Chương 495: Trác Huyên rời khách sạn
Tg Thiên Tâm
19/12/2022
“Phải có được toàn bộ những điều kiện đó thì mới có hy vọng đáp xuống được, mức độ khó khăn là rất cao, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sinh mệnh của hơn ba trăm hành khách sẽ không còn nữa. Nói thật, bản thân tôi
cũng không dám chắc chắn”.
“Nhưng sau đó, giọng nói của một cô bé đã vang vào tai tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tin tưởng khả năng của tôi, bảo tôi đừng do dự, mau chóng đưa ra quyết định”.
“Tôi làm được. Nhưng bản thân tôi thấy mình không phải là anh hùng gì cả. Người giúp tôi đưa ra quyết định nhanh chóng chính là cô Grace, cô ấy mới là anh hùng”.
Bản thân mình được phỏng vấn thì chỉ nói đúng hai câu, nhưng bây giờ lại trình bày một cách rất chậm rãi.
Thế nhưng buổi nói chuyện với Ngôn Uyên đã vả bôm bốp vào mặt đám người bôi nhọ Nam Mẫn.
Rốt cuộc thì ai mới là “đấng cứu thế”, ai là kẻ “thọc gậy bánh xe”, xem xong là biết.
Mà hành khách đã gây chuyện trên máy bay cũng bị bộ ngành có liên quan “mời” về hớp tác điều tra vì đã có hành vi quấy rối trật tự hàng không dân dụng, bạo lực với thành viên đoàn bay, làm liên lụy đến an toàn trong chuyến bay.
Hướng dư luận nhanh chóng đổi chiều, cư dân mạng đang hăng hái chửi bới giới nhà giàu, nhắm mắt cắn càn thấy chiều gió đã đổi thì lập tức xóa bài khóa tài khoản, xóa bình luận, phất tay áo bỏ đi không để lại chút dấu vết nào.
Trên đường Nam Mẫn trở về, Lạc Quân Hành đã giúp cô giải quyết hết mọi chuyện, cả chỗ để mắng người cô cũng không còn nữa.
“Ghê quá nhỉ cô Nam Mẫn, làm bà chủ quen rồi nên lên đến tận trời vẫn chỉ huy người khác nhỉ”.
Em gái không cho hút thuốc, Lạc Quân Hành đành phải uống cà phê, vừa uống vừa dạy dỗ Nam Mẫn.
Nam Mẫn thầm oán trong lòng, hiểu anh không ai bằng em gái, cô biết ngay anh cả mà biết sẽ mắng mình, cả lời thoại cũng giống nhau như đúc.
Cô dẹp đi dáng vẻ oai vệ hiên ngang ban nãy, ngoan ngoãn đứng khép nép nghe dạy dỗ, như cô vợ nhỏ bị ức hiếp ngập ngừng nói: “Anh cả, anh mắng thì cứ mắng đi, nhưng sao phải dùng cái giọng quái gở đó vậy?”
Lạc Quân Hành lạnh lùng ngước lên nhìn Nam Mẫn một cái, tách cà phê đặt xuống bàn phát tiếng cạch vang vọng.
“Em sai rồi!”
Nam Mẫn nhận lỗi ngay theo phản xạ có điều kiện, khẽ liếc sắc mặt Lạc Quân Hành, vội vàng vòng ra sau lưng anh ta, ôm cổ anh ta nũng nịu:
“Thôi được rồi mà, anh đừng tức giận nữa mà! Khi đó em cũng muốn sống, làm gì còn tinh thần lo nghĩ đến chuyện khác, bao nhiêu kỹ năng sống còn đều mang ra hết, có bản lãnh gì cũng mang ra ngoài, không hề có ý định chỉ huy bừa bãi. Chậc, cũng do Ngôn Uyên, dưng không lại đi nói mấy chuyện này làm chi, xem anh cả của em tức giận đến mức nào kìa…”
Lúc này Lạc Quân Hành mới liếc mắt nhìn cô một cái: “Người ta muốn bảo vệ em, em đừng có mà không biết điều”.
“Em biết điều mà”.
Nam Mẫn cười hà hà: “Lát nữa em sẽ chuẩn bị quà cảm ơn cho anh ấy, anh cả đưa giúp em được không”.
“Anh mặc kệ, em tự đi mà cảm ơn”.
Lạc Quân Hành hết sức vô tình, đẩy cô từ trên người ra, bèn bưng cà phê đi họp.
Nam Mẫn vắt chân lên ghế, chống cằm lẩm bẩm nói: “Tặng cho tảng băng đó món quà gì bây giờ nhỉ?”
Đêm nay bầu trời của thành phố Nam vô cùng u ám, chẳng có nổi một ánh sao nào.
“Tổng giám đốc Dụ, các bài viết và bình luận trên mạng đều đã xóa hết, từ khóa tìm kiếm cũng đã gỡ, hành khách “bênh vực lẽ phải” đều đã nhận được lời cảm ơn thích đáng”.
Hà Chiếu báo cáo với Dụ Lâm Hải từng việc một.
Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, thản nhiên “ừm” một tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào bài viết kể lại những gì đã trải qua của các hành khách trên web, mở lại đoạn ghi âm của cơ trưởng Ngôn kia, có thể tưởng tượng ra được khi đó trên máy bay là cảnh tượng thế nào, Nam Mẫn trên chuyến bay đó có dáng vẻ ra sao.
Chắc chắn cô đã rất sợ hãi.
Dù trong mắt mọi người, cô bình tĩnh như thế, nhưng anh biết rõ trong tình huống mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đó, không ai có thể nói mình không hề sợ hãi.
Nếu lúc đó người ở bên cạnh cô là anh thì tốt biết mấy.
Nhận ra cảm xúc của sếp nhà mình hơi phức tạp, Hà Chiếu không muốn quầy rầy anh, nhưng có những chuyện thật sự phải báo cáo cho anh biết.
“Thưa anh, cô Trác Huyên đã rời khỏi khách sạn”.
Dụ Lâm Hải lấy lại tinh thần từ trong mơ màng, nhìn Hà Chiếu, nhíu mày.
Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, Dụ Lâm Hải nhận lấy, lướt vài cái, nhìn thấy một loạt ảnh chụp Trác Huyên.
“Nhưng sau đó, giọng nói của một cô bé đã vang vào tai tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy tin tưởng sự chuyên nghiệp của tôi, tin tưởng khả năng của tôi, bảo tôi đừng do dự, mau chóng đưa ra quyết định”.
“Tôi làm được. Nhưng bản thân tôi thấy mình không phải là anh hùng gì cả. Người giúp tôi đưa ra quyết định nhanh chóng chính là cô Grace, cô ấy mới là anh hùng”.
Bản thân mình được phỏng vấn thì chỉ nói đúng hai câu, nhưng bây giờ lại trình bày một cách rất chậm rãi.
Thế nhưng buổi nói chuyện với Ngôn Uyên đã vả bôm bốp vào mặt đám người bôi nhọ Nam Mẫn.
Rốt cuộc thì ai mới là “đấng cứu thế”, ai là kẻ “thọc gậy bánh xe”, xem xong là biết.
Mà hành khách đã gây chuyện trên máy bay cũng bị bộ ngành có liên quan “mời” về hớp tác điều tra vì đã có hành vi quấy rối trật tự hàng không dân dụng, bạo lực với thành viên đoàn bay, làm liên lụy đến an toàn trong chuyến bay.
Hướng dư luận nhanh chóng đổi chiều, cư dân mạng đang hăng hái chửi bới giới nhà giàu, nhắm mắt cắn càn thấy chiều gió đã đổi thì lập tức xóa bài khóa tài khoản, xóa bình luận, phất tay áo bỏ đi không để lại chút dấu vết nào.
Trên đường Nam Mẫn trở về, Lạc Quân Hành đã giúp cô giải quyết hết mọi chuyện, cả chỗ để mắng người cô cũng không còn nữa.
“Ghê quá nhỉ cô Nam Mẫn, làm bà chủ quen rồi nên lên đến tận trời vẫn chỉ huy người khác nhỉ”.
Em gái không cho hút thuốc, Lạc Quân Hành đành phải uống cà phê, vừa uống vừa dạy dỗ Nam Mẫn.
Nam Mẫn thầm oán trong lòng, hiểu anh không ai bằng em gái, cô biết ngay anh cả mà biết sẽ mắng mình, cả lời thoại cũng giống nhau như đúc.
Cô dẹp đi dáng vẻ oai vệ hiên ngang ban nãy, ngoan ngoãn đứng khép nép nghe dạy dỗ, như cô vợ nhỏ bị ức hiếp ngập ngừng nói: “Anh cả, anh mắng thì cứ mắng đi, nhưng sao phải dùng cái giọng quái gở đó vậy?”
Lạc Quân Hành lạnh lùng ngước lên nhìn Nam Mẫn một cái, tách cà phê đặt xuống bàn phát tiếng cạch vang vọng.
“Em sai rồi!”
Nam Mẫn nhận lỗi ngay theo phản xạ có điều kiện, khẽ liếc sắc mặt Lạc Quân Hành, vội vàng vòng ra sau lưng anh ta, ôm cổ anh ta nũng nịu:
“Thôi được rồi mà, anh đừng tức giận nữa mà! Khi đó em cũng muốn sống, làm gì còn tinh thần lo nghĩ đến chuyện khác, bao nhiêu kỹ năng sống còn đều mang ra hết, có bản lãnh gì cũng mang ra ngoài, không hề có ý định chỉ huy bừa bãi. Chậc, cũng do Ngôn Uyên, dưng không lại đi nói mấy chuyện này làm chi, xem anh cả của em tức giận đến mức nào kìa…”
Lúc này Lạc Quân Hành mới liếc mắt nhìn cô một cái: “Người ta muốn bảo vệ em, em đừng có mà không biết điều”.
“Em biết điều mà”.
Nam Mẫn cười hà hà: “Lát nữa em sẽ chuẩn bị quà cảm ơn cho anh ấy, anh cả đưa giúp em được không”.
“Anh mặc kệ, em tự đi mà cảm ơn”.
Lạc Quân Hành hết sức vô tình, đẩy cô từ trên người ra, bèn bưng cà phê đi họp.
Nam Mẫn vắt chân lên ghế, chống cằm lẩm bẩm nói: “Tặng cho tảng băng đó món quà gì bây giờ nhỉ?”
Đêm nay bầu trời của thành phố Nam vô cùng u ám, chẳng có nổi một ánh sao nào.
“Tổng giám đốc Dụ, các bài viết và bình luận trên mạng đều đã xóa hết, từ khóa tìm kiếm cũng đã gỡ, hành khách “bênh vực lẽ phải” đều đã nhận được lời cảm ơn thích đáng”.
Hà Chiếu báo cáo với Dụ Lâm Hải từng việc một.
Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, thản nhiên “ừm” một tiếng.
Anh nhìn chằm chằm vào bài viết kể lại những gì đã trải qua của các hành khách trên web, mở lại đoạn ghi âm của cơ trưởng Ngôn kia, có thể tưởng tượng ra được khi đó trên máy bay là cảnh tượng thế nào, Nam Mẫn trên chuyến bay đó có dáng vẻ ra sao.
Chắc chắn cô đã rất sợ hãi.
Dù trong mắt mọi người, cô bình tĩnh như thế, nhưng anh biết rõ trong tình huống mạng sống ngàn cân treo sợi tóc đó, không ai có thể nói mình không hề sợ hãi.
Nếu lúc đó người ở bên cạnh cô là anh thì tốt biết mấy.
Nhận ra cảm xúc của sếp nhà mình hơi phức tạp, Hà Chiếu không muốn quầy rầy anh, nhưng có những chuyện thật sự phải báo cáo cho anh biết.
“Thưa anh, cô Trác Huyên đã rời khỏi khách sạn”.
Dụ Lâm Hải lấy lại tinh thần từ trong mơ màng, nhìn Hà Chiếu, nhíu mày.
Hà Chiếu đưa điện thoại cho anh, Dụ Lâm Hải nhận lấy, lướt vài cái, nhìn thấy một loạt ảnh chụp Trác Huyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.