Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 246: Giáo huấn

Tg Thiên Tâm

17/10/2022

Lý Vân thở nhẹ một hơi: “Anh không có quan hệ gì với tên họ Sầm đó, cũng không ăn ở hai lòng, anh đã giải thích với anh Trình tám trăm lần rồi, anh ấy vẫn không tin anh, anh cũng bị ép bất đắc dĩ, mới ra hạ sách này”.

Nam Mẫn nghe xong, cũng chẳng đồng cảm với anh tư của cô, hừ lạnh lùng một tiếng.

“Đáng đời. Chẳng trách anh Trình giận anh, người yêu cũ nên phải như đã chết, đừng quấy rầy cuộc sống của đôi bên. Âm hồn bất tán làm gì, lúc còn ở bên nhau không biết trân trọng, chia tay rồi thì bắt đầu làm mọi việc để gây chú ý, không biết là cơ hội đã bỏ qua thì sẽ không còn nữa sao? Đúng là hèn, đầu óc có vấn đề, rảnh rỗi quá đáng!”

Cái miệng cô bằng bằng bằng mắng liên hồi như súng được bật chốt, mắng cho Lý Vân thộn người: “Không phải, em nhầm rồi, không phải anh đeo bám người ta, là người ta đeo bám anh…”

“Được rồi, anh đừng lắm lời nữa, tự mình hối lỗi đi”.

Nam Mẫn tắt cuộc gọi video, bình tĩnh lại, gọi điện cho Trình Hiến: “Anh Trình, em là Tiểu Mẫn…”

Cô làm người hòa giải, chủ yếu là cảm thấy hai người này đến được ngày hôm nay cũng không dễ dàng, tuyệt đối đừng vì một số hiểu lầm mà giận nhau, không đáng.

Trình Hiến yên lặng nghe xong lời của cô, cất giọng trầm ổn: “Ừm, anh biết, chỉ là muốn cho tên nhóc đó một bài học, đừng động một cái thì làm người tốt, ban phát lòng đồng cảm”.

Nghe Trình Hiến nói chốc nữa anh ta sẽ về nhà xem sao, Nam Mẫn mới yên tâm, tắt máy rồi gửi tin nhắn cho anh tư của cô, Lý Vân vui mừng, chuyển hồng bao cho cô, Nam Mẫn ấn nhận không hề khách sáo.

Nhưng trong lòng vẫn bực bội.

Người yêu cũ phải như đã chết, đi ra khỏi cuộc sống của đôi bên, không liên lạc, ít nhất cô cũng cảm thấy phải như vậy.

Lúc yêu thì yêu hết mình vui vẻ, không yêu nữa thì dứt khoát quay người bỏ đi, vương vấn không dứt, dây dưa đeo bám, đều không phải là phong cách của cô, cũng không phải là kiểu cô thích.



Đạo lý đơn giản như vậy, sao Dụ Lâm Hải lại không hiểu chứ?

Nam Mẫn từ văn phòng viện trưởng đi ra thì thấy Tư Triết đeo balo từ phòng bệnh đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa, hai má hơi phồng lên, thở ra nhẹ nhõm như thoát khỏi kiếp nạn, giống như vừa trải qua hoạn nạn đời người gì vậy.

Nhìn dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng của cậu ta, chân mày Nam Mẫn giãn ra mấy phần, đi đến khẽ gọi cậu ta một tiếng: “Tiểu Triết”.

Tư Triết nghe thấy liền quay đầu, nhìn thấy Nam Mẫn cũng nở nụ cười xinh đẹp, vừa rạng rỡ vừa tỏa sáng: “Chị, chị họp xong rồi à?”

“Ừm”.

Nam Mẫn ngước mắt quan sát vẻ mặt của cậu ta: “Cậu sao thế?”

Tư Triết hơi ngẩn người, không khỏi khâm phục sự sâu sắc quan sát tỉ mỉ của Nam Mẫn, giơ tay chỉ về hướng phòng bệnh, làm thế tay “chúng ta đi trước đi”.

Hai người cùng sánh vai đi ra ngoài.

Cho đến khi đến hành lang, vào thang máy, Tư Triết mới thẳng thắn: “Anh trai em phát hiện ra chuyện em làm thêm rồi, giáo huấn em một trận”.

Chạm phải ánh mắt Nam Mẫn nhìn qua, cậu ta lại vội bổ sung một câu: “Ồ, em không nói cho anh ấy biết chuyện chị là thái sư thúc của em, chưa được sự cho phép của chị, làm sao em dám tiết lộ thân phận của chị chứ”.

Dù sao chuyện Nam Mẫn biết y thuật đã khiến hai anh em họ kinh ngạc rớt cả cắm rồi, nếu nói thân phận đầu bếp hàng đầu của cô cho anh trai, Tư Triết cũng sợ Tư Đạc không chịu nổi.



Nam Mẫn hơi ngước mắt: “Tư Đạc không cho cậu ra ngoài làm thêm à?”

Tư Triết khẽ “ừ” một tiếng: “Anh trai em sợ ảnh hưởng đến việc huấn luyện của em, nói khi còn đi học, thì phải học hành chăm chỉ, đừng phân tâm làm nhiều việc, thiếu tiền thì anh ấy có thể cho em, không cần tự đi kiếm tiền”.

Nam Mẫn gật đầu: “Anh ta nói rất đúng”.

Cô lại quay đầu nói với Tư Triết: “Anh trai cậu muốn tốt cho cậu”.

“Em biết anh ấy muốn tốt cho em, nhưng bây giờ em đã trưởng thành rồi, có thể giúp anh ấy san sẽ một phần món nợ, không thể cứ để một mình anh trai gánh vác gánh nặng của nhà, em cũng có phần”.

Tư Triết nói rất nghiêm túc, có vẻ non nớt của thiếu niên, nhưng tâm trí lại vô cùng trưởng thành, cuộc sống vất vả luôn thúc đẩy người ta trưởng thành.

Nam Mẫn thản nhiên hỏi: “Chẳng phải nợ bạc của bố cậu đã được trả hết rồi à? Còn có món nợ gì?”

Tư Triết mím môi, đôi đồng tử màu nâu nhạt nhìn cô không rời mắt, cất giọng nhẹ: “Món nợ của bố là do chị trả giúp bọn em, bây giờ chị là chủ nợ của bọn họ, em và anh trai vay số tiền này, sớm muộn cũng phải trả cho chị”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Năm mươi triệu thôi, không cần để trong lòng”, sau đó bổ sung một câu: “Trả dần là được”.

Tư Triết tỏ thái độ rất kiên quyết: “Em biết chị không thiếu tiền, nhưng vay thì phải trả là việc tất nhiên, hết nợ sẽ nhẹ người, trả được sớm, thì trong lòng hai anh em bọn em cũng được nhẹ nhõm”.

Thiếu niên có chí khí của thiếu niên, Nam Mẫn cũng không muốn đả kích cậu ta.

Chỉ nhẹ giọng nói: “Trả tiền cũng không vội trong một lúc, anh trai cậu nói đúng, bây giờ cậu còn là sinh viên, việc quan trọng nhất là học, bóng rổ, huấn luyện mới là nhiệm vụ hàng đầu của cậu, còn nhà hàng, mỗi tháng dành thời gian đến một hai lần là được, khi về tôi sẽ nói chuyện này với sư phụ cậu”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook