Chương 383: Nữ đặc cảnh
Tg Thiên Tâm
17/11/2022
Sân bay thành phố Bắc.
Bạch Lộc Dư đứng ở lối ra vung vẩy chiếc chìa khóa xe, vô cùng nhàm chán chờ đợi.
Từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục thể thao đút tay túi quần, chậm rãi đi ra.
Mái tóc ngắn gọn gàng được anh ta vuốt ra sau đầu, buộc thành một túm nhỏ, lộ ra cái trán sáng bóng.
Quyền Dạ Khiên đeo chiếc kính râm màu đen, tay còn cầm một chiếc điện thoại màu đen, vừa đi vừa nhìn, cũng không biết có thể nhìn thấy gì.
Dáng người thẳng đứng cao lớn, mặc dù ăn mặc đơn giản cũng không thể che được sức hút nam tính mạnh mẽ, không ít cô gái không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lén, đều bị ánh mắt sắc bén của anh ta lướt đến.
Cũng không biết tại sao rõ ràng đeo kính râm, nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn tỏa ra rõ ràng, khiến người ta không dám lỗ mãng.
“Anh hai!”, Bạch Lộc Dư gọi một tiếng, vẫy chìa khóa xe trong tay.
Kết quả lắc quá mạnh, chìa khóa xe tuột khỏi tay vung ra xa, thấy sắp rơi trúng trán của một cô gái, cô gái sợ đến cứng đờ người.
Một bàn tay lớn bỗng nhiên đưa đến trước mặt, gió lướt qua, chỉ nghe ‘tạch’ một tiếng, Quyền Dạ Khiên tóm chặt chìa khóa xe trong tay.
“Xin lỗi”.
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, cô gái vẫn chưa định thần lại, bóng dáng cao thẳng đó đã đi xa.
Ra đến trạm đỗ xe, Quyền Dạ Khiên ném chìa khóa xe cho Bạch Lộc Dư, nhân tiện vỗ lên đầu anh ta: “Cậu giỏi thật đấy”.
Bạch Lộc Dư xoa đầu, cười ngài ngại: “May mà anh hai có bàn tay vàng!”
Quyền Dạ Khiên tháo kính râm xuống, đeo ngược ra sau đầu, móc gọng ở trên tai, trông rất lưu manh.
Anh ta liếc Bạch Lộc Dư một cái, mỉa mai: “Đừng miêu tả tôi bằng từ ngữ hình dung anh Duệ và Tiểu Tứ, lại còn đôi tay vàng, nói tôi có bàn tay độc ác vô tình thì còn được”.
Bạch Lộc Dư mỉm cười: “Anh định vị bản thân rất chuẩn xác đấy”.
“Muốn chết đúng không?”
Quyền Dạ Khiên quàng tay qua cổ của Bạch Lộc Dư, khóa họng.
Bạch Lộc Dư bị kẹp đến suýt không thở nổi: “Em sai rồi, em sai rồi…”
…
Lên xe, Quyền Dạ Khiên ngồi trên ghế lái phụ chơi điện thoại, cau mày.
Bạch Thất liếc điện thoại trong tay anh ta, vô cùng ngưỡng mộ: “Anh hai, em cũng muốn có điện thoại như của anh”.
Quyền Dạ Khiên cũng không ngước mắt lên: “Không cho”.
“…”
Bạch Lộc Dư ấm ức; “Tại sao các anh đều có, chỉ em là không có?”
“Cậu còn trẻ con, dùng điện thoại này làm gì”.
Quyền Dạ Khiên gập ngón tay, nhẹ nhàng lướt trên điện thoại, nhìn chấm đỏ đang định vị ở thành phố Bắc, đáy mắt thâm sâu kín đáo.
Bạch Lộc Dư nổi khùng: “Em nhỏ chỗ nào? Em đã 26 tuổi rồi, còn lớn hơn Tiểu Lục ba tháng! Hơn nữa Tiểu Lục cũng có, tại sao em không có?”
Nghe thấy anh ta nhắc đến Nam Mẫn, Quyền Dạ Khiên miễn cưỡng quay đầu nhìn anh ta một cái.
“Em có thể so với Tiểu Lục sao?”
Bạch Lộc Dư: “…”
Cậu Bạch Thất kiêm Nam Tiểu Ngũ lại lần nữa hiểu được địa vị của mình trong nhà, âm thầm rơi nước mắt trong lòng.
Là cục cưng của nhà họ Bạch, ở bên này thì anh ta lại bị ức hiếp.
Số của mình sao thế này.
Nhưng Bạch Lộc Dư nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, lần này anh đến thành phố Bắc làm gì, chúng em đã tìm thấy Tô Âm rồi, chúng em cũng cảnh cáo Phó Vực rồi”.
Quyền Dạ Khiên nhìn chằm chằm chấm đỏ trên điện thoại, nhìn hồi lâu mới tắt máy.
“Đến có chút việc riêng”, anh ta cất giọng bực bội.
Việc riêng.
Bạch Lộc Dư chỉ coi như bên nhà họ Quyền lại gặp rắc rối ghê ghớm gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ “ồ” một tiếng.
…
Quán café.
Nam Mẫn và Lạc Ưu còn đang trò chuyện sôi nổi.
Rõ ràng là gặp lại lần đầu sau khi trưởng thành, rõ ràng bình thường đều là người ít nói, nhưng cũng không biết lấy đâu ra nhiều chuyện thế.
Hiện tại Lạc Ưu vẫn đang làm việc trong quân đội, thiếu tướng lục quân, là tay súng máy nữ cừ khôi.
Từng là chiến hữu với Dụ Lâm Hải, Phó Vực trong đội đặc chiến Giao Long, giao tình rất tốt.
Quân nhân luôn khiến người ta kính trọng, lại thêm lúc nhỏ có trải nghiệm bị bắt cóc, Nam Mẫn vẫn luôn có thiện cảm đặc biệt với đặc cảnh, càng huống hồ là nữ đặc cảnh anh tuấn phóng khoáng.
“Tôi nói mà, sao lại không thấy cô nữa chứ, thì ra là đi làm lính”.
Hồi nhỏ Nam Mẫn có ấn tượng rất sâu sắc với Lạc Ưu, dù sao cô bé có thể xử lý được anh hai và đánh anh hai đến mức phải khóc, đúng là khiến người ta khó mà quên được”.
Bạch Lộc Dư đứng ở lối ra vung vẩy chiếc chìa khóa xe, vô cùng nhàm chán chờ đợi.
Từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục thể thao đút tay túi quần, chậm rãi đi ra.
Mái tóc ngắn gọn gàng được anh ta vuốt ra sau đầu, buộc thành một túm nhỏ, lộ ra cái trán sáng bóng.
Quyền Dạ Khiên đeo chiếc kính râm màu đen, tay còn cầm một chiếc điện thoại màu đen, vừa đi vừa nhìn, cũng không biết có thể nhìn thấy gì.
Dáng người thẳng đứng cao lớn, mặc dù ăn mặc đơn giản cũng không thể che được sức hút nam tính mạnh mẽ, không ít cô gái không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lén, đều bị ánh mắt sắc bén của anh ta lướt đến.
Cũng không biết tại sao rõ ràng đeo kính râm, nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn tỏa ra rõ ràng, khiến người ta không dám lỗ mãng.
“Anh hai!”, Bạch Lộc Dư gọi một tiếng, vẫy chìa khóa xe trong tay.
Kết quả lắc quá mạnh, chìa khóa xe tuột khỏi tay vung ra xa, thấy sắp rơi trúng trán của một cô gái, cô gái sợ đến cứng đờ người.
Một bàn tay lớn bỗng nhiên đưa đến trước mặt, gió lướt qua, chỉ nghe ‘tạch’ một tiếng, Quyền Dạ Khiên tóm chặt chìa khóa xe trong tay.
“Xin lỗi”.
Giọng trầm thấp vang lên bên tai, cô gái vẫn chưa định thần lại, bóng dáng cao thẳng đó đã đi xa.
Ra đến trạm đỗ xe, Quyền Dạ Khiên ném chìa khóa xe cho Bạch Lộc Dư, nhân tiện vỗ lên đầu anh ta: “Cậu giỏi thật đấy”.
Bạch Lộc Dư xoa đầu, cười ngài ngại: “May mà anh hai có bàn tay vàng!”
Quyền Dạ Khiên tháo kính râm xuống, đeo ngược ra sau đầu, móc gọng ở trên tai, trông rất lưu manh.
Anh ta liếc Bạch Lộc Dư một cái, mỉa mai: “Đừng miêu tả tôi bằng từ ngữ hình dung anh Duệ và Tiểu Tứ, lại còn đôi tay vàng, nói tôi có bàn tay độc ác vô tình thì còn được”.
Bạch Lộc Dư mỉm cười: “Anh định vị bản thân rất chuẩn xác đấy”.
“Muốn chết đúng không?”
Quyền Dạ Khiên quàng tay qua cổ của Bạch Lộc Dư, khóa họng.
Bạch Lộc Dư bị kẹp đến suýt không thở nổi: “Em sai rồi, em sai rồi…”
…
Lên xe, Quyền Dạ Khiên ngồi trên ghế lái phụ chơi điện thoại, cau mày.
Bạch Thất liếc điện thoại trong tay anh ta, vô cùng ngưỡng mộ: “Anh hai, em cũng muốn có điện thoại như của anh”.
Quyền Dạ Khiên cũng không ngước mắt lên: “Không cho”.
“…”
Bạch Lộc Dư ấm ức; “Tại sao các anh đều có, chỉ em là không có?”
“Cậu còn trẻ con, dùng điện thoại này làm gì”.
Quyền Dạ Khiên gập ngón tay, nhẹ nhàng lướt trên điện thoại, nhìn chấm đỏ đang định vị ở thành phố Bắc, đáy mắt thâm sâu kín đáo.
Bạch Lộc Dư nổi khùng: “Em nhỏ chỗ nào? Em đã 26 tuổi rồi, còn lớn hơn Tiểu Lục ba tháng! Hơn nữa Tiểu Lục cũng có, tại sao em không có?”
Nghe thấy anh ta nhắc đến Nam Mẫn, Quyền Dạ Khiên miễn cưỡng quay đầu nhìn anh ta một cái.
“Em có thể so với Tiểu Lục sao?”
Bạch Lộc Dư: “…”
Cậu Bạch Thất kiêm Nam Tiểu Ngũ lại lần nữa hiểu được địa vị của mình trong nhà, âm thầm rơi nước mắt trong lòng.
Là cục cưng của nhà họ Bạch, ở bên này thì anh ta lại bị ức hiếp.
Số của mình sao thế này.
Nhưng Bạch Lộc Dư nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, hỏi Quyền Dạ Khiên: “Anh hai, lần này anh đến thành phố Bắc làm gì, chúng em đã tìm thấy Tô Âm rồi, chúng em cũng cảnh cáo Phó Vực rồi”.
Quyền Dạ Khiên nhìn chằm chằm chấm đỏ trên điện thoại, nhìn hồi lâu mới tắt máy.
“Đến có chút việc riêng”, anh ta cất giọng bực bội.
Việc riêng.
Bạch Lộc Dư chỉ coi như bên nhà họ Quyền lại gặp rắc rối ghê ghớm gì, cũng không hỏi nhiều, chỉ “ồ” một tiếng.
…
Quán café.
Nam Mẫn và Lạc Ưu còn đang trò chuyện sôi nổi.
Rõ ràng là gặp lại lần đầu sau khi trưởng thành, rõ ràng bình thường đều là người ít nói, nhưng cũng không biết lấy đâu ra nhiều chuyện thế.
Hiện tại Lạc Ưu vẫn đang làm việc trong quân đội, thiếu tướng lục quân, là tay súng máy nữ cừ khôi.
Từng là chiến hữu với Dụ Lâm Hải, Phó Vực trong đội đặc chiến Giao Long, giao tình rất tốt.
Quân nhân luôn khiến người ta kính trọng, lại thêm lúc nhỏ có trải nghiệm bị bắt cóc, Nam Mẫn vẫn luôn có thiện cảm đặc biệt với đặc cảnh, càng huống hồ là nữ đặc cảnh anh tuấn phóng khoáng.
“Tôi nói mà, sao lại không thấy cô nữa chứ, thì ra là đi làm lính”.
Hồi nhỏ Nam Mẫn có ấn tượng rất sâu sắc với Lạc Ưu, dù sao cô bé có thể xử lý được anh hai và đánh anh hai đến mức phải khóc, đúng là khiến người ta khó mà quên được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.