Chương 394: “Trùng hợp một cách đơn thuần”
Tg Thiên Tâm
20/11/2022
Lúc phản ứng lại, Dụ Lâm Hải đã ngồi xuống vị trí ban đầu Nam Mẫn
ngồi, giống như là không có chuyện gì xảy ra, anh thản nhiên nói với
nhân viên phục vụ: “Phiền cô lấy thêm hai bộ bát đũa, cảm ơn”.
“Vâng anh, xin anh chờ một chút”.
Hành động này khiến Nam Mẫn cạn lời.
Nhìn chằm chằm mặt Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn tức tối: Bây giờ bản mặt này còn… dày hơn cả da heo!
Không muốn nói chuyện với Dụ Lâm Hải nữa, cô dời mắt nhìn về phía Quyền Dạ Khiên: “Hai người sao lại đi cùng nhau?”
Quyền Dạ Khiên đương nhiên sẽ không nói bọn họ đang theo dõi các cô.
Anh ta liếm môi một cái rồi nói: “Vô tình gặp”.
Dụ Lâm Hải gật đầu, tiếp lời: “Trùng hợp một cách đơn thuần”.
Lạc Ưu và Nam Mẫn một người nhìn Quyền Dạ Khiên, một người nhìn Dụ Lâm Hải, vẻ mặt cả hai đều không tin.
Im lặng nhìn nhau: Quỷ mới tin bọn họ!
…
Nam Mẫn và Lạc Ưu ăn đồ Nhật, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải đi theo bọn họ hơn nửa ngày, chưa ăn gì nên đã đói từ lâu.
Ngồi xuống cũng không khách sáo gọi số lượng lớn Sashimi, cá sống, Unadon, súp miso, mì Udon,…
Sau đó hai người đàn ông ung dung thong thả ăn.
Nam Mẫn và Lạc Ưu muốn đi, nhưng đường đã bị bọn họ chặn mất, không ra được, chỉ đành ăn cùng bọn họ một lúc.
Trong khay thịt lập tức không còn thơm nữa.
Động tác của Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên mặc dù nhìn tao nhã, nhưng tốc độ ăn không hề chậm chút nào.
“Tiếp tục nói chuyện đi, vừa rồi không phải nói chuyện rất vui vẻ sao, còn đút cơm cho nhau cơ mà, sao đột nhiên lại im lặng như vậy?”
Quyền Dạ Khiên nuốt một miếng Unadon xuống bụng, rõ ràng cơm rất thơm, nhưng chẳng hiểu bị sao anh ta lại ăn nghiến răng nghiến lợi.
Nam Mẫn và Lạc Ưu cũng nghe ra vẻ ghen tuông không giấu được trong lời của anh ta.
Ông anh này thật là, còn ghen với cả cô.
Nam Mẫn cười nhìn anh hai nhà mình, trong lòng khẽ xuỳ một tiếng.
Nhưng Lạc Ưu lại hoàn toàn hiểu lầm ý của anh ta, hết nói nổi: “Tôi nói này, anh hai họ Quyền. Tôi biết anh cuồng em gái, nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ, tôi đút cơm cho Mẫn mà anh cũng ghen, vậy tối nay chúng tôi còn muốn ngủ chung cơ, không phải anh lại càng điên hơn đấy chứ?”
Cái gì? Còn muốn ngủ chung?
Hai gương mặt tuấn tú của Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải đồng thời lạnh lẽo, ăn nói mạnh mẽ: “Không được!”
Hai người đàn ông phản ứng kịch liệt, giọng nói lớn đến mức khách mấy bàn bên cạnh lần lượt nhìn qua bên này.
“…”
Nam Mẫn và Lạc Ưu xin lỗi vì hành động thất lễ của bọn họ, sau đó đồng loạt nhìn trừng trừng hai người.
Lạc Ưu trợn mắt cảnh cáo với bọn họ: “Đây là nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng, đừng kéo chúng tôi mất mặt theo”.
Nam Mẫn miễn cưỡng giương mắt: “Em muốn ngủ với ai là chuyện của em, liên quan gì đến các anh, kích động cái gì”.
Cuối cùng hai chị em tổng kết với bọn họ: “Rảnh rỗi”.
Lạc Ưu đứng lên đầu tiên: “Mẫn, chúng ta đi tiếp”.
“Ừ”, Nam Mẫn cũng xách túi lên.
Nhìn thấy các cô muốn đi, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ chặn đường.
Bọn họ cho rằng như vậy các cô không ra được sao?
Khóe môi Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng nhếch lên khinh thường.
Không gian bên chỗ Lạc Ưu khá lớn, một tay cô ấy chống lên ghế dựa, người trực tiếp nhảy lên, hiên ngang mạnh mẽ.
Quyền Dạ Khiên: “… Coi chừng lưng!”
Bên kia, Nam Mẫn trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, cô vẫn khách sáo thương lượng với Dụ Lâm Hải: “Làm phiền nhường chỗ, tôi muốn ra ngoài”.
Dụ Lâm Hải bất động, dù sao cô cũng không ôm nổi anh.
Đương nhiên Nam Mẫn sẽ không ôm anh.
Không nhường đúng không?
Được.
Nam Mẫn trực tiếp túm cổ Dụ Lâm Hải, nhảy qua lưng anh, động tác vô cùng lanh lẹ.
Người xung quanh nhìn mà trợn trừng mắt.
Mặt Dụ Lâm Hải lao vào trong đĩa, anh ngẩng lên, mũi miệng đều là nước tương màu đỏ.
“…”
Đáng đời.
Khóe môi Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, lập tức cảm thấy hả giận.
Lạc Ưu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Dụ Lâm Hải, không nhịn được cười, khoác vai Nam Mẫn ra ngoài: “Chúng ta đi thôi!”
Quyền Dạ Khiên nhìn Dụ Lâm Hải miệng đầy nước tương, anh ta cũng hả hê phát ra tiếng cười giễu cợt.
Dụ Lâm Hải thì tỉnh bơ, rút mấy tờ giấy ăn lau sạch mặt, quét mã trả tiền rồi đứng lên.
“Đi!”
Hai người đàn ông lại kiên nhẫn đuổi theo.
“Vâng anh, xin anh chờ một chút”.
Hành động này khiến Nam Mẫn cạn lời.
Nhìn chằm chằm mặt Dụ Lâm Hải, Nam Mẫn tức tối: Bây giờ bản mặt này còn… dày hơn cả da heo!
Không muốn nói chuyện với Dụ Lâm Hải nữa, cô dời mắt nhìn về phía Quyền Dạ Khiên: “Hai người sao lại đi cùng nhau?”
Quyền Dạ Khiên đương nhiên sẽ không nói bọn họ đang theo dõi các cô.
Anh ta liếm môi một cái rồi nói: “Vô tình gặp”.
Dụ Lâm Hải gật đầu, tiếp lời: “Trùng hợp một cách đơn thuần”.
Lạc Ưu và Nam Mẫn một người nhìn Quyền Dạ Khiên, một người nhìn Dụ Lâm Hải, vẻ mặt cả hai đều không tin.
Im lặng nhìn nhau: Quỷ mới tin bọn họ!
…
Nam Mẫn và Lạc Ưu ăn đồ Nhật, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải đi theo bọn họ hơn nửa ngày, chưa ăn gì nên đã đói từ lâu.
Ngồi xuống cũng không khách sáo gọi số lượng lớn Sashimi, cá sống, Unadon, súp miso, mì Udon,…
Sau đó hai người đàn ông ung dung thong thả ăn.
Nam Mẫn và Lạc Ưu muốn đi, nhưng đường đã bị bọn họ chặn mất, không ra được, chỉ đành ăn cùng bọn họ một lúc.
Trong khay thịt lập tức không còn thơm nữa.
Động tác của Dụ Lâm Hải và Quyền Dạ Khiên mặc dù nhìn tao nhã, nhưng tốc độ ăn không hề chậm chút nào.
“Tiếp tục nói chuyện đi, vừa rồi không phải nói chuyện rất vui vẻ sao, còn đút cơm cho nhau cơ mà, sao đột nhiên lại im lặng như vậy?”
Quyền Dạ Khiên nuốt một miếng Unadon xuống bụng, rõ ràng cơm rất thơm, nhưng chẳng hiểu bị sao anh ta lại ăn nghiến răng nghiến lợi.
Nam Mẫn và Lạc Ưu cũng nghe ra vẻ ghen tuông không giấu được trong lời của anh ta.
Ông anh này thật là, còn ghen với cả cô.
Nam Mẫn cười nhìn anh hai nhà mình, trong lòng khẽ xuỳ một tiếng.
Nhưng Lạc Ưu lại hoàn toàn hiểu lầm ý của anh ta, hết nói nổi: “Tôi nói này, anh hai họ Quyền. Tôi biết anh cuồng em gái, nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ, tôi đút cơm cho Mẫn mà anh cũng ghen, vậy tối nay chúng tôi còn muốn ngủ chung cơ, không phải anh lại càng điên hơn đấy chứ?”
Cái gì? Còn muốn ngủ chung?
Hai gương mặt tuấn tú của Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải đồng thời lạnh lẽo, ăn nói mạnh mẽ: “Không được!”
Hai người đàn ông phản ứng kịch liệt, giọng nói lớn đến mức khách mấy bàn bên cạnh lần lượt nhìn qua bên này.
“…”
Nam Mẫn và Lạc Ưu xin lỗi vì hành động thất lễ của bọn họ, sau đó đồng loạt nhìn trừng trừng hai người.
Lạc Ưu trợn mắt cảnh cáo với bọn họ: “Đây là nơi công cộng, chú ý ảnh hưởng, đừng kéo chúng tôi mất mặt theo”.
Nam Mẫn miễn cưỡng giương mắt: “Em muốn ngủ với ai là chuyện của em, liên quan gì đến các anh, kích động cái gì”.
Cuối cùng hai chị em tổng kết với bọn họ: “Rảnh rỗi”.
Lạc Ưu đứng lên đầu tiên: “Mẫn, chúng ta đi tiếp”.
“Ừ”, Nam Mẫn cũng xách túi lên.
Nhìn thấy các cô muốn đi, Quyền Dạ Khiên và Dụ Lâm Hải ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ chặn đường.
Bọn họ cho rằng như vậy các cô không ra được sao?
Khóe môi Nam Mẫn và Lạc Ưu cùng nhếch lên khinh thường.
Không gian bên chỗ Lạc Ưu khá lớn, một tay cô ấy chống lên ghế dựa, người trực tiếp nhảy lên, hiên ngang mạnh mẽ.
Quyền Dạ Khiên: “… Coi chừng lưng!”
Bên kia, Nam Mẫn trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, cô vẫn khách sáo thương lượng với Dụ Lâm Hải: “Làm phiền nhường chỗ, tôi muốn ra ngoài”.
Dụ Lâm Hải bất động, dù sao cô cũng không ôm nổi anh.
Đương nhiên Nam Mẫn sẽ không ôm anh.
Không nhường đúng không?
Được.
Nam Mẫn trực tiếp túm cổ Dụ Lâm Hải, nhảy qua lưng anh, động tác vô cùng lanh lẹ.
Người xung quanh nhìn mà trợn trừng mắt.
Mặt Dụ Lâm Hải lao vào trong đĩa, anh ngẩng lên, mũi miệng đều là nước tương màu đỏ.
“…”
Đáng đời.
Khóe môi Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, lập tức cảm thấy hả giận.
Lạc Ưu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Dụ Lâm Hải, không nhịn được cười, khoác vai Nam Mẫn ra ngoài: “Chúng ta đi thôi!”
Quyền Dạ Khiên nhìn Dụ Lâm Hải miệng đầy nước tương, anh ta cũng hả hê phát ra tiếng cười giễu cợt.
Dụ Lâm Hải thì tỉnh bơ, rút mấy tờ giấy ăn lau sạch mặt, quét mã trả tiền rồi đứng lên.
“Đi!”
Hai người đàn ông lại kiên nhẫn đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.