Chương 346: Trở lại thành phố Bắc
Tg Thiên Tâm
08/11/2022
“Không có lý do gì cả, cô không thích uống, em cũng không thích uống. Anh không thấy sữa có vị giày da hả?”, Tô Âm cau mày.
Phó Vực: “…”
Cậu ấm họ Phó từ nhỏ đã bị ép phải uống đủ hai lít sữa mỗi ngày không hề cảm nhận được.
Cô cháu nhà này là cái loại quái thai gì thế không biết?
Chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.
Phó Vực nhìn vẻ mặt thích thú của nhóc con kia, hỏi thử: “Em tới thành phố Bắc thế này, bố với cô em có biết không?”
Tô Âm lặng lẽ cụp mắt xuống, ậm ờ nói: “Chắc là biết rồi đấy”.
Phó Vực bỗng chốc có linh cảm chẳng lành, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cái gì mà chắc với cả là cơ? Rốt cuộc là biết hay không biết?”
Giọng anh ta có chút vội vã, Tô Âm ngước mắt lên, thành thật trả lời:
“Ban đầu không biết, chắc là bây giờ đã biết rồi”.
“…”
Phó Vực đang định bảo Tô Âm giải thích rõ đầu đuôi cho mình thì chuông điện thoại đã vang lên, màn hình hiển thị “nữ vương đại nhân Mẫn Mẫn”, tim anh ta chợt run lên, cảm thấy tiếng chuông này không khác gì khúc nhạc đòi mạng.
Cố gắng kiểm soát cánh tay đang run lên, cậu ấm nhà họ Phó nghe điện thoại, run run nghe máy: “Alo”.
Đầu dây bên kia, giọng của Nam Mẫn trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng: “Tô Âm có sang đó tìm anh không?”
Phó Vực nhìn sang Tô Âm, thấy cô bé đang liều mạng nháy mắt với mình, anh ta lại thành thật thú nhận: “Có, đang ở trước mặt tôi đây này, đã ăn hết một vỉ bánh bao hấp, hai cái trứng nước trà, ba cái bánh gạo, cùng với bốn ly nước chanh”.
Nam Mẫn: “…Bây giờ hai người đang ở đâu?”
Phó Vực: “Dinh thự nhà họ Dụ”.
Nam Mẫn nhíu mày: “Anh nói, là ở đâu cơ?”
“Dinh thự nhà họ Dụ”, Phó Vực tưởng cô nghe không rõ, nhắc lại thêm lần nữa. Sau khi cảm nhận được sát ý ở đầu dây bên kia thì vội vàng giải thích: “À em đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan gì tới Lâm Hải, cậu ấy hoàn toàn không biết”.
Nói xong, lại cảm thấy mình cũng rất oan uổng: “Không đúng, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ mới thức dậy, vừa xuống ăn được một bữa thì con bé đã đeo cái túi từ trên trời rơi xuống rồi. Tôi không có làm gì hết á…”
Cậu ấm nhà họ Phó bùng nổ khát vọng sống còn.
Nam Mẫn trầm giọng nói: “Trông chừng nó cho tôi, chiều nay chúng tôi đến thành phố Bắc. Trước khi chúng tôi đến, nếu Tô Âm chạy mất, hoặc xảy ra chuyện gì ở chỗ anh, thì tôi chỉ tìm anh hỏi”.
Nói xong, điện thoại lập tức vang lên tiếng tít rồi tắt.
???
Phó Vực nhìn màn hình điện thoại, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì thế này, sao dưng không anh ta lại thành người trông trẻ vậy, anh ta đâu phải thầy giáo mầm non!
Nhưng Tô Âm ăn uống no đủ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh anh ta, chớp chớp mắt nhìn: “Anh, chúng ta còn khoảng hai, ba tiếng tự do đấy, làm gì bây giờ đây?”
Phó Vực: “…”
——
Dụ Lâm Hải nhíu mày lại thật chặt: “Cậu nói ai đến dinh thự họ Dụ cơ?”
Hà Chiếu báo: “Cháu gái của tổng giám đốc Nam, cũng là công chúa nhỏ của Messuri, “tiểu thần y” Tô Âm”.
“Đuổi theo Phó Vực tới tận thành phố Bắc ấy hả?”, Dụ Lâm Hải không dám tin.
Hà Chiếu nhịn cười: “Đúng vậy”.
Lại nói: “Anh ấy bảo anh mau về nhà cứu người. Tổng giám đốc Nam, bác sĩ Tô và cậu bảy nhà họ Bạch đã theo Nam Ông lên máy bay riêng, chẳng mấy chốc sẽ đáp xuống sân bay thành phố Bắc”.
Dụ Lâm Hải nhướng mày, ánh mắt dần sáng lên: “Cậu vừa nói là Nam Mẫn cũng tới đây hả?”
Hà Chiếu gật đầu: “Đúng vậy!”
“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì?”
Dụ Lâm Hải đứng dậy bỏ ra ngoài: “Chuẩn bị xe, ra sân bay”.
Hà Chiếu ở đằng sau đuổi theo: “Nhưng mà trưa nay anh còn một bữa hẹn…”
“Dời lịch”, Dụ Lâm Hải không hề quay đầu lại.
Hà Chiếu: “Rõ…”
Biết ngay anh sẽ như thế mà.
Ngồi trên máy bay, nhìn những phong cảnh quen thuộc, Nam Mẫn bắt đầu chìm vào trạng thái tim đập nhanh và loạn nhịp.
Rõ ràng hai tháng trước cô mới đến thành phố Bắc, sao lại có cảm giác chuyện đã qua rất lâu rồi vậy?
Suy cho cùng, lần trước khi rời đi cô đã nghĩ rằng mình không bao giờ đặt chân đến thành phố này nữa.
Nào ngờ, bây giờ lại trở về.
Lại càng không ngờ được là vừa đáp xuống sân bay, cô đã trông thấy Dụ Lâm Hải lặng lẽ đứng phất phơ trong gió.
Dường như anh đã đứng ở đây chờ cô rất lâu rồi.
Phó Vực: “…”
Cậu ấm họ Phó từ nhỏ đã bị ép phải uống đủ hai lít sữa mỗi ngày không hề cảm nhận được.
Cô cháu nhà này là cái loại quái thai gì thế không biết?
Chủ đề này không thể tiếp tục được nữa.
Phó Vực nhìn vẻ mặt thích thú của nhóc con kia, hỏi thử: “Em tới thành phố Bắc thế này, bố với cô em có biết không?”
Tô Âm lặng lẽ cụp mắt xuống, ậm ờ nói: “Chắc là biết rồi đấy”.
Phó Vực bỗng chốc có linh cảm chẳng lành, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cái gì mà chắc với cả là cơ? Rốt cuộc là biết hay không biết?”
Giọng anh ta có chút vội vã, Tô Âm ngước mắt lên, thành thật trả lời:
“Ban đầu không biết, chắc là bây giờ đã biết rồi”.
“…”
Phó Vực đang định bảo Tô Âm giải thích rõ đầu đuôi cho mình thì chuông điện thoại đã vang lên, màn hình hiển thị “nữ vương đại nhân Mẫn Mẫn”, tim anh ta chợt run lên, cảm thấy tiếng chuông này không khác gì khúc nhạc đòi mạng.
Cố gắng kiểm soát cánh tay đang run lên, cậu ấm nhà họ Phó nghe điện thoại, run run nghe máy: “Alo”.
Đầu dây bên kia, giọng của Nam Mẫn trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng: “Tô Âm có sang đó tìm anh không?”
Phó Vực nhìn sang Tô Âm, thấy cô bé đang liều mạng nháy mắt với mình, anh ta lại thành thật thú nhận: “Có, đang ở trước mặt tôi đây này, đã ăn hết một vỉ bánh bao hấp, hai cái trứng nước trà, ba cái bánh gạo, cùng với bốn ly nước chanh”.
Nam Mẫn: “…Bây giờ hai người đang ở đâu?”
Phó Vực: “Dinh thự nhà họ Dụ”.
Nam Mẫn nhíu mày: “Anh nói, là ở đâu cơ?”
“Dinh thự nhà họ Dụ”, Phó Vực tưởng cô nghe không rõ, nhắc lại thêm lần nữa. Sau khi cảm nhận được sát ý ở đầu dây bên kia thì vội vàng giải thích: “À em đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan gì tới Lâm Hải, cậu ấy hoàn toàn không biết”.
Nói xong, lại cảm thấy mình cũng rất oan uổng: “Không đúng, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ mới thức dậy, vừa xuống ăn được một bữa thì con bé đã đeo cái túi từ trên trời rơi xuống rồi. Tôi không có làm gì hết á…”
Cậu ấm nhà họ Phó bùng nổ khát vọng sống còn.
Nam Mẫn trầm giọng nói: “Trông chừng nó cho tôi, chiều nay chúng tôi đến thành phố Bắc. Trước khi chúng tôi đến, nếu Tô Âm chạy mất, hoặc xảy ra chuyện gì ở chỗ anh, thì tôi chỉ tìm anh hỏi”.
Nói xong, điện thoại lập tức vang lên tiếng tít rồi tắt.
???
Phó Vực nhìn màn hình điện thoại, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chuyện gì thế này, sao dưng không anh ta lại thành người trông trẻ vậy, anh ta đâu phải thầy giáo mầm non!
Nhưng Tô Âm ăn uống no đủ hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh anh ta, chớp chớp mắt nhìn: “Anh, chúng ta còn khoảng hai, ba tiếng tự do đấy, làm gì bây giờ đây?”
Phó Vực: “…”
——
Dụ Lâm Hải nhíu mày lại thật chặt: “Cậu nói ai đến dinh thự họ Dụ cơ?”
Hà Chiếu báo: “Cháu gái của tổng giám đốc Nam, cũng là công chúa nhỏ của Messuri, “tiểu thần y” Tô Âm”.
“Đuổi theo Phó Vực tới tận thành phố Bắc ấy hả?”, Dụ Lâm Hải không dám tin.
Hà Chiếu nhịn cười: “Đúng vậy”.
Lại nói: “Anh ấy bảo anh mau về nhà cứu người. Tổng giám đốc Nam, bác sĩ Tô và cậu bảy nhà họ Bạch đã theo Nam Ông lên máy bay riêng, chẳng mấy chốc sẽ đáp xuống sân bay thành phố Bắc”.
Dụ Lâm Hải nhướng mày, ánh mắt dần sáng lên: “Cậu vừa nói là Nam Mẫn cũng tới đây hả?”
Hà Chiếu gật đầu: “Đúng vậy!”
“Thế còn nghệt mặt ra đó làm gì?”
Dụ Lâm Hải đứng dậy bỏ ra ngoài: “Chuẩn bị xe, ra sân bay”.
Hà Chiếu ở đằng sau đuổi theo: “Nhưng mà trưa nay anh còn một bữa hẹn…”
“Dời lịch”, Dụ Lâm Hải không hề quay đầu lại.
Hà Chiếu: “Rõ…”
Biết ngay anh sẽ như thế mà.
Ngồi trên máy bay, nhìn những phong cảnh quen thuộc, Nam Mẫn bắt đầu chìm vào trạng thái tim đập nhanh và loạn nhịp.
Rõ ràng hai tháng trước cô mới đến thành phố Bắc, sao lại có cảm giác chuyện đã qua rất lâu rồi vậy?
Suy cho cùng, lần trước khi rời đi cô đã nghĩ rằng mình không bao giờ đặt chân đến thành phố này nữa.
Nào ngờ, bây giờ lại trở về.
Lại càng không ngờ được là vừa đáp xuống sân bay, cô đã trông thấy Dụ Lâm Hải lặng lẽ đứng phất phơ trong gió.
Dường như anh đã đứng ở đây chờ cô rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.