thể bỏ được”.
Về khoản kiếm tiền này thì Nam Mẫn hết sức nghiêm túc.
Dụ Lâm Hải cười cười, anh còn chưa nói chuyện thì Nam Tam Tài ở rất xa đã nghe thấy, cả người nghiêng ngã, suýt chút nữa giữ không chắc khiến dao khắc cắt vào tay, chột dạ reo lên: “Nói linh tinh cái gì thế, rõ ràng là tiền về túi ông cơ mà”.
Nam Mẫn quay đầu liến nhìn ông cụ một cái, thầm nghĩ: Lão hồ ly này, chút tâm tư đó mà cũng đòi giấu được cháu ư?
Văn Hải Phong hóng hớt không chê chuyện bé xé ra to, gọi Dụ Lâm Hải từ xa…
“Lâm Hải, con nói xem khi đó tiền sẽ vào túi ai?”
Dụ Lâm Hải: “…”
Dụ Lâm Hải không biết tại sao vấn đề lại rơi xuống đầu mình.
Đầu óc lập tức ngừng hoạt động.
Anh trao cho lão viện trưởng Văn một ánh mắt: Thầy đang kiếm chuyện đúng không? Hỏi thế thì con biết phải trả lời thế nào?
Một bên là tiền bối Nam Ông, bên kia là tổ tông sống, chẳng thể đắc tội được người nào.
Bầu không khí chìm vào yên tĩnh, Dụ Lâm Hải mỉm cười, nói: “Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, tiền về đâu cũng là tiền của người trong nhà cả”.
Lời vừa dứt, Nam Tam Tài và Nam Mẫn cùng xụ mặt xuống, trăm miệng một lời:
“Ai là người nhà của anh?”
Bớt lôi kéo quan hệ ở đây lại đi!
Dụ Lâm Hải cười, vẫn chịu khó tiến lên: “Nam Ông tiền bối kiếm được tiền thì cuối cùng cũng thuộc về Mẫn thôi mà?”
Những lời đó cũng là sự thật.
Nam Tam Tài hừ khẽ một tiếng, cũng nói theo: “Đúng đó, chính là như thế đó”.
Nam Mẫn không vạch trần ý đồ của ông cụ, cũng đâu thế nói thẳng trước mặt nhiều người rằng ông cụ đồng ý làm dự án này, còn đòi một nửa lợi nhuận là để đòi lại công bằng cho cô, đòi một phần phí ly hôn cho cô.
Không chỉ ông nội, mà cả cô cũng không muốn phải mất mặt như thế.
Nam Mẫn cũng phụng phịu, đúng tình hợp lý nói: “Cháu cũng nghĩ thế”.
Hai ông cháu nhìn nhau, nhanh chóng đạt được sự thống nhất, nói lảng sang chuyện khác, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Bức tranh hạc trắng này của ông đẹp quá, đúng là gừng càng già càng cay”, Nam Mẫn hết lời khen ngợi.
Nam Tam Tài cười hiền: “Bức tranh rừng rậm đó không tệ, giỏi hơn bố cháu nhiều, có được chân truyền của ông”.
“Đều do ông nội dạy tốt”.
“Nói thì nói thế, nhưng thầy nhận vào cửa, vẫn phải tự học hành. Cũng do Mẫn nhà chúng ta có tài năng thiên bẩm, cũng chịu khó…”
Đúng là ông hiền cháu thảo, cảnh tượng vui vẻ ấm áp của một gia đình.
Văn Hải Phong híp mắt, bĩu môi với Dụ Lâm Hải: “Con có biết bây giờ con giống gì không?”
Dụ Lâm Hải cụp mắt, không nói tiếp, bởi vì biết chắc chắn không có gì hay để nói.
Quả nhiên, lão viện trưởng Văn cười hà hà: “Trư Bát Giới soi gương… Cả trong lẫn ngoài đều không phải người”.
Dụ Lâm Hải: “…”
—
Ở viện bảo tàng Cảnh Văn đâu đó một ngày.
Nam Mẫn cũng được một phen đã ghiền, nghiên cứu và thảo luận cùng Nam Tam Tài cũng như các bậc thầy chạm khắc ngọc xem phải phục hồi những mảnh ngọc này thế nào, khắc khẩu một câu lại đưa ra dẫn chứng, trò chuyện khí thế ngất trời, ai không biết lại tưởng họ đang tiến hành một họp mặt văn học.
Những bậc thầy chạm khắc ngọc trông không ưa nhìn, ăn mặc cũng chẳng đẹp đẽ quý giá gì, thật ra đều đang giấu tài, không chỉ có tài nghệ cao siêu, mà trong bụng đều là học vấn uyên bác, có am hiểu sâu sắc về lịch sử, về đồ cổ vượt xa cả các giáo sư chuyên ngành.
Cái gọi là bằng cấp, địa vị, chưa bao giờ là tiêu chuẩn để đánh giá học vấn thật sự của một con người.
Mà đứng trước học thức, tiền tài và thân phận chẳng là cái thá gì.
Hôm nay Dụ Lâm Hải đi chuyến này không uổng công.
Anh mặc kệ ý kiến của tất cả mọi người để thực hiện dự án “Không Mất Không Quên” này, ngẫm lại đúng là một quyết định rất chính xác.
Dụ Lâm Hải hết đưa lại đón, trở thành tài xế riêng của Nam Mẫn, làm không biết mệt.
Trong xe yên tĩnh đến lạ, hai người không hề nói chuyện với nhau, cứ như cái nhà xác.
Không biết Dụ Lâm Hải lấy đâu ra mấy cái vali to tướng chất đầy băng ghế sau, chẳng có nổi một chỗ để ngồi, Nam Mẫn đành phải ngồi bên ghế phụ lái, biết anh đã cẩn thận tính toán, nhưng cũng mặc kệ, chỉ thoải mái nghịch điện thoại.
Rất lâu sau đó, Dụ Lâm Hải đột nhiên ho khẽ một tiếng, phá vỡ yên tĩnh.
“Em… Cảm thấy dự án này thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.