Chương 374: Người phụ nữ ghê tởm
Tg Thiên Tâm
16/11/2022
Nam Mẫn không ngờ Dụ Lâm Hải lại nói những điều này với mình, cũng
không biết tại sao anh lại muốn nói những lời đó, nhưng đúng là cô không hiểu, rốt cuộc Dụ Lâm Hải đã nghĩ gì mà lại thân thiết với hai người
phụ nữ nhà họ Trác như thế, trước kia cô không rõ, bây giờ nghe anh nói
thế thì đã hiểu được phần nào.
Sắt thép tôi luyện cũng đánh không lại ngón tay mềm, người phụ nữ dịu dàng với đứa trẻ thiếu thốn tình cảm chính là đòn chí mạng.
“Còn Trác Huyên…”
Câu chuyện của Dụ Lâm Hải bỗng dừng lại, con ngươi chợt tối: “Khi đó, có rất nhiều người ức hiếp, mỉa mai tôi vì bố tôi ở rể, Trác Huyên có lẽ là người duy nhất không bắt nạt tôi. Cô ta thường chủ động đến bắt chuyện với tôi, cũng sẽ cho tôi cục kẹo hoặc là một miếng dưa hấu khi tôi bị thương, rồi là chạy tới giúp khi tôi bị kẻ khác bắt nạt, còn vì tôi mà rơi xuống hồ nước suýt chút nữa chết đuối. Sau lần đó, tôi đã nói sau này lớn lên sẽ cưới cô ta”.
Nam Mẫn mỉm cười: “Thanh mai trúc mã, đúng là ngọt ngào quá mà”.
Một lời hứa hẹn đơn giản thuở bé, đã trở thành chấp niệm và trách nhiệm khi trưởng thành, cũng tạo nên tấn bi kịch sau đó.
Mãi sau này Dụ Lâm Hải mới biết được, những đứa trẻ bắt nạt anh là do Trác Nguyệt gọi tới, khi đó bà ta đã nhắm vào Thẩm Lưu Thư, nhưng Dụ Phượng Kiều quản lý quá chặt chẽ, khi đó vợ chồng họ cũng khá mặn nồng, vì thế Dụ Lâm Hải tuổi còn nhỏ đã trở thành con tốt để bà ta đánh vào gia đình đầm ấm của Thẩm Lưu Thư.
So với sự thân thiết của Thẩm Lưu Thư với Trác Nguyệt, thì sự thân thiết của con trai mình với Trác Nguyệt, bức ảnh chụp “một nhà ba người” có Trác Nguyệt bế Dụ Lâm Hải mới là cọng cỏ cuối cùng đánh sập tất cả mọi lá chắn kiên cường của Dụ Phượng Kiều.
Những sự ấm áp cũng như quan tâm mà Trác Huyên trao cho Dụ Lâm Hải cũng do một tay Trác Nguyệt dặn dò và ép buộc.
Kẹo đó cô ta đã liếm rồi, dưa hấu cũng để qua đêm nên hư mất.
Cô ta thua cược với đám bạn của mình nên mới chủ động bắt chuyện với Dụ Lâm Hải.
Lần rơi xuống hồ nước đó là ngoài ý muốn, nhưng cũng từ đó mà dây dưa Dụ Lâm Hải cả nửa đời.
Trác Huyên từ nhỏ đã biết làm thỏ con ngơ ngác, hưởng thụ sự yêu thương và quý trọng của những bạn trai khác.
Vì thế, Dụ Lâm Hải đúng là mù rồi nên mới bị bọn họ lừa gạt lâu như vậy.
Đến viện bảo tàng Cảnh Văn, Nam Mẫn bước xuống xe trước.
Ánh mặt trời bên ngoài quá chói chang, Nam Mẫn không có ý định chờ Dụ Lâm Hải, đi thẳng vào trong.
Dụ Lâm Hải tìm được chỗ đỗ xe, vừa tháo đai an toàn xong thì đầu lại thấy choáng váng, mơ màng.
Gần đây anh thường xuyên có cảm giác chóng mặt, thỉnh thoảng lại còn đau đầu, buồn nôn.
Nhưng cảm giác đau đầu và buồn nôn đó đã kéo dài rất lâu rồi.
Bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ?
Anh không nhớ rõ là từ khi Nam Mẫn ly hôn với anh, hay là từ khi nhìn thấy những bức ảnh của Trác Huyên với rất nhiều người đàn ông khác nhau trong hôn lễ, hay là khoảnh khắc anh biết được sự thật năm đó… Vậy nên anh của bây giờ, mỗi lần nhìn thấy mặt Trác Huyên, hay nghe thấy tên cô ta thì lại có cảm giác buồn nôn chợt dâng lên.
Thì ra tình yêu thật sự sẽ biến mất và rời đi.
Anh là như thế, liệu Nam Mẫn có thế hay không?
—
Đằng sau viện bảo tàng Cảnh Văn có một sân vườn nhỏ rất đẹp đó chính là chỗ thuộc về lão viện trưởng Văn.
Dụ Lâm Hải cho người dọn dẹp và sắp xếp thêm vài sân nhà, để các bậc thầy chạm khắc ngọc nghỉ lại, tất cả máy móc, thiết bị được đặt tứ tung trong đó, cũng ra dáng lắm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng lại đầy đủ hết.
Nam Tam Tài mặc bộ quần áo bảo vệ đặc biệt, dẫn theo nhóm bậc thầy chạm khắc tập trung làm việc, Văn Hải Phong thì không nhúng tay vào thảnh thơi nhàn nhã ngồi trên ghế mây ăn bánh uống trà.
Thấy Nam Mẫn đến thì thong thả bắt chuyện: “Đến rồi đấy à”.
Nam Mẫn hỏi thăm một câu, ngước lên thấy trên bàn làm việc đầy mảnh vỡ ngọc náy, lẽ ra không định chen vào, nhưng bệnh nghề nghiệp nói dính là dính, chỉ mới liếc qua đã dừng luôn ở đó, không thể chuyển đi được.
Nam Tam Tài đang cầm một cây bút lông, tinh tế khắc họa trên ngọc, nét bút hữu thần, khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của cháu gái bảo bối đang dán chặt vào mảnh ngọc vỡ không chớp, cứ như sói đói nhìn thấy thỏ con vậy, hay có thể nói là giống bạch cốt tinh thấy thịt Đường Tăng, lòng ngứa, tay cũng ngứa.
Ông khẽ cúi đầu gọi: “Mẫn”.
Sắt thép tôi luyện cũng đánh không lại ngón tay mềm, người phụ nữ dịu dàng với đứa trẻ thiếu thốn tình cảm chính là đòn chí mạng.
“Còn Trác Huyên…”
Câu chuyện của Dụ Lâm Hải bỗng dừng lại, con ngươi chợt tối: “Khi đó, có rất nhiều người ức hiếp, mỉa mai tôi vì bố tôi ở rể, Trác Huyên có lẽ là người duy nhất không bắt nạt tôi. Cô ta thường chủ động đến bắt chuyện với tôi, cũng sẽ cho tôi cục kẹo hoặc là một miếng dưa hấu khi tôi bị thương, rồi là chạy tới giúp khi tôi bị kẻ khác bắt nạt, còn vì tôi mà rơi xuống hồ nước suýt chút nữa chết đuối. Sau lần đó, tôi đã nói sau này lớn lên sẽ cưới cô ta”.
Nam Mẫn mỉm cười: “Thanh mai trúc mã, đúng là ngọt ngào quá mà”.
Một lời hứa hẹn đơn giản thuở bé, đã trở thành chấp niệm và trách nhiệm khi trưởng thành, cũng tạo nên tấn bi kịch sau đó.
Mãi sau này Dụ Lâm Hải mới biết được, những đứa trẻ bắt nạt anh là do Trác Nguyệt gọi tới, khi đó bà ta đã nhắm vào Thẩm Lưu Thư, nhưng Dụ Phượng Kiều quản lý quá chặt chẽ, khi đó vợ chồng họ cũng khá mặn nồng, vì thế Dụ Lâm Hải tuổi còn nhỏ đã trở thành con tốt để bà ta đánh vào gia đình đầm ấm của Thẩm Lưu Thư.
So với sự thân thiết của Thẩm Lưu Thư với Trác Nguyệt, thì sự thân thiết của con trai mình với Trác Nguyệt, bức ảnh chụp “một nhà ba người” có Trác Nguyệt bế Dụ Lâm Hải mới là cọng cỏ cuối cùng đánh sập tất cả mọi lá chắn kiên cường của Dụ Phượng Kiều.
Những sự ấm áp cũng như quan tâm mà Trác Huyên trao cho Dụ Lâm Hải cũng do một tay Trác Nguyệt dặn dò và ép buộc.
Kẹo đó cô ta đã liếm rồi, dưa hấu cũng để qua đêm nên hư mất.
Cô ta thua cược với đám bạn của mình nên mới chủ động bắt chuyện với Dụ Lâm Hải.
Lần rơi xuống hồ nước đó là ngoài ý muốn, nhưng cũng từ đó mà dây dưa Dụ Lâm Hải cả nửa đời.
Trác Huyên từ nhỏ đã biết làm thỏ con ngơ ngác, hưởng thụ sự yêu thương và quý trọng của những bạn trai khác.
Vì thế, Dụ Lâm Hải đúng là mù rồi nên mới bị bọn họ lừa gạt lâu như vậy.
Đến viện bảo tàng Cảnh Văn, Nam Mẫn bước xuống xe trước.
Ánh mặt trời bên ngoài quá chói chang, Nam Mẫn không có ý định chờ Dụ Lâm Hải, đi thẳng vào trong.
Dụ Lâm Hải tìm được chỗ đỗ xe, vừa tháo đai an toàn xong thì đầu lại thấy choáng váng, mơ màng.
Gần đây anh thường xuyên có cảm giác chóng mặt, thỉnh thoảng lại còn đau đầu, buồn nôn.
Nhưng cảm giác đau đầu và buồn nôn đó đã kéo dài rất lâu rồi.
Bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ?
Anh không nhớ rõ là từ khi Nam Mẫn ly hôn với anh, hay là từ khi nhìn thấy những bức ảnh của Trác Huyên với rất nhiều người đàn ông khác nhau trong hôn lễ, hay là khoảnh khắc anh biết được sự thật năm đó… Vậy nên anh của bây giờ, mỗi lần nhìn thấy mặt Trác Huyên, hay nghe thấy tên cô ta thì lại có cảm giác buồn nôn chợt dâng lên.
Thì ra tình yêu thật sự sẽ biến mất và rời đi.
Anh là như thế, liệu Nam Mẫn có thế hay không?
—
Đằng sau viện bảo tàng Cảnh Văn có một sân vườn nhỏ rất đẹp đó chính là chỗ thuộc về lão viện trưởng Văn.
Dụ Lâm Hải cho người dọn dẹp và sắp xếp thêm vài sân nhà, để các bậc thầy chạm khắc ngọc nghỉ lại, tất cả máy móc, thiết bị được đặt tứ tung trong đó, cũng ra dáng lắm, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng lại đầy đủ hết.
Nam Tam Tài mặc bộ quần áo bảo vệ đặc biệt, dẫn theo nhóm bậc thầy chạm khắc tập trung làm việc, Văn Hải Phong thì không nhúng tay vào thảnh thơi nhàn nhã ngồi trên ghế mây ăn bánh uống trà.
Thấy Nam Mẫn đến thì thong thả bắt chuyện: “Đến rồi đấy à”.
Nam Mẫn hỏi thăm một câu, ngước lên thấy trên bàn làm việc đầy mảnh vỡ ngọc náy, lẽ ra không định chen vào, nhưng bệnh nghề nghiệp nói dính là dính, chỉ mới liếc qua đã dừng luôn ở đó, không thể chuyển đi được.
Nam Tam Tài đang cầm một cây bút lông, tinh tế khắc họa trên ngọc, nét bút hữu thần, khẽ ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của cháu gái bảo bối đang dán chặt vào mảnh ngọc vỡ không chớp, cứ như sói đói nhìn thấy thỏ con vậy, hay có thể nói là giống bạch cốt tinh thấy thịt Đường Tăng, lòng ngứa, tay cũng ngứa.
Ông khẽ cúi đầu gọi: “Mẫn”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.