Chương 320: Hơn hai mươi đã có con
Tg Thiên Tâm
02/11/2022
Tô Âm cầm trong tay cái bánh bao thịt, gương mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm Phó Vực: “Cậu nhỏ? Tại sao anh lại có cái tên đó vậy?”
Phó Vực nhìn chằm chằm hai má căng phồng của Tô Âm, hết sức ngứa tay muốn nhéo mặt cô bé, đôi mắt hoa đào sáng bóng: “Nhóc con, cậu nhỏ anh đây ấy à, tên là Phó Vực, Vực là chữ Vực là em không biết đấy”.
“?”
Tô Âm nghật mặt, sau đó nhìn sang Nam Lâm: “Cô Lâm, anh ta đang chê cháu không có văn hóa hả?”
Nam Lâm buồn cười, ngón tay chấm nước, viết một chữ “Vực” lên bàn cho cô bé: “Chữ này, cháu có biết không?”
“Biết chứ”, Tô Âm gật đầu: “Là chữ “hoặc” đó mà?”
Phó Vực suýt chút nữa phun ngụm sữa ra.
Anh ta không dám tin trừng lớn đôi mắt hoa đào của mình, đứa nhỏ này thật sự bị ngu hay đang giả ngu vậy?
Nam Mẫn không nhịn được cong môi cười.
Con bé này giống với bố nó, có những thú vui hết sức tà ác, rất thích trêu chọc mấy kẻ ngu ngốc.
Nam Lâm cũng rất kiên nhẫn, dịu dàng nói: “Tuy là chữ này giống chữ “hoặc”, nhưng nó được đọc là Vực”.
“Phó Vực”, Tô Âm làm như vừa nghĩ ra điều gì đó, lại nhìn sang Phó Vực: “Chắc là bố anh mong muốn anh có thể đại phú đại quý nhỉ? Trực tiếp gọi anh là “giàu có” thế này cơ mà, sao lại không gọi là “Phó Ông” nhỉ? Hoặc là “Phó Phát Tài” cũng được vậy”.
“…”
Phó Vực lau sữa bên miệng, hắng giọng một cái: “Nhóc con, nghe anh phổ cập kiến thức cho cưng một chút nhé. Chữ “Vực” đó chỉ là một cách để nói về một người bất phàm, có ăn có học, đầy thú vị và nho nhã. Những năm cuối thời Đông Hán, bên cạnh Tào Tháo có một nhà chiến lược đại tài, tên là Tuân Vực đấy, hiểu không?”
“Hiểu rồi”, Tô Âm trêu ghẹo kẻ ngốc xong rồi vẫn không quên khích lệ: “Anh này, anh am hiểu nhiều ghê á, bố anh cũng có trình độ rất cao”.
“Tất nhiên rồi”, Phó ngu ngốc Vực đầy kiêu ngạo, đắc chí.
Nam Mẫn không nói gì lắc đầu.
Phó Vực được khen ngợi vô cùng vui vẻ, sự hào hứng cũng từ đó tìm đến: “Nhóc, em tên gì thế?”
Giọng Tô Âm giòn tan nói: “Em là Tô Âm. Âm trong âm nhạc ấy, bố em đặt cho”.
Phó Vực “à” một cái như nghĩ tới điều gì đó, thể hiện trình độ văn hóa của mình, suy nghĩ từng chữ một nói: “Lão Tử có nói trong Đạo Đức Kinh rằng đại âm hi thanh, đại tượng vô hình. Chắc là bố em rất tôn sùng vẻ đẹp tự nhiên”.
Tô Âm lắc đầu: “Không phải đâu. Trước đó bố em bị cô hãm hại thảm quá, mong là sau này em đừng hát dở như cô, nên đặt cho em cái tên đó”.
Nam Mẫn: “…”
Sao cô nằm không cũng dính đạn thế này?
Phó Vực ngẩn người, lại ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được phát ra tiếng cười như quạ, bả vai điên cuồng rung lên, lồng ngực phập phồng thật mạnh, cười hết sức ngang ngược.
Tô Âm cũng ngây người.
Cô bé cảm thấy dáng vẻ anh ta cười rộ lên rất giống ánh mặt trời, thật sự rất chói mắt.
Phó Vực cười hết nửa ngày, suýt chút nữa bị Nam Mẫn đánh bay vào tường mới vất vả dừng lại.
Nhìn Tô Âm đang ngồi đó ăn bánh bao sữa màu vàng, anh ta cười hỏi Nam Mẫn: “Rốt cuộc em đào đâu ra nhóc con này vậy, tôi nghe nói chưa có người anh nào trong nhà em kết hôn hết mà, sao con đã lớn từng này rồi”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Anh nuôi”.
“Em có cả một anh trai nuôi nữa hả?”, Phó Vực hét lên thất thanh, lập tức nói ra tiếng lòng: “Thanh mai trúc mã? Làm nghề gì thế? À, người ta kết hôn sinh con rồi”.
Địch ý nói mất là mất.
Một thoáng hoảng hốt khiến Tô Âm cũng giật mình, lắc đầu nói: “Bố em không kết hôn, em là sự tồn tại ngoài ý muốn trong đời bố, hơn hai mươi tuổi bố đã có em, bây giờ chắc cũng lớn hơn anh không bao nhiêu”.
Phó Vực: “Bố em mới hơn hai mươi tuổi đã có em á? Vừa đủ tuổi lập tức kết hôn?”
“Ừm, bố trưởng thành sớm, dụ dỗ cưới mẹ em về, sau đó mẹ em hồng nhan bạc mệnh, mắc bệnh qua đời, một mình bố nuôi dưỡng em trưởng thành”.
Tô Âm nói đến việc này, giọng vẫn bình tĩnh, trần thuật như bình thường.
“Thì ra cũng là một đứa nhỏ không mẹ”, trong lòng Phó Vực xuất hiện sự đồng cảm hiếm thấy: “Còn nhỏ thế đã mất mẹ rồi, em cũng là đứa nhỏ đáng thương”.
Tô Âm lắc đầu, đôi mắt to tròn ngước lên: “Không hề đáng thương, tuy em không có mẹ, nhưng em có cô, còn có rất nhiều chú và sư huynh thương em, em được mọi người cưng chiều lắm!”
Cô bé vỗ bộ ngực vẫn còn chưa phát triển, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng lại có sự ngây ngô chưa trải sự đời.
“…”
Phó Vực thật sự không biết nên phản ứng thế nào, thật sự không thể nhịn được, phì cười.
Phó Vực nhìn chằm chằm hai má căng phồng của Tô Âm, hết sức ngứa tay muốn nhéo mặt cô bé, đôi mắt hoa đào sáng bóng: “Nhóc con, cậu nhỏ anh đây ấy à, tên là Phó Vực, Vực là chữ Vực là em không biết đấy”.
“?”
Tô Âm nghật mặt, sau đó nhìn sang Nam Lâm: “Cô Lâm, anh ta đang chê cháu không có văn hóa hả?”
Nam Lâm buồn cười, ngón tay chấm nước, viết một chữ “Vực” lên bàn cho cô bé: “Chữ này, cháu có biết không?”
“Biết chứ”, Tô Âm gật đầu: “Là chữ “hoặc” đó mà?”
Phó Vực suýt chút nữa phun ngụm sữa ra.
Anh ta không dám tin trừng lớn đôi mắt hoa đào của mình, đứa nhỏ này thật sự bị ngu hay đang giả ngu vậy?
Nam Mẫn không nhịn được cong môi cười.
Con bé này giống với bố nó, có những thú vui hết sức tà ác, rất thích trêu chọc mấy kẻ ngu ngốc.
Nam Lâm cũng rất kiên nhẫn, dịu dàng nói: “Tuy là chữ này giống chữ “hoặc”, nhưng nó được đọc là Vực”.
“Phó Vực”, Tô Âm làm như vừa nghĩ ra điều gì đó, lại nhìn sang Phó Vực: “Chắc là bố anh mong muốn anh có thể đại phú đại quý nhỉ? Trực tiếp gọi anh là “giàu có” thế này cơ mà, sao lại không gọi là “Phó Ông” nhỉ? Hoặc là “Phó Phát Tài” cũng được vậy”.
“…”
Phó Vực lau sữa bên miệng, hắng giọng một cái: “Nhóc con, nghe anh phổ cập kiến thức cho cưng một chút nhé. Chữ “Vực” đó chỉ là một cách để nói về một người bất phàm, có ăn có học, đầy thú vị và nho nhã. Những năm cuối thời Đông Hán, bên cạnh Tào Tháo có một nhà chiến lược đại tài, tên là Tuân Vực đấy, hiểu không?”
“Hiểu rồi”, Tô Âm trêu ghẹo kẻ ngốc xong rồi vẫn không quên khích lệ: “Anh này, anh am hiểu nhiều ghê á, bố anh cũng có trình độ rất cao”.
“Tất nhiên rồi”, Phó ngu ngốc Vực đầy kiêu ngạo, đắc chí.
Nam Mẫn không nói gì lắc đầu.
Phó Vực được khen ngợi vô cùng vui vẻ, sự hào hứng cũng từ đó tìm đến: “Nhóc, em tên gì thế?”
Giọng Tô Âm giòn tan nói: “Em là Tô Âm. Âm trong âm nhạc ấy, bố em đặt cho”.
Phó Vực “à” một cái như nghĩ tới điều gì đó, thể hiện trình độ văn hóa của mình, suy nghĩ từng chữ một nói: “Lão Tử có nói trong Đạo Đức Kinh rằng đại âm hi thanh, đại tượng vô hình. Chắc là bố em rất tôn sùng vẻ đẹp tự nhiên”.
Tô Âm lắc đầu: “Không phải đâu. Trước đó bố em bị cô hãm hại thảm quá, mong là sau này em đừng hát dở như cô, nên đặt cho em cái tên đó”.
Nam Mẫn: “…”
Sao cô nằm không cũng dính đạn thế này?
Phó Vực ngẩn người, lại ngẩn ngơ, sau đó không nhịn được phát ra tiếng cười như quạ, bả vai điên cuồng rung lên, lồng ngực phập phồng thật mạnh, cười hết sức ngang ngược.
Tô Âm cũng ngây người.
Cô bé cảm thấy dáng vẻ anh ta cười rộ lên rất giống ánh mặt trời, thật sự rất chói mắt.
Phó Vực cười hết nửa ngày, suýt chút nữa bị Nam Mẫn đánh bay vào tường mới vất vả dừng lại.
Nhìn Tô Âm đang ngồi đó ăn bánh bao sữa màu vàng, anh ta cười hỏi Nam Mẫn: “Rốt cuộc em đào đâu ra nhóc con này vậy, tôi nghe nói chưa có người anh nào trong nhà em kết hôn hết mà, sao con đã lớn từng này rồi”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Anh nuôi”.
“Em có cả một anh trai nuôi nữa hả?”, Phó Vực hét lên thất thanh, lập tức nói ra tiếng lòng: “Thanh mai trúc mã? Làm nghề gì thế? À, người ta kết hôn sinh con rồi”.
Địch ý nói mất là mất.
Một thoáng hoảng hốt khiến Tô Âm cũng giật mình, lắc đầu nói: “Bố em không kết hôn, em là sự tồn tại ngoài ý muốn trong đời bố, hơn hai mươi tuổi bố đã có em, bây giờ chắc cũng lớn hơn anh không bao nhiêu”.
Phó Vực: “Bố em mới hơn hai mươi tuổi đã có em á? Vừa đủ tuổi lập tức kết hôn?”
“Ừm, bố trưởng thành sớm, dụ dỗ cưới mẹ em về, sau đó mẹ em hồng nhan bạc mệnh, mắc bệnh qua đời, một mình bố nuôi dưỡng em trưởng thành”.
Tô Âm nói đến việc này, giọng vẫn bình tĩnh, trần thuật như bình thường.
“Thì ra cũng là một đứa nhỏ không mẹ”, trong lòng Phó Vực xuất hiện sự đồng cảm hiếm thấy: “Còn nhỏ thế đã mất mẹ rồi, em cũng là đứa nhỏ đáng thương”.
Tô Âm lắc đầu, đôi mắt to tròn ngước lên: “Không hề đáng thương, tuy em không có mẹ, nhưng em có cô, còn có rất nhiều chú và sư huynh thương em, em được mọi người cưng chiều lắm!”
Cô bé vỗ bộ ngực vẫn còn chưa phát triển, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng lại có sự ngây ngô chưa trải sự đời.
“…”
Phó Vực thật sự không biết nên phản ứng thế nào, thật sự không thể nhịn được, phì cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.