Chương 204: Từ chối
Tg Thiên Tâm
09/10/2022
“Còn cứng miệng!”, Đinh Danh Dương muốn dạy bảo học trò, lại bị Nam Mẫn ngăn lại: “Được rồi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi, đến mức trợn mắt phùng râu thế không”.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt tha thiết của Tư Triết: “Vậy cậu đến đi, thời gian này sư phụ cậu cũng mệt rồi, vừa hay để chú ấy nghỉ ngơi”.
Tư Triết vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
“Tiểu sư thúc…”, Đinh Danh Dương do dự nhìn sang Nam Mẫn, Nam Mẫn xua tay: “Không sao, Tiểu Triết là người của mình”.
Nghe câu “người của mình”, Tư Triết cười vui vẻ, khóe môi cong lên, làm thế nào cũng không ép thẳng được.
Bận rộn cả một ngày, ngồi trong xe, Nam Mẫn mệt mỏi đau nhức khắp người.
Chuông điện thoại vang lên, cô lười biếng mở ra, là hồng bao của Tư Triết gửi cho cô, bên trên viết:
Lần này chắc chắn chị là người may mắn nhất.
Nam Mẫn phì cười: “Cậu nhóc này…”
Về đến nhà đã là tối muộn, khu vườn hoa hồng đã lên đèn sáng rực.
Có hai chiếc xe đậu trong sân, ngoại trừ chiếc xe mà Nam Mẫn mua cho Nam Lâm, còn có một chiếc siêu xe hơi lạ.
Vốn tưởng rằng có khách đến nhà, vừa vào cửa, chỉ thấy Nam Nhã và Nam Lâm đang ngồi trên sofa.
Nam Nhã còn coi nơi này là nhà của cô ta, nằm trên sofa một cách nhàn nhã thoải mái.
Cô ta dùng tăm trúc xiên miếng trái cây, miệng còn lẩm bẩm không ngừng oán trách: “Kết hôn thật phiền phức, đêm trước hôn lễ không được ăn gì hết, chỉ có thể ăn trái cây chống đói…”
Hiển nhiên Nam Lâm không có hứng nghe về lễ thành hôn của cô ta, che miệng ngáp liên hồi, vừa nhìn thấy Nam Mẫn, lập tức có tinh thần.
“Chị, chị về rồi!”
Nam Lâm đứng lên, vui mừng hớn hở nghênh đón Nam Mẫn.
Đã mấy ngày Nam Mẫn chưa gặp Nam Lâm, cũng rất vui, giơ tay véo nhẹ má của cô ấy: “Cuối cùng cũng nỡ về nhà rồi hả? Chị còn tưởng em còn ở chỗ Ada, vui quên đường về rồi”.
“Hi hi, sao thế được”.
Nam Lâm khoác cánh tay cô làm nũng, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay em cũng không nhàn rỗi, đã chuẩn bị cho chị một món quà sinh nhật, hôm nay cũng coi như việc lớn đã thành rồi!”
“Chị nói mà, mấy hôm nay em cứ thần thần bí bí, thì ra là làm việc này”.
Nam Mẫn vừa ấm lòng, vừa bất lực: “Chẳng qua chỉ là sinh nhật bình thường, không cần chuẩn bị gì đâu, em chỉ nói một tiếng ‘sinh nhật vui vẻ’ là chị cũng rất vui rồi”.
Không đợi Nam Lâm lên tiếng, giọng của Nam Nhã từ sofa vang lên.
“Đúng thế, chỉ là sinh nhật hai mươi năm tuổi thôi, cũng không phải mừng thọ, có đến mức huy động lực lượng thế không”.
Nam Nhã rất bất mãn với hành vi mục tiêu kép của Nam Lâm: “Lâm Lâm, em phải làm rõ, bây giờ việc quan trọng nhất là hỗn lễ của chị! Sinh nhật thì năm nào chẳng có, hôn lễ của chị thì cả đời mới có một lần!”
Cô ta ngồi dậy, lại xiên một quả nho cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Hai người đừng quên chuẩn bị tiền mừng, Lâm Lâm, em còn phải làm phù dâu cho chị nữa, chị đã chuẩn bị cho em trang phục phù dâu rồi”.
Mục đích về nhà của Nam Nhã hôm nay là vì việc này: Thứ nhất, nhắc nhở họ chuẩn bị tiền mừng, thứ hai, bảo Nam Lâm làm phù dâu cho cô ta.
Nam Lâm vừa nghe, cũng chẳng cần suy nghĩ bèn từ chối nói: “Không muốn! Em không muốn làm phù dâu của chị”.
“Tại sao không muốn?”
Nam Nhã cau mày, mặt biến sắc: “Làm phù dâu có gì không tốt? Vừa hay cho em tích lũy kinh nghiệm. Em đã đi làm, qua hai năm nữa cũng phải kết hôn rồi”.
Nam Lâm không nghe, vương bát niệm kinh, tóm lại chỉ một câu: “Em không làm”.
“He, sao chị không nói chuyện được với em thế nhỉ…”
Nam Nhã tức đến chống nạnh, muốn kéo Nam Lâm lại, nhưng Nam Lâm trốn phía sau Nam Mẫn, cô ta không dám qua đó, chỉ vào cô ấy từ xa, nói như ra lệnh: “Em không muốn cũng phải làm!”
“Chị cả…”, Nam Lâm cầu cứu, lắc cánh tay của Nam Mẫn.
Nam Mẫn hờ hững nhìn sang Nam Nhã: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Nó nói là nó không muốn. Lâm Lâm không phải không muốn làm phù dâu, mà là không muốn làm phù dâu của cô”.
Nam Lâm ở phía sau Nam Mẫn gật đầu mạnh.
Nam Nhã nhìn hai như như một người hát một người bè, tức đến không nói được gì, “ha” một tiếng.
“Em… em có biết phía sau còn có bao nhiêu người xếp hàng đợi làm phù dâu của chị không? Chị nể tình em là em gái chị, đặc biệt giữ vị trí này cho em, em lại không nhận?”
Cô ta bày vẻ mặt tức giận “bà đây coi trọng mày nên mới chọn mày, mày lại dám ra vẻ”, giống như con chim nổi giận phát điên.
Không biết tại sao, dáng vẻ hiện giờ của Nam Nhã vô cùng buồn cười.
Nam Mẫn và Nam Lâm thấy vậy cũng không nhịn được cười phá lên.
“Hai người cười cái gì mà cười?”
Nam Nhã chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Được, hai người muốn cô lập tôi đúng không? Nam Lâm, em còn có lương tâm không, em đã quên là ai đón em đến rồi phải không?”
Nam Lâm ngừng cười, dựa vào người Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Chị cả”.
Nam Nhã không dám tin mở to con mắt: “Chị hỏi là ai đề nghị đón em về đây? Người cứu em thoát khỏi biển khổ là ai?”
Nam Lâm: “Chị cả”.
Không hỏi thì thôi, cứ hỏi thì là chị cả.
Nam Mẫn ngước mắt nhìn thẳng ánh mắt tha thiết của Tư Triết: “Vậy cậu đến đi, thời gian này sư phụ cậu cũng mệt rồi, vừa hay để chú ấy nghỉ ngơi”.
Tư Triết vui vẻ gật đầu: “Vâng!”
“Tiểu sư thúc…”, Đinh Danh Dương do dự nhìn sang Nam Mẫn, Nam Mẫn xua tay: “Không sao, Tiểu Triết là người của mình”.
Nghe câu “người của mình”, Tư Triết cười vui vẻ, khóe môi cong lên, làm thế nào cũng không ép thẳng được.
Bận rộn cả một ngày, ngồi trong xe, Nam Mẫn mệt mỏi đau nhức khắp người.
Chuông điện thoại vang lên, cô lười biếng mở ra, là hồng bao của Tư Triết gửi cho cô, bên trên viết:
Lần này chắc chắn chị là người may mắn nhất.
Nam Mẫn phì cười: “Cậu nhóc này…”
Về đến nhà đã là tối muộn, khu vườn hoa hồng đã lên đèn sáng rực.
Có hai chiếc xe đậu trong sân, ngoại trừ chiếc xe mà Nam Mẫn mua cho Nam Lâm, còn có một chiếc siêu xe hơi lạ.
Vốn tưởng rằng có khách đến nhà, vừa vào cửa, chỉ thấy Nam Nhã và Nam Lâm đang ngồi trên sofa.
Nam Nhã còn coi nơi này là nhà của cô ta, nằm trên sofa một cách nhàn nhã thoải mái.
Cô ta dùng tăm trúc xiên miếng trái cây, miệng còn lẩm bẩm không ngừng oán trách: “Kết hôn thật phiền phức, đêm trước hôn lễ không được ăn gì hết, chỉ có thể ăn trái cây chống đói…”
Hiển nhiên Nam Lâm không có hứng nghe về lễ thành hôn của cô ta, che miệng ngáp liên hồi, vừa nhìn thấy Nam Mẫn, lập tức có tinh thần.
“Chị, chị về rồi!”
Nam Lâm đứng lên, vui mừng hớn hở nghênh đón Nam Mẫn.
Đã mấy ngày Nam Mẫn chưa gặp Nam Lâm, cũng rất vui, giơ tay véo nhẹ má của cô ấy: “Cuối cùng cũng nỡ về nhà rồi hả? Chị còn tưởng em còn ở chỗ Ada, vui quên đường về rồi”.
“Hi hi, sao thế được”.
Nam Lâm khoác cánh tay cô làm nũng, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay em cũng không nhàn rỗi, đã chuẩn bị cho chị một món quà sinh nhật, hôm nay cũng coi như việc lớn đã thành rồi!”
“Chị nói mà, mấy hôm nay em cứ thần thần bí bí, thì ra là làm việc này”.
Nam Mẫn vừa ấm lòng, vừa bất lực: “Chẳng qua chỉ là sinh nhật bình thường, không cần chuẩn bị gì đâu, em chỉ nói một tiếng ‘sinh nhật vui vẻ’ là chị cũng rất vui rồi”.
Không đợi Nam Lâm lên tiếng, giọng của Nam Nhã từ sofa vang lên.
“Đúng thế, chỉ là sinh nhật hai mươi năm tuổi thôi, cũng không phải mừng thọ, có đến mức huy động lực lượng thế không”.
Nam Nhã rất bất mãn với hành vi mục tiêu kép của Nam Lâm: “Lâm Lâm, em phải làm rõ, bây giờ việc quan trọng nhất là hỗn lễ của chị! Sinh nhật thì năm nào chẳng có, hôn lễ của chị thì cả đời mới có một lần!”
Cô ta ngồi dậy, lại xiên một quả nho cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: “Hai người đừng quên chuẩn bị tiền mừng, Lâm Lâm, em còn phải làm phù dâu cho chị nữa, chị đã chuẩn bị cho em trang phục phù dâu rồi”.
Mục đích về nhà của Nam Nhã hôm nay là vì việc này: Thứ nhất, nhắc nhở họ chuẩn bị tiền mừng, thứ hai, bảo Nam Lâm làm phù dâu cho cô ta.
Nam Lâm vừa nghe, cũng chẳng cần suy nghĩ bèn từ chối nói: “Không muốn! Em không muốn làm phù dâu của chị”.
“Tại sao không muốn?”
Nam Nhã cau mày, mặt biến sắc: “Làm phù dâu có gì không tốt? Vừa hay cho em tích lũy kinh nghiệm. Em đã đi làm, qua hai năm nữa cũng phải kết hôn rồi”.
Nam Lâm không nghe, vương bát niệm kinh, tóm lại chỉ một câu: “Em không làm”.
“He, sao chị không nói chuyện được với em thế nhỉ…”
Nam Nhã tức đến chống nạnh, muốn kéo Nam Lâm lại, nhưng Nam Lâm trốn phía sau Nam Mẫn, cô ta không dám qua đó, chỉ vào cô ấy từ xa, nói như ra lệnh: “Em không muốn cũng phải làm!”
“Chị cả…”, Nam Lâm cầu cứu, lắc cánh tay của Nam Mẫn.
Nam Mẫn hờ hững nhìn sang Nam Nhã: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Nó nói là nó không muốn. Lâm Lâm không phải không muốn làm phù dâu, mà là không muốn làm phù dâu của cô”.
Nam Lâm ở phía sau Nam Mẫn gật đầu mạnh.
Nam Nhã nhìn hai như như một người hát một người bè, tức đến không nói được gì, “ha” một tiếng.
“Em… em có biết phía sau còn có bao nhiêu người xếp hàng đợi làm phù dâu của chị không? Chị nể tình em là em gái chị, đặc biệt giữ vị trí này cho em, em lại không nhận?”
Cô ta bày vẻ mặt tức giận “bà đây coi trọng mày nên mới chọn mày, mày lại dám ra vẻ”, giống như con chim nổi giận phát điên.
Không biết tại sao, dáng vẻ hiện giờ của Nam Nhã vô cùng buồn cười.
Nam Mẫn và Nam Lâm thấy vậy cũng không nhịn được cười phá lên.
“Hai người cười cái gì mà cười?”
Nam Nhã chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Được, hai người muốn cô lập tôi đúng không? Nam Lâm, em còn có lương tâm không, em đã quên là ai đón em đến rồi phải không?”
Nam Lâm ngừng cười, dựa vào người Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Chị cả”.
Nam Nhã không dám tin mở to con mắt: “Chị hỏi là ai đề nghị đón em về đây? Người cứu em thoát khỏi biển khổ là ai?”
Nam Lâm: “Chị cả”.
Không hỏi thì thôi, cứ hỏi thì là chị cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.