Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 314: Sống không bằng chết

Tg Thiên Tâm

02/11/2022

Nam Nhã bỗng ngẩng đầu lên.

“Nói thẳng vậy, tôi vốn không muốn lo chuyện vớ vẩn của cô, là ông nội thương xót cháu gái lòng lang dạ sói như cô, bảo tôi đến, tôi có thể đến, hoàn tòan là nể mặt ông nội”.

Nam Mẫn tỏ vẻ lạnh lùng: “Những việc xấu xa cô làm với tôi trước đây, tôi đều nhớ từng việc một, không quên được”.

Tim Nam Nhã bỗng thắt lại, bây giờ cô ta sợ nhất là Nam Mẫn tính sổ với cô ta, thực sự nhẫn tâm vứt cô ta ở đây không quan tâm cô ta: “Chị, chị muốn thế nào?”

“Niệm tình cô đang mang thai, tôi không để cô tổn thương cơ thể”, Nam Mẫn cất giọng tùy ý và bình thản: “Rất đơn giản, dập đầu với tôi ba cái, bảo đảm sau này sẽ nghe theo lời của tôi, tôi bảo cô đi hướng đông, thì cô không được phép đi hướng tây, mọi chuyện đều nghe theo tôi, hầu hạ tôi như hầu hạ chủ nhân, thì tôi cứu cô ra ngoài”.

“…”

Nam Nhã đột nhiên mở to đôi mắt: “Chị, chị đang giậu đổ bìm leo!”

“Tôi thế đấy”.

Nam Mẫn thẳng thắn thừa nhận: “Cô muốn chết trong tay Tần Giang Nguyên và Phùng Thanh, hay muốn sống không bằng chết trong tay tôi, tùy cô”.

Nam Nhã: “…”

Thế này bảo cô ta lựa chọn thế nào?

Chết, hay là sống không bằng chết, đây là một vấn đề khó khăn.

Nam Nhã so sánh thủ đoạn của Tần Giang Nguyên, Phùng Thanh với Nam Mẫn, nhớ lại tất cả mọi chuyện mà bọn họ làm với cô ta, sao vẫn cảm thấy Nam Mẫn đáng sợ hơn, nhưng không biết làm sao, cô ta vẫn muốn chọn Nam Mẫn.



Dù sao chết tử tế không bằng sống uất ức.

Hơn nữa, còn có ông nội, cho dù Nam Mẫn không tốt với cô ta, chắc cũng không đến nỗi quá khắc nghiệt chứ… chẳng lẽ còn thực sự có thể khiến cô ta sống không bằng chết?

Nam Mẫn không được kiên nhẫn lắm: “Cô còn ba giây để suy nghĩ”.

“Tôi đi theo chị!”

Không đợi Nam Mẫn đếm ngược thời gian, Nam Nhã vội vàng nói.

“Được, vậy dập đầu đi”.

Nam Mẫn cất giọng tự nhiên, giống như nói ngày mai muốn ăn gì với cô ta vậy.

Trước mặt nhiều người như vậy, quỳ xuống dập đầu đúng là rất nhục!

Nhưng sắp mất mạng đến nơi rồi, đầu gối còn tôn quý gì nữa, có nhục nhã cũng không bằng Tần Giang Nguyên đi giày da dẫm lên mặt cô ta, chửi cô ta đê tiện, người nhà họ Tần muốn banh hai chân của cô ta, lấy nước ối xét nghiệm DNA thì càng nhục hơn…

Cố Hoành cởi trói cho Nam Nhã, Nam Nhã phủ phục ‘cạch cạch cạch’ dập đầu với Nam Mẫn ba cái, dập một cách dứt khoát, giòn giã.

Biết co biết duỗi, có lẽ ưu điểm lớn nhất của Nam Nhã.



Người nhà họ Tần còn bị giữ trong phòng khách, một lúc sau, thì thấy Nam Mẫn từ trên cầu thang đi xuống, phía sau còn có Nam Nhã được người áo đen dìu đỡ, vẻ mặt cũng thay đổi theo.

Đôi mắt Phùng Thanh tối lại, không ngờ Nam Mẫn thực sự đến cứu Nam Nhã, chẳng phải quan hệ chị em họ bọn họ không tốt sao?



Bà Tần lên tiếng đầu tiên: “Các người làm gì thế hả? Các người không thể đưa Nam Nhã đi, trong bụng nó còn mang đứa con của nhà họ Tần chúng tôi!”

Vừa nãy Nam Mẫn thực sự quá buồn ngủ, nghe bọn họ lôi thôi lằng nhằng hồi lâu cũng lười không thèm tranh cãi với họ, nhưng cái nhà này đúng là không biết xấu hổ! Ô nhiễm nghiêm trọng đến tai và mắt của cô!

Đôi mắt cô lạnh lùng lướt đến: “Chẳng phải các người nói đứa bé trong bụng Nam Nhã không phải là con của Tần Giang Nguyên sao? Sao bây giờ lại nói cô ta mang huyết mạch của nhà họ Tần các người? Tự vả miệng mình vui lắm hả?”

“Chúng tôi nói là chưa chắc, chỉ nghi ngờ thôi”.

Bà Tần tỏ vẻ mặt như đó là điểu hiển nhiên, cây ngay không sợ chết đứng.

Nam Mẫn cười ha một tiếng: “Việc này có gì đáng nghi ngờ, bản thân Tần Giang Nguyên đã làm chuyện gì, tự mình còn không biết sao?”

Cô lại nói với bà Tần: “Con trai bà ở bên ngoài như trẻ con vung tiền, không biết đã rải biết bao nhiêu nghiệt chủng, chi bằng các ngươi ra ngoài nhặt mấy con hồ ly mẹ về còn hơn là cứ nhằm vào đứa bé trong bụng Nam Nhã. Chẳng phải anh ta rất giỏi việc này à?”

“Cô… cô lại dám nói con trai tôi như vậy!”

Bà Tần vô cùng tức giận, bệnh tim cũng sắp tái phát.

“Dì à, dì bớt giận, đừng chấp cô ta”.

Phùng Thanh an ủi bà Tần, diễn vai con dâu ngoan đặc sắc hơn Nam Mẫn năm đó nhiều, rồi nhìn sang Nam Mẫn: “Cô có gì cứ nói thẳng, không cần phải chỉ gà mắng chó”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi không chỉ gà mắng chó, tôi mắng cô đấy”.

Phùng Thành: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook