Chương 60: Anh đừng đi
Thanh Thanh
15/07/2021
"Anh nâng tay lên muốn đầu hàng à?" Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư nâng tay lên nhưng không đặt xuống thì nghiêng đầu chế giễu.
Hàn Thiên Sư đưa tay nhéo chóp mũi cô. Cũng chỉ có nơi này anh mới có thể đụng vào được.
Nghĩ đến ban nãy dì Cầm dặn anh xử lí xong vết thương cho cô thì để cô nghỉ ngơi thật tốt, Hàn Thiên Sư thấp giọng giục: "Được rồi, em đừng có ba hoa nữa, uống nước xong thì đi ngủ đi."
Đêm nay Tĩnh Sam đã trải qua sự khủng hoảng cực độ, lúc người bảo vệ trung niên kia lao vào cô đã tốn không ít sức lực. Lúc này nằm trên giường đầu óc đã choáng váng nặng nề. Nếu không phải Hàn Thiên Sư nói chuyện phiếm với cô thì chỉ sợ cô đã sớm mê man ngủ rồi.
Bây giờ nghe Hàn Thiên Sư thúc giục mình đi ngủ, Tĩnh Sam cũng không nói gì, ngoan ngoãn uống hết cốc nước, sau đó nằm xuống chậm rãi nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau tiếng hít thở đều đều truyền đến, Tĩnh Sam đã ngủ thiếp đi.
Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam nhanh như vậy đã ngủ mất, ngẩng đầu nhìn chai nước đang truyền vẫn còn một nửa, trong thời gian ngắn chắc sẽ không truyền hết được.
Kết quả Hàn Thiên Sư đứng dậy đi tắm.
Hơn mười phút sau Hàn Thiên Sư quấn khăn tắm đứng trước gương lau tóc.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Tĩnh Sam hoảng sợ hét lên trong phòng ngủ: "A! Đi ra, đừng đụng vào tôi!"
Tim Hàn Thiên Sư xiết lại, ném khăn xông ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Chỉ thấy Tĩnh Sam ngồi dậy run rẩy hét lớn, tay vung loạn xạ trong không khí.
"Tĩnh Sam!" Hàn Thiên Sư sợ hãi hét lên, tiến lên bắt lấy tay đang truyền nước của Tĩnh Sam.
Cũng may, kim chưa bị lệch.
Hàn Thiên Sư thở ra một hơi, tay kia ôm Tĩnh Sam vào lòng, nhẹ nhàng trấn an: "Tĩnh Sam, đừng sợ! Anh đây rồi, nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì?"
Tĩnh Sam nghe được giọng nói ôn nhu của Hàn Thiên Sư thì dần bình tĩnh lại.
Giọng cô run rẩy: "Em vừa mới... mơ đến người kia..."
Hàn Thiên Sư biết Tĩnh Sam gặp ác mộng. Cô mới ngủ một chút đã gặp ác mộng như vậy. Có thể thấy chuyện xảy ra ở công ty đã dọa cô không nhẹ, khiến cô bị bóng ma tâm lí.
"Không sao! Đều qua rồi! Em đừng nghĩ nhiều nữa." Hàn Thiên Sư vỗ vỗ lưng Tĩnh Sam, cố gắng trấn an cô.
Tay truyền nước của Tĩnh Sam bị Hàn Thiên Sư nắm chặt nên chỉ có thể đưa tay còn lại ra ôm lấy Hàn Thiên Sư.
Cô nghẹn ngào nói: "Hàn Thiên Sư, anh đừng đi đâu cả, có thể ở đây với em được không?"
Ác mộng kia đã dọa cô sợ, cô mở mắt không thấy Hàn Thiên Sư đâu càng hoảng sợ hơn nữa.
Hàn Thiên Sư nghe những lời này của Tĩnh Sam thì lòng mềm nhũn. Tĩnh Sam rất sợ anh sẽ bỏ cô lại, hiện tại cô đang cực kì thiếu cảm giác an toàn.
Hàn Thiên Sư thở dài một hơn, anh ôm chặt Tĩnh Sam, ôn nhu trấn an: "Anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở đây với em mà."
Tĩnh Sam "ừ" một tiếng, bị Hàn Thiên Sư đặt về gối lần nữa. Lần này cô nắm chặt lấy tay Hàn Thiên Sư không buông.
Có lẽ vì cơn ác mộng đáng sợ ban nãy nên một lúc lâu sau Tĩnh Sam vẫn chưa nhắm mắt ngủ.
Hàn Thiên Sư cũng không phải là người nói nhiều, anh biết mình nên nói gì đó để Tĩnh Sam đi ngủ, nhưng gom hết từ ngữ trong đầu lại anh cũng không biết nên nói gì.
"Anh mở bài này cho em nghe nhé. Nó có thể giúp em thư giãn, dễ ngủ hơn." Hàn Thiên Sư lấy điện thoại ra nói với Tĩnh sam.
Tĩnh Sam gật đầu, không phản đối.
Đêm sâu, ánh đèn trong phòng ngủ mờ ảo, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương truyền ra, là "Autumn Whispers" của ông hoàng piano Richard Clayderman.
Tĩnh Sam nghe nhạc, cảm xúc dần thả lỏng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Nhưng tay cô vẫn như cũ nắm chặt tay Hàn Thiên Sư không chịu buông ra.
Hàn Thiên Sư ngồi bên giường mặc cho Tĩnh Sam nắm chặt tay mình. Anh đưa mắt sang nhìn cô lại thấy Tĩnh Sam đang nhìn mình không chớp mắt.
"..." Hàn Thiên Sư im lặng, lúc sau mới trầm giọng hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Tĩnh Sam thấp giọng nói: "Em không buồn ngủ."
Nói xong hợp tình hình mà ngáp một cái.
Hàn Thiên Sư buồn cười: "Đã ngáp rồi còn nói không buồn ngủ? Ngủ đi, nghe lời."
"..." Tĩnh Sam cảm thấy Hàn Thiên Sư coi mình là trẻ con vậy.
Nhưng cô không muốn ngủ chính là không muốn ngủ.
"Em sợ gặp ác mộng." Tĩnh Sam thật thà nói nguyên nhân mình không dám nhắm mắt ngủ.
Hàn Thiên Sư nghe vậy thì nhíu mày.
Anh đưa mắt nhìn bình nước truyền, bên trong đã gần cạn.
Thế nên anh chỉ vào bình truyền nước nói: "Truyền xong nước anh sẽ ôm em ngủ. Có anh ở đây đảm bảo em sẽ không gặp ác mộng."
Lời này cũng anh dõng dạc đàng hoàng, Tĩnh Sam lại cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi truyền xong, Hàn Thiên Sư quả quyết rút kim tiêm, vứt bình truyền nước vào trong thùng rác.
Lúc Hàn Thiên Sư quay về thuận tay định tắt đèn ngủ.
"Đừng!" Tĩnh Sam khẩn trương ngăn lại: "Đêm nay... đừng tắt đèn."
Hàn Thiên Sư thất bại nhún vai: "Được. Nghe em không tắt đèn."
Anh nâng chăn lên chui vào bên trong. Tĩnh Sam nhanh như chớp ôm chặt anh như gấu koala.
"Ôi!" Hàn Thiên Sư im lặng.
Cô chủ động nhiệt tình ôm anh như vậy mà anh lại không thể làm gì, đúng là khổ mà!
Tĩnh Sam ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Hàn Thiên Sư, lúc này anh tắm vội, trên người là mùi sữa tắm rất dễ ngửi. Rất thơm, lại nhẹ nhàng khoan khoái khiến cô lưu luyến, khuôn mặt hơi nóng.
Đêm nay Hàn Thiên Sư thân mật ôm Tĩnh Sam vào ngực, để Tĩnh Sam cảm nhận tiếng tim đập trầm ổn của mình. Tĩnh Sam được Hàn Thiên Sư ôm vào lòng, nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hàn Thiên Sư nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, ánh mắt nhu hòa nhìn xuống thì thấy Tĩnh Sam giống như một con mèo nhỏ dựa vào lòng anh, móng vuốt nhỏ giữ thật chặt eo anh, giống như sợ anh sẽ rời đi.
Hàn Thiên Sư cười nhẹ, ánh mắt hướng lên trần nhà.
Lâu sau, đúng lúc Hàn Thiên Sư đang mơ mơ màng ngủ thì nghe được giọng Tĩnh Sam lẩm bẩm: "Hàn Thiên Sư, anh đừng đi, đừng đi."
Hàn Thiên Sư đột nhiên mở mắt nhìn về phía Tĩnh Sam. Cô vẫn ngủ ngon, thế nhưng trong miệng lại cố chấp gọi tên anh.
Một tiếng lại một tiếng. Nhẹ nhàng, mềm mại, giống như vuốt mèo nhẹ cào vào lòng anh. Tâm trạng bình tĩnh của Hàn Thiên Sư cũng bị mấy tiếng gọi của cô làm cho xao động. Nhịp tim dường như cũng nhanh hơn.
Hàn Thiên Sư không suy nghĩ nhiều đã theo bản năng ôm chặt con mèo nhỏ trong ngực mình hơn.
Anh cúi đầu, nhẹ hôn lên môi Tĩnh Sam một cái, biết rõ đối phương đang ngủ sẽ không nghe mình nói nhưng vẫn thấp giọng trấn an: "Ngoan ngoãn ngủ đi, anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ bên cạnh em."
Đáy lòng có thứ cảm xúc nào đó đang dần sinh sôi khiến anh mơ màng. Không rõ đó là gì, chỉ cảm thấy rất phức tạp.
Thích sao? Anh thích Tĩnh Sam người phụ nữ vụng về này sao? Hay, anh yêu cô?
Hàn Thiên Sư đưa tay nhéo chóp mũi cô. Cũng chỉ có nơi này anh mới có thể đụng vào được.
Nghĩ đến ban nãy dì Cầm dặn anh xử lí xong vết thương cho cô thì để cô nghỉ ngơi thật tốt, Hàn Thiên Sư thấp giọng giục: "Được rồi, em đừng có ba hoa nữa, uống nước xong thì đi ngủ đi."
Đêm nay Tĩnh Sam đã trải qua sự khủng hoảng cực độ, lúc người bảo vệ trung niên kia lao vào cô đã tốn không ít sức lực. Lúc này nằm trên giường đầu óc đã choáng váng nặng nề. Nếu không phải Hàn Thiên Sư nói chuyện phiếm với cô thì chỉ sợ cô đã sớm mê man ngủ rồi.
Bây giờ nghe Hàn Thiên Sư thúc giục mình đi ngủ, Tĩnh Sam cũng không nói gì, ngoan ngoãn uống hết cốc nước, sau đó nằm xuống chậm rãi nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau tiếng hít thở đều đều truyền đến, Tĩnh Sam đã ngủ thiếp đi.
Hàn Thiên Sư thấy Tĩnh Sam nhanh như vậy đã ngủ mất, ngẩng đầu nhìn chai nước đang truyền vẫn còn một nửa, trong thời gian ngắn chắc sẽ không truyền hết được.
Kết quả Hàn Thiên Sư đứng dậy đi tắm.
Hơn mười phút sau Hàn Thiên Sư quấn khăn tắm đứng trước gương lau tóc.
Đột nhiên nghe thấy tiếng Tĩnh Sam hoảng sợ hét lên trong phòng ngủ: "A! Đi ra, đừng đụng vào tôi!"
Tim Hàn Thiên Sư xiết lại, ném khăn xông ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Chỉ thấy Tĩnh Sam ngồi dậy run rẩy hét lớn, tay vung loạn xạ trong không khí.
"Tĩnh Sam!" Hàn Thiên Sư sợ hãi hét lên, tiến lên bắt lấy tay đang truyền nước của Tĩnh Sam.
Cũng may, kim chưa bị lệch.
Hàn Thiên Sư thở ra một hơi, tay kia ôm Tĩnh Sam vào lòng, nhẹ nhàng trấn an: "Tĩnh Sam, đừng sợ! Anh đây rồi, nói cho anh biết, xảy ra chuyện gì?"
Tĩnh Sam nghe được giọng nói ôn nhu của Hàn Thiên Sư thì dần bình tĩnh lại.
Giọng cô run rẩy: "Em vừa mới... mơ đến người kia..."
Hàn Thiên Sư biết Tĩnh Sam gặp ác mộng. Cô mới ngủ một chút đã gặp ác mộng như vậy. Có thể thấy chuyện xảy ra ở công ty đã dọa cô không nhẹ, khiến cô bị bóng ma tâm lí.
"Không sao! Đều qua rồi! Em đừng nghĩ nhiều nữa." Hàn Thiên Sư vỗ vỗ lưng Tĩnh Sam, cố gắng trấn an cô.
Tay truyền nước của Tĩnh Sam bị Hàn Thiên Sư nắm chặt nên chỉ có thể đưa tay còn lại ra ôm lấy Hàn Thiên Sư.
Cô nghẹn ngào nói: "Hàn Thiên Sư, anh đừng đi đâu cả, có thể ở đây với em được không?"
Ác mộng kia đã dọa cô sợ, cô mở mắt không thấy Hàn Thiên Sư đâu càng hoảng sợ hơn nữa.
Hàn Thiên Sư nghe những lời này của Tĩnh Sam thì lòng mềm nhũn. Tĩnh Sam rất sợ anh sẽ bỏ cô lại, hiện tại cô đang cực kì thiếu cảm giác an toàn.
Hàn Thiên Sư thở dài một hơn, anh ôm chặt Tĩnh Sam, ôn nhu trấn an: "Anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ ở đây với em mà."
Tĩnh Sam "ừ" một tiếng, bị Hàn Thiên Sư đặt về gối lần nữa. Lần này cô nắm chặt lấy tay Hàn Thiên Sư không buông.
Có lẽ vì cơn ác mộng đáng sợ ban nãy nên một lúc lâu sau Tĩnh Sam vẫn chưa nhắm mắt ngủ.
Hàn Thiên Sư cũng không phải là người nói nhiều, anh biết mình nên nói gì đó để Tĩnh Sam đi ngủ, nhưng gom hết từ ngữ trong đầu lại anh cũng không biết nên nói gì.
"Anh mở bài này cho em nghe nhé. Nó có thể giúp em thư giãn, dễ ngủ hơn." Hàn Thiên Sư lấy điện thoại ra nói với Tĩnh sam.
Tĩnh Sam gật đầu, không phản đối.
Đêm sâu, ánh đèn trong phòng ngủ mờ ảo, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương truyền ra, là "Autumn Whispers" của ông hoàng piano Richard Clayderman.
Tĩnh Sam nghe nhạc, cảm xúc dần thả lỏng, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Nhưng tay cô vẫn như cũ nắm chặt tay Hàn Thiên Sư không chịu buông ra.
Hàn Thiên Sư ngồi bên giường mặc cho Tĩnh Sam nắm chặt tay mình. Anh đưa mắt sang nhìn cô lại thấy Tĩnh Sam đang nhìn mình không chớp mắt.
"..." Hàn Thiên Sư im lặng, lúc sau mới trầm giọng hỏi: "Sao em vẫn chưa ngủ?"
Tĩnh Sam thấp giọng nói: "Em không buồn ngủ."
Nói xong hợp tình hình mà ngáp một cái.
Hàn Thiên Sư buồn cười: "Đã ngáp rồi còn nói không buồn ngủ? Ngủ đi, nghe lời."
"..." Tĩnh Sam cảm thấy Hàn Thiên Sư coi mình là trẻ con vậy.
Nhưng cô không muốn ngủ chính là không muốn ngủ.
"Em sợ gặp ác mộng." Tĩnh Sam thật thà nói nguyên nhân mình không dám nhắm mắt ngủ.
Hàn Thiên Sư nghe vậy thì nhíu mày.
Anh đưa mắt nhìn bình nước truyền, bên trong đã gần cạn.
Thế nên anh chỉ vào bình truyền nước nói: "Truyền xong nước anh sẽ ôm em ngủ. Có anh ở đây đảm bảo em sẽ không gặp ác mộng."
Lời này cũng anh dõng dạc đàng hoàng, Tĩnh Sam lại cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi truyền xong, Hàn Thiên Sư quả quyết rút kim tiêm, vứt bình truyền nước vào trong thùng rác.
Lúc Hàn Thiên Sư quay về thuận tay định tắt đèn ngủ.
"Đừng!" Tĩnh Sam khẩn trương ngăn lại: "Đêm nay... đừng tắt đèn."
Hàn Thiên Sư thất bại nhún vai: "Được. Nghe em không tắt đèn."
Anh nâng chăn lên chui vào bên trong. Tĩnh Sam nhanh như chớp ôm chặt anh như gấu koala.
"Ôi!" Hàn Thiên Sư im lặng.
Cô chủ động nhiệt tình ôm anh như vậy mà anh lại không thể làm gì, đúng là khổ mà!
Tĩnh Sam ngửi thấy mùi hương đặc trưng của Hàn Thiên Sư, lúc này anh tắm vội, trên người là mùi sữa tắm rất dễ ngửi. Rất thơm, lại nhẹ nhàng khoan khoái khiến cô lưu luyến, khuôn mặt hơi nóng.
Đêm nay Hàn Thiên Sư thân mật ôm Tĩnh Sam vào ngực, để Tĩnh Sam cảm nhận tiếng tim đập trầm ổn của mình. Tĩnh Sam được Hàn Thiên Sư ôm vào lòng, nhanh chóng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Hàn Thiên Sư nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, ánh mắt nhu hòa nhìn xuống thì thấy Tĩnh Sam giống như một con mèo nhỏ dựa vào lòng anh, móng vuốt nhỏ giữ thật chặt eo anh, giống như sợ anh sẽ rời đi.
Hàn Thiên Sư cười nhẹ, ánh mắt hướng lên trần nhà.
Lâu sau, đúng lúc Hàn Thiên Sư đang mơ mơ màng ngủ thì nghe được giọng Tĩnh Sam lẩm bẩm: "Hàn Thiên Sư, anh đừng đi, đừng đi."
Hàn Thiên Sư đột nhiên mở mắt nhìn về phía Tĩnh Sam. Cô vẫn ngủ ngon, thế nhưng trong miệng lại cố chấp gọi tên anh.
Một tiếng lại một tiếng. Nhẹ nhàng, mềm mại, giống như vuốt mèo nhẹ cào vào lòng anh. Tâm trạng bình tĩnh của Hàn Thiên Sư cũng bị mấy tiếng gọi của cô làm cho xao động. Nhịp tim dường như cũng nhanh hơn.
Hàn Thiên Sư không suy nghĩ nhiều đã theo bản năng ôm chặt con mèo nhỏ trong ngực mình hơn.
Anh cúi đầu, nhẹ hôn lên môi Tĩnh Sam một cái, biết rõ đối phương đang ngủ sẽ không nghe mình nói nhưng vẫn thấp giọng trấn an: "Ngoan ngoãn ngủ đi, anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ bên cạnh em."
Đáy lòng có thứ cảm xúc nào đó đang dần sinh sôi khiến anh mơ màng. Không rõ đó là gì, chỉ cảm thấy rất phức tạp.
Thích sao? Anh thích Tĩnh Sam người phụ nữ vụng về này sao? Hay, anh yêu cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.