Chương 414: Đội trưởng đội hình sự Triệu Húc
Tg Thiên Tâm
28/11/2022
Dụ Lâm Hải đến sở cảnh sát Lộc Minh, được đội trưởng đội hình sự dẫn vào.
“Trời nóng nực như vậy còn mặc vest, cậu không nóng à?”
Vừa gặp mặt, đội trưởng đội hình sự Triệu Húc liền nhìn Dụ Lâm Hải bằng ánh mắt chán ghét.
Dụ Lâm Hải nhìn áo phông trắng nhăn nhúm trên người anh ta, không biết cái đầu bết kia đã bao nhiêu ngày không tắm rửa, râu ria xồm xoàm, anh cau mày: “Cậu chui vào bãi rác à?”
Triệu Húc cũng là người trong đám cậu ấm thành phố Bắc, hồi nhỏ đã quen biết Dụ Lâm Hải, gia cảnh ưu tú, nhưng từ nhỏ chính là một tên không sợ chết, đã từng vào quân đội, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không thể gia nhập đội đặc chiến Giao Long, sau khi chuyển nghề liền được phân đến bộ công an.
Một đại đội trưởng không mặc cảnh phục, môi khô khốc ngậm điếu thuốc lá, bỏ qua chi tiết chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay và chiếc thắt lưng Armani quanh eo, đứng ở đầu phố thì chẳng khác nào tên lưu manh. Nhưng anh ta đã phá được mấy vụ án lớn, lý lịch rất chói lọi.
“Đừng nhắc nữa, bị điều đến thành phố Lâm xử lý vụ án, vừa mới về thành phố Bắc, còn chưa kịp quay về nhà tắm rửa thu dọn thì lại gặp được vụ án bất ngờ này.
Triệu Húc đi đến trước mặt Dụ Lâm Hải, chỉ vào mắt mình: “Cậu nhìn vành mắt đen sì của tôi này, sắp dài đến lỗ mũi rồi”.
Dụ Lâm Hải sắp bị mùi trên người anh ta làm cho ngất xỉu, anh cau mày đẩy người ra.
“Cách xa tôi một chút!”
Triệu Úc mặt đầy bi thương: “Cậu chê tôi? Anh em bao nhiêu năm như vậy mà lại chê bai tôi?”
Tính cách Dụ Lâm Hải lạnh lùng cô độc, bên cạnh không có bao nhiêu bạn bè, toàn là anh em cây khế, một Phó Vực, một Triệu Húc khiến anh cảm thấy đủ rồi.
Chơi đùa thì chơi đùa, đến chuyện chính thì hai người đều trở nên nghiêm túc.
Triệu Húc dẫn Dụ Lâm Hải đến bên ngoài phòng thẩm vấn, cách một lớp tường kính có thể nghe thấy tình hình thẩm tra bên trong, Trác Huyên không hề khổ sở giống như Dụ Lâm Hải tưởng tượng, ngược lại cách ăn mặc và trang điểm của cô ta từ đầu đến chân có thể dùng bốn chữ ‘Giàu sang bức người’ để hình dung.
Trên người Trác Huyên mặc chiếc váy dài đỏ thẫm cực kỳ xinh đẹp, trên cổ đeo dây chuyền vàng ròng, cổ tay cũng đeo vòng tay vàng cùng loại, còn có một chiếc vòng phỉ thúy màu nước cực đẹp, trên ngón tay trái là chiếc nhẫn ngọc bích, rất chói mắt.
Mái tóc đen thẳng ngày trước cũng làm xoăn lọn to, vừa trưởng thành lại quyến rũ.
“ĐM, con mẹ nó đây là Trác Huyên?”
Triệu Húc cũng xem như quen biết Trác Huyên từ nhỏ, biết chuyện đã xảy ra giữa Dụ Lâm Hải và cô ta, đám cậu ấm bọn họ đều có ấn tượng với Trác Huyên, cảm thấy cô ta chính là tiên nữ có thể ngắm mà không thể với được, duy chỉ có Triệu Húc luôn cảm thấy Trác Huyên giả tạo.
Đã từng liếm kẹo đường, ăn dưa hấu qua đêm, những chuyện này đều là Triệu Húc chính mắt nhìn thấy, nhưng để bảo vệ lòng tự ái của người anh em, anh ta không nói với Dụ Lâm Hải, có điều trong lòng thật sự không coi trọng tình cảm giữa bọn họ, về sau còn vì chuyện Trác Huyên mà xa lánh anh một thời gian.
Sau khi Dụ Lâm Hải hoàn toàn chia tay với Trác Huyên, một lần gặp nhau ở quán bar, hai người uống một trận rượu lớn, nói hết những chuyện năm đó và cởi bỏ nút thắt trong lòng.
Sau kiếp nạn anh em còn đó, gặp nhau mỉm cười quên ân thù.
Triệu Húc đã lâu rồi không gặp Trác Huyên, nhất thời không nhận ra.
“Trang điểm kiểu gì mà giống với gái hộp đêm vậy?”
Triệu Húc nhíu mày, nhìn về phía Dụ Lâm Hải mặt không cảm xúc, nhưng sắc mặt lại giấu kín như bưng, anh trầm giọng hỏi: “Bây giờ đến trình độ nào rồi? Hỏi ra người đứng đằng sau chưa?”
Viên cảnh sát bên cạnh nhìn Triệu Húc, Triệu Húc miệng phun khói thuốc.
“Nhìn tôi làm gì? Mau nói”.
Viên cảnh sát cau mày nói: “Không quá phối hợp, thái độ rất phách lối”.
Dụ Lâm Hải nhíu chặt đôi lông mày.
…
“ĐM, gì mà kiêu ngạo thế?!”
Trong phòng bệnh, Bạch Lộc Dư nhìn Trác Huyên trong camera, không nhịn được tức miệng mắng lớn.
Dù sao cũng không có các anh ở đây, miệng anh ta không cần lưu tình, muốn nói cái gì cũng được.
Nam Mẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn Trác Huyên thỉnh thoảng giơ vòng sáng loáng trên cổ tay, sờ dây chuyền vàng trên cổ… dáng vẻ khiêu gợi, khí chất ‘bà đây bây giờ có tiền’ được cô ta diễn xuất rất tinh tế.
Xem ra người đó đã cho cô ta đủ lợi ích, để cô ta hoàn toàn đứng về phía hắn, nghe theo hắn.
Viên cảnh sát nói: “Cô và anh Kiều kia rốt cuộc có mối quan hệ gì?”
“Chẳng có quan hệ gì”.
“Trời nóng nực như vậy còn mặc vest, cậu không nóng à?”
Vừa gặp mặt, đội trưởng đội hình sự Triệu Húc liền nhìn Dụ Lâm Hải bằng ánh mắt chán ghét.
Dụ Lâm Hải nhìn áo phông trắng nhăn nhúm trên người anh ta, không biết cái đầu bết kia đã bao nhiêu ngày không tắm rửa, râu ria xồm xoàm, anh cau mày: “Cậu chui vào bãi rác à?”
Triệu Húc cũng là người trong đám cậu ấm thành phố Bắc, hồi nhỏ đã quen biết Dụ Lâm Hải, gia cảnh ưu tú, nhưng từ nhỏ chính là một tên không sợ chết, đã từng vào quân đội, nhưng vì nhiều nguyên nhân nên không thể gia nhập đội đặc chiến Giao Long, sau khi chuyển nghề liền được phân đến bộ công an.
Một đại đội trưởng không mặc cảnh phục, môi khô khốc ngậm điếu thuốc lá, bỏ qua chi tiết chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay và chiếc thắt lưng Armani quanh eo, đứng ở đầu phố thì chẳng khác nào tên lưu manh. Nhưng anh ta đã phá được mấy vụ án lớn, lý lịch rất chói lọi.
“Đừng nhắc nữa, bị điều đến thành phố Lâm xử lý vụ án, vừa mới về thành phố Bắc, còn chưa kịp quay về nhà tắm rửa thu dọn thì lại gặp được vụ án bất ngờ này.
Triệu Húc đi đến trước mặt Dụ Lâm Hải, chỉ vào mắt mình: “Cậu nhìn vành mắt đen sì của tôi này, sắp dài đến lỗ mũi rồi”.
Dụ Lâm Hải sắp bị mùi trên người anh ta làm cho ngất xỉu, anh cau mày đẩy người ra.
“Cách xa tôi một chút!”
Triệu Úc mặt đầy bi thương: “Cậu chê tôi? Anh em bao nhiêu năm như vậy mà lại chê bai tôi?”
Tính cách Dụ Lâm Hải lạnh lùng cô độc, bên cạnh không có bao nhiêu bạn bè, toàn là anh em cây khế, một Phó Vực, một Triệu Húc khiến anh cảm thấy đủ rồi.
Chơi đùa thì chơi đùa, đến chuyện chính thì hai người đều trở nên nghiêm túc.
Triệu Húc dẫn Dụ Lâm Hải đến bên ngoài phòng thẩm vấn, cách một lớp tường kính có thể nghe thấy tình hình thẩm tra bên trong, Trác Huyên không hề khổ sở giống như Dụ Lâm Hải tưởng tượng, ngược lại cách ăn mặc và trang điểm của cô ta từ đầu đến chân có thể dùng bốn chữ ‘Giàu sang bức người’ để hình dung.
Trên người Trác Huyên mặc chiếc váy dài đỏ thẫm cực kỳ xinh đẹp, trên cổ đeo dây chuyền vàng ròng, cổ tay cũng đeo vòng tay vàng cùng loại, còn có một chiếc vòng phỉ thúy màu nước cực đẹp, trên ngón tay trái là chiếc nhẫn ngọc bích, rất chói mắt.
Mái tóc đen thẳng ngày trước cũng làm xoăn lọn to, vừa trưởng thành lại quyến rũ.
“ĐM, con mẹ nó đây là Trác Huyên?”
Triệu Húc cũng xem như quen biết Trác Huyên từ nhỏ, biết chuyện đã xảy ra giữa Dụ Lâm Hải và cô ta, đám cậu ấm bọn họ đều có ấn tượng với Trác Huyên, cảm thấy cô ta chính là tiên nữ có thể ngắm mà không thể với được, duy chỉ có Triệu Húc luôn cảm thấy Trác Huyên giả tạo.
Đã từng liếm kẹo đường, ăn dưa hấu qua đêm, những chuyện này đều là Triệu Húc chính mắt nhìn thấy, nhưng để bảo vệ lòng tự ái của người anh em, anh ta không nói với Dụ Lâm Hải, có điều trong lòng thật sự không coi trọng tình cảm giữa bọn họ, về sau còn vì chuyện Trác Huyên mà xa lánh anh một thời gian.
Sau khi Dụ Lâm Hải hoàn toàn chia tay với Trác Huyên, một lần gặp nhau ở quán bar, hai người uống một trận rượu lớn, nói hết những chuyện năm đó và cởi bỏ nút thắt trong lòng.
Sau kiếp nạn anh em còn đó, gặp nhau mỉm cười quên ân thù.
Triệu Húc đã lâu rồi không gặp Trác Huyên, nhất thời không nhận ra.
“Trang điểm kiểu gì mà giống với gái hộp đêm vậy?”
Triệu Húc nhíu mày, nhìn về phía Dụ Lâm Hải mặt không cảm xúc, nhưng sắc mặt lại giấu kín như bưng, anh trầm giọng hỏi: “Bây giờ đến trình độ nào rồi? Hỏi ra người đứng đằng sau chưa?”
Viên cảnh sát bên cạnh nhìn Triệu Húc, Triệu Húc miệng phun khói thuốc.
“Nhìn tôi làm gì? Mau nói”.
Viên cảnh sát cau mày nói: “Không quá phối hợp, thái độ rất phách lối”.
Dụ Lâm Hải nhíu chặt đôi lông mày.
…
“ĐM, gì mà kiêu ngạo thế?!”
Trong phòng bệnh, Bạch Lộc Dư nhìn Trác Huyên trong camera, không nhịn được tức miệng mắng lớn.
Dù sao cũng không có các anh ở đây, miệng anh ta không cần lưu tình, muốn nói cái gì cũng được.
Nam Mẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn Trác Huyên thỉnh thoảng giơ vòng sáng loáng trên cổ tay, sờ dây chuyền vàng trên cổ… dáng vẻ khiêu gợi, khí chất ‘bà đây bây giờ có tiền’ được cô ta diễn xuất rất tinh tế.
Xem ra người đó đã cho cô ta đủ lợi ích, để cô ta hoàn toàn đứng về phía hắn, nghe theo hắn.
Viên cảnh sát nói: “Cô và anh Kiều kia rốt cuộc có mối quan hệ gì?”
“Chẳng có quan hệ gì”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.