Chương 403: Trong xe có bom!
Tg Thiên Tâm
28/11/2022
Lạc Ưu khom người ngã về phía Nam Mẫn: “Aiz yo, lưng tôi đau muốn chết mất…”
Một cây gậy nhỏ được nhét vào tay Nam Mẫn.
Nam Mẫn lóe lên suy nghĩ, ngoài mặt thì tỉnh bơ: “Đau lưng? Cô dựa vào chỗ tôi đi”.
“Ngồi im! Cho cô cử động à? Thích tự tìm cái chết phải không!”
Tên đàn em gầm thét, lôi Lạc Ưu lại, ngoài miệng hùng hổ quát mắng.
Toàn thân Lạc Ưu như con lật đật, lảo đảo lắc lư, trong miệng còn kêu đau, đột nhiên Nam Mẫn cầm sợi dây thừng siết cổ tài xế phía trước, gần như cùng lúc đó, Lạc Ưu cũng đánh về phía phía tên đàn em!
Xe đột nhiên rẽ ngoặt, kéo thành một đường trắng xóa trên đường mòn.
Trên chiếc xe đen phía trước, bỗng nhiên Trác Huyên ngẩng đầu lên từ hai chân người đàn ông, trên môi vẫn còn dính nước, nhìn động tĩnh phía sau, cô ta vội vàng hô lên: “Kiều gia, không xong rồi, phía sau xảy ra chuyện!”
Người đàn ông râu quai nón thản nhiên dựa vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Không sao, cứ để cô ta làm loạn”.
Hắn giơ tay ấn đầu Trác Huyên, ép người xuống tiếp tục hành sự.
Nam Mẫn tháo bịt mắt, lái xe trên đường mòn lắc lư trái phải, cô muốn dừng lại, nhưng phát hiện phanh xe đã hỏng.
Động cơ bị người ta can thiệp, trong xe còn truyền đến tiếng tít tít.
“Ưu Ưu, không ổn, trong xe có bom!”
Lạc Ưu nghe xong, mi tâm nhíu lại, lắng tai nghe thấy tiếng tít tít ngày càng gấp gáp, cô ấy bất chấp túm đầu mấy tên áo đen, vừa vặn cổ liền nghe thấy tiếng rắc rắc giòn tan, cửa xe lập tức bị đá văng, cô ấy gào lớn một tiếng: “Nhảy!”
Nam Mẫn và Lạc Ưu đồng thời nhảy từ trong xe xuống, ngã lộn mèo trên đất.
Lòng bàn chân run lên, nhưng vẫn bất chấp…
“Chạy!”
Hai người dùng hết sức chạy thật nhanh trên đường, chỉ nghe thấy phía sau vang lên một tiếng ‘bùm’.
Một luồng sóng nhiệt tấn công tới, Nam Mẫn và Lạc Ưu bị chấn động, ngã nhào về phía trước, toàn thân vùi vào trong cát đá.
Hồi lâu vẫn không thể bò dậy.
Chiếc xe sau lưng đã hoàn toàn bốc cháy, biến thành biển lửa.
Nam Mẫn khó nhọc ngồi dậy, quay đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, bên tai ù ù, não vang lên một tiếng ‘bùm’.
Hồi ức giống như quay về ba năm trước.
Bố mẹ cô cũng như vậy, sau tai nạn xe, họ mất mạng trong biển lửa.
Ngay cả hài cốt cũng không giữ lại nguyên vẹn.
Tai đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, giống như có ai đang gọi cô, đang ôm cô, không ngừng gọi tên của cô, mà Nam Mẫn chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, rồi sau đó hóa thành một mảng đen sì…
Cô ngất đi.
Lúc cô mơ màng tỉnh lại, cảm thấy trong miệng đắng ngắt.
Thứ đầu tiên ngửi được chính là mùi thuốc bắc nồng nặc.
Trong cơn mơ màng, cô còn cho rằng mình đã quay về ngày tháng ở Messuri.
“Tỉnh! Tỉnh rồi!”
Bên tai vang lên mấy tiếng gọi, khi mở mắt, xung quanh có một đống người vây quanh hô vang.
Nghiêng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại vô số lần của Dụ Lâm Hải.
Lạc Ưu, Quyền Dạ Khiên, Tô Duệ, Bạch Lộc Dư, Phó Vực, Tô Âm, Dụ Gia Hàng…
Mi tâm Nam Mẫn hơi nhíu lại, khàn khàn nói thầm một câu.
“Sao lại tới hết vậy?”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lộ ra vẻ vô cùng sốt ruột: “Mẫn, em thấy sao rồi?”
“Đắng”.
Nam Mẫn mím môi dưới, lại từ trong kẽ răng bật ra một chữ: “Nước”.
“Nước nước nước! Mau rót nước cho cô ấy!”
Tô Âm vội vàng rót một cốc nước, truyền qua giống như hiệu ứng đô mi nô, cuối cùng đưa tới trong tay Dụ Lâm Hải.
Nam Mẫn được đỡ nửa người ngồi dậy, uống ừng ực nửa cốc nước trong tay Dụ Lâm Hải, vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trong phòng bệnh chật ních người, không chỉ có Dụ Phượng Kiều, gần như người nhà họ Dụ đều có mặt đông đủ!
“Phụt…”
Nam Mẫn lập tức bị sặc, ho kịch liệt: “Khụ khụ khụ…”
Các trưởng bối cùng cau mày, đồng loạt mắng Dụ Lâm Hải.
Ông cụ Dụ nhíu chặt mày trắng: “Cháu đút nước kiểu gì thế? Đút nước cũng không biết, ngu ngốc!”
Bà cụ Dụ vô cùng lo lắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xoa cho con bé!”
Dụ Phượng Kiều đẩy xe lăn lên trước: “Bị sặc rồi, vỗ lưng cho con bé…”
Dụ Lâm Hải lo lắng, anh vội vàng đặt cốc nước xuống, kéo giấy lau miệng cho Nam Mẫn, lại giơ tay vỗ lưng cô, chỉ muốn mọc thêm bốn năm cánh tay, vừa mới vỗ hai cái, mọi người lại kêu lên: “Nhẹ chút!”
“…”
Thật là điếc tai nhức óc.
Dụ Lâm Hải chảy đầy mồ hôi.
Nam Mẫn uống nước xong, cảm thấy vị đắng trong miệng tan đi rất nhiều.
Cô tràn đầy oán hận nhìn Tô Duệ: “Anh lại nhân lúc em hôn mê bỏ thuốc em?”
Một cây gậy nhỏ được nhét vào tay Nam Mẫn.
Nam Mẫn lóe lên suy nghĩ, ngoài mặt thì tỉnh bơ: “Đau lưng? Cô dựa vào chỗ tôi đi”.
“Ngồi im! Cho cô cử động à? Thích tự tìm cái chết phải không!”
Tên đàn em gầm thét, lôi Lạc Ưu lại, ngoài miệng hùng hổ quát mắng.
Toàn thân Lạc Ưu như con lật đật, lảo đảo lắc lư, trong miệng còn kêu đau, đột nhiên Nam Mẫn cầm sợi dây thừng siết cổ tài xế phía trước, gần như cùng lúc đó, Lạc Ưu cũng đánh về phía phía tên đàn em!
Xe đột nhiên rẽ ngoặt, kéo thành một đường trắng xóa trên đường mòn.
Trên chiếc xe đen phía trước, bỗng nhiên Trác Huyên ngẩng đầu lên từ hai chân người đàn ông, trên môi vẫn còn dính nước, nhìn động tĩnh phía sau, cô ta vội vàng hô lên: “Kiều gia, không xong rồi, phía sau xảy ra chuyện!”
Người đàn ông râu quai nón thản nhiên dựa vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Không sao, cứ để cô ta làm loạn”.
Hắn giơ tay ấn đầu Trác Huyên, ép người xuống tiếp tục hành sự.
Nam Mẫn tháo bịt mắt, lái xe trên đường mòn lắc lư trái phải, cô muốn dừng lại, nhưng phát hiện phanh xe đã hỏng.
Động cơ bị người ta can thiệp, trong xe còn truyền đến tiếng tít tít.
“Ưu Ưu, không ổn, trong xe có bom!”
Lạc Ưu nghe xong, mi tâm nhíu lại, lắng tai nghe thấy tiếng tít tít ngày càng gấp gáp, cô ấy bất chấp túm đầu mấy tên áo đen, vừa vặn cổ liền nghe thấy tiếng rắc rắc giòn tan, cửa xe lập tức bị đá văng, cô ấy gào lớn một tiếng: “Nhảy!”
Nam Mẫn và Lạc Ưu đồng thời nhảy từ trong xe xuống, ngã lộn mèo trên đất.
Lòng bàn chân run lên, nhưng vẫn bất chấp…
“Chạy!”
Hai người dùng hết sức chạy thật nhanh trên đường, chỉ nghe thấy phía sau vang lên một tiếng ‘bùm’.
Một luồng sóng nhiệt tấn công tới, Nam Mẫn và Lạc Ưu bị chấn động, ngã nhào về phía trước, toàn thân vùi vào trong cát đá.
Hồi lâu vẫn không thể bò dậy.
Chiếc xe sau lưng đã hoàn toàn bốc cháy, biến thành biển lửa.
Nam Mẫn khó nhọc ngồi dậy, quay đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, bên tai ù ù, não vang lên một tiếng ‘bùm’.
Hồi ức giống như quay về ba năm trước.
Bố mẹ cô cũng như vậy, sau tai nạn xe, họ mất mạng trong biển lửa.
Ngay cả hài cốt cũng không giữ lại nguyên vẹn.
Tai đột nhiên không nghe thấy âm thanh gì nữa, giống như có ai đang gọi cô, đang ôm cô, không ngừng gọi tên của cô, mà Nam Mẫn chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, rồi sau đó hóa thành một mảng đen sì…
Cô ngất đi.
Lúc cô mơ màng tỉnh lại, cảm thấy trong miệng đắng ngắt.
Thứ đầu tiên ngửi được chính là mùi thuốc bắc nồng nặc.
Trong cơn mơ màng, cô còn cho rằng mình đã quay về ngày tháng ở Messuri.
“Tỉnh! Tỉnh rồi!”
Bên tai vang lên mấy tiếng gọi, khi mở mắt, xung quanh có một đống người vây quanh hô vang.
Nghiêng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại vô số lần của Dụ Lâm Hải.
Lạc Ưu, Quyền Dạ Khiên, Tô Duệ, Bạch Lộc Dư, Phó Vực, Tô Âm, Dụ Gia Hàng…
Mi tâm Nam Mẫn hơi nhíu lại, khàn khàn nói thầm một câu.
“Sao lại tới hết vậy?”
Ánh mắt Dụ Lâm Hải lộ ra vẻ vô cùng sốt ruột: “Mẫn, em thấy sao rồi?”
“Đắng”.
Nam Mẫn mím môi dưới, lại từ trong kẽ răng bật ra một chữ: “Nước”.
“Nước nước nước! Mau rót nước cho cô ấy!”
Tô Âm vội vàng rót một cốc nước, truyền qua giống như hiệu ứng đô mi nô, cuối cùng đưa tới trong tay Dụ Lâm Hải.
Nam Mẫn được đỡ nửa người ngồi dậy, uống ừng ực nửa cốc nước trong tay Dụ Lâm Hải, vừa ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy trong phòng bệnh chật ních người, không chỉ có Dụ Phượng Kiều, gần như người nhà họ Dụ đều có mặt đông đủ!
“Phụt…”
Nam Mẫn lập tức bị sặc, ho kịch liệt: “Khụ khụ khụ…”
Các trưởng bối cùng cau mày, đồng loạt mắng Dụ Lâm Hải.
Ông cụ Dụ nhíu chặt mày trắng: “Cháu đút nước kiểu gì thế? Đút nước cũng không biết, ngu ngốc!”
Bà cụ Dụ vô cùng lo lắng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xoa cho con bé!”
Dụ Phượng Kiều đẩy xe lăn lên trước: “Bị sặc rồi, vỗ lưng cho con bé…”
Dụ Lâm Hải lo lắng, anh vội vàng đặt cốc nước xuống, kéo giấy lau miệng cho Nam Mẫn, lại giơ tay vỗ lưng cô, chỉ muốn mọc thêm bốn năm cánh tay, vừa mới vỗ hai cái, mọi người lại kêu lên: “Nhẹ chút!”
“…”
Thật là điếc tai nhức óc.
Dụ Lâm Hải chảy đầy mồ hôi.
Nam Mẫn uống nước xong, cảm thấy vị đắng trong miệng tan đi rất nhiều.
Cô tràn đầy oán hận nhìn Tô Duệ: “Anh lại nhân lúc em hôn mê bỏ thuốc em?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.