Chương 493: Hào quang sáng chói
Tg Thiên Tâm
19/12/2022
Lịch làm việc của Lạc Quân Hành được sắp xếp dày đặc, không có quá
nhiều thời gian rảnh để chơi với Nam Mẫn, nhưng công chúa nhỏ Nam Mẫn
cũng không cần ai chơi cùng.
Shelby là một gia tộc vô cùng khổng lồ, tuy Lạc Quân Hành không có con nhưng anh em họ nội, họ ngoại cực kỳ nhiều, cháu chắt cũng vô số.
Nam Mẫn là một người rất giỏi xã giao, lại còn là một thần đồng ngôn ngữ, nên hoàn toàn không phải lo đến chuyện kết nối, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với bọn họ.
Kết quả là, bá tước Shirvan trong lúc bận rộn vẫn không quên quan tâm đến em gái, nhưng lần nào hỏi Nam Mẫn đang làm gì thì đều có được duy nhất một đáp án… Chơi.
Có rất nhiều trò để chơi, không trò nào giống trò nào.
Thành Modu có rất nhiều thứ để chơi.
Robert, em họ Lạc Quân Hành cực kỳ quen thuộc nơi này, biết Nam Mẫn thích đồ cổ bèn dẫn cô đi thăm quan khắp nơi, giới thiệu cho cô về lịch sử của gia tộc Shelby.
Hai người nhàn rỗi không có gì làm thì lại mang hai viên kim cương trên tường tới chợ đá quý bán, đổi tiền đi tìm món đồ cổ khác.
Nam Mẫn thấy mấy món đồ của Hoa Hạ lạc sang nước ngoài thì mắt cứ đỏ lên, dù có phải trả giá cao cũng mua bằng được, bảo bối ông cha để lại, không thể bỏ đó cho đám người nước ngoài này kiếm lời.
Robert người nước ngoài hoàn toàn không biết gì về điều này, cứ đi theo Nam Mẫn chi tiền, trả giá, trả còn hăng say hơn cả cô.
Dạo trong thành chán rồi, họ lại lên đảo Hoa Hồng, bơi lội, chơi bóng chuyền trên bờ cát, làm tiệc nướng bên bờ biển, vô cùng thích thú.
Robert là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới, cũng là nhiếp ảnh gia mà sàn diễn thời trang Victoria’s Secret cùng các sàn nổi tiếng khác mời riêng, kỹ thuật chụp ảnh là không thể đùa được, Nam Mẫn trở thành người mẫu phương Đông của anh ta.
Khi bức ảnh nóng bỏng và đầy gợi cảm được gửi vào nhóm các anh chị em bạn dì với nhau, thì mấy ông anh đã mất bình tĩnh.
Anh hai Quyền Dạ Khiên: “Nam Mẫn! Em chụp cái quái gì vậy hả? Em điên rồi”.
Anh ba Hạ Thâm: “Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà em gái yêu quý ơi, em có thấy là hơi lộ quá không?”
Anh tư Lý Vân: “Nam Mẫn em kiểm soát bản thân lại cho anh, tuy là nhập gia thì tùy tục nhưng em không thể học thói hư tật xấu như thế được! Cứ như con hồ ly tinh ấy”.
Anh nhỏ Bạch Lộc Dư: “Ai da má ơi, mù mắt! Nam Mẫn, em hay ho quá nhỉ, lại dám mặc bikini! Em dứt khoát cởi hết luôn đi cho xong”, kèm vẻ mặt khinh thường.
Lạc Ưu và Nam Lâm thì lại hoàn toàn khác biệt.
Lạc Ưu: “Xinh đẹp quá nha em yêu! Nhìn đôi chân dài hết cả khung hình này, vừa trắng vừa non mềm, xinh chết được! Muốn cắn một cái quá!”
Nam Lâm: “Má ơi chị gái em đẹp quá! Tiên nữ hạ phàm gì thế này không biết! Duyệt duyệt duyệt, thả cho chị ngàn tim!”
Nghe xem, đây mới là tiếng người này!
Nam Mẫn ném một đống vẻ mặt khinh thường vào nhóm có mấy ông anh, lại thả một đống tim vào nhóm của hội chị em, chụp xong thì cô đi thay quần áo, chuẩn bị theo Robert đi tham gia vũ hội.
Vừa về đến Birmingham thì điện thoại của anh cả đã tới.
Giọng nói trầm thấp của Lạc Quân Hành vang lên ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”
“Em sắp thep Robert đi tham gia vũ hội”.
Lạc Quân Hành: “Em? Khiêu vũ?”
“Anh nói thế là ý gì đấy hử?”
Nam Mẫn khó chịu nói: “Tuy là tay chân em không phối hợp với nhau lắm, nhưng có cái điệu Tango thôi mà, bầu không khí là quan trọng, em làm được”.
“Em được, anh thì không, mất hết cả mặt mũi”.
Lạc Quân Hành nói: “Về đi, em lên bản tin rồi kìa”.
Nam Mẫn đang định phản bác lại câu “mất mặt” của anh cả thì chợt nghe anh ta nói mình lên bản tin, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hả?”
Nam Mẫn không biết mình lên bản tin gì.
Có lẽ do từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô phải “sống khiên tốn, hành động quyết đoán”, nên có thể kín tiếng thì cô sẽ không bao giờ to tiếng, chỉ là bản thân có hào quang quá sáng chói, thi thoảng cũng không thể che được, đành vậy.
Anh cả đích thân gọi điện thoại tới, dù Nam Mẫn vẫn mong muốn được đi vũ hội, thì Robert cũng không dám cãi lời anh họ, khuyên can mãi để đưa Nam Mẫn về.
Nam Mẫn đành phải tức giận đi về.
Trên đường về, Nam Mẫn đi lướt xem thử một chút, cứ tưởng “hình nóng” gì đó của mình bị tung ra, nào ngờ lại là một chuyện chẳng liên quan gì.
Cô xem mà tức cái lồng ngực.
Sự việc không may của chuyến bay số hiệu Y1106 lần này đã dấy lên một hồi bàn tán khắp nơi.
Thời đại của mạng xã hội này, chút chuyện nhỏ còn có thể lên men được nữa là một tai nạn máy bay lớn như thế, nó nhanh chóng gây ra sức ảnh hưởng trong xã hội.
Shelby là một gia tộc vô cùng khổng lồ, tuy Lạc Quân Hành không có con nhưng anh em họ nội, họ ngoại cực kỳ nhiều, cháu chắt cũng vô số.
Nam Mẫn là một người rất giỏi xã giao, lại còn là một thần đồng ngôn ngữ, nên hoàn toàn không phải lo đến chuyện kết nối, chẳng mấy chốc đã hòa nhập với bọn họ.
Kết quả là, bá tước Shirvan trong lúc bận rộn vẫn không quên quan tâm đến em gái, nhưng lần nào hỏi Nam Mẫn đang làm gì thì đều có được duy nhất một đáp án… Chơi.
Có rất nhiều trò để chơi, không trò nào giống trò nào.
Thành Modu có rất nhiều thứ để chơi.
Robert, em họ Lạc Quân Hành cực kỳ quen thuộc nơi này, biết Nam Mẫn thích đồ cổ bèn dẫn cô đi thăm quan khắp nơi, giới thiệu cho cô về lịch sử của gia tộc Shelby.
Hai người nhàn rỗi không có gì làm thì lại mang hai viên kim cương trên tường tới chợ đá quý bán, đổi tiền đi tìm món đồ cổ khác.
Nam Mẫn thấy mấy món đồ của Hoa Hạ lạc sang nước ngoài thì mắt cứ đỏ lên, dù có phải trả giá cao cũng mua bằng được, bảo bối ông cha để lại, không thể bỏ đó cho đám người nước ngoài này kiếm lời.
Robert người nước ngoài hoàn toàn không biết gì về điều này, cứ đi theo Nam Mẫn chi tiền, trả giá, trả còn hăng say hơn cả cô.
Dạo trong thành chán rồi, họ lại lên đảo Hoa Hồng, bơi lội, chơi bóng chuyền trên bờ cát, làm tiệc nướng bên bờ biển, vô cùng thích thú.
Robert là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng trên thế giới, cũng là nhiếp ảnh gia mà sàn diễn thời trang Victoria’s Secret cùng các sàn nổi tiếng khác mời riêng, kỹ thuật chụp ảnh là không thể đùa được, Nam Mẫn trở thành người mẫu phương Đông của anh ta.
Khi bức ảnh nóng bỏng và đầy gợi cảm được gửi vào nhóm các anh chị em bạn dì với nhau, thì mấy ông anh đã mất bình tĩnh.
Anh hai Quyền Dạ Khiên: “Nam Mẫn! Em chụp cái quái gì vậy hả? Em điên rồi”.
Anh ba Hạ Thâm: “Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng mà em gái yêu quý ơi, em có thấy là hơi lộ quá không?”
Anh tư Lý Vân: “Nam Mẫn em kiểm soát bản thân lại cho anh, tuy là nhập gia thì tùy tục nhưng em không thể học thói hư tật xấu như thế được! Cứ như con hồ ly tinh ấy”.
Anh nhỏ Bạch Lộc Dư: “Ai da má ơi, mù mắt! Nam Mẫn, em hay ho quá nhỉ, lại dám mặc bikini! Em dứt khoát cởi hết luôn đi cho xong”, kèm vẻ mặt khinh thường.
Lạc Ưu và Nam Lâm thì lại hoàn toàn khác biệt.
Lạc Ưu: “Xinh đẹp quá nha em yêu! Nhìn đôi chân dài hết cả khung hình này, vừa trắng vừa non mềm, xinh chết được! Muốn cắn một cái quá!”
Nam Lâm: “Má ơi chị gái em đẹp quá! Tiên nữ hạ phàm gì thế này không biết! Duyệt duyệt duyệt, thả cho chị ngàn tim!”
Nghe xem, đây mới là tiếng người này!
Nam Mẫn ném một đống vẻ mặt khinh thường vào nhóm có mấy ông anh, lại thả một đống tim vào nhóm của hội chị em, chụp xong thì cô đi thay quần áo, chuẩn bị theo Robert đi tham gia vũ hội.
Vừa về đến Birmingham thì điện thoại của anh cả đã tới.
Giọng nói trầm thấp của Lạc Quân Hành vang lên ở đầu dây bên kia: “Ở đâu?”
“Em sắp thep Robert đi tham gia vũ hội”.
Lạc Quân Hành: “Em? Khiêu vũ?”
“Anh nói thế là ý gì đấy hử?”
Nam Mẫn khó chịu nói: “Tuy là tay chân em không phối hợp với nhau lắm, nhưng có cái điệu Tango thôi mà, bầu không khí là quan trọng, em làm được”.
“Em được, anh thì không, mất hết cả mặt mũi”.
Lạc Quân Hành nói: “Về đi, em lên bản tin rồi kìa”.
Nam Mẫn đang định phản bác lại câu “mất mặt” của anh cả thì chợt nghe anh ta nói mình lên bản tin, đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hả?”
Nam Mẫn không biết mình lên bản tin gì.
Có lẽ do từ nhỏ bố mẹ đã dạy cô phải “sống khiên tốn, hành động quyết đoán”, nên có thể kín tiếng thì cô sẽ không bao giờ to tiếng, chỉ là bản thân có hào quang quá sáng chói, thi thoảng cũng không thể che được, đành vậy.
Anh cả đích thân gọi điện thoại tới, dù Nam Mẫn vẫn mong muốn được đi vũ hội, thì Robert cũng không dám cãi lời anh họ, khuyên can mãi để đưa Nam Mẫn về.
Nam Mẫn đành phải tức giận đi về.
Trên đường về, Nam Mẫn đi lướt xem thử một chút, cứ tưởng “hình nóng” gì đó của mình bị tung ra, nào ngờ lại là một chuyện chẳng liên quan gì.
Cô xem mà tức cái lồng ngực.
Sự việc không may của chuyến bay số hiệu Y1106 lần này đã dấy lên một hồi bàn tán khắp nơi.
Thời đại của mạng xã hội này, chút chuyện nhỏ còn có thể lên men được nữa là một tai nạn máy bay lớn như thế, nó nhanh chóng gây ra sức ảnh hưởng trong xã hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.