Chương 363: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Tg Thiên Tâm
11/11/2022
Viên cảnh sát già nhìn thấy học trò chịu thua, đang lựa chọn từ ngữ
thì Dụ Phượng Kiều giọng điệu cứng rắn nói: “Nếu công an quận không giải quyết được thì chúng tôi đến tổng cục, tôi không cãi vã với mấy người
nữa, gọi trưởng công an quận của mấy người qua, hoặc tôi trực tiếp gọi
cho Hàn cục”.
Tô Duệ và Bạch Lộc Dư đứng ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cong khóe môi.
Cảm giác ‘cáo mượn oai hùm’ đã rất lâu rồi không trải qua, khi mẹ còn sống mới thấy chuyện này.
Hơn nữa thái độ này của mẹ Dụ có khí chất thật sự giống y đúc mẹ.
Càng khiến họ có thêm cảm giác thân thiết một cách khó hiểu.
Nam Mẫn đứng gần Dụ Phượng Kiều nhất, cảm giác này càng thêm mãnh liệt, bất kể lúc nào có người chặn phía trước mặt để bảo vệ mình cũng khiến mình cảm động.
Cho dù hôn nhân của cô và Dụ Lâm Hải là một mảng hỗn độn, nhưng Nam Mẫn mãi luôn ghi nhớ trong tâm khảm tình cảm của người nhà họ Dụ và Dụ Phượng Kiều đối với cô.
Trưởng công an quận chạy đến rất nhanh, sau khi ông ta đầu đầy mồ hôi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, mồ hôi trên trán lại chảy càng nhiều.
Ông ta không đắc tội nổi cô cả nhà họ Dụ, nhưng Thẩm Lưu Thư và ông ta có giao tình sâu đậm, theo như ông ta thấy đây không phải vụ án hình sự gì, mà là một trận nội đấu nhà giàu mà thôi, tranh đấu giữa vợ đầu và tình nhân, vẫn phải xuống tay với người đàn ông kẹp giữa bọn họ.
Trưởng công an quận gọi Thẩm Lưu Thư sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Lão Thẩm à, nhiều năm như vậy rồi mà ông chưa giải quyết xong hai người phụ nữ này à? Vẫn đánh nhau túi bụi”.
Thẩm Lưu Thư nhìn chính giữa đại sảnh, hai người phụ nữ một ngồi một đứng gươm súng sẵn sàng, đôi mắt sâu thẳm hơi ngẩng lên.
Người này nói sai rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, người phụ nữ từ đầu đến cuối ông ta không giải quyết được cũng chỉ có một người mà thôi.
Trưởng công an quận đến cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng phổ biến một chút kiến thức pháp luật cho người nào đó.
“Căn cứ vào ‘luật hình sự’ của nước ta, đã ra tay thực hiện hành vi phạm tội, vì lý do ngoài ý muốn phần tử phạm tội không đạt được như ý muốn, là phạm tội không thành công. Đối với phạm tội không thành công, có thể đối chiếu theo thành công mức độ nhẹ hoặc giảm bớt xử phạt.
Cố ý mưu sát nghi ngờ có dính líu đến tội cố ý giết người, tình tiết nghiêm trọng, xử tử hình, tù chung thân hoặc lĩnh án mười năm tù trở lên; tình tiết nhẹ, xử lý trên ba năm dưới mười năm tù có thời hạn”.
Vừa dứt lời, Trác Huyên không dám tin trợn trừng hai mắt, bịt miệng hít lại một hơi lạnh: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Sắc mặt Trác Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt.
Chuyện dường như còn nghiêm trọng và khó giải quyết hơn bà ta tưởng tượng.
Đột nhiên bà ta hạ quyết tâm, chỉ có thể coi Thẩm Lưu Thư làm cái phao cứu mạng cuối cùng: “Lưu Thư, anh giúp em với, em thật sự không cố ý…”
Thẩm Lưu Thư im lặng, đừng nói có phải cố ý hay không, người không phải cỏ cây mà có thể vô tình, ông ta đã đến đây rồi, đương nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ ở bên mình nhiều năm như vậy bị tống vào tù.
Một lúc sau, ông ta chậm rãi mở miệng: “Kiều à, oan gia nên cởi không nên buộc, có thể cứ như vậy qua đi được không? Mấy người có yêu cầu gì, hễ tôi có thể đáp ứng thì cứ việc nói”.
Dụ Phượng Kiều khẽ xùy một tiếng: “Thẩm Lưu Thư, ông đúng là khoe mẽ anh hùng quen rồi. Có phải cô ta giở trò cho ông xem không?”
Thẩm Lưu Thư mím môi, trên mặt thoảng qua một chút khó chịu.
Dụ Phượng Kiều cười lạnh nói: “Được, lúc trước tôi tác thành cho ông, hôm nay tôi vẫn tác thành cho ông. Chi bằng ông nhận tội thay người phụ nữ yêu quý của mình, thay cô ta vào ngục đi, thế nào?”
Mặc dù Phượng Kiều đang cười, nhưng lời nói ra lạnh lẽo dị thường.
Thẩm Lưu Thư im lặng, môi mỏng mím chặt một đường.
Ông ta là một người cực kỳ thích thể hiện, hôm nay ngay trước mặt một đám tiểu bối, Dụ Phượng Kiều không cho mình một chút mặt mũi, sắc mặt nhất thời không nén được giận.
“Bà nhất định phải hùng hổ dọa người như vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải trầm xuống, gần như cùng bước lên trước một bước, đứng chặn trước mặt Dụ Phượng Kiều.
“Thẩm đài trưởng”, Nam Mẫn nặng nề mở miệng: “Chuyện hôm nay hình như không liên quan gì lớn đến chú, chú ra mặt thay cho bà Trác Nguyệt, dám hỏi chú là người như thế nào với bà ta? Là họ hàng trực hệ của bà ta sao?”
Một câu nói giống như xé rách da mặt mỏng của Thẩm Lưu Thư, ông ta mím môi, không nói gì.
Tô Duệ và Bạch Lộc Dư đứng ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cong khóe môi.
Cảm giác ‘cáo mượn oai hùm’ đã rất lâu rồi không trải qua, khi mẹ còn sống mới thấy chuyện này.
Hơn nữa thái độ này của mẹ Dụ có khí chất thật sự giống y đúc mẹ.
Càng khiến họ có thêm cảm giác thân thiết một cách khó hiểu.
Nam Mẫn đứng gần Dụ Phượng Kiều nhất, cảm giác này càng thêm mãnh liệt, bất kể lúc nào có người chặn phía trước mặt để bảo vệ mình cũng khiến mình cảm động.
Cho dù hôn nhân của cô và Dụ Lâm Hải là một mảng hỗn độn, nhưng Nam Mẫn mãi luôn ghi nhớ trong tâm khảm tình cảm của người nhà họ Dụ và Dụ Phượng Kiều đối với cô.
Trưởng công an quận chạy đến rất nhanh, sau khi ông ta đầu đầy mồ hôi biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, mồ hôi trên trán lại chảy càng nhiều.
Ông ta không đắc tội nổi cô cả nhà họ Dụ, nhưng Thẩm Lưu Thư và ông ta có giao tình sâu đậm, theo như ông ta thấy đây không phải vụ án hình sự gì, mà là một trận nội đấu nhà giàu mà thôi, tranh đấu giữa vợ đầu và tình nhân, vẫn phải xuống tay với người đàn ông kẹp giữa bọn họ.
Trưởng công an quận gọi Thẩm Lưu Thư sang một bên, bất đắc dĩ nói: “Lão Thẩm à, nhiều năm như vậy rồi mà ông chưa giải quyết xong hai người phụ nữ này à? Vẫn đánh nhau túi bụi”.
Thẩm Lưu Thư nhìn chính giữa đại sảnh, hai người phụ nữ một ngồi một đứng gươm súng sẵn sàng, đôi mắt sâu thẳm hơi ngẩng lên.
Người này nói sai rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, người phụ nữ từ đầu đến cuối ông ta không giải quyết được cũng chỉ có một người mà thôi.
Trưởng công an quận đến cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất cũng phổ biến một chút kiến thức pháp luật cho người nào đó.
“Căn cứ vào ‘luật hình sự’ của nước ta, đã ra tay thực hiện hành vi phạm tội, vì lý do ngoài ý muốn phần tử phạm tội không đạt được như ý muốn, là phạm tội không thành công. Đối với phạm tội không thành công, có thể đối chiếu theo thành công mức độ nhẹ hoặc giảm bớt xử phạt.
Cố ý mưu sát nghi ngờ có dính líu đến tội cố ý giết người, tình tiết nghiêm trọng, xử tử hình, tù chung thân hoặc lĩnh án mười năm tù trở lên; tình tiết nhẹ, xử lý trên ba năm dưới mười năm tù có thời hạn”.
Vừa dứt lời, Trác Huyên không dám tin trợn trừng hai mắt, bịt miệng hít lại một hơi lạnh: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Sắc mặt Trác Nguyệt lập tức trở nên tái nhợt.
Chuyện dường như còn nghiêm trọng và khó giải quyết hơn bà ta tưởng tượng.
Đột nhiên bà ta hạ quyết tâm, chỉ có thể coi Thẩm Lưu Thư làm cái phao cứu mạng cuối cùng: “Lưu Thư, anh giúp em với, em thật sự không cố ý…”
Thẩm Lưu Thư im lặng, đừng nói có phải cố ý hay không, người không phải cỏ cây mà có thể vô tình, ông ta đã đến đây rồi, đương nhiên cũng không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ ở bên mình nhiều năm như vậy bị tống vào tù.
Một lúc sau, ông ta chậm rãi mở miệng: “Kiều à, oan gia nên cởi không nên buộc, có thể cứ như vậy qua đi được không? Mấy người có yêu cầu gì, hễ tôi có thể đáp ứng thì cứ việc nói”.
Dụ Phượng Kiều khẽ xùy một tiếng: “Thẩm Lưu Thư, ông đúng là khoe mẽ anh hùng quen rồi. Có phải cô ta giở trò cho ông xem không?”
Thẩm Lưu Thư mím môi, trên mặt thoảng qua một chút khó chịu.
Dụ Phượng Kiều cười lạnh nói: “Được, lúc trước tôi tác thành cho ông, hôm nay tôi vẫn tác thành cho ông. Chi bằng ông nhận tội thay người phụ nữ yêu quý của mình, thay cô ta vào ngục đi, thế nào?”
Mặc dù Phượng Kiều đang cười, nhưng lời nói ra lạnh lẽo dị thường.
Thẩm Lưu Thư im lặng, môi mỏng mím chặt một đường.
Ông ta là một người cực kỳ thích thể hiện, hôm nay ngay trước mặt một đám tiểu bối, Dụ Phượng Kiều không cho mình một chút mặt mũi, sắc mặt nhất thời không nén được giận.
“Bà nhất định phải hùng hổ dọa người như vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nam Mẫn và Dụ Lâm Hải trầm xuống, gần như cùng bước lên trước một bước, đứng chặn trước mặt Dụ Phượng Kiều.
“Thẩm đài trưởng”, Nam Mẫn nặng nề mở miệng: “Chuyện hôm nay hình như không liên quan gì lớn đến chú, chú ra mặt thay cho bà Trác Nguyệt, dám hỏi chú là người như thế nào với bà ta? Là họ hàng trực hệ của bà ta sao?”
Một câu nói giống như xé rách da mặt mỏng của Thẩm Lưu Thư, ông ta mím môi, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.