Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 561: Thời đại nào rồi còn viết thư?

Tg Thiên Tâm

05/01/2023

Bạch Lộc Dư ‘gâu gâu’ quay về.

Hai người này một khi ở cùng nhau thì tự động quay về lúc ba tuổi, Nam Mẫn bị các anh làm loạn, khói mù trong lòng đã tiêu tán không ít.

Lạc Quân Hành ngại ồn ào, anh ta nhướng mày, nhưng nhìn thấy khóe môi Nam Mẫn hơi cong lên thì không nói gì.

“Được rồi, đừng náo loạn nữa”, Hạ Thâm ngăn hai người đúng lúc.

Tiếp tục ồn ào nữa thì anh cả sẽ đánh người đấy.

Nam Tam Tài híp mắt cười, yêu thích không rời tay bức tranh, rồi lại hỏi Nam Mẫn: “Cháu không hỏi Văn Cảnh Dật bức tranh này là ai làm sao?”

“Hỏi rồi, nhưng ông ấy không nói”.

Nam Mẫn mím môi đáp: “Nói là chờ lần sau chúng ta quay lại thành phố Bắc, ông ấy sẽ nói cho chúng ta biết”.

“…”

Sắc mặt Nam Tam Tài sụp đổ: “Hắc, ông già này! Còn học thói thừa nước đục thả câu! Không nói thì thôi, ông không tò mò nữa!”

Ngoài miệng thì nói không tò mò, thực tế trong lòng tò mò muốn chết!

Lòng ngứa ngáy khó nhịn.

*

Đến khu vườn Hoa Hồng đã là nhá nhem tối.

Sau khi từ nước Y về, tinh thần Nam Mẫn luôn dao động, rất dễ mệt nỏi.

Vừa về nhà, cô muốn lập tức về phòng ngủ một giấc, có thể ngủ thì sẽ không suy nghĩ gì nữa.

Nhưng sợ các anh lo lắng, cô vẫn miễn cưỡng cùng ăn một bữa cơm đoàn viên với các anh, trong bữa nên cười thì cười, nên nói thì nói, nhìn trông cô vẫn vui vẻ như trước kia.

Nhưng ánh sáng trong mắt cô không còn.



Các anh đều nhìn thấy nỗi đau trong lòng cô, nhưng không có vạch trần.

Cô muốn cố gắng trở nên vui vẻ, vậy họ sẽ ở bên cạnh cô thật vui; nếu cô buồn, họ ở bên cô cùng buồn.

Những gì họ có thể làm cũng chỉ là ở bên cạnh cô mà thôi.

Vết thương ở tim cần tự cô hòa giải với chính mình, tự bản thân bước ra mới được.

Nhưng họ tin em gái, tin rằng đến một ngày cô sẽ đi ra khỏi vũng bùn tình cảm, lại một lần nữa hồi phục sức sống, trở về là cô gái mạnh mẽ tràn đầy ánh sáng.

Trong bữa ăn có nhắc đến tình trạng của Ngôn Uyên.

Lý Vân nói: “Vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn đâu, nhưng thỉnh thoảng sẽ hoạt động ngón tay, cơ bản có thể loại trừ tình huống trở thành người thực vật, còn bao giờ tỉnh lại vẫn phải xem ý thức hồi phục của anh ta”.

“Anh Ngôn cũng thảm vậy sao, bị thương nặng quá”.

Bạch Lộc Dư hít một hơi thật sâu: “Chỉ sợ dù thật sự tỉnh lại cũng không dễ dàng hồi phục, không khác gì tình trạng ba năm trước của Dụ Lâm Hải…”

Anh ta vô tình nhắc đến cái tên đó, bị Lý Vân đá một cước dưới gầm bàn, ánh mắt giết người của các anh đồng loạt bắn về phía anh ta.

Dọa cho anh ta vội vàng ngậm miệng.

Nam Mẫn rũ tròng mắt, nhìn không có phản ứng gì, chỉ là tay cầm đũa hơi ngừng lại.

Ăn cơm xong, khi Nam Mẫn sắp lên tầng, quản gia Triệu đi tới, cầm ba bức thư trong tay nói: “Không biết ai gửi tới, đã mấy ngày rồi”.

Nam Mẫn nhận thư, nhìn kiểu chữ quen thuộc, trong đầu ‘ù’ một tiếng.

Là chữ của Dụ Lâm Hải?

Anh gửi thư cho cô???

Nam Mẫn nhẫn nhịn chấn động mãnh liệt trong lòng và những suy nghĩ hỗn loạn sắp trào ra, cô cầm thư đi lên tầng.

Vào phòng, nhìn ba chữ ‘Nam Mẫn nhận’ viết lớn trên lá thư, ngón tay âm thầm nắm chặt mặt bàn, đầu ngón tay trắng bệch, mu bàn tay nổi gân xanh.



Cô cắn chặt môi dưới, khó khăn lắm mới khôi phục tâm tình, bởi vì ba bức thư đến bất thình lình lại gây ra một trận sóng náo động.

Hết đợt này đến đợt khác…

Nam Mẫn cười khổ một tiếng, rốt cuộc anh để lại cho cô bao nhiêu thứ?

Vẫn chưa hết?

Di chúc hay quà thì cũng thôi đi, tại sao lại có cả thư?

Thời đại nào rồi còn viết thư, anh sống ở thế kỷ trước sao?

Lại còn có tư tưởng của văn nhân…

Nam Mẫn không muốn để ý đến anh nữa, cô ném thư lên bàn, đi vào phòng tắm một trận, để bản thân tỉnh táo.

Cô nói với bản thân, không được đọc gì cả.

Trong thư cũng chỉ là mấy thứ cũ rích, dù là cầu xin cô tha thứ hay muốn làm hòa với cô, nói đi nói lại mấy lời đó cũng khiến cô phát ngấy rồi.

Chắc không phải anh viết thơ đó chứ?

Thôi đi, với trình độ văn hóa và suy nghĩ trực nam của anh, viết thơ đúng là chuyện vớ vẫn, làm sao anh biết làm thơ được?

Đóng vòi hoa sen, trái tim Nam Mẫn đập loạn xạ, ngực cũng phập phồng theo.

Cô trùm khăn tắm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, gò má hếch cao, quầng thâm gần như chạm đến mũi.

Sao có thể biến thành bộ dạng này?

“Dụ Lâm Hải, anh chính là đồ khốn kiếp!”

Nam Mẫn giận dữ mắng một câu, cô vẫn không thể nhịn nổi, từ phòng tắm đi ra, liền đến bên bàn.

Xé lá thư đầu tiên anh gửi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook