Chương 277: Thêm loạn
Tg Thiên Tâm
24/10/2022
Dù là vậy, Nam Mẫn vẫn không yên tâm, lùi lại hết công việc có thể lùi, cứ có thời gian là chạy đến bệnh viện.
Người bị ốm, yếu đuối nhất cũng cô đơn nhất.
Ba người con trai của ông cụ, người thì chết, người thì tàn phế, người thì không có lương tâm, cũng may còn cháu gái tận hiếu bên giường.
Nam Mẫn xách điểm tâm trái cây mà ông cụ thích ăn, lại đến bệnh viện, vừa đi vào phòng bệnh, vừa hỏi: “Ông cụ nằm viện cũng lâu rồi, Nam Ninh Trúc vẫn không đến thăm à?”
“Không thấy đến”, Cố Hoành nói: “Không biết ông ba nghe từ đâu việc ông hai bị cô đánh gãy chân, sợ không dám đến. Hơn nữa tôi còn nghe nói…”
Nam Mẫn cau mày: “Buồn xì hơi cứ việc xì hơi, đừng định nói lại ngừng”.
Cố Hoành sờ mũi, mấy ngày nay tổng giám đốc Nam khó ở, nói chuyện cũng càng ngày thô tục.
Anh ta không ngập ngừng nữa, vội báo cáo thông tin mới nhất cho Nam Mẫn: “Có lẽ là Nam Ninh Trúc chột dạ, sợ ở lại sẽ bị cô gây bất lợi, đã có ý định di dân, hơn nữa, hình như không định đưa Hà Hân đi theo”.
Nam Mẫn nghiêng đầu: “Ông ta lại có niềm vui mới hả?”
“Cô thật anh minh”, Cố Hoành giơ ngón tay cái ra với Nam Mẫn.
Nam Mẫn ghét bỏ liếc anh ta một cái: “Anh bị Lý Liên Anh nhập hồn rồi?”
“…”
Đây là lần thứ hai anh bị nói thành Lý Liên Anh rồi, một người đàn ông anh minh thần võ dũng mãnh như anh ta, rốt cuộc giống thái giám chỗ nào?
Cố Hoành khóc ròng trong lòng, hai chị em này đúng là chỉ chọc tức người ta.
Nhưng anh ta cũng không ăn tim gấu gan hùm, không đắc tội với ai được.
Cố Hoành ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Theo như tình báo mới nhất mà tôi có được, Hà Hân đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, khuôn mặt hỏng hoàn toàn, cũng mất đi lòng yêu thích của Nam Ninh Trúc, dạo này Nam Ninh Trúc qua lại với nữ sinh viên đại học, cô nữ sinh đó muốn đi du học, nhưng không có tiền, có lẽ vì việc này mới quyến rũ Nam Ninh Trúc”.
Nam Mẫn cau mày: “Nữ sinh?”
“Đúng, năm nay mười chín tuổi, còn nhỏ hơn Nam Lâm”.
Nam Mẫn trầm giọng chửi: “Đúng là súc sinh”.
Cố Hoành phụ thêm một câu trong lòng “Đúng thế”, nhưng dù gì đối phương cũng là bố vợ tương lai của anh ta, anh ta vẫn phải nể mặt ba phần, sau đó nói tiếp: “Hà Hân cũng không ngồi đợi chôn, đã âm thầm di dời tài sản, nghe nói bị Nam Ninh Trúc phát hiện, hai người còn cãi nhau lớn, có lẽ cũng sắp không sống với nhau được, Hà Hân đã tìm luật sư, thu thập bằng chứng ngoại tình, bạo hành của Nam Ninh Trúc, muốn giành quyền nuôi con, giành thêm chút tài sản, tốt nhất có thể khiến Nam Ninh Trúc trắng tay ra đi”.
Nam Ninh Trúc bận trình đơn ly hôn ra tòa, vừa muốn tranh giành với vợ, vừa muốn an ủi niềm vui mới, bận đến tối mặt tối mũi, đâu còn có thể quan tâm đến bố ruột của mình.
Nam Mẫn nghe vậy, thản nhiên nói: “Vẫn chưa đủ loạn, anh có thể cho ông ta bận thêm. Cậu con trai mà Hà Hân sinh cho ông ta, đã có kết của báo cáo giám định bố con, anh tìm cơ hội, tặng cho ông ta niềm vui”.
Cố Hoành chớp mắt, nói đến năng lực gây chuyện, tổng giám đốc Nam đứng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Dạo này Nam Mẫn không quan tâm được việc xử lý Nam Ninh Trúc, người đáng ghét khắc có kẻ ác trị, Nam Ninh Trúc bị cắm sừng cũng đủ lâu rồi, thường xuyên đi bên sông khó có thể không ướt giày, ra tòa ly hôn cũng đủ cho ông ta đánh một trận.
Hơn nữa ra tòa ly hôn, bất kể ai thắng ai thua, cuối cùng hai người cũng không được chia tài sản gì.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Đợi sau khi họ ra tòa ly hôn xong, anh hành động, để tòa án đóng băng tài sản của Nam Ninh Trúc. Ngoại trừ số đồ giả tự đào về, những tài sản, bất động sản khác dưới tên ông ta, đều là của tôi, muốn lấy về lúc nào, tôi quyết định là được”.
Nói cách khác, Nam Mẫn chỉ cần khẽ động ngón tay, thì có thể lập tức khiến Nam Ninh Trúc từ ông chú giàu có biến thành kẻ nghèo kiết xác, đến lúc đó còn có cô gái trẻ nào ở bên ông ta không?
Đàn ông trung niên giàu có thì là chú, đàn ông trung niên không có tiền, thì đó là ông già.
Chú? Gọi là “ông” còn được.
Cho dù di dân thành công, Nam Ninh Trúc không có một đồng tiền, thì sống ở nước ngoài bằng cách nào? Chỉ sợ đành phải đi ăn xin.
Tóm lại, tiền đồ số phận của Nam Ninh Trúc chỉ trong một suy nghĩ của Nam Mẫn.
Cô sẽ không để ông ta chết quá dễ dàng.
…
Đẩy mở cửa phòng bệnh, Nam Mẫn tươi cười, cất giọng lanh lảnh gọi tiếng “ông nội”.
Nhưng khi nhìn thấy trong phòng bệnh đột nhiên có thêm hai người, nụ cười “khanh khách” dừng lại, cứng đờ.
Phó Vực đang ngồi bên giường vắt hai chân gọt quả lê, thờ ơ đáp một tiếng: “Ầy!”
Người bị ốm, yếu đuối nhất cũng cô đơn nhất.
Ba người con trai của ông cụ, người thì chết, người thì tàn phế, người thì không có lương tâm, cũng may còn cháu gái tận hiếu bên giường.
Nam Mẫn xách điểm tâm trái cây mà ông cụ thích ăn, lại đến bệnh viện, vừa đi vào phòng bệnh, vừa hỏi: “Ông cụ nằm viện cũng lâu rồi, Nam Ninh Trúc vẫn không đến thăm à?”
“Không thấy đến”, Cố Hoành nói: “Không biết ông ba nghe từ đâu việc ông hai bị cô đánh gãy chân, sợ không dám đến. Hơn nữa tôi còn nghe nói…”
Nam Mẫn cau mày: “Buồn xì hơi cứ việc xì hơi, đừng định nói lại ngừng”.
Cố Hoành sờ mũi, mấy ngày nay tổng giám đốc Nam khó ở, nói chuyện cũng càng ngày thô tục.
Anh ta không ngập ngừng nữa, vội báo cáo thông tin mới nhất cho Nam Mẫn: “Có lẽ là Nam Ninh Trúc chột dạ, sợ ở lại sẽ bị cô gây bất lợi, đã có ý định di dân, hơn nữa, hình như không định đưa Hà Hân đi theo”.
Nam Mẫn nghiêng đầu: “Ông ta lại có niềm vui mới hả?”
“Cô thật anh minh”, Cố Hoành giơ ngón tay cái ra với Nam Mẫn.
Nam Mẫn ghét bỏ liếc anh ta một cái: “Anh bị Lý Liên Anh nhập hồn rồi?”
“…”
Đây là lần thứ hai anh bị nói thành Lý Liên Anh rồi, một người đàn ông anh minh thần võ dũng mãnh như anh ta, rốt cuộc giống thái giám chỗ nào?
Cố Hoành khóc ròng trong lòng, hai chị em này đúng là chỉ chọc tức người ta.
Nhưng anh ta cũng không ăn tim gấu gan hùm, không đắc tội với ai được.
Cố Hoành ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Theo như tình báo mới nhất mà tôi có được, Hà Hân đi Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ thất bại, khuôn mặt hỏng hoàn toàn, cũng mất đi lòng yêu thích của Nam Ninh Trúc, dạo này Nam Ninh Trúc qua lại với nữ sinh viên đại học, cô nữ sinh đó muốn đi du học, nhưng không có tiền, có lẽ vì việc này mới quyến rũ Nam Ninh Trúc”.
Nam Mẫn cau mày: “Nữ sinh?”
“Đúng, năm nay mười chín tuổi, còn nhỏ hơn Nam Lâm”.
Nam Mẫn trầm giọng chửi: “Đúng là súc sinh”.
Cố Hoành phụ thêm một câu trong lòng “Đúng thế”, nhưng dù gì đối phương cũng là bố vợ tương lai của anh ta, anh ta vẫn phải nể mặt ba phần, sau đó nói tiếp: “Hà Hân cũng không ngồi đợi chôn, đã âm thầm di dời tài sản, nghe nói bị Nam Ninh Trúc phát hiện, hai người còn cãi nhau lớn, có lẽ cũng sắp không sống với nhau được, Hà Hân đã tìm luật sư, thu thập bằng chứng ngoại tình, bạo hành của Nam Ninh Trúc, muốn giành quyền nuôi con, giành thêm chút tài sản, tốt nhất có thể khiến Nam Ninh Trúc trắng tay ra đi”.
Nam Ninh Trúc bận trình đơn ly hôn ra tòa, vừa muốn tranh giành với vợ, vừa muốn an ủi niềm vui mới, bận đến tối mặt tối mũi, đâu còn có thể quan tâm đến bố ruột của mình.
Nam Mẫn nghe vậy, thản nhiên nói: “Vẫn chưa đủ loạn, anh có thể cho ông ta bận thêm. Cậu con trai mà Hà Hân sinh cho ông ta, đã có kết của báo cáo giám định bố con, anh tìm cơ hội, tặng cho ông ta niềm vui”.
Cố Hoành chớp mắt, nói đến năng lực gây chuyện, tổng giám đốc Nam đứng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất.
Dạo này Nam Mẫn không quan tâm được việc xử lý Nam Ninh Trúc, người đáng ghét khắc có kẻ ác trị, Nam Ninh Trúc bị cắm sừng cũng đủ lâu rồi, thường xuyên đi bên sông khó có thể không ướt giày, ra tòa ly hôn cũng đủ cho ông ta đánh một trận.
Hơn nữa ra tòa ly hôn, bất kể ai thắng ai thua, cuối cùng hai người cũng không được chia tài sản gì.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Đợi sau khi họ ra tòa ly hôn xong, anh hành động, để tòa án đóng băng tài sản của Nam Ninh Trúc. Ngoại trừ số đồ giả tự đào về, những tài sản, bất động sản khác dưới tên ông ta, đều là của tôi, muốn lấy về lúc nào, tôi quyết định là được”.
Nói cách khác, Nam Mẫn chỉ cần khẽ động ngón tay, thì có thể lập tức khiến Nam Ninh Trúc từ ông chú giàu có biến thành kẻ nghèo kiết xác, đến lúc đó còn có cô gái trẻ nào ở bên ông ta không?
Đàn ông trung niên giàu có thì là chú, đàn ông trung niên không có tiền, thì đó là ông già.
Chú? Gọi là “ông” còn được.
Cho dù di dân thành công, Nam Ninh Trúc không có một đồng tiền, thì sống ở nước ngoài bằng cách nào? Chỉ sợ đành phải đi ăn xin.
Tóm lại, tiền đồ số phận của Nam Ninh Trúc chỉ trong một suy nghĩ của Nam Mẫn.
Cô sẽ không để ông ta chết quá dễ dàng.
…
Đẩy mở cửa phòng bệnh, Nam Mẫn tươi cười, cất giọng lanh lảnh gọi tiếng “ông nội”.
Nhưng khi nhìn thấy trong phòng bệnh đột nhiên có thêm hai người, nụ cười “khanh khách” dừng lại, cứng đờ.
Phó Vực đang ngồi bên giường vắt hai chân gọt quả lê, thờ ơ đáp một tiếng: “Ầy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.